Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Ôn Noãn nửa hôn mê nửa tỉnh táo nghe được tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo là giọng nói vội vàng hốt hoảng của Cố Dạ Thâm gọi cô “Noãn Noãn”, cô cố gắng mở mắt ra, hướng về phía khuôn mặt tràn đầy đau lòng và vô cùng lo lắng miễn cưỡng nở một nụ cười.
Hai tay anh run run ôm lấy cô, đôi môi khẽ đóng khẽ mở, hình như muốn nói lời an ủi gì đó, nhưng cô không nghe được, trong lòng cô cảm thấy vô cùng an toàn khi thấy anh, không chú ý tới tiếng bước chân hỗn độn của anh, không chú ý chỗ thân thể mình bị va chạm không còn đau đớn, cô chỉ cảm thấy an lòng.
Cô rất nhanh được đưa đến bệnh viện, băng bó vết thương, sau đó tiến hành kiểm tra toàn thân.
Nghiêm trọng nhất, là lúc ngã xuống bị trẹo mắt cá chân, sưng tấy vừa đỏ vừa đau, đi lại khó khăn, trừ cái này ra chính là trán bị rách da, cũng vì là mùa hè nên quần áo khá mỏng manh, toàn thân cô lúc lăn xuống cầu thang đều bị máu ứ đọng, có mấy chỗ rỉ ra tia máu, may mắn là chỉ bị ngoại thương.
Bởi vì bụng vẫn quặn đau, vả lại cô có cảm giác phía dưới có thứ gì đó chảy ra, Ôn Noãn tâm tâm niệm niệm đều là đứa bé, lôi kéo bác sĩ hoảng hốt hỏi: “Đứa bé có sao không? Đứa bé sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Đứa bé?” Vẻ mặt bác sĩ khó hiểu.
“Đúng vậy, đứa bé của tôi!” Ôn Noãn vội vàng gật đầu, “Tôi đang mang thai sắp bốn tháng rồi, ngã như vậy, có thể bị sinh non hay không?”
Cố Dạ Thâm ngồi ở bên cạnh cũng không khỏi nhìn sang.
Mặt bác sĩ rất cổ quái, ánh mắt băn khoăn nhìn qua lại giữa cô và Cố Dạ Thâm hai cái, báo cáo sự thật: “Cô Cố này, căn cứ báo cáo kiểm tra toàn thân của cô, cô không có mang thai.”
“Cái gì! Không có mang thai?” Ôn Noãn không để ý tới đau đớn toàn thân, ngạc nhiên ngồi dậy, mặt không thể tin được.
Cố Dạ Thâm cũng giật mình, tiến lên một bước: “Chắc chắn là không mang thai?”
“Chắc chắn không có!” Bác sĩ kiên nhẫn trả lời, cũng có chút buồn cười nhìn anh.
Cặp mắt của Cố Dạ Thâm trầm xuống, “Nhưng bác sĩ, cô ấy vẫn đau bụng, hơn nữa, phía dưới còn chảy máu, đây không phải là dấu hiệu sinh non sao?” Anh tìm được cô thì thấy tay cô đang che bụng co rúc ở khúc cua của cầu thang, trên trán đầy máu và mồ hôi lạnh, trên váy trắng thấy máu đỏ tươi nhìn thấy mà ghê người, trực giác của anh mơ hồ cho rằng sẽ làm tổn thương đến đứa bé.
Vẻ mặt bác sĩ càng thêm cổ quái, cô y tá nhỏ ở bên cạnh mím môi cười chen miệng: “Đây là do cô ấy tới tháng thôi, đại khái là cô ấy đã dùng qua một loại thuốc làm chậm kinh nguyệt, cho nên lần này tới có vẻ mạnh. Mặt khác cô ấy đau bụng, có lẽ là đau bụng kinh đấy! Lại nói mang thai ba bốn tháng, bụng đã bắt đầu nhô lên rồi, dáng vẻ thân thể cô ấy không giống như đang mang thai!”
Bác sĩ an ủi: “Là do quá hy vọng có đứa bé đấy, hai người còn trẻ, cứ thuận theo tự nhiên thôi, chắc chắn sẽ có!”
Giờ phút này Ôn Noãn đâu để ý đến việc giải thích hiểu lầm, sau khi bác sĩ và y tá rời đi, cô vẫn còn trợn mắt há mồm vì không thể tin được.
Ánh mắt Cố Dạ Thâm trầm xuống, khuôn mặt đầy lo lắng.
Kỷ Như Cẩn!
Sau khi trấn an Ôn Noãn nằm xuống nghỉ ngơi, anh lập tức lái xe thẳng đến “Vong Xuyên.”
Đi vào phía trước cửa hàng không có người, một bé gái xinh đẹp ước chừng sáu bảy tuổi hoạt bát từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy anh, lập tức như tiểu đại nhân kêu: “Chào chú, xin hỏi chú tìm ai?”
Cố Dạ Thâm mang theo tức giận, vì hướng về phía đứa bé nên chỉ có thể đè oán giận xuống: “Khuynh Khuynh, mẹ cháu đâu?”
“Mẹ và ba đang ở trên lầu.” Người bạn nhỏ Lạc Khuynh Thành trả lời giòn giã, “Tự chú lên đi.”
Vừa thấy Kỷ Như Cẩn, Cố Dạ Thâm liền không nhịn được nóng nẩy bốc lên chất vấn: “Kỷ Như Cẩn, cô là có ý gì?”
“Cái gì có ý gì?” Kỷ Như Cẩn dừng lại động tác lau sàn nhà, mặt mờ mịt.
“Ôn Noãn căn bản là không mang thai, cô như vậy là gạt cô ấy, rốt cuộc cô chứa tâm tư gì!” Nói đến cái này, Cố Dạ Thâm không hiểu sao lại nổi giận, vì cái “Sự thật” này, anh không biết bị bao nhiêu đau khổ và tiếc nuối mới khắc chế được bản thân mình để không nổi điên.
“Rốt cuộc anh cũng phát hiện ra à!” Kỷ Như Cẩn dường như không ngoài ý muốn, ngược lại còn cười vì đã lộ ra trò đùa dai, “Em cho là anh cần phải chờ tới lúc phát hiện bụng cô ấy căn bản không lớn lên mới có thể nhận ra, nhưng mà, cô ấy không mang thai con chồng cũ, không phải là anh nên trút được gánh nặng sao?”
“Cô!” Cố Dạ Thâm chán nản, biết được Ôn Noãn không mang thai, trong nháy mắt đó tâm lý của anh đích thực là vô cùng phức tạp, mặc dù anh thuyết phục mình, đứa bé không nên trở thành trở ngại giữa anh và Ôn Noãn, nhưng ích kỷ một chút mà nói, anh từng nhiều lần hy vọng đứa bé này không tồn tại, vì vậy, theo bản năng anh mơ hồ là không chú ý biến hoá thân thể của Ôn Noãn, khi nguyện vọng được thực hiện, anh không có mừng rỡ thì là gạt người! Nhưng, anh nhất định phải biết, mục đích của Kỷ Như Cẩn là như thế nào!
Kỷ Như Cẩn chỉ mím môi cười: “Ôi, Dạ Thâm, thật ra thì, đây chỉ là muốn giỡn anh một chút thôi, anh nghĩ xem, sau khi ly hôn mặc dù gia tộc nhà họ Kỷ vẫn có lui tới, em và anh có thể dễ dàng biết rõ trạng thái cuộc sống đối phương nhưng lại chưa từng liên lạc, thời gian qua sáu bảy năm, anh cõng Ôn Noãn uống say tới tìm em… nên em không nhịn được……..A, em nghĩ đến hai người sẽ dễ dàng phát hiện lời nói dối này nha, em cũng ám chỉ với anh, ai biết hai người xảy ra chuyện gì, cư nhiên lại không nghi ngờ!” Cô muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ đến bao lâu mới có thể phát hiện ra, nên lần đầu tiên Ôn Noãn đến cô đã thả vào trà Ôn Noãn uống ít thuốc làm chậm thời gian có kinh nguyệt lại.
Cố Dạ Thâm tức đến xanh mét cả mặt mày, nếu như không phải đêm đó Ôn Noãn say rượu khóc đến tê tâm liệt phế, gần như tan vỡ kêu Đồng Diệu đến không thể kiềm chế được, thì anh sẽ không đặt chân đến “Vong Xuyên”, khiến nhà thôi miên nổi tiếng Kỳ Như Cẩn thôi miên vì cô, thậm chí, nếu như không phải là ban đầu Lạc Sâm và Kỷ Như Cẩn biểu hiện giống như quên hết ân oán trước kia, anh sẽ không làm mát xa khi bị đau đầu!
Đồng thời, trong đầu anh nhanh chóng loé lên hình ảnh ánh mắt quái dị và chế nhạo anh của Kỷ Như Cẩn lúc nói Ôn Noãn mang thai, nhất thời anh không nói được ra lời!
Có lẽ có thể nói, anh không có hoài nghi, một nửa nguyên nhân là mặc kệ chuyện cũ trước kia như thế nào, đối với Kỷ Như Cẩn anh vẫn luôn có một phần tin tưởng, mà một nửa kia, là ứng với tội lỗi của anh, mặc dù nói anh tự thuyết phục chính mình tiếp nhận đứa bé này, cũng trong thời gian ngắn anh không có cách nào thản nhiên đi quan tâm nó mà không có ngăn cách, ngày từng ngày lớn lên, vì vậy nên dễ dàng chểnh mảng việc thân thể của Ôn Noãn có biến hoá hay không.
Không duyên có lại bị một cuộc dày vò. Thật may, vì vậy anh mới xác định được mình đã yêu Ôn Noãn sâu sắc như vậy, sâu sắc đến thế………
“Cố Dạ Thâm, thật ra thì, cái này cũng không hoàn toàn là một trò đùa giỡn.” Lạc Sâm không biết từ gian phòng nào ra xuất hiện, mắt cười như không cười đầy bình tĩnh, trong lúc cười có thoáng qua sự vui vẻ tràn đầy sảng khoái.
“Có ý gì?” Đôi mắt sắc bén của Cố Dạ Thâm quét qua, lông mày nhíu chặt.
Hai tay Lạc Sâm khoanh lại: “Ban đầu nói Ôn Noãn mang thai cũng không phải là do Như Cẩn khởi xướng, là tôi cố ý làm. Nói như thế nào đây, anh đột nhiên tìm tới cửa, mặc dù cõng Ôn Noãn, nhưng tôi biết hai năm trước cô ấy đã gả cho Đường Tử Khoáng, sợ anh đối với Như Cẩn vẫn không thể quên được tình cũ, lấy cái cớ này để ‘ngóc đầu trở lại’, nên để cho Như Cẩn nói Ôn Noãn mang thai để thử dò xét anh và quan hệ của cô ấy. Chứng kiến cái loại đau đớn không thể kiềm chế của anh vì cô ấy mang thai con của người khác, ước chừng có thể hiểu rõ trong lòng anh không còn Như Cẩn, nhưng vẫn muốn mượn cơ hội này để trừng phạt anh một lần. Anh không cần phải cảm thấy vô tội, bởi vì đây là trừng phạt đúng tội của anh!” Anh ta thong thả ung dung, nói chuyện rất thanh thản.
“Lạc Sâm, làm người không thể vô sỉ như vậy, tôi đã thành toàn cho hai người, cũng sẽ không khổ sở dây dưa nữa, chuyện này đã cách nhiều năm ngang dọc như vậy mà anh vẫn còn vướng mắc và đề phòng tôi như vậy, cũng không nên liên quan tới người vô tội!” Cố Dạ Thâm căm tức nhìn Lạc Sâm, bị chuyện này quấy rối, anh gần như đã mất đi Ôn Noãn! Mà Ôn Noãn hiện tại lại đối mặt với nhà họ Đường, nên có rất nhiều khó chịu!
Lạc Sâm cười lạnh: “Cố Dạ Thâm, tôi chỉ muốn cho anh nếm thử, khi biết người phụ nữ mình yêu lại mang thai đứa con của người khác, là một loại đau khổ như thế nào! Ban đầu anh để cho tôi nếm qua, lúc này tôi cũng muốn nhìn anh khổ sở một lần, mới gọi là công bằng!”
“Lạc Sâm, sự thực là thế nào, anh đã rõ ràng, ban đầu người nào khổ sở nhất, trong lòng anh nên hiểu rõ!” Mặt Cố Dạ Thâm đen lại, “Anh lòng dạ hẹp hòi muốn so đo, cũng không cần đem Ôn Noãn cuốn vào! Cô ấy đã chịu đựng quá nhiều, đã quá đủ rồi!”
Hai người giương cung bạt kiếm, Kỷ Như Cẩn vội tới trước hoà giải, kéo Lạc Sâm còn đang muốn nói: “Anh Sâm, thôi, đều là chuyện hiểu lầm, chúng ta bây giờ đã là người một nhà hoàn chỉnh, chuyện trước kia đừng nhắc lại nữa.”
Thật ra thì ban đầu là cô quá mức tuỳ hứng.
Nhà họ Cố và nhà họ Kỷ là quan hệ nhiều đời, cô và Cố Dạ Thâm từ nhỏ đã biết nhau, là thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, quan hệ cũng không tệ, tuổi lớn dần, Cố Dạ Thâm dần dần thích nhìn sự nhã nhặn lịch sự nhưng thực ra lại cố chấp không kiềm chế được của cô, hai nhà quyết định kết thân thì cô còn chưa biết Lạc Sâm, mặc dù tính tình Cố Dạ Thâm bá đạo, cũng thật lòng đợi chờ cô, cô hưởng thụ sự chăm sóc của anh, cho rằng thói quen hiện hữu của anh chính là thích, vì vậy, cũng chưa từng phản đối việc kết thân.
Sau đó ở đại học cô biết Lạc Sâm, hai người vừa nhìn thấy đã yêu cùng nhau rơi vào bể tình, cô mới cảm nhận được cái gì gọi là tình yêu chân chính, kinh nghiệm biến đổi bất ngờ, rốt cuộc Cố Dạ Thâm nhịn đau huỷ bỏ hôn ước, nhưng không được sự đồng ý của hai bên gia tộc, cô giãy giụa, chống lại, đánh cược tất cả, cuối cùng lại bởi vì không phân biệt được tốt xấu mà hiểu lầm Lạc Sâm phản bội cô, tức giận mà thực hiện hôn ước, sau đó hiểu lầm được giải trừ, cô muốn ly hôn trở lại bên cạnh Lạc Sâm.
Cố Dạ Thâm khi đó lại thật tâm yêu cô, vì vãn hồi cô mà không từ thủ đoạn nào, sau khi bọn họ ở riêng được nửa năm, trong một bữa tiệc mà hai người phải cùng ở chung trước mặt gia đình, anh đã mượn việc cô bị say mà cùng cô xảy ra quan hệ, một tháng sau, cô có bầu, bị nhà họ Cố bảo vệ như bảo bối, cô không có sảy thai hay có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào. Tám tháng sau, con gái Khuynh Thành của cô vì sinh non mà ra đời.
Cho dù là như thế, cô vẫn quyết tâm muốn ly hôn, tại ngày bà nội nhà họ Cố đại thọ tám mươi tuổi, cô đập nồi dìm thuyền dũng khí mang theo con gái cùng Lạc Sâm chạy sang Canada.
Cố Dạ Thâm cố gắng hết sức không thể vãn hồi, rốt cuộc lựa chọn thành toàn, bởi vì cô cao chạy xa bay, nên sau khi cô trở về nước làm thủ tục ly hôn anh mới nói cho cô biết, hôm cô uống rượu bị say, anh không có đυ.ng đến cô, mà Khuynh Thành cũng không phải là sinh non lúc tám tháng, mà là đủ tháng.
Anh nói, ban đầu cô bị tra ra mang thai, thật ra thì đã là hai tháng, anh biết đứa bé không phải là của anh, xuất phát từ sự phẫn nộ, với từ đầu đến cuối anh đều hy vọng vãn hồi, trải qua giãy giụa và phẫn hận trong lòng, anh đã làm bác sĩ nói thành mang thai một tháng, tạo ra hiểu lầm không thể chê vào đâu được.
Cái đoạn thời gian bị hiểu lầm kia, Lạc Sâm khó chịu như ở địa ngục, sau khi hiểu lầm được giải trừ, nhưng vẫn không tránh được canh cánh trong lòng.
Nhưng mặc kệ như thế nào, đối với Cố Dạ Thâm, từ đầu tới cuối cô cũng có một phần lỗi lầm, nếu như không phải do cô kích động, sẽ không có rối rắm sau này, cho nên, hiện tại cô thật lòng hy vọng anh có thể cùng Ôn Noãn trở thành người một nhà, những ân oán ngày trước không cần nhắc lại nữa.
Sắc mặt Lạc Sâm từ từ hoà hoãn, không chút để ý: “Thôi, chỉ là do bị gợi lại chuyện cũ cái đoạn thời gian thống khổ ấy. Cố Dạ Thâm, chuyện lần này, anh coi như là chuyện đùa cũng được, cho là tôi đang trả thù anh cũng được, ở trong thế giới của tình yêu, tôi chính là kẻ lòng dạ hẹp hòi.”
Cố Dạ Thâm hít sâu lại để bình ổn, thu lại tức giận, chỉ hướng về phía Như Cẩn vẫn còn vẻ mặt hối tiếc: “Trị liệu thôi miên của Ôn Noãn không thể tuỳ tiện gián đoạn, hy vọng về sau sẽ không để xảy ra chuyện làm thương tổn đến cô ấy nữa!”
Đến tối Ôn Noãn mới hồi hồn, tiếp nhận được việc mình chưa từng mang thai là sự thực, mặc dù đối với chuyện đứa bé không tồn tại cũng sinh ra một tia không nỡ, tuy không giải thích được, nhưng trong lòng cô lại trào lên một cảm giác được giải thoát.
Điện thoại di động của cô ngay từ lúc gọi điện nhờ giúp đỡ đã hết pin, vì vậy cô phải mượn điện thoại của Cố Dạ Thâm gọi cho Đường Tử Khoáng, Đường Tử Khoáng vừa nghe thấy giọng nói của cô, lập tức khẩn trương hỏi: “Noãn Noãn, em đang ở đâu? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Từ sáng đến giờ, người cả nhà đều đi tìm em!”
“Em đang ở bệnh viện, anh trước tới đây đã, em có chuyện muốn nói với anh.” Giọng nói Ôn Noãn khẽ khàng yếu ớt, dừng lại một chút rồi dặn dò, “Tạm thời anh đến đây một mình thôi.” Náo loạn đến như vậy, hắn cũng có quyền được biết.