Edit: Vân Khinh
Beta: Sakura
Bước ra bên ngoài thì đã thấy một chiếc ôtô bay dừng ở trước cửa, một người đàn ông mặc đồ tây đen đứng ở bên cạnh, nhìn thấy đám người Mặc
Hi liền nói: “Mặc tiên sinh, Mặc phu nhân, Mặc tiểu thư, ông chủ đã dặn, sau này tôi sẽ là tài xế của các vị, nếu các vị muốn ra ngoài, xin mời
lên xe.”
“A. Vậy được, cha mẹ, chúng ta lên đi.” Mặc Hi nhìn thấy liền tán
thưởng An Dĩ Mẫn an bài thỏa đáng, ở tại khu quý tộc muốn đón xe cũng
không phải chuyện dễ dàng.
Ba người cùng nhau lên xe, người đàn ông nói, “Không biết Mặc tiên sinh muốn đi đâu?”
Mặc Phàm đưa mắt nhìn Mặc Hi, Mặc Hi nói: “Nơi nào chuyên bán quần áo và phương tiện liên lạc ạ?”
“Mặc tiểu thư muốn mua sắm sao, nếu Mặc tiểu thư muốn mua những thứ đó thì phố Lạc Tề là một nơi không tồi.” Người đàn ông đáp.
“Dạ, vậy thì đi nơi đó ạ.” Mặc Hi trả lời, bên trong xe lại yên tĩnh lần nữa.
Không tới 10 phút đồng hồ, người đàn ông đã đưa bọn họ đến đó, dừng lại ô tô bay, rồi giúp đám người Mặc Hi mở cửa xe.
Xuống xe, nhìn hoàn cảnh trước mặt, có thể thấy địa phương này thật
tốt, trên đường người nào cũng xách theo túi mua sắm, chỗ nào cũng có
cửa hàng. Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm có chút không quen, không có biện
pháp, bọn họ chưa từng đến nơi mua sắm nào nhiều người như vậy.
Ở trong lòng Chu Tiểu Trúc, Mặc Hi cười nói với hai người: “Đi thôi cha mẹ, đến cửa hàng đó chúng ta mua một ít quần áo.”
“Được.” Chu Tiểu Trúc đáp ứng, liền nghe theo Mặc Hi bước vào của hàng kia.
Nhưng ngay khi họ mới bước vào thì có một cô gái xinh đẹp mặc đồng
phục tiến lên ngăn trước bọn họ, chỉ thấy cô ta như từ trên cao nhìn
xuống đám người Mặc Hi khinh thường nói: “Đi đi, nơi này không phải là
địa phương các người có thể đến, đồ nhà quê còn dám đến đây, có bán tất
cả những gì các người có cũng không mua nổi một thứ ở đây đâu.”
“. . . . . .” Sắc mặt Mặc Phàm đỏ ửng lên, Chu Tiểu Trúc cũng không
tốt hơn, chỉ có Mặc Hi cười, môi mềm mại tựa cánh hoa khẽ cong lên, mắt
tựa như trăng non, thâm thúy như màn đêm, long lanh như ánh sao. Rõ ràng vẫn là gương mặt non nớt của một đứa trẻ, lại kinh diễm ánh mắt người
khác, chẳng qua là ánh mắt kia lại rất lạnh. Rất tốt, khó khăn lắm tâm
tình mình mới vui vẻ một chút thì lại bị phá hỏng.
Ngay sau đó, người đàn ông đi theo bên họ bước lại đây, lấy ra một
tấm danh thϊếp, cô gái đối diện nhìn thấy, sắc mặt liền thay đổi, nở nụ
cười với người đàn ông phía đối diện: “A! Là người của tập đoàn An thị
a, vị tiên sinh này xin mời vào.”
Nhưng người đàn ông này cũng không để ý đến cô ta, quay đầu đối với đám người Mặc Hi nói: “Mặc tiên sinh, mời.”
Sắc mặt cô gái nhất thời trắng toát.
Mặc Phàm không có lên tiếng, mặc dù ông là người nghèo, nhưng cũng có tôn nghiêm, sau khi bị nhục nhã như vậy, mời ông tiếp tục vào thật sự
không muốn chút nào.
Sau đó, Mặc Hi lên tiếng cười nói: “Tập đoàn An thị biết cửa hàng này không?”
“Dạ, cửa hàng này là một chi nhánh công ty mới mở của ông chủ chúng ta.” Người đàn ông thành thực trả lời.
“Hãy sa thải cô ta đi, người như vậy mà các anh cũng thuê sao?”Mặc Hi nói trực tiếp như thế làm cho mặt cô ta đã trắng giờ còn trắng hơn, chỉ là đang ôm một tia may mắn nhìn người đàn ông kia, dù sao dáng vẻ bọn
người Mặc Hi cũng không giống như nhân vật gì lớn, có thể nói được cái
gì.
“Dạ! Thuộc hạ sẽ nói.” Nhưng cô ta phải thất vọng rồi, bởi vì người
đàn ông này đã tiếp thu qua mệnh lệnh của An Dĩ Mẫn, nếu không có chuyện gì đặc biệt lớn, Mặc Hi yêu cầu cái gì đều thỏa mãn cô bé, sau này cô
bé chính là tiểu thư.
“Không cần! Tiểu thư, tôi sai, đừng sa thải tôi, tôi sai rồi.” Cô
gái kinh hoàng nói với Mặc Hi, cô làm việc ở đây cũng có một chút mắt
nhìn, thời điểm này cũng nhìn ra được Mặc Hi mới là chủ, không nói lương làm việc ở đây rất cao, lại thêm ở thành phố Đế Đô này nếu nhân viên
làm việc ở An thị mà bị sa thải, thì rất khó có thể tìm công việc mới,
bởi vì sức ảnh hưởng của An thị ở thành phố Đế Đô rất lớn, nếu thật sự
cô bị sa thải, cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn, trừ phi cô rời khỏi
thành phố Đế Đô.
“Cha mẹ, chúng ta vào đi!” Không để ý đến cô gái kia khóc la, Mặc Hi liền nói với Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc.
“Mặc Mặc, cô gái này. . . . . .” Chu Tiểu Trúc nhìn cô gái trên mặt đất có chút không đành lòng, đàn bà luôn dễ mềm lòng.
“Mẹ, không cần phải để ý đến cô ta, muốn trách thì nên trách cô ta có mắt không tròng, nhục nhã ai cũng có thể, chính là không thể nhục nhã
cha mẹ, trừng phạt như vậy đối với cô ta đã là nhẹ nhàng rồi.” Mặc Hi
ngăn lại Chu Tiểu Trúc, ở trong lòng cô, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc chính là nghịch lân của cô. Một lần nữa cô khẳng định ở thế giới này, lực
lượng và quyền lợi rất quan trọng, lần này dựa vào tập đoàn An thị, cô
mới có thể thế này, nếu không có sức ảnh hưởng của tập đoàn An thị, bây
giờ có thể là một khung cảnh khác rồi.
“A.” Chu Tiểu Trúc thấy Mặc Hi kiên trì thì cũng đồng ý, cùng với Mặc Phàm tiến vào.
Ở trong cửa hàng chọn vài bộ quần áo, Chu Tiểu Trúc vừa nhìn vào bảng giả, thiếu chút nữa la lên, hơn tám vạn, vốn không muốn mua, lại bị Mặc Hi ngăn lại. Lúc chuẩn bị quẹt thẻ, người đàn ông kia lại nói: “Ông chủ nói Mặc tiểu thư mua đồ ở của hàng thì không cần trả tiền.”
Nếu không cần mình trả tiền, thì Mặc Hi cũng không để ý, chẳng qua là cô hơi nghi ngờ, An Dĩ Mẫn đối xử tốt với cô như vậy là ý gì?? Chẳng
lẽ thật sự coi cô như con gái mình?? Dường như bọn họ cũng không quen
thuộc lắm.
Mua xong quần áo cho Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, thì Mặc Hi đi xem
trang phục của chính mình, nhìn từng bộ từng bộ quần áo đáng yêu dành
cho trẻ con, Mặc Hi cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng Chủ Tiểu Trúc và Mặc
Phàm lại rất vui mừng cho nên cô cũng không có biện pháp, chỉ có thể để
họ thử từng bộ trên người cô, đến cuối cùng mua được mười bộ. Đối với
cô, hình như bọn họ không tiếc rẻ.
Sau khi mua ba cái điện thoại, chọn được vài số điện thoại, trận mua sắm này kết thức lúc xế chiều, sau đó mọi người về nhà.
Về đến nhà, Mặc Hi nằm ở trên giường, nghĩ đến mọi chuyện ngày hôm
này, tất cả chỉ là mới bắt đầu! Bây giờ lực lượng của cô còn không đủ,
còn vây ở thế bị động, rồi sẽ có một ngày!! Cô sẽ sống tự do tự tại, để
người bên cạnh được hạnh phúc, để họ được người khác tôn kính. Nghĩ như
vậy, trong mắt hiện lên vẻ kiên định, sau đó từ trên giường nhảy xuống,
đi tới phòng của Chu Tiểu Trúc, nhẹ nhàng không gây tiếng động.
Nhìn thấy hai người trên giường ngủ say, liền vươn tay nhẹ nhàng đóng cửa lại, khống chế năng lượng giúp bọn họ cường kiện thân thể, mỗi buổi tối, cô đều làm như vậy.
Khoảng chừng qua được 5 phút đồng hồ, thay người khác rèn luyện khó
hơn mình tự luyện nhiều, nhìn bọn họ một cái, rồi xoay người rời khỏi.
Một đêm yên tĩnh. . .