Nữ sinh đã sớm đắc ý líu ríu nói ra: “Chị xem trước mặt mình xem không phải là câu 'My heart will go on' sao? Chị nhìn lại anh ấy xem, trên áo anh ấy cũng có một câu là 'You are always in my heart', một là 'Trái tim em sẽ mãi yêu anh', một là 'Em luôn trong trái tim anh' không phải là áo tình nhân mới là lạ! Mặc dù màu sắc khác nhau nhưng như vậy mới khác biệt nha, hơn nữa, từ màu hồng phấn đến tím đậm là một loại màu sắc thăng hoa, về phương diện tình yêu thì chính là tình cảm càng thêm say mê, hoặc nói anh ấy yêu chị tương đối nhiều, tương đối sâu sắc, nếu như không phải là người có lòng sẽ rất khó phát hiện ra hai người là người yêu có phải không ạ? A, mặc kín đáo như vậy đúng là trang phục tình nhân, chị à, chị cùng anh ấy không phải là đang yêu nhau bí mật chứ?” Cô gái nhỏ chớp chớp đôi mắt to, mặt tinh quái thể hiện sự Bát quái mãnh liệt.
Bắt đầu nghe Ôn Noãn đã lúng túng đỏ mặt, tới câu cuối cùng thì mặt đã đầy vạch đen. Bọn trẻ bây giờ trưởng thành sớm như vậy sao! Cô liếc Cố Dạ Thâm một cái, trên áo T shirt anh mặc đúng là có một câu tiếng anh, à….”Em gái, anh chị không phải là trang phục tình nhân, chỉ là trùng hợp thôi.” Cô đổ đầy mồ hôi giải thích.
Áo T shirt trên người cô là từ khi Đồng Diệu ra đi cô cố ý là, cô in hoa Anh Đào cùng câu “My heart will go on”, để biểu hiện dù thời gian yêu nhau có ngắn hay dài, dù sống bao lâu, có người nào xuất hiện thì cô vẫn vĩnh viễn chỉ yêu Đồng Diệu, sẽ không chấp nhận bất cứ ai!
Chỉ là, cuối cùng cô lại phản bội lại lời thề của mình.
“Không phải là trùng hợp, cái này gọi là tâm ý tương thông…” nữ sinh định nói gì thì lại bị nam sinh vẫn trầm mặc đứng bên cạnh lôi đi, cô tức giận bất bình: “Không biết là làm cái gì, thành phố lớn như vậy mà tìm một nơi bán đồ tình nhân cũng không có, uổng với tên Đô thị hiện đại của Phong Thành!”
Cố Dạ Thâm bên cạnh cô một mực im lặng, anh lẳng lặng nghe, khóe miệng khẽ nâng lên, nơi sâu nhất trong đôi mắt chứa một chút kinh ngạc lẫn vui mừng, đợi hai đứa nhỏ đi xa mới không biến sắc cảm thán: “Sự liên tưởng của đứa bé mười bảy mười tám tuổi này thật mạnh mẽ.” Năng lực quan sát rất nhạy bén, hai câu tiếng anh, một đôi tình lữ, một cặp tình nhân, còn yêu đương bí mật, thật tốt, “Đi thôi, chúng ta đi ra cảng cá.” Ăn mừng.
Ôn Noãn đứng tại chỗ bất động, trang phục tình nhân, trang phục tình nhân… Trong đầu cô chuyển qua chuyển lại, mắt chợt sáng lên như ánh mặt trời đẩy lùi bóng tối. Cô không nói một lời xoay người chạy hướng ven đường, hoàn toàn không chú ý tới xe đi lại chỉ muốn bắt taxi.
Có chiếc xe hơi đi sát qua người cô, Cố Dạ Thâm từ phía sau thấy nguy hiểm nên kéo cô: “Ôn Noãn, cẩn thận! Cô định làm gì vậy?”
Ôn Noãn xoay người hưng phấn nói: “Cố Dạ Thâm, tôi nghĩ ra rồi, tôi nghĩ ra chủ đề cho cuộc thi thiết kế rồi! Hiện tại trong đầu đều là linh cảm, tôi muốn về nhà.”
Cố Dạ Thâm lặng lẽ thở phào một cái, “Tôi có xe đậu ở chỗ này, đi theo tôi.”
Sau khi lên xe, tinh thần Ôn Noãn đều ở trạng thái hưng phấn kích động, mắt cô sáng lên làm rung động lòng người, cô hận không thể lập tức bay trở về nhà nằm bò ra vẽ bản thảo, đem ý tưởng trong đầu như thủy chiều đánh tới vẽ ra.
Từ kính chiếu hậu, Cố Dạ Thâm thấy bộ dáng hưng phán, sung sướиɠ của cô, sâu trong đôi mắt anh dâng lên từng đợt rung động, nhộn nhạo vui vẻ cũng như an tâm, ánh mắt lơ đãng nhìn qua bụng cô, trong mắt từng đợt sóng như có thể cảm thấy đau đớn.
Ngã tư đường gặp đèn đỏ, anh chậm rãi dừng xe, đưa tay vuốt ngực một cái, khép mắt một chút anh từ từ hít sâu, sau đó mới nghiêng người sang bên cạnh lấy trong túi ra một cái bình hình tròn bằng nhựa, bên trong chứa đầy trái cây: “Cho cô.” Anh đưa cho Ôn Noãn.
“Hả?” Ôn Noãn nghiêng đầu, tim đập mạnh và loạn nhịp, mặt đầy nghi ngờ, anh mua đồ ăn vặt cho cô sao?
“Một người bạn mở công ty thực phẩm để trên xe của tôi.” Đèn xanh bật lên, Cố Dạ Thâm nổ máy xe, “Chua quá, tôi không ăn được, bỏ thì đáng tiếc.”
“Chua sao?” Mắt Ôn Noãn sáng lên, “Cảm ơn, tôi từ nhỏ đến lớn đều thích chua cay!” Cô đưa tay ra tiếp nhận, cô ngồi đàng hoàng, không khách khí ăn, đây là bình ô mai mơ, loại đồ vặt mà cô yêu thích.
Cô còn nhớ rõ, lúc mới quen Đồng Diệu không lâu, hai người đi ăn cơm, cô chỉ chuyên ăn chua và cay, món nào không chua cũng muốn cho thêm dấm, đối với sở thích ăn cay của cô Đồng Diệu cũng hiểu, mọi người ở Phong Thành đều thích ăn cay, còn đối với sở thích ăn chua của cô, anh luôn luôn cảm thán ở trong lòng, thậm chí còn rợn cả tóc gáy.
Đến khi hai người quen thuộc Đồng Diệu chế nhạo cô: “Ôn Noãn, sao em lại thích ăn chua chứ, người biết thì không sao, không biết lại tưởng em có em bé!”
Cô mắc cỡ mặt đỏ bừng, phun thẳng nước vào mặt anh. Vì che dấu sự xấu hổ của mình, cô đùa bỡn, nói khoác không biết ngượng: “Như thế nào! Ôn Đại tiểu thư em chính là muốn ăn vào tận máu, thậm chí mỗi lỗ chân lông đều có vị chua, như vậy mới có thể làm cho những người có tình ý với anh kia thức thời cút ngay!”
Đồng Diệu cười lớn, đến khi: “Nội thương, nội thương, da mặt em có thể dày thêm một chút được không Ôn Noãn! Cho dù có ghen cũng không ăn như vậy!”
Vậy mà cô mặc kệ Đồng Diệu có cười như thế nào, đối với đồ ăn chua cô đều trước sau như vậy cố chấp thích. Từ khi Đồng Diệu rời đi, cô có một thời gian ăn không biết ngon miệng, thức ăn dù bị thiu cũng không sao cả, đối với đồ chua cũng không nhiệt tình yêu thích. Sau khi cô và Đường Tử Khoáng kết hôn, bởi vì Đường Tử Khoáng không ngửi được vị chua nên cô cũng ăn rất ít, thậm chí là không ăn, hơn một tháng gần đây cô lại dần dần yêu thích. Biết đâu cô ít nhân nhượng với Đường Tử Khoáng tâm tình vô cớ lại tốt hơn so với ngày trước.
Cố Dạ Thâm nhìn cô được ăn đến vui mừng, ánh mắt dần dần tối lại, cuối cùng như ngôi sao đã tắt, nhìn thật sâu không thấy đáy.