Editor: Lovenoo1510
Đang không biết phải làm bộ coi như không có chuyện gì xảy ra để tránh đi như thế nào, cô không ngờ vừa quay mặt sang chỗ khác để tránh đối mặt với vấn đề khó chịu sắp xảy ra, thì một bàn tay to lớn nhẹ nhàng kéo vai của cô, vội vàng xoay người cô lại, bên tai có người thủ thỉ: “Không phải người cô nghĩ đâu.”
Ôn Noãn ngạc nhiên liếc anh, Cố Dạ Thâm quay lại cười nhạt với cô một tiếng, trong lòng cô khốn quẫn, sao anh có thể tinh tế như thế, như có một dòng nước ấm chảy qua ngực cô, ấm áp trơn bóng, cô quay đầu nhìn về cửa, thấy Đường Tử Khoáng ngọc thụ lâm phong đang đi vào, trong khuỷu tay của hắn cầm quả thật không phải là Quan Tâm Duyệt, mà là thư ký của hắn, Bắc Đường Mạt.
Cô lặng lẽ thở phào một cái, hôm đó ở “Chanel” trình diễn cảnh tượng đấy cô cũng không hy vọng mình không phải trình diễn lại nhiều lần. Từ trước đến giờ chuyện trong công ty của Đường Tử Khoáng cô không bao giờ hỏi qua, nhưng người thư ký này cô biết.
Bắc Đường Mạt tương đối thông minh, tương đối có tài, tốt nghiệp đại học mới mười tám tuổi đã làm thư ký của Tổng Giám đốc khách sạn quốc tế Vạn Hào, sau khi Đường Tử Khoáng trở về Hằng Phong, cô ấy cũng đi theo, cô ấy là người hợp tác ăn ý nhất của Đường Tử Khoáng. Nhưng cô ấy là một băng sơn mỹ nhân, nghe nói không có ai nhìn thấy cô ấy cười cả.
Bọn họ hiển nhiên cũng đã nhìn thấy cô, Đường Tử Khoáng nhìn đến thì trong nháy mắt cảm thấy kinh ngạc và tim đập mạnh đến loạn nhịp, cảnh này khiến bước chân của hắn hơi ngừng lại, Bắc Đường Mạt lạnh nhạt không dấu vết kéo nhẹ hắn, hắn mới đi tới theo.
Bắc Đường Mạt hướng Cố Dạ Thâm gật đầu: “Tổng Giám đốc Cố.” Sau mới nhìn Ôn Noãn, “Chị Ôn.” Nét mặt cô ấy trước sau như một, đều lạnh nhạt.
Ôn Noãn mỉm cười gật đầu thăm hỏi, mắt liếc thấy ánh mắt Đường Tử Khoáng vẫn nhìn vào vai bên phải của mình, lúc này cô mới để ý thấy tư thế giữa mình và Cố Dạ Thâm vô cùng thân thiết, cô muốn tránh ra, nhưng lại sợ cử động quá mức rõ ràng sẽ gặp phải chuyện, chung quanh đã có những nghị luận nho nhỏ, bà Trâu đứng ở một bên vốn đợi xem kịch mặt lại càng dạt dào hứng thú.
Trong mắt Đường Tử Khoáng là không vui và ghen ghét rõ ràng, lại nghĩ tới hôm đó hắn bất chợt nói muốn tái hôn, Ôn Noãn nhìn có chút không hiểu hắn, không phải là đã ly hôn sao? Không phải cũng rất rõ ràng giữa hai người không có tình yêu nên mới chia tay dứt khoát như vậy sao? Mặc dù cô không phủ nhận, đối với Đường Tử Khoáng cô đã từ từ có thói quen nên không muốn rời xa, dù sao sống chung với nhau đã hai năm, vô luận như thế nào cũng sẽ bồi dưỡng được chút tình cảm, mặc dù chút tình cảm kia chỉ được gọi là “Thân tình” hay là “Hữu tình” thì thích hợp hơn.
Mắt hắn như mắt hồ ly tinh nhỏ dài mà lạnh lùng thâm thúy, lúc Ôn Noãn cho rằng hắn có thể sẽ làm những gì thì ánh mắt hắn đã khôi phục không gợn sóng, hắn cũng cười hướng về phía Cố Dạ Thâm vươn tay: “Tổng Giám đốc Cố, rất vui được gặp anh.”
Quả nhiên giống y chang hồ ly giảo hoạt.
Cố Dạ Thâm không thể không buông tay đang nắm ở vai phải của Ôn Noãn ra, cùng hắn bắt tay, “Tổng Giám đốc Đường, ngưỡng mộ đã lâu.”
Trên mặt hai người đều như đang mỉm cười, lễ phép chào hỏi, người khác thấy tình cảnh này biết không còn kịch hay để xem nên vội vàng ai làm việc nấy.
Ôn Noãn đứng ở một bên chỉ cảm thấy hai người này bắt tay có phải hơi lâu hay không? Cô đối với mọi chuyện phản ứng so với người khác hình như luôn chậm hơn nửa nhịp, nhưng khoảng cách gần như vậy, phản ứng của cô có chậm hơn nữa thì cũng nhìn được ra giờ phút này hai người đang vụиɠ ŧяộʍ đọ sức.
Đúng là như thế, Cố Dạ Thâm vươn tay ra, Đường Tử Khoáng liền tăng thêm sức, rất rõ ràng bảy tỏ rằng hắn đang không vui.
Ôn Noãn đi làm ở Thâm Khang hắn cũng đã sớm biết rõ, nhưng hắn kết hôn với cô hai năm cũng biết cô cũng không thích cùng hắn xuất hiện ở các loại tiệc tùng như này, bây giờ lại nguyện ý làm bạn gái một người đàn ông khác.
Cô hôm nay cũng khác biệt so với quá khứ, cô hóa thành trang nhã thanh lệ, một thân dạ phục màu vàng nhạt, làm làn da trắng nõn của cô nổi bật khiến cô cực kỳ xinh đẹp, tuy chỉ tĩnh lặng an nha đứng một chỗ nhưng toàn thân lại tản ra ánh sáng lấp lánh.
Tại tiệc kỷ niệm hai mươi năm thành lập Hằng Phong cô cũng từng như vậy làm cho hắn kinh ngạc, chỉ là sau này cô luôn ăn mặc rất tùy ý, cũng không ưa thích ăn mặc, mặt mộc không trang điểm, hơn nữa khi hắn hăng hái nổi lên mời cô tham gia tiệc giữa bạn bè đều bị cô uyển chuyển cự tuyệt.
Tổng Giám đốc Thâm Khang này như thế nào lại có thể làm được!
Đoạn thời gian trước, nhiều lần hắn từng thấy Ôn Noãn cùng Cố Dạ Thâm ở chung một chỗ, hoặc là ăn cơm, hoặc là đi xem phim, mỗi lẫn hắn muốn lái xe theo sau đều khóe léo bị bỏ rơi.
Sức lực của hắn bất giác dần dần tăng mạnh, Cố Dạ Thâm nơi nào dễ dàng chịu yếu thế, cũng tăng thêm sức lực bắt ngược lại.
Hằng Phong và Thâm Khang đều có hai mươi năm lịch sử, kết cấu sản nghiệp tương đối giống nhau, nhưng lại một mực ở bên trong cạnh tranh lẫn nhau thúc đẩy phát triển, trước đây Đường Tử Khoáng làm Tổng Giám đốc khách sạn quốc tế Vạn Hoa, hai người mặc dù từng gặp nhau ngắn ngủi một chút, nhưng cũng vì không đồng hành nên cũng không có trao đổi gì.
Hai năm trước Đường Tử Khoáng trở lại Hằng Phong, cũng là từ phòng quản lý thị trường đi lên, đảm nhận chức Tổng Giám đốc chưa đến một năm nên tuy trường hợp có thể gặp mặt nhưng bởi vì có quan hệ với Ôn Noãn nên Cố Dạ Thâm vẫn tận lực né tránh để cho anh khỏi ngột ngạt trong người, vì vậy trước đây hai người coi như là “Vua không gặp vua“.
Hiện tại Ôn Noãn đã ly hôn, Cố Dạ Thâm không buồn xâm phạm, cũng không cần né tránh, thậm chí lúc thư ký Tang báo cáo “Đàm phán ngoại giao thành công” thì anh đã dự tính đến cảnh tượng này.
Đoạn thời gian trước, có rất nhiều buổi tối, vì cắt sự theo dõi của Đường Tử Khoáng mà không làm kinh động đến Ôn Noãn, xe của anh cũng đi qua không ít thử thách.
Ánh mắt hai người sắc bén xâm lược chạm nhau giữa không trung, một cuộc chiến tranh không có khói thuốc súng được triển khai không để lại dấu vết.
Nhưng Cố Dạ Thâm cũng không muốn dây dưa quá lâu, dù sao trường hợp như vậy, quá nhiều tai mắt, nếu làm quá mức thì người chịu tội cuối cùng vẫn là Ôn Noãn. Anh từ từ tháo lực đạo trên tay, cười nhàn nhạt nghiêng người che tầm mắt của Ôn Noãn, đến gần Đường Tử Khoáng nhỏ giọng nói: “Đường Tử Khoáng, anh không nên dùng ánh mắt ghen ghét này nhìn tôi, bởi vì, anh đã không còn tư cách.”
Anh tà tứ cười một tiếng, buông tay ra, bên ngoài như không có chuyện gì xảy ra nói: “Tổng Giám đốc Đường, tôi và trợ lý của tôi xin lỗi không tiếp chuyện được nữa.”
Mặt Đường Tử Khoáng nhất thời xanh lại, giống như vì mặt mũi hòa hoãn, hắn nhanh chóng lấy lại nụ cười thay thế sự nhếch nhác trong mắt, giọng nói dịu dàng: “Ôn Noãn, về nhà sớm nhé.” Hắn vươn khuỷu tay ý bảo Bắc Đường Mạt kéo mình đi, sau đó thong dong tránh ra.
Cố Dạ Thâm tự giễu bật cười. Thật là không may mắn, Ôn Noãn ly hôn lại không công bố nên hắn còn có lập trường phản bác, quả nhiên là con hồ ly giảo hoạt.
Ôn Noãn cảm thấy mình thật vô tội, mới vừa rồi có một dòng nước ngầm giằng co nhau mãnh liệt, không phải cô không muốn nhìn, nhưng cô cố tình để mình thoát khỏi liên quan này.
“Tổng Giám đốc Trần của W.D đến.” Cố Dạ Thâm nhẹ giọng nhắc nhở bên tai cô.
Đây là tiệc vì trẻ em nghèo quyên góp quỹ từ thiện, chủ nhân bữa tiệc mang theo vợ và một đôi long phượng thai (tức là sinh đôi một trai một gái) long trọng ra sân khấu làm cho mọi người liếc mắt.
Cả người Tổng giám đốc W.D toát ra khí thế vương giả, khí thế mãnh liệt này làm cho người ta can tâm tình nguyện phục tùng, bên cạnh ông là một cô gái có dáng dấp động lòng người, nụ cười như thanh thủy bách hợp, nhưng nhìn đặc biệt cảnh đẹp ý vui.
Ôn Noãn nhìn vợ chồng và hai đứa trẻ hoạt bát đáng yêu đang đứng trên đài đọc diễn văn, cô cảm thấy nhìn thật quen mắt, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ lại, lần trước lúc cô đi Hokkaido, trời đầy hoa Anh đào, có một đôi tân lang tân nương mang theo hai đứa trẻ đi chụp ảnh, lúc ấy có một người phụ nữ Hàn Quốc bị cướp, chú rể muốn đuổi theo còn bị cô gắt gao níu lại.
Nếu như cô nhớ không nhầm, chính là bốn người nhà này. Không ngờ chú rể lại là chủ tịch tập đoàn W.D, nhân vật truyền kỳ tiếng tăm lừng lẫy của Phong Thành, Trần Nguyên Dã.
Cố Dạ Thâm tiến tới nói nhỏ bên tai cô: “Tôi rất ít khi khâm phục người khác, nhưng từ đáy lòng tôi luôn khâm phục Trần Nguyên Dã, không chỉ vì ông ấy thành công trên con đường sự nghiệp, mà hơn nữa bởi vì đối với tình cảm ông ấy luôn cố chấp.”
Về Trần Nguyên Dã, dù không bước chân ra khỏi nhà thì Ôn Noãn cũng được nghe thấy.
Phong Thành những năm gần đay có hai nhân vật truyền kỳ làm người ta say sưa nói chuyện, ông là một trong số đó, mà vị kia chính là Hạ Lâm vợ của ông, cô gái có nụ cười như Thanh Thủy Bách hợp đó, cô ấy từng là một diễn viên đầy mị hoặc nổi tiếng ở Phong Thành.
Hai đại nhân vật truyền kỳ kết hợp, không biết sẽ làm cho người ta tạo ra bao nhiêu chủ đề cho câu chuyện trà dư tửu hậu (thời gian thoải mái, nhàn rỗi), vậy mà thiên tri kiêu tử (ông trời) Trần Nguyên Dã lại chỉ yêu một mình Hạ Lâm.
Bọn họ oanh oanh liệt liệt tổ chức đám cưới xa hoa, khiến cho rất nhiều người tin tưởng, nếu quả thật yêu một người sẽ không quan tâm cô ấy đã trải qua những gì, cũng sẽ không trông nom ánh mắt của người khác.
Yêu chính là yêu, đã cho rằng như vậy thì không có gì có thể thay đổi được.
Cố Dạ Thâm cố ý ghé vào tai cô nói những lời này là có ý gì? Ôn Noãn không nhịn được liếc mắt, chẳng lẽ anh đang ám chỉ cô, anh sẽ không để ý việc cô đã kết hôn, thậm chí là không quan tâm trong bụng cô còn có đứa trẻ của người khác sao? Cô tin trên thế gian này có tồn tại tình yêu vô tư (không cầu lợi), có thể coi như cô tin tưởng chuyện vừa thấy đã yêu, sẽ yêu sâu sắc, nhưng cần phải có thời gian mới lên men nổi, nhưng bọn họ mới biết nhau được bao lâu chứ?
Trong lòng cô giống như biển rộng sóng lớn, phập phồng phập phồng, đồng thời xen lẫn một thứ rung động không thể gọi tên.
Chủ nhân bữa tiệc đọc diễn văn khởi xướng kêu gọi quyên góp xong, chính là lúc khách khứa ăn uống linh đình, lạnh nhạt hàn huyên. Đối với những người lăn lộn trong thương trường mà nói, hàn huyên vài câu, nâng chén đối đáp đôi lời có lẽ sẽ thúc đẩy một lần hợp tác cũng không tưởng, nhưng đối với Ôn Noãn mà nói, cô chỉ cảm thấy mệt mỏi, luôn có người không có ý tốt tới đây mời rượu, cô lại một giọt cũng không thể uống, mỗi lần đều là Cố Dạ Thâm bốn lượng đỡ ngàn vàng thay cô đỡ rượu. Cô băn khoăn, trằn trọc sau vài người đến mời rượu liền chạy tới một chỗ hẻo lánh ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lấy một cốc nước trái cây, cô có chút bất đắc dĩ nhìn mọi người cười nói rôm rả, trường hợp này thật không thích hợp với cô. Nhưng không ngờ, cô nhìn thấy Cố Khang Khang trong đám người, cô ấy đang thân mật kéo khuỷu tay một người đàn ông, khẽ nghiêng đầu, mắt mở to giống giận dỗi như lại không phải giận nhìn người nọ.
Cô chưa bao giờ thấy Cố Khang Khang bày ra tư thái tiểu mỹ nhân như vậy, Ôn Noãn nhàn rỗi đến buồn chán, không nhịn được tỉ mỉ quan sát một phen.
Người đàn ông kia dung mạo rất anh tuấn, nhưng lại làm cho người ta cảm giác thấy lạnh lẽo, vừa nhìn là có thể khiến người ta cảm thấy ngăn cách ngàn dặm, nhưng dù vậy, anh ta lại nhìn Khang Khang với ánh mắt như biển xanh đầy nhu tình, khẽ quở trách lại cưng chiều.
Cố Khang Khang này, họ đã biết nhau bảy năm rồi, nhưng cô ấy cũng không tiết lộ với cô người này sao.
Cô không còn che dấu nữa mà nhìn chằm chằm và quan sát, người đàn ông kia hình như cảm nhận được ánh mắt của cô nên theo bản năng nghiêng đầu nhìn sang, sau khi lạnh lùng liếc cô một cái, anh ta liền lấy khuỷu tay huých Cố Khang Khang.
Cố Khang Khang nghiêng đầu nhìn sang, thấy cô, vẻ mặt hiện lên sự bất ngờ về việc cô xuất hiện ở tình huống này, vốn từ lông mày đến đuôi mắt đều là nụ cười lại biến thành lúng túng, vẻ mặt cũng ngoài ý muốn mà chột dạ. Sau khi cô ấy nói với người đàn ông kia một câu gì đó, thì xuyên qua đám người đi tới, người đàn ông nheo mắt đuổi theo, cô ấy quay đầu lại đẩy anh ta một cái ra xa, chân mày cũng nhăn thật cao, trên mặt người đàn ông lạnh lẽo kia lại xuất hiện vẻ mặt như đứa trẻ không được ăn kẹo mà uất ức, nhưng cuối cùng cũng dừng bước chân.
Ôn Noãn rất có hứng thú mà cười.
Sau khi Cố Khang Khang tới, vẻ mặt đã khôi phục lại sự thong dong, như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi cạnh cô, “Ôn Noãn, sao cậu lại ở đây? Đi cũng Tổng Giám đốc à?”
Cô quyết định coi như không chú ý, không có gì! Ôn Noãn nhìn cô không nói lời nào.
Cố Khang Khang tiếp tục giả vờ hỏi: “Anh ấy ở đâu? Làm sao lại để cậu ngồi một mình ở đây vậy?”
Vẫn còn chưa thành thực đúng không! Ôn Noãn tiếp tục nhìn cô, cười nhưng lại như không cười.
Cố Khang Khang chột dạ, mắt bắt đầu không biết nên liếc đi đâu, cuối cũng tùy ý quét qua toàn thân Ôn Noãn, “Ôn Noãn, bộ lễ phục này cậu mặc lên người không tệ nha, mình thấy được, đây là một trong những tác phẩm hài lòng của Nam Phong Lâm, rất hợp với khí chất của cậu.”
Cậu cứ tự mình nói đi. Vẻ mặt Ôn Noãn đang cân nhắc nhìn Cố Khang Khang, chính là vẫn không có mở miệng nói chuyện.
Cố Khang Khang nói một số đề tài, nhưng vô luận như thế nào cũng không nhận được câu trả lời, rốt cuộc bại trận mặt mày suy sụp, buồn bã nhìn Ôn Noãn ai oán một hồi: “Ôn Noãn, cái người này ra chiêu thật ác độc!” Cô uống nước trái cây che giấu sự mất tự nhiên của mình, “Thật ra thì mình với anh ta cũng không có quan hệ gì đặc biệt nha…………”
Giấu đầu hở đuôi, giấu đầu lòi đuôi, Ôn Noãn đang kiềm chế để không cười, thì Cố Khang Khang đã bị một người xốc lên, là người đàn ông lạnh lùng chịu uất ức lúc này, mắt anh ta trầm xuống cắn răng nghiến lợi: “Cố Khang Khang, chú ý cách dùng từ của em, cái gì gọi là không có quan hệ đặc biệt?”
Nét mặt Cố Khang Khang ngoài chột dạ ra chỉ có chột dạ, trên mặt cười muốn bao nhiêu ngượng ngập có bấy nhiêu ngượng ngập, bộ dáng rất囧, Ôn Noãn không phúc hậu cười khẽ, người đàn ông hướng về phía cô gật đầu: “Ôn tiểu thư, tôi là Bắc Đường Tích.” Anh ta chỉ chỉ vào người phụ nữ đang bị một tay của mình cố định ở trong ngực, cắn răng tiếp tục, “Cô ấy là vợ chưa hợp pháp của tôi. Tới nay cũng chưa hợp pháp đều là vì cô đấy!”
Trong mắt anh ta bắn ra một tia lạnh lẽo.
Ôn Noãn trợn tròn mắt, chuyện Khang Khang có “Chồng” được giấu diếm thật cẩn thận, bọn họ đến nay vẫn “Chưa hợp pháp” thì liên quan gì tới cô?
Cố Khang Khang đã sớm nhảy lên che miệng Bắc Đường Tích: “Bắc Đường Tịch, anh dám nói thêm một câu nữa thì cũng đừng trông cậy vào tương lai chúng ta có một ngày hợp pháp!”
Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ
Mọi người không cần lo lắng Ôn Noãn bị hành hạ, đã nói ta là mẹ ruột rồi mà!
Về hai đại nhân vật truyền kỳ: Trần Nguyên Dã và Hạ Lâm, chuyện xưa của bọn họ là tác phẩm đầu tay của ta, “Nha đầu, sau khi tốt nghiệp chúng ta yêu nhau nữa đi” viết bị rất nhiều vùi dập giữa chợ, nhưng ta vẫn cực kỳ thích, ta lười phải tạo một hình tượng nên trực tiếp mượn. Hắc hắc…..