Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 68: Đi tới Andara

Edit: Midori

Beta: Sakura

Ngày 18 tháng 12, ‘ Song Sinh’ cuối cùng hoàn toàn đóng máy, hạ màn

hoàn mỹ, sau ngày thứ ba mọi người cùng nhau ăn một bữa mừng thành công, cũng chính là ngày 21 tháng 12, Mặc Hi cũng đã phải đi đến [ Học viện

Dị -Võ Andara] ở thành La An.

Ở bên trong ‘phòng tổng giám’ của ANSHENG, hai người An Dĩ Mẫn và Mặc Hi ngồi ở trên ghế, An Dĩ Mẫn cũng lên tiếng rồi, “Mặc Mặc đã thu thập xong toàn bộ, hôm nay phải đi sao?”

“Vâng ạ.” Mặc Hi cười nhẹ, cô cũng không có cái gì phải thu thập,

muốn cái gì đều trực tiếp bỏ vào bên trong nhẫn không gian rồi.

“Ha ha, thử nghĩ xem cũng đúng, Mặc Mặc đúng là không có cái gì đáng

giá để quan tâm .” An Dĩ Mẫn cười nói, tiếp theo như lấy ra một vật đưa

cho Mặc Hi, “Cũng không có cái gì tốt để tặng, cái này đối với Mặc Mặc

cũng thuận tiện hơn.”

Mặc Hi chớp mắt nhìn lại, xem thấy đúng là một cái nhẫn màu xám nhạt, nhìn như một chiếc nhẫn bình thường vô cùng, con ngươi lóe lên, “Nhẫn

không gian?”

“Đúng vậy, ba cũng biết con sớm đã có nhẫn không gian rồi, nhưng vẫn

đưa cho con cái này, mặc dù chiếc nhẫn này có không gian không lớn lắm,

nhưng lại có một hạng chức năng, có thể phát động ba lần phòng ngự dị

năng, có thể kháng cự lấy một kích của cường giả cấp Dị Vương đỉnh

phong.”

Có thể kháng cự lấy một kích của cường giả cấp Dị Vương đỉnh phong! ?

Này cũng không phải là chức năng bình thường gì a! Kháng cự lấy một

kích của cường giả cấp Dị Vương đỉnh phong, cường giả cấp Dị Vương có

bao nhiêu? Nhiều không dễ, mà chiếc nhẫn này lại có thể có năng lực như

vậy, dựa theo đẳng cấp đến mà nói, đây cũng là dị khí cấp A rồi.

“Nói đến, con càng hi vọng ba tặng cái này cho ba mẹ con. Mặc Hi nhìn thoáng qua sau thu liễm con ngươi, tựa hồ trước mắt căn bản cũng không

phải là dị khí để biết bao nhiêu người điên cuồng, mà là một chiếc nhẫn

bình thường.

“Ha hả, trước khi đi Mặc Mặc còn muốn chỉ một đường cho An ba ba !”

An Dĩ Mẫn không đường chọn lựa, nhưng trong đôi mắt nhiều hơn là vui

mừng, cười nói, “Yên tâm, đối với bố mẹ con thì ba tuyệt đối sẽ bảo đảm

an toàn cho bọn họ, hơn nữa, đối với việc dị khí bảo vệ người bình

thường bọn họ, đồng dạng cũng sẽ không thiếu”

Nghe đến lời này, bên người Mặc Phàm và Chu Tiểu Chúc chắc cũng có vài cái dị khí rồi?

“Tốt lắm, cũng không cần nói nhiều như thế nữa, Mặc Mặc hãy giữ lấy,

cũng không phải là cái quý trọng gì, hơn nữa, hình như Mặc Mặc lại khách khí với An ba ba rồi.” Không khỏi nói cho rõ ràng, An Dĩ Mẫn đã bỏ

chiếc nhẫn lên trên bàn trước mặt Mặc Hi.

“Ha ha, con cũng không có khách khí mà, ba đã đưa, không lấy, không

phải là ngu ngốc sao?” Mặc Hi cười lên, đem chiếc nhẫn cầm ở trên tay.

Nhìn thấy động tác của cô như vậy, An Dĩ Mẫn cười lên, một hồi đôi

mắt có chút nghiêm túc, hỏi “Mặc Mặc, ba cảm giác được, con từ ngày đó

đã đột phá rồi, nói ra thì đã được thời gian 1 tháng hơi thở cũng hoàn

toàn thu liễm, thế nào? Không cùng ba nói nói bây giờ rốt cục thực lực

của con là bao nhiêu rồi đi?”

“Con còn cho rằng ba không có ý định hỏi.” Đích xác, đoạn thời gian

này, Mặc Hi đã có thể đem lực lượng hoàn toàn khống chế thu liễm lại,

liếc nhình qua chính là hơi thở bình thản, chỉ cảm thấy chính là một

người bình thường, biến hóa như vậy để cho An Dĩ Mẫn phải kinh ngạc, chỉ nghe Mặc Hi cười nói, “Nói ra đến, chỉnh thể thực lực còn không biết,

nhưng là cường độ thân thể đã đến cao cấp rồi.”

“Hí. . . . . .”

Cho dù sớm có chuẩn bị, nghe Mặc Hi thừa nhận, An Dĩ Mẫn vẫn không

khỏi hít vào một ngụm khí, Võ giả cao cấp, đây là nói thế nào? Bây giờ

Mặc Hi cũng mới là 9 tuổi, nga! Không! Đã là 10 tuổi, nhưng là, còn

chẳng qua là 10 tuổi a! ! 10 tuổi là một Võ giả cao cấp, tốc độ tăng

trưởng này gọi là cái gì! ? Tra lần trên sách lịch sử, sợ là chỉ có

những người viễn cổ mới có thể so sánh được đi!? Gặp phải bình cảnh, nghe nói chỉ tăng lên một

cấp nhiều nhất là ba cấp, nếu như từng cấp bậc, vậy thì lại càng không

phải nói, chỉ có thể lên từng cấp một, nhưng là Mặc Hi đột phá, tựa hồ

lúc đó cường độ thân thể chỉ có cấp 27, 28 đi, bây giờ là bao nhiêu? Cao cấp! ? Thấp nhất cũng là cấp 40, đây là tăng lên bao nhiêu đẳng cấp! ?

Con mẹ nó! Quả nhiên là cái quái vật!

Cho dù là An Dĩ Mẫn thì trong lòng cũng phải phun ra một câu nói thô

tục, mặc dù trên mặt vẫn là nụ cười ôn hòa kia, “Tốt lắm, tốt lắm, nếu

như bị người ở phía ngoài biết rồi, còn thật sự là không biết có cái ý

nghĩ gì, Mặc Mặc định bây giờ đi sao?”

“Dạ, cùng ba nói xong liền trực tiếp đi.” Mặc Hi đáp ứng nói, lời nói nói ra để khóe mắt An Dĩ Mẫn khẽ co quắp một chút, cười nói, “Xem ra

vẫn An Ba ba làm lỡ thời gian của Mặc Mặc a.”

“Xem ra con cũng không muốn để ba phái người hộ tống rồi, vậy thì ở đây nói hẹn gặp lại đi.”

“Dạ, vậy con đi trước ạ.” Nghe lời nói này, Mặc Hi cũng không có nói cái gì liền đứng dậy.

Còn thật sự là không có một chút lưu luyến !

An Dĩ Mẫn không lời, ở lúc sau khi Mặc Hi đi tới cửa đột nhiên gọi một tiếng, “Mặc Mặc.”

“Còn có cái gì không ạ?” Mặc Hi ngừng xuống bước chân, quay đầu nhìn.

“Nếu như có thể thì nhóc con hỗn láo kia ủy thác cho con chiếu cố

nhiều hơn một chút, hơn nữa cái tính tình táo bạo kia cũng chỉ có con

mới có thể quản được thôi, làm cho nó thay đổi cũng tốt.” Mặc dù lời nói vẫn tùy ý cùng ôn hòa, nhưng Mặc Hi vẫn nghe ra khỏi một ít ủy thác

cùng với tình cảm ấm áp.

“Ha ha, con hiểu, ba yên tâm đi.” Mặc Hi cười nói, tiếp theo vẫy vẫy tay, rồi biến mất sau cửa phòng bị đóng.

“Ha hả, nếu để nhóc con kia biết mình nhờ Mặc Mặc đi chiếu cố nó không biết sẽ vui vẻ hay tức giận nhỉ!”

Ngoài cửa, Mặc Hi mới ra khỏi cánh cửa kia, liền thấy được Thiên Nhu đứng ở cửa, không tự giác cười cười.

Sau đó, Thiên Nhu cũng nhìn về phía Mặc Hi, cũng cười với cô, hết thảy đều không nói lời nào.

“Đi thôi.” Mặc Hi cười nói, mắt cười tựa như trăng rằm, lại mông lung không rõ.

Gật đầu, ở lúc Mặc Hi đi, đương nhiên cô cũng đi theo.

Không có một chút trở ngại tiêu sái đến cửa của ANSHENG, thấy nhóm

người làm cho bước chân của hai người Mặc Hi và Thiên Nhu dừng lại một

lúc.

Chỉ thấy bọn người Thần, Niếp Tử triệt, Khởi Niệm, Lăng Thắng đứng ở

chỗ đó, thấy hai người Mặc Hi đến, trên mặt cũng nổi lên nụ cười.

“Hắc! Mặc Mặc phải đi học nữa à! Nhớ kỹ học tập tốt nhé! Phải lợi

hại mới sẽ không bị đồng học bắt nạt!” Lăng Thắng mở miệng đầu tiên, chỉ là nói đến tai đám người Thần và Thiên Nhu thì lại là buồn cười rồi, lấy thực lực của Mặc Mặc, còn sợ đồng học bắt nạt? Khụ! Nói thật, sợ là ngay cả thầy giáo cũng khó có thể làm gì được cô đi!

Hơn nữa, nếu để những thầy giáo kia biết thiên phú của Mặc Hi rồi,

chỉ sợ đừng nói khi dễ rồi, đều thi nhau tranh lấy cướp lấy, yêu thương cô đi.

Đương nhiên, này cũng không trách Lăng Thắng, đối với người bình

thường bọn họ, cuối cùng cũng không biết chuyện đáng biết. Gật đầu, Mặc

Hi thiện ý cười, coi như là trả lời hắn.

“Mặc Mặc, đi [ Andara ] nhớ kỹ phải gọi điện cho chị Niệm nhé, bằng

không chị Niệm sẽ rất nhớ Mặc Mặc , còn có, nhớ kỹ viết ca khúc cho chị

Niệm a, nghe nói [ Andara ] mỗi một đoạn thời gian vẫn có thể gửi cái gì ra bên ngoài đó.” Lời này là Khởi Niệm nói, nhưng là một câu phía sau

còn thật sự làm cho người im lặng rồi, rốt cuộc cô thật nhớ Mặc Mặc,

hay nhớ bài hát của cô bé?

Chẳng qua cô không biết, ở bên trong ‘học viện Andara’, thiết lập quy định gọi điện nhưng chỉ trong giới hạn thành La Ân thôi.

Mặc Hi cứ tươi cười nhẹ nhàng, chờ đợi lời nói của mỗi người phía dưới.

“Mặc Mặc, chiếu cố mình thật tốt.” Niếp Tử triệt nói rất ngắn, lại rất chân thành.

“Ha hả, anh nói Mặc Mặc, nhớ kỹ không được gây họa ! Còn có không nên nói chuyện yêu đương quá sớm rồi, như vậy không tốt.” Thần, vẫn thích

đùa bỡn người như vậy.

“Mặc Mặc! Chúng ta sẽ nhớ em!”

“Mặc Mặc, cần phải giành khí thế a! Làm ra một chút thành tựu đi!”

“Ha ha! Mặc Mặc thông minh như thế, nhất định sẽ học tốt hết thảy !”

Từng câu nói truyền vào trong tai Mặc Hi, từng lời nói chân thành,

từng lời nghiêm túc, tới từ đầu tới cuối, Mặc Hi chỉ nhẹ cười, khuôn

mặt nhỏ nhắn trắng trẻo kia dưới ánh nắng phát tán ra ánh sáng như ngọc, trong đó khẽ phát tán ra phong tình đã để không ít người kinh diễm,

nói đến, Mặc Mặc đã 10 tuổi đi, trước kia chẳng qua là cảm thấy cô quá

đáng yêu, bây giờ thế nào lại cảm giác có điểm khác lạ đây? Tựa hồ làm

cho mọi người không thể quên được rồi.

Trong lòng mọi người không khỏi nghĩ đến.

“Em cũng vậy, sẽ nhớ mọi người, thế em đi trước nhé.” Cho đến lúc

những lời nói dần dần lắng xuống, Mặc Hi mới lên tiếng mở miệng, rất nhẹ rất nhạt, lại để tất cả mọi người toát ra nụ cười ấm áp, bởi vì Mặc Hi

cười đồng dạng phát tán ra nồng đậm ấm áp.

Đúng! Không biết từ lúc nào, cô tựa hồ đã hoàn toàn dung nhập vào trong thế giới này.

“Đi thôi.” Quay đầu nhắc nhở Thiên Nhu một câu, lại ở đó hướng mọi

người gật gật đầu, lấy Ngân Sắc ra, cùng Thiên Nhu chậm rãi ngồi vào.

Ngân Sắc bay lên, bắt đầu là thong thả , tiếp theo, trong nháy mắt, biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

Mặc Mặc! Lần sau gặp lại thì em sẽ trưởng thành đến trình độ nào đây?

Khóe miệng Thần hiện lên nụ cười, hắn có loại cảm giác, Mặc Hi lần này đi, sẽ là phát sinh một loại thay đổi.

Xem ra mình cũng phải càng thêm nỗ lực, sao có thể để một đứa bé như vậy vượt xa mình đây? Hơn nữa. . . . . .

Đôi mắt thoáng qua một ánh sáng thị huyết, xoay người, hướng trở về ANSHENG.

Đồng thời mọi người cũng dần dần rời đi.

ANSheng, ở bên trong ‘phòng tổng giám’ của Mặc Hi vừa rồi, An Dĩ Mẫn

cũng dừng lại trước cửa sổ lớn, đối mặt với phương hướng Mặc Hi vừa mới rời đi.

Cô bé này, một lần này, lại sẽ phát sinh biến hóa như thế nào

đây? Có chút bật cười, nhớ lại từ

lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Hi có ấn tượng tốt, a. . . . . . Không đúng,

lần đầu tiên thấy cô ở lúc cô một tuổi! Đến bây giờ đã phát sinh cùng

với trải qua nhiều chuyện như thế, hình như trong bóng tối đều có an

bài, tất cả a! Chính là một loại duyên phận sao, bất tri bất giác ràng

buộc nhóm người lại với nhau như vậy.

Trong Ngân Sắc, Thiên Nhu lái xe, mà Mặc Hi thì ngồi ở bên, lấy ra

chiếc nhẫn màu xám tro mà An Dĩ Mẫn đưa cô, không chần chờ ở trong tay

làm ra một đạo miệng vết thương, giọt máu màu đỏ tươi rơi vào trên mặt

nhẫn.

Ánh sáng u ám lóe lên, Mặc Hi cũng hoàn toàn thành chủ nhân của cái

nhẫn này, chớp mắt nhìn lại, liền thấy được An Dĩ Mẫn rõ ràng nói “Không phải là không gian rất lớn” , có chút bật cười ra tiếng.

Này còn nói không phải là không gian quá lớn, vậy như thế nào mới gọi là lớn?

Có thể kháng cự lấy một kích của Dị Năng Giả cấp Dị Vương mà vô sự đã coi như là cường đại, lại không có nghĩ đến diện tích không gian ở đây

rất lớn, cô hỏi rốt cuộc có bao nhiêu! ? Được rồi! Tưởng tượng liếc một

cái không trông thấy đầu, ừ, nói như thế này đi, một ngọn núi lớn bao

nhiêu thì bề mặt ở đây lớn bấy nhiêu, nói như vậy đã hiểu rõ ràng chưa?

Cười cười, đeo chiếc nhẫn ở trên tay rồi cất chiếc nhẫn cũ đi.

“Như thế nào? Gặp được chuyện gì vui?” Vừa điều khiển lấy Ngân Sắc Thiên Nhu nghe Mặc Hi cười thì cười nhẹ hỏi.

“Không có gì, chẳng qua là lại thiếu An Dĩ Mẫn một phần nhân tình

thôi.” Mặc Hi tựa vào trên ghế, nói giống như không đường chọn lựa, trên mặt cười lại là tùy ý.

“Ha hả, Mặc Mặc còn thiếu nhiều tình của ông chủ mà.” Thiên Nhu nói tiếp, đôi mắt cười tựa hồ có chút nhẹ đùa bỡn.

“Đúng ạ! Em nhớ kỹ.” Mặc Hi quay đầu bình thản cười nói, đương nhiên

cô biết, cũng chỉ có giống như An Dĩ Mẫn chân chính đối tốt với các cô

như vậy mới có thể có thể được Mặc Hi hoàn toàn nhớ trong lòng.

Một hồi thời gian, Ngân Sắc đang ở phố Lỗ Tây quen thuộc, đường

Phương Tề, khu Nam Dương khu bần dân ở lại, ở đây, từ mới bắt đầu, Mặc

Hi đã gọi điện báo với Nhị Lăng. Quả nhiên, chỉ thấy ở đầu ngõ

kia, đang đứng ba bóng hình, cao cao thấp thấp, vừa vặn ba người, cũng

đúng là Đại lăng, Nhị Lăng, Tam lăng.

Vừa thấy đến Ngân Sắc dừng lại ở trước mặt của chính ba người mình, trên mặt của ba người cũng nhẹ nhàng toát ra kinh hỉ.

Ngân Sắc hoàn toàn đáp xuống trên mặt đất, Mặc Hi và Thiên Nhu cũng

từ bên trong đi ra, giương mắt nhìn lấy ba người, nói đến, đã gần 1 năm

rồi, mà, ở 1 tháng trước, ông bác đã mất cũng được mai táng, Viên cũng

bị Mặc Hi an bài nhiệm vụ khác, chân chính chỉ còn lại có ba người bọn

họ.

Thực lực của ba người cũng là tăng lên vô cùng lớn, Đại Lăng bây giờ

15 tuổi, Võ giả trung cấp cấp 30, Nhị Lăng, 13 tuổi, Dị Năng giả trung

cấp cấp 29, mặc dù chỉ tăng lên hai cấp, nhưng bây giờ lực khống chế của hắn đúng là cường đại thêm không ít, Tam Lăng, 13 tuổi, không phải là

dùng lẽ thường có thể tính toán , nhưng bây giờ trên mặt rõ ràng biểu

hiện bình tĩnh ra là có thể thấy được, hắn, thật sự là trưởng thành rất

nhiều rồi.

“Nhị Lăng, đi thôi.” Nhìn ba người một cái, Mặc Hi mở miệng, lại là

chỉ gọi ra một mình Nhị Lăng, tiếp theo cũng không thèm nhìn tới Đại

lăng và Tam Lăng một cái, xoay người tiến vào trong Ngân Sắc.

Thiên Nhu cũng đối với nhóm người kia nhẹ gật đầu, trở lại trong Ngân Sắc.

Cả người Nhị Lăng hơi cứng ngắc lại rồi cuối cùng bước theo, hướng đi tới Ngân Sắc, ngồi ở trên ghế ngồi phía sau.

Đợi đến ba người đều ngồi xong, Thiên Nhu cũng bắt đầu dần dần khống chế Ngân Sắc bay lên.

“Đại nhân!” Đại lăng gọi một tiếng, nhanh chóng đến phía trước chỗ

cửa sổ xe của Mặc Hi, sắc mặt lo lắng mà kinh hoảng, “Đại nhân, vì sao

vẫn không quan tâm chúng tôi.”

Sau đó Tam Lăng cũng vừa đến, mặc dù lời gì cũng không có nói, nhưng

từ sắc mặt bối rối của hắn đã nhìn ra, hắn và Đại lăng có nghi vấn giống nhau.

Đại bá đã chết, Mặc Hi, là chủ nhân duy nhất của bọn hắn, cũng là chủ nhân cho tới bây giờ bọn họ nhận định a! Sao cô không chấp nhận bọn hắn ?

Mặc Hi quay đầu hướng bọn họ, cười nói, “Tôi đã nói, tôi không cần

những người không thật lòng, bây giờ lại để cho các anh tự do.”

“Đại nhân!”

Lại là một tiếng gọi, Đại lăng và Tam Lăng hai đùi cong xuống, quỳ

gối trên mặt đất, sống lưng rất thẳng tắp, bởi vì Mặc Hi không dùng

người mềm yếu!

“Đại nhân, chúng tôi thật sự là thật lòng ! Xin đại nhân nhận lấy

chúng tôi đi.” Khuôn mặt Đại Lăng yên lặng, cứng ngắc lại kiên định nói.

Chỉ là không có trả lời, Ngân Sắc đã lên tới chỗ cách ba thước, Mặc

Hi như chiếu cố nhìn từ trên xuống hai người còn chưa đứng dậy, sắc mặt

có chút tuyệt vọng, giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, “Tôi phải đi ‘học

viện Andara’, nếu đến khi đó còn có thể gặp lại hai người các anh, thì

tôi sẽ nhận các anh, nhưng là, điều kiện tiên quyết là, phải dựa vào

thực lực của chính các anh!”

Lời nói tiêu tán, Ngân Sắc cũng hóa thành một đạo ánh sáng biến mất ở trong tầm mắt của mọi người!

Trên mặt đất khuôn mặt của Đại Lăng và Tam Lăng vốn tuyệt vọng nhất

thời biến đổi, nhìn thoáng qua nhau đứng lên, thấy trong mắt lẫn nhau là kinh hỉ, không khỏi nhìn theo hướng Mặc Hi rời đi.

Mà ở bên trong Ngân Sắc, trên mặt Mặc Hi là nụ cười thản nhiên, nhìn như bình thản, lại cũng có chút thâm ý.