Edit: Krizak
Beta: Suzaku
Brent ngẩng đầu, thấy một chiếc Ford dừng trước mặt mình.
“Phụp –“ một tiếng.
Cửa xe được đẩy ra, Brent buông xuống ánh mắt, đầu tiên là một đôi cao gót hồng sắc đập vào mắt cậu.
“Brent.”
Sau đó là thanh âm nữ nhân.
Brent ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng là đáy lòng hơi hơi kinh ngạc.
“Ngươi tới làm gì?”
“Vivian tiểu thư.”
Brent híp mắt, mái tóc hồng sắc phân tán hỗn độn hai bên gương mặt, ánh mắt mang theo vẻ âm u không bình thường.
Vivian trước mắt mặc tây trang nam màu đen, caravat tơ lụa, kiểu tóc cùng Edward cũng tương tự, mái tóc đen dài, chạm đến bờ vai.
Khuôn mặt rõ ràng đã qua chăm sóc, ngay cả lông mày cũng không khác Edward là mấy.
Brent tập trung tinh thần nhìn khuôn mặt kia.
Bắt đầu không hiểu nữ nhân này.
Không, phải nói, Brent chưa bao giờ hiểu qua bất cứ nữ nhân nào.
Vivian chỉ vào gương mặt chính mình cười nói:
“Có phải cảm thấy ta rất giống Edward hay không?”
Sau đó vươn tay chỉ chỉ xe hơi phía sau,
“Ta mua chiếc Ford giống y như hắn.”
Vivian tủm tỉm cười nhìn Brent, vươn tay vuốt vuốt mái tóc, sau đó xoay người, tựa hồ học bộ dạnh thành thục của Edward, mặt không chút đổi nhìn Brent:
“Brent, theo ta về nhà.”
Brent nhìn khuôn mặt kia, có chút nhập thần.
Không phải mê muội, mà là bắt đầu hiểu được –
Mặc kệ bắt chước như thế nào, khuôn mặt trước mắt này đều vẫn mang theo phần ôn nhu và quyến rũ của nữ nhân.
Mà không phải gương mặt lãnh khốc như băng của người kia.
Brent hơi hơi nghiêng đi tầm mắt.
Có thể mê hoặc hai mắt, chỉ có tướng mạo.
Có thể chinh phục linh hồn, chỉ có tính cách.
Giống như linh hồn tinh thuần sẽ đi vào thiên đường.
Thiếu niên tà nịnh tự nhiên sẽ rơi vào ôm ấp của ác ma.
“Theo ta về nhà đi.”
Vivian còn nói một câu, hướng Brent vươn tay phải chính mình.
Brent liếc nhìn nàng một cái, hai tay chống chân, nhanh chóng đứng dậy, sau đó xoay người hướng phố mười ba đi đến.
“Brent?…”
Vivian mở to hai mắt nhìn, nhìn bộ dạng Brent trực tiếp rời đi. Nàng đơn giản theo sau cậu.
“Tiểu thư, ngài đây là…”
Tài xế xe hơi chạy đến, vẻ mặt mờ mịt nhìn Vivian.
Cô nàng hổn hển nói:
“Trở về đi!”
Nói xong, vội vàng bước tiếp, đi theo phía sau Brent.
“Brent Louis…?! Ngươi như thế nào đã trở lại?”
Người dưới lầu hai năm trước đã rất ít thấy Brent, giờ đây thế nhưng lại trở về, nên không khỏi kinh ngạc mà há to miệng.
Brent lạnh lùng liếc mắt hắn một cái:
“Nơi này là nhà ta, ta vì cái gì không thể trở về.”
Nói xong, Brent xoay người đi hướng trên lầu.
Người nọ giương miệng kỳ quái nhìn bóng dáng Brent.
Đứa nhỏ này sau hai năm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng, nhất cử nhất động không giống như lúc trước, trực tiếp sáng tỏ, hiện tại càng thêm âm lãnh.
Giống như đóa hoa được tưới từ máu, yêu dã đến đáng sợ, tựa hồ là bị lực lượng tà ác nào đó làm cho sinh sôi vặn vẹo.
Chỉ chốc lát sau, một nữ nhân mặc nam trang vội vội vàng vàng đi đến.
Người nọ kì quái nhìn bọn họ, cuối cùng lắc đầu, xoay người trở về.
Brent lấy chìa khóa mở cửa, cậu ngẫu nhiên trở về, chìa khóa này đều là tùy thân mang theo.
“Brent, người đối với ta còn cái gì không hài lòng?”
Vivian đứng ở phía sau Brent.
“Ta thực sự thích ngươi, hơn nữa nhà ta rất có tiền, ngươi hẳn là biết, cùng ta một chỗ có cái gì không tốt?”
Brent nhướng nhướng mi, quay đầu nhìn Vivian:
“Thứ nhất, Vivian tiểu thư, ta không thể không nói cho ngươi, ta không cần ngươi có hay không có tiền, thứ này với ta một chút quan hệ đều không có.”
“Còn có, ngươi không biết đây là đêm khuya, một nữ nhân đứng trên hành lang cùng một thiếu niên nói chuyện yêu đương rất kỳ quái?”
Nói xong, Brent lập tức đẩy cửa đi vào.
Vivian lấy tay đè lại, dùng sức đẩy cửa ra, bước đến chất vấn cậu.
“Vậy ngươi cùng Edward có thể nói chuyện yêu đương?”
“Edward là đàn ông! Ngươi không biết cùng phụ nữ nói chuyện yêu đương là bình thường sao?!”
Brent ngồi trên sopha, sau đó cầm lấy cái đệm mềm mềm đặt sau lưng mình tựa vào, cuối cùng điểm điếu thuốc hàm vào miệng, vẻ mặt buồn cười nói:
“Nói chuyện yêu đương?… Trời ạ, ngươi đang đùa cái gì vậy?”
Vivian ngồi bên cạnh Brent.
“Vậy các ngươi vì cái gì còn cùng một chỗ?”
Brent hì hì cười, nghiêng thân mình đối Vivian nói:
“Đến, ta nói cho ngươi một chút.”
“Thời điểm mười lăm tuổi, ta gặp Edward, hắn dùng thủ đoạn đem ta cường bạo. Hai năm sau ngươi gặp gỡ ta, ta vẫn bị hắn nắm giữ, ta không đi theo hắn không được… Huống hồ hắn phi thường thích cơ thể của ta…”
“Câm miệng!”
Vivian tức giận đứng lên,
“Ta thật muốn đem tên khốn kia xử lý!”
Brent chỉnh chỉnh thân mình, phía sau lưng vẫn rất là đau, trên tay còn mang theo điếu thuốc, thẳng tắp nhìn Vivian:
“Vì cái gì? Ngươi vì cái gì muốn xử lý hắn?”
“Đương nhiên là trả thù cho ngươi!”
Vivian cau mày, nỗi giận đùng đùng nói:
Brent cười cười:
“Vì cái gì muốn trả thù?”
“Ngươi không hận hắn sao?! Hắn đối với ngươi làm loại chuyện như này, hai năm ngươi còn không trưởng thành đi…”
Brent kéo kéo môi:
“Ta vì cái gì phải hận hắn, ta thương hắn, ta không biết có bao nhiêu thương hắn.”
“Trừ bỏ ta, ta không hy vọng bất luận kẻ nào thương tổn hắn. Ngươi biết không?”
Vivian yên tĩnh trở lại.
Nàng tỉ mỉ nhìn khuôn mặt Brent.
Thời điểm nhìn cậu, mới phát hiện khuôn mặt này bất đồng với những thiếu niên bình thường có gương mặt quyến rũ, tuy rằng có chút tối tăm băng lãnh, nhưng luôn loáng thoáng lộ ra hương vị gợi cảm.
Vivian bắt đầu cảm thấy xót xa, nàng thật tình là yêu thích cậu.
Hơn nữa, thời điểm Brent nói những lời này, trên mặt cũng không còn vẻ trêu tức, chỉ làm cho người nhìn cảm thấy chân thành.
“Ngươi hy vọng ta lừa ngươi sao?”
“Ha ha, tốt nhất đừng như vậy, ngươi nên biết, hiện thực tàn khốc luôn tốt hơn so với nói dối.”
Brent đứng dậy đi vào phòng bên trong.
Vivian vươn tay ngăn cản cậu lại.
“Ngươi biết rõ Edward kết hôn, đúng không? Vì cái gì không quên hắn, cùng ta một chỗ?”
Brent thân thủ đẩy Vivian qua một bên, lạnh lùng nói:
“Ta vì cái gì phải quên hắn?”
Ta sẽ không bao giờ yêu ai một lần nữa.
Vô luận người kia ôn nhu thiện lương cỡ nào.
Vô luận người kia vì ta trả giá bao nhiêu.
Bởi vì, toàn bộ nơi ta, đã sớm trở thành tội ác.
Ta đã bị chiếm giữ.
“Ngươi…”
Vivian cau mày, nói không ra lời.
“Ta sẽ chờ ngươi.”
“Việc này rất nhanh có thể quên, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta có thể tìm bác sĩ tâm lý cho ngươi.”
“Bác sĩ tâm lý giỏi nhất Mĩ quốc!”
Vivian chân thành nhìn Brent.
Brent kéo kéo khóe môi, kỳ thật cũng không chán ghét Vivian như trong tưởng tượng, chỉ là lười cùng người không thích dây dưa một chỗ không ngớt.
Về tình cảm dây dưa không dừng rất là nhàm chán, đặc biệt thời điểm trong đó một bên cảm thấy mạc danh kì diệu.
“Ta tại sao phải quên hắn?”
Ngươi cho ngươi là ai? Đủ lớn mạnh để ta quên Edward?
“Hừ.”
“Trừ phi ngươi cho thời gian quay lại, trở về năm 1915.”
“Sau đó… Ngươi so với Edward tìm ta trước.”
Brent nghiêng mặt đi, nhìn chằm chằm ánh đèn lập lòe trên ngã tư đường ngoài cửa sổ.
“Vậy ngươi sẽ rời đi hắn sao?”
Chỉ cần ngươi rời đi, ta còn có cơ hội, Vivian nghĩ.
Từ nhỏ, phụ thân là một nhà tài phiệt đã từng dạy nàng – khó thu mua nhất chính là nhân tâm, thu mua tốt nhất cũng là nhân tâm, mấu chốt chính là vấn đề thời gian.
Vivian vẫn như trước
mang mỉm cười nhìn Brent, có vẻ thuần lương vô hại.
Brent đột nhiên xoay người, đem Vivian đặt dưới thân.
“Ngươi sẽ chán ghét ta.”
Brent tà tà cười.
Vươn tay bắt đầu thoát quần áo cô nàng.
“Ta cho dù yêu thích ngươi, cũng là yêu thích khuôn mặt này. Nhìn xem, khuôn mặt thật giống Edward…”
Brent dùng sức đem Vivian đảo ngược lại, để lưng nàng hướng vào lòng ngực cậu.
“A…!”
Vivian kinh hô
một tiếng.
Nàng nguyện ý vì cậu trả giá hết thảy, nhưng là… Nhưng là, đây là muốn làm gì?!
Brent tháo caravat trên cổ Vivian, che miệng nàng lại.
Brent một phát xé rách quần nàng. Toàn thân chạm cũng không chạm một chút.
“Ngươi biết không?… Yêu như vậy, thật sự rất kỳ lạ… Ta hiện tại cho ngươi cảm thụ một chút.”
Brent ghé bên tai nàng, thấp giọng nói chuyện, ngữ khí cực kỳ băng lãnh.
“Ta chính là bị nam nhân chinh phục như vậy… Hắn thích nhất fuck nơi đó của ta.”
Vivian nức nở khóc ra.
Brent tàn nhẫn sáp vào.
Máu tươi từ hai chân Vivian chảy xuống.
“Không cần giả bộ ngây thơ được không?”
“Ngươi đã cùng rất nhiều người làm, không phải sao? Ngươi hẳn là thực quen mới đúng, khóc cái gì?”
“Thời điểm lần đầu tiên Edward cùng ta như vậy, ta cũng nghĩ sẽ khóc, sẽ nôn ra, nhưng là… Thời gian rồi cũng thành thói quen. Hơn nữa, cảm giác thực không sai.”
Brent đột nhiên tà khí cười.
Vivian muốn quay về sau nhìn cậu.
Brent vươn tay đè đầu nàng xuống phía dưới, không nghĩ muốn thấy mặt nàng,
Brent ghé vào thân thể nàng, thân thủ vuốt ve những sợi tóc, thấp giọng nói:
“Edward…”
“Cảm giác hiện tại của ta thật giống như đối với ngươi làm chuyện như vậy, ngươi sẽ giận ta sao?”
Ngươi yêu ta sao? Edward.
Ta cũng chỉ dám như vậy, mượn thân thể người khác, gương mặt người khác tương tự ngươi, từ trong ảo tưởng ôm ngươi – tựa như phương thức ngươi ôm ta, trực tiếp, thô bạo.
Tuy rằng, hết thảy cũng không là thật.
Ta cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Brent vươn hai tay gắt gao ôm bả vai nàng, Vivian nhẹ giọng khóc nức nở.
“Đừng khóc…”
Brent khẽ nói.
Edward sẽ không khóc, Edward vĩnh viễn cũng sẽ không khóc.
“Đừng khóc, thân ái.”
Edward, thân ái của ta.
Ta còn yêu thích gương mặt không chút biểu tình kia.
Brent nhắm hai mắt, ảo tưởng người dưới thân chính là Edward.
Cái loại dĩ vãng này hết thảy càng làm cho phản nghịch, kɧoáı ©ảʍ u ám xấu xa cơ hồ muốn đem Brent chôn vùi.
Cho dù gϊếŧ người cũng không có được kɧoáı ©ảʍ như vậy.
“Brent.”
Cả người Brent run lên.
Thanh âm lạnh lẽo từ nơi cửa truyền vào, Brent dừng lại động tác, nhìn Edward một thân tây trang chỉnh tề đứng ở trước cửa, hai tay để trong túi quần. Ánh trăng mông lung rọi vào cổ áo thuần trắng của Edward, không thấy rõ lắm biểu tình.
“Ed… Edward.”
Brent mạnh mẽ từ trên người Vivian ngã xuống, luống cuống tay chân đem quần áo mình chỉnh lại.
Edward cất bước, chậm rãi đi vào phòng, gương mặt không chút biểu tình gì, hai mắt hơi mị cùng một chỗ, nhìn chằm chằm vào Brent.
“Edward.”
Tim Brent đập gia tốc, hai tay nắm chặt, mặc kệ như thế nào, cậu từ trước đến nay cũng không tính toán cho Edward thấy chính mình cùng người khác quan hệ.
“Ha ha…”
Edward mang theo biểu tình quỷ dị, thấp giọng cười cười, đi đến trước mặt Brent, vươn tay vuốt vuốt mái tóc cậu về phía sau.
Không khí hoàn toàn bị vặn vẹo.
Cả người Brent bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cơ hồ tại một cái chớp mắt lúc đó, phía sau lưng thẩm ướt một mảng lớn.
“Brent Louis.”
Edward chưa bao giờ kêu tên đầy đủ của cậu.
Hô hấp Brent đều như bị đoạt lấy.
Hắn rất sợ Edward, thật sự rất sợ.
Nói ra cũng không có người nguyện tin.
Edward nhìn cậu như vậy khiến cậu nghĩ đến chính mình sẽ chết.
“Đùa vui vẻ không?”
Edward ngồi trên sopha phòng khách, vẻ mặt mỉm cười nhìn về phía Brent.
Vivian giãy dụa đem quần áo mặc vào, cuộn mình ngồi một bên, hoảng sợ nhìn Edward một phía.
“Ngươi không phải thấy ta đang làm gì?”
Brent cố gắng vượt qua sợ hãi trong lòng đối mặt với Edward, ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Edward thản nhiên cười cười:
“Ta đã nói rồi, chơi đủ, trở về nhà, ta chờ ngươi thật lâu.”
Trong đầu Brent hiện lên hình ảnh Edward cùng nữ nhân kia một chỗ, còn có cô ta còn trên mặt Edward hôn một cái.
Brent lạnh lùng cười cười:
“Về nhà? Về nhà cái gì? Nơi này chính là nhà ta.”
Brent lập tức đi đến bên cạnh sopha nơi Vivian đang ngồi, khom hạ lưng ôm lấy cô nàng.
“Đừng khóc, đừng khóc.”
Brent cố ý nhẹ giọng an ủi Vivian.
Vivian quay đầu, nhìn về phía Edward. Edward chỉ là khẽ mỉm cười nhìn nàng, không nói một lời.
Vivian biết Edward là một nam nhân hào hoa phong nhã lễ độ, nàng chỉ là không thể tin những lời Brent nói đối với mình sẽ là thật.
Brent đem Vivian mang vào trên giường trong phòng, đi ra, không nói một tiếng ngồi đối diện Edward.
“Cùng ta về nhà.”
Edward vẫn là nói những lời này.
Brent lắc đầu,
“Edward, ta mệt mỏi, chúng ta vẫn là dừng ở đây đi.”
“Dừng ở đây?”
Edward lạnh lùng nhìn cậu.
“Ngươi thích nữ nhân kia?”
Brent không chút do dự gật đầu,
“Đúng vậy, ta thích nàng, ngươi có thể rời đi?”
Edward đột nhiên vươn tay ôm ngực, môi gắt gao mím cùng một chỗ.
“Ngươi…”
Brent khẩn trương nhìn Edward, hắn giống như không được thoải mái, nhưng là trên mặt không có biểu tình gì, chỉ lạnh lùng thản nhiên, dùng ánh mắt ngươi xa lạ nhìn cậu.
“Hô…”
Edward nhợt nhạt hít một hơi.
Cuối cùng buông tay, cúi đầu ho khan vài tiếng.
“Ngươi vẫn là trở về đi, về sau không cần tìm ta.”
Brent nhìn chằm chằm gương mặt Edward, Edward buông xuống mi mắt, đây là thần sắc cực kỳ hiếm thấy, tựa hồ là vẻ mặt bi thương.
Brent đột nhiên vội vàng muốn chứng thực, Ed.. Nếu ta nói đều là sự thật, ngươi sẽ thế nào?
Brent tiếp tục nói không lựa lời, bắt đầu dùng ngôn ngữ trả thù.
“Ta vĩnh viễn sẽ không thích ngươi, ngươi vẫn là cùng người khác kết hôn đi, đây mới là việc ngươi nên làm.”
“Không cần vọng tưởng có được ta toàn bộ, ngươi có thể làm ta, nhưng là… Lời tâm tình ta nói với ngươi đều là có lệ, đều là lừa gạt.”
Brent bình tĩnh nói ra lời nói khiến trong lòng cậu run sợ.
Edward đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc không bình thường từ lúc ngẩng đầu đều được thu liễm.
“Bé cưng, ngươi thật vô tình.”
“Đáng mừng chính là, ta cũng không cần ngươi yêu thích.”
Nói xong, Edward vỗ vỗ tay, vài người vạm vỡ đi đến, trên tay bọn họ đều cầm dây thừng.
Brent nhất thời nói không ra lời.
Edward hai chân giao nhau, thân mình tựa vào ghế.
“Ngươi nô ɭệ dâʍ đãиɠ này.”
Edward nhấc môi lên cười cười.
Những người này giống như được phân phó từ trước, một trong số đó trực tiếp vào phòng Vivian còn ngốc trong đó, còn lại đi đến đây, đem Brent mạnh mẽ đặt trên đất, sau đó trói thật chặt hai tay cậu lại.
“A –!”
“A —!!!!”
Trong phòng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Vivian.
“Ngươi làm gì?!”
Brent hướng Edward la lớn một tiếng, cậu tuy rằng không thích Vivian, nhưng chưa từng nghĩ đến xử lý cô nàng.
Edward liếc nhìn cậu một cái, không nói gì, quay đầu nhìn vào cửa phòng nơi Vivian.
Trong phòng rất nhanh tràn ngập mùi máu tươi, thập phần khó chịu, loại cảm giác này làm Brent có chút muốn nôn.
“A a a a —!!”
Trong phòng vẫn liên tục truyền đến tiếng Vivian kêu thảm thiết, phi thường đáng sợ.
“Edward, ngươi điên rồi?!”
“Chuyện này không liên quan đến Vivian!!”
Brent lớn tiếng rống giận, ánh mắt đỏ bừng, lấy sự tàn nhẫn của Edward, chuyện gì cũng có thể phát sinh.
“Ngươi sẽ không thật sự yêu thương nàng đi?… Kia thật sự là đáng tiếc.”
Edward mặt không chút thay đổi nhìn Brent.
“Ta về sau, đem mỗi người ngươi chạm qua đều hành hạ đến chết.”
Thiện lương cái gì? Ta không biết.
Ta đã sớm nhắm lại đôi mắt thiện lương, ta chỉ tồn tại trong bóng tối, bắt đầu từ ngày đầu tiên gặp gỡ ngươi.
Edward cầm tách trà trên tay, hai chân giao nhau, giống như không có việc gì ngồi trên sopha phòng khách.
Brent bị trói hai tay, quỳ gối trước mắt Edward, cả người đau nhức.
“Được rồi, ngài Edward.”
Chỉ chốc lát sau, những người ban nãy đi ra, trên tay đều cầm lưỡi dao trắng bóng, trên mặt hai người còn dính đầy máu tươi.
Khi mở cửa, mùi máu càng nồng đậm.
Cơ hồ đập thẳng vào mặt mà đến.
Edward bưng trà, chậm rãi đứng lên, đi đến bên phòng ngủ, trên giường đầy máu cùng một thân hình nhiễm đỏ.
Brent quỳ gối nơi phòng khách quay đầu, xa xa nhìn Vivian trong đó, trong ánh mắt một mảnh huyết hồng, mà Edward đứng nơi cửa chậm rì rì uống trà, khóe môi đỏ sẫm hơi giương lên.
“Đem cậu ấy lại đây.”
Edward phân phó, nhưng hai mắt vẫn như trước nhìn chằm chằm tàn cục trong phòng.
Những người vạm vỡ lôi Brent đến.
Brent nhìn đến máu tươi đầm đìa một mãnh, trong nháy mắt bắt đầu nôn khan.
Edward từ trên cao nhìn xuống Brent.
“Ngươi sợ?”
“Ta thật sự là đánh giá cao ngươi, Brent.”
Edward đặt tách trà trên đầu giường.
“Đem thi thể xuống đi.”
“Vâng, ngài Edward!”
Nói xong, những người đó đem thi thể phá hư không chịu nổi nâng ra ngoài.
“Edward, chuyện này cùng nàng không quan hệ!”
Brent hung tợn nói.
Edward vươn tay vuốt ve hai má cậu:
“Nàng sớm nên biết kết cục này.”
Nàng từ lần đầu tiên chạm đến ngươi, liền nhất định sẽ trở thành một đống xương trắng.
“Edward, ngươi tên biếи ŧɦái này! Ta vĩnh viễn sẽ không cùng ngươi một chỗ!”
Brent phẫn nộ la to.
Edward nắm tóc cậu, đem Brent ném vào trên giường, lấy tư thế cực kỳ khó khăn khổ sở, bắt đầu không chút nào tôn trọng dâʍ ɭσạи lăng nhục Brent.
Brent cắn răng, vô luận đau đớn cỡ nào cũng không cho mình khóc, khoang miệng cơ hồ ngửi được hương vị máu tươi.
“Muốn khóc liền khóc đi.”
Edward nắm lấy vòng eo cậu, dùng sức chà đạp Brent.
Brent lắc đầu không nói lời nào, hai tay không thể nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý Edward đùa nghịch.
Edward khẽ cười cười, xoay người bên tai Brent thấp giọng nói:
“Ngươi đại khái là biết ta kết hôn, nhưng mà, ngươi vẫn nghĩ đứng bên cạnh ta.”
“Có thể làm cho ngươi không tự trọng như vậy, trừ bỏ ta ra còn có ai chứ.”
Nghe đến câu thứ hai, Brent liền mạnh mẽ khóc ra, khóc khàn cả giọng.
“Edward…!!”
Brent lung tung đem dây thừng trên tay mở ra, sau đó quỳ trên đất muốn thoát khỏi Edward.
Edward trầm mặc không lên tiếng khống chế cậu lại trong tay mình, cúi đầu hôn lên lưng Brent.
Trên lưng đều là dấu vết roi đánh, đem lưng trắng nõn biến thành thương tích chồng chất.
“Rất đau, có đúng không?”
“Brent, bảo bối.”
Edward nhắm mắt lại, cúi đầu đem vết thương trên lưng Brent nhè nhẹ vuốt, hai tay trườn xuống đôi chân lõα ɭồ, tựa như mê man mà nói:
“Brent, loại chuyện này, về sau sẽ không xảy ra nữa.”
“Ngoại trừ ta ra, không ai có tư cách ngược đãi ngươi.”
Brent nắm chặt hai tay, nước mắt không ngừng rơi trên mặt.
Ta nghĩ ngươi chưa bao giờ có tình cảm với ta.
Ngươi muốn… Cũng chỉ là du͙© vọиɠ giữ lấy, phải hay không?
Có phải hay không?
Mái tóc đen mềm mại của Edward nhẹ nhàng vươn trên lưng cậu, đôi môi vô tình một chút một chút hôn cổ Brent.
Brent mở choàng hai mắt, cầm lấy con dao gọt hoa quả trực tiếp dùng sức cắm vào ngực Edward, cũng không để ý đã cắm vào nơi nào.
Edward hừ cũng không hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Brent, trực tiếp ngã xuống, máu tươi đỏ thẫm từ sơmi trắng thuần nhiễm hồng một mãng.
“Hừ… Hừ…”
Brent không thể ngăn lại chính mình nức nở, hai tay ôm ngực, bất lực cuộn mình vào góc tường.
Ngón tay Edward đột nhiên giật gật.
“A –!”
Brent hét to một tiếng, cậu chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.
Loại hoảng sợ này giống như cảm xúc Edward trước mắt tiếp cận tử vong.
Brent cầm lấy áo khoác, nhanh chóng chạy ra cửa.
Bảo tiêu bên ngoài thấy Brent mặt mang đầy lệ từ trong phòng chạy ra, đầu tiên là ngơ ngác nhìn bóng dáng cậu, sau đó, trong giây lát nhìn phản ứng lại, luống cuống tay chân vọt vào phòng ngủ.