Ngự Lôi

Quyển 1 - Chương 13: Giải quyết

Edit: Lina

Beta: Sakura

Chỉ vì một câu nói như vậy của Mặc Hi, nước mắt Chu Tiểu Trúc chảy càng nhiều.

Sau đó, cửa bị mở ra, Mặc Phàm tiến vào, mới vừa tiến vào, liền chứng kiến việc này, sững sờ, tiếp theo lên bước phía trước nói: “Có chuyện gì quan trọng sao, Mặc Mặc? Mặc Mặc ! sao con lại quỳ trên mặt đất vậy, nhanh đứng dậy, nếu quỳ thế này mà bị đau thì làm sao bây giờ a!”

Mặc Hi liếc nhìn Chu Tiểu Trúc, không có nói chuyện. Mặc Phàm cũng biết nhất định phát sinh sự tình gì rồi, thấy Mặc Hi không dậy nổi, vội vàng đi đến trước mặt Chu Tiểu Trúc, thấy khuôn mặt lê hoa đái vũ kia, kinh hoảng nói “Xảy ra chuyện gì sao? Tiểu Trúc! Tiểu Trúc, em đừng khóc, nào, nói cho anh biết.”

“A, A Phàm, đều là lỗi của em! Đó đều là lỗi của en! Không có giáo dục Mặc Mặc cho tốt, đều là lỗi em, ô…ô.” Chu Tiểu Trúc đang nghẹn ngào nói, hồng hết cả mắt.

Mặc Phàm vuốt ve Chu Tiểu Trúc, lau nước mắt cho Tiểu Trúc, vừa an ủi vừa lo lắng nói: “Trước đừng khóc a, nói cho anh biết, có chuyện gì a.”

Sau khi Chu Tiểu Trúc một câu một câu đem sự tình đại khái giải thích phát sinh cái gì, cầm 100 đồng kia lên, tội lỗi nức nở nói: “Đều là lỗi tại em, không xứng đáng làm mẹ.”

Sau khi Mặc Phàm nghe xong thì sắc mặt liền trầm xuống, mặc dù ông nghèo, nhưng là ônggiống như Chu Tiểu Trúc nói lúc trước đấy, tamvunguyetlau.com nghèo ít nhất còn có tôn nghiêm và nhân cách chính mình, đối với Mặc Hi đang quỳ trên mặt đất nghiêm túc nói: “Mặc Mặc, con nói đi, rốt cuộc là có được số tiền này như thế nào? Không được lừa ba ba.”

“Thật là Mặc Mặc bán hoa mà.” Mặc Hi chân thật nói, cô biết rõ nếu như không nói rõ thì việc này thật sự sẽ không tốt, thấy bộ dạng Chu Tiểu Trúc đau lòng, cô cũng không vui vẻ gì.

Mặc Phàm đã trầm mặc một hồi, mới nói: “Cái kia vì cái gì lại bán được nhiều tiền như thế a.

“Trên người Mặc Mặc không tiền lẻ, anh trai đó liền nói không cần thối lại.” Mặc Mặc đáp lại, may mà Mặc Phàm hỏi đến điểm mấu chốt này.

Sau đó, Chu Tiểu Trúc cũng ngừng thút thít nỉ non, nghe lời này của Mặc Hi, lại không giống như nói dối, chính mình thế nào không nghĩ đến điểm này, thế nhưng mà, cũng không biết Mặc Hi nói có phải là sự thật hay không, chỉ hi vọng con bé nói là sự thật a, đối với Mặc Hi hỏi: “Mặc Mặc có cái gì có thể chứng tỏ chính mình nói chính là lời thật không?”

Bị Chu Tiểu Trúc hỏi như vậy, Mặc Hi đột nhiên nghĩ đến cái tờ giấy chàng trai gọi là Triệt kia cho mình, liền móc từ túi ra, đưa cho Chu Tiểu Trúc rồi nói: “Anh trai kia cho Mặc Mặc số điện thoại liên hệ.”

“Hả?” Chu Tiểu Trúc nhận lấy tờ giấy. Không rõ vì cái gì người nọ còn để lại tờ giấy cho Mặc Mặc, nhưng có cái này cũng có thể chứng tỏ Mặc Mặc nói là thật hay giả rồi.

Mặc Phàm ở một bên nhìn, liền vội vàng ôm lấy Mặc Hi trên mặt đất, đối với Chu Tiểu Trúc nói, “Đi sang anh Lượng mượn điện thoại để gọi đi, thiệt là, quỳ lâu như thế, Mặc Mặc có đau nhức không?” trong lòng Mặc Phàm đã tin tưởng lời Mặc Hi nói rồi.

“Không đau ạ.” Mặc Hi cười đáp lại.

Ba người đi đến nhà Kha Lượng, muốn mượn điện thoại gọi một lúc, cũng không nói gì, cho Chu Tiểu Trúc gọi đi. Chỉ thấy Chu Tiểu Trúc nhấc cái kia điện thoại lên, cầm điện thoại rồi nói chuyện.

“Ah, chào cậu.”

“Ách… Tôi không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cậu nhận ra một đứa bé tên là Mặc Mặc không?

“Ah, cái kia… hôm nay cậu có mua hoa của Mặc Mặc không?” Đang nói, tâm tư có chút trống rỗng nhìn Mặc Hi một cái.

“Ah, ah! Không, không có gì. Tôi là mẹ nó, xin hỏi có phải cậu cho nó một trăm đồng không ?

“À. Tôi đã biết, cám ơn cậu! Tốt, tốt, đã biết.”

Tắt điện thoại, trong mắt Chu Tiểu Trúc tràn đầy tội lỗi nhìn Mặc Hi, áy náy nói: “Mặc Mặc, Mặc Mặc, xin lỗi! Đều là lỗi của mẹ, để con phải chịu oan ức rồi! Đều do mẹ, Mặc Mặc.”

“Mặc Mặc không trách mẹ, mẹ là muốn tốt cho Mặc Mặc, Mặc Mặc biết rõ mà.” Mặc Hi cười nói, không có cái gì quan trọng hơn so được với Chu Tiểu Trúc khôi phục vui vẻ.

“Mặc Mặc…” Hốc mắt Chu Tiểu Trúc lại hồng, đều do bà.

Mặc Phàm nhìn, nói: “Tốt rồi tốt rồi, không việc gì là tốt rồi, em cũng thiệt là, thế nào không hiểu rõ đã để Mặc Mặc quỳ xuống vậy.”

“Em…” Chu Tiểu Trúc cắn cắn bờ môi, đối với Mặc Hi nói: “Em biết lỗi rồi, Mặc Mặc cho mẹ biết, con muốn cái gì, mẹ đều mua cho Mặc Mặc, bồi thường cho Mặc Mặc, được không?”

“Vâng? Thật sự sao?” Mặc Hi vừa cười vừa nói, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Chu Tiểu Trúc, kêu lên: “Mẹ là tốt nhất rồi.”

Sắc mặt Chu Tiểu Trúc mới tốt hơn nhiều, cười nói: “Nói a, Mặc Mặc muốn cái gì? Mẹ nhất định đồng ý.”

“Vâng…” Mặc Hi trầm ngâm một hồi, mới nói: “Mặc Mặc muốn nhất đọc tạp chí, chính là đọc sách trong cửa hàng Đọc Trăm Sách.” Mới bắt đầu Mặc Hi muốn đi xem sách, tamvunguyetlau.com cô phát hiện này ngôn ngữ của thế giới này giống ngôn ngữ Trung Quốc, cho nên không sợ xem không hiểu, muốn đọc sách thì có thể đến cửa hàng đọc nhưng chỉ có thể đọc ở trong cửa hàng không được mang ra ngoài, chỉ cần phải trả ba mươi đồng, cũng không phải quá khó khăn gì.

Chu Tiểu Trúc nghe như vậy, mặc dù không rõ vì sao Mặc Hi lại muốn cái này, bàxem cũng không hiểu a, có thể nói lại thế nào, hôm nay là bà sai, hơn nữa nhìn dáng vẻ Mặc Hi đầy chờ mong, mặc dù tiêu đến ba mươi đồng, thế nhưng mà vừa vặn hôm nay Mặc Hi mang về 100 đồng tiền, cho nên vẫn có thể mua. Hơn nữa bà cũng đã chấp thuận rồi, cười nói: ” Được, ngày mai mẹ sẽ cho Mặc Mặc.”

“Hay quá! Mẹ thật tốt ah ~!” Mặc Hi gọi một tiếng, thấy Chu Tiểu Trúc dường như hoàn toàn khôi phục lại, trong lòng cũng yên tâm.

Mà lúc này, Mặc Phàm cũng cười nói “Tốt rồi, sau này đều phải đem sự việc làm rõ rồi hãy kết luận, hơn nữa Mặc Mặc của chúng ta nghe lời như thế, sao lại có thể làm ra việc như vậy chứ, bây giờ thì tốt rồi, về nhà thôi.” Nói xong, lại đối với Kha Lượng nói: “Cám ơn anh Kha rồi.”

Kha Lượng lắc lắc tay: “Nói cảm ơn làm gì! Sau này đối với Mặc Mặc tốt một chút, thiệt là, lần sau nếu lại ức hϊếp Mặc Mặc nữa, tôi sẽ không khách khí với hai người, hừ hừ.” Có chút thị uy trừng trừng mắt.

Chu Tiểu Trúc liền nói, “Sẽ không, sẽ không rồi, đều là tại tôi không đúng.”

“Tốt rồi, về nhà thôi” Mặc Phàm hoan hô một tiếng, liền vuốt ve đầu Mặc Hi, kéo lấy Chu Tiểu Trúc cùng về nhà.