Mẫu Thân Nói Nam Nhân Không Đáng Tin

Chương 63

CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUAN HUÂN YÊN

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

Còn nhớ, nàng từng cùng mẫu thân thảo luận qua vấn đề tình cảm.

Nàng thật nghĩ không ra, Lâu Trụy đối xử với mẫu thân như thế, vì sao mẫu thân còn muốn vì hắn giữ mình, tự mình dày vò mình.

Ở trong lòng nàng, tuy rằng mẫu thân có thái độ làm người tùy tiện, giống như cái gì cũng đều không quan tâm. Trên thực tế cũng là người rất thông minh _____ biết chuyện gì nên làm người nào nên tin, mà lại giữ khăng khăng cái thái độ sống kia.......

Trong mười ba năm, nàng vẫn nghĩ, mẫu thân trên thế giới là một thành lũy vững chắc.

Xuống núi, trải qua những sóng to gió lớn này, nàng mới biết được ——

Người thấy tình hình rõ ràng nhất, thường thường cũng là người dễ hãm sâu trong đó nhất.

Nàng hỏi qua mẫu thân, nếu cần mười hai kiện pháp bảo kia, sao không cho Lâu Trụy đi tìm? Đường đường là võ lâm minh chủ, không lẽ đến mức ngay cả tá đồ vật này nọ cũng không lấy được?

Mà mẫu thân chỉ là nhẹ nhàng lắc đầu.

Mẫu thân nói: Ta chẳng qua nghĩ muốn đánh cuộc một ván, ta cùng với giang hồ trong lòng hắn, bên nào nhẹ bên nào nặng.

Nghe mẫu thân nói như vậy, nàng không nhịn được một thân nổi da gà.

Đây không phải là lời thoại của mấy bà vợ bé trong vài ba câu chuyện muốn ói kia sao? Sao mẹ lại lấy an nguy của bản thân mình làm thuốc thử chứ?

Nhìn biểu tình run rẩy của nàng, mẫu thân xì một tiếng bật cười: con nghĩ đến tận đâu vậy.

.

.

.

.

Ta chẳng qua chỉ đùa một chút...... Kỳ thật, Giang Cung Li bọn họ là muốn trộm mấy thứ kia, không cho nhóm môn phái võ lâm phát hiện. Chờ dùng xong rồi lại vứt đi.

.

.

.

.

.

. Kết quả không biết làm sao, khiến cho nhân sĩ giang hồ chính phái phát hiện.......

Nhìn gương mặt mẫu thân trắng bệch, lòng nàng ẩn ẩn đau.

Mẫu thân ơi mẫu thân, thực ra, người vẫn hy vọng, Lâu Trụy đem người so với cả võ lâm còn quan trọng hơn đi?

Vì cái gì, người không cùng hắn nói thẳng lại phải giấu ở đáy lòng như vậy, tự làm khổ chính mình?

——————————— khổ

chính mình

phân cách tuyến ——————————

“Mẫu thân, người thu gói quần áo làm gì?”

“Đi xa nhà tìm người.”

“A...... Vậy người sao lại cũng đem con đóng gói?”

“Trần Thính tiểu bằng hữu, lão nương không đóng gói làm sao cưỡi mây đi? Bớt dong dài, mẹ mang con đi gặp một người.”

“Ai?”

“Trẻ con biết nhiều như vậy làm gì...... Ôi...... Con rốt cuộc nặng bao nhiêu cân thế, thật nặng......”

“Có sao không, con cũng đã bốn mươi cân...... ”

“...... Nói! Con không phải mang theo đồ chơi trên người đấy chứ?!”

“Mẫu thân thật sự là tính toán như thần, Tiểu Thính bội phục bội phục ~!”

“...... Tại sao lại muốn đem cái nồi cái xẻng đeo trên người?”

“Mẫu thân người không cảm thấy cái nồi lấp lánh này vừa có thể xào rau, lại có thể soi gương, còn có thể dùng làm phương tiện đánh người sao?”

“............”

Một tháng sau, Ngũ Lương Phái.

“Ngươi là......” Lãnh Diệp Thanh khó có thể tin mà nhìn người đứng trước mặt: “Ngươi là Trần Nặc?”

Trần Thiên Ngữ bất đắc dĩ: “Nếu Nặc Nhi già trước tuổi như vậy chắc khóc chết......”

Trần Thính nhún nhún vai: “Lão gia này ngươi là cái ánh mắt gì a?! Đây là người mẹ vĩ đại xinh đẹp cao thượng thánh khiết, trời sinh lệ chất chim sa cá lặn khuynh quốc khuynh thành của ta và Nặc tỷ a!”

Lãnh Diệp Thanh do dự mà nói ra

một cái tên: “Trần Thiên Ngữ?”

Trần Thiên Ngữ gật gật đầu.

Lãnh Diệp Thanh kinh ngạc: “Cô quả thật là Tiểu Cường, một đao sâu như vậy thế mà cô lại không chết......”

Khóe miệng Trần Thiên Ngữ co rút.

“Đây là......” Lãnh Diệp Thanh nói xong ngồi xổm xuống, nhìn Trần Thính: “Đây là con Lâu Trụy?”

Trần Thiên Ngữ vỗ vỗ đầu Trần Thính, nói: “Đây là con ta.”

Trần Thính le lưỡi làm một cái mặt quỷ với Lãnh Diệp Thanh.

Lãnh Diệp Thanh tâm sinh trìu mến, không nhịn được nhéo nhéo mặt Trần Thính.

Trần Thiên Ngữ bỗng nhớ tới Sở Vãn Ca: “Kia.

.

.

.

.

.

.Vãn Ca đâu?”

Lãnh Diệp Thanh vẻ mặt đột nhiên tối tăm: “Nàng...... Đi rồi.”

“Cái gì?!”

Trần Thiên Ngữ sợ hãi kêu ra tiếng.

Lãnh Diệp Thanh cười khổ: “Cũng đã đi được bốn năm.

.

.

.

.

Thời điểm sinh Thê Thê bị khó sinh....... Sau đó ra đi........”

Trần Thiên Ngữ căng quai hàm, không biết nên nói cái gì.

Nàng cắt cổ như vậy lại trúng tà không có chết.......Sở Vãn Ca người vui vẻ như vậy, sẽ không thể xảy ra chuyện như vậy được......

“Hiện tại nàng mất rồi, ta mới hiểu được một người là quan trọng cỡ nào..... Lúc trước còn trẻ, tại sao lại không biết quý trọng thật tốt thời gian ở cùng một chỗ, còn luôn cùng nàng giận dỗi.

.

.

.

.

.” Lãnh Diệp Thanh nói xong, đột nhiên chuyển giọng: “Đừng nói đến nàng nữa....... Đợi ăn cơm trưa xong, cô đi thăm nàng đi. Ngay tại rừng đào kia. Lúc trước ta đồng ý với nàng rồi, mảnh rừng hoa đào kia vẫn bên nàng.......”

Trần Thiên Ngữ không nói gì, gật gật đầu thật mạnh.

Thời điểm ăn cơm trưa, bà vυ' mang đến đứa nhỏ của Lãnh Diệp Thanh cùng Sở

Vãn Ca.

Đó là một đứa bé gái, bộ dáng phấn điêu ngọc mài, búi tóc nho nhỏ, trên cổ đeo một cái khóa trường mệnh, chạy ào tới hướng Lãnh Diệp Thanh: “Phụ thân ~”

Lãnh Diệp Thanh sủng nịch ôm lấy tiểu cô nương, hôn nhẹ hai má của nàng, kêu nàng cùng Trần Thiên Ngữ chào hỏi: “Thê Thê, nói chào a di.”

Thê Thê bập bẹ chào một tiếng: “Chào A di ~~”

Trần Thiên Ngữ nhớ tới bộ dạng của Trần Nặc trước đây, thân thiết sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thê Thê: “Thật ngoan ~”

Lại nghĩ đến Sở Vãn Ca, một hồi khổ sở trong lòng.

Khi ăn cơm, nhìn Lãnh Diệp Thanh từng miếng từng miếng đút cho Thê Thê, Trần Thiên Ngữ hỏi: “Đứa nhỏ gọi là...... Lãnh Thê Thê?”

Lãnh Diệp Thanh cầm lấy khăn nhỏ lau lau miệng Thê Thê, nói: “Không, gọi Lãnh Niệm Thê.”

Trần Thiên Ngữ có chút đăm chiêu, thản nhiên lên tiếng: “À.”

Trần Thính một bên nhìn Thê Thê không rời mắt, thường thường ghé đến bên tai Trần Thiên Ngữ, nói: “Mẫu thân mẫu thân, mẹ cũng sinh cho Tiểu Thính một muội muội đi ~~”

Trần Thiên Ngữ dở khóc dở cười.

Rừng hoa đào, đúng mùa hoa rụng.

Nhiều điểm hồng phiêu diêu, dày đặc đến nỗi nhìn ra đám mây màu hồng nhạt.

Chính giữa, là một phần mộ nho nhỏ.

Một chén rượu, một đĩa đồ ăn.

Còn có một cành hoa đào vừa hái.

Trên bia mộ, khắc sâu bảy chữ ——

Ái thê Sở Vãn Ca chi mộ.

Trời nam đất bắc.

Sinh tử, cách xa nhau.

Lãnh Diệp Thanh bỏ mấy phần cỏ dại trên mộ, nói với Trần Thiên Ngữ: “Cô có gì muốn nói với nàng, hiện tại hãy nói đi...... Ta đi về trước......”

Trần Thiên Ngữ muốn nói vài lời an ủi, rồi lại không nói thành câu, chỉ “Được” một tiếng, nhìn Lãnh Diệp Thanh rời đi.

——

Tiễn Lãnh Diệp Thanh đi xa, Trần Thiên Ngữ mới ngồi xổm xuống trước bia mộ.

Nâng tay, phẩy phẩy tro bụi đi.

Thiên ngôn vạn ngữ, quanh quẩn trong lòng, lại một chữ cũng nói không được.....

Mãi lâu sau, mới hỏi một câu: “Sở Vãn Ca, cô ở bên kia, có khỏe không?”

Nghẹn ngào.

Vãn Ca, sao cô lại đi trước ta? Năm đó cô khỏe mạnh như vậy, tinh thần phấn chấn bồng bột....... Tại sao lại có thể chết trước ta chứ?

Vãn Ca, còn nhớ năm năm trước không? Cũng là tại trong rừng hoa đào này, ta chờ Lâu Trụy, cô chờ Lãnh Diệp Thanh...... Khi đó hoa đào vừa lúc nở, cô vì muốn đùa ta vui vẻ, còn không ngừng rung cây đào, khiến cho hoa rơi xuống đầy người ta......

Vãn Ca, lại nói, hai ta thật đúng là hữu duyên. Ta vì hiểu lầm cô cùng Lâu Trụy, rời khỏi Lâu Trụy. Mà cô vì Lãnh Diệp Thanh hiểu lầm cô cùng Lâu Trụy, rời khỏi Lãnh Diệp Thanh....... À, cô lúc này hẳn muốn cười ta đi...... Đây là cái hữu duyên chó má gì hả......

Vãn Ca, cô còn nhớ không? Hai ta từng so xem ai nhẫn tâm hơn. Ta rời khỏi Lâu Trụy mười bốn năm, cô rời khỏi Lãnh Diệp Thanh mười ba năm. Lúc ấy, là ta thắng. Cô còn ồn ào, muốn phải ác độc hơn....... Nhưng mà, lần này cô cũng quá độc đi...... Cứ như vậy, một đi không trở lại.......

Vãn Ca, Thê Thê khỏe mạnh lắm, gương mặt rất giống cô, lớn lên nhất định cũng là một đại mỹ nhân...... Ta về sau, sẽ giúp đỡ chăm sóc nàng thật tốt. Ta, chính là mẫu thân của nàng....... Cô ở bên kia, cứ yên tâm đi.......

Vãn Ca......

Khi Trần Thiên Ngữ rời khỏi rừng hoa đào, đã là lúc hoàng hôn.

Trần Thính cùng Thê Thê chơi đến quá mệt mỏi, còn đang ngủ.

Hai đứa bé dựa vào nhau nằm trên giường, đặc biệt khiến cho người ta thương yêu.

Trần Thiên Ngữ đau lòng nhìn hai đứa nhỏ.

Sờ sờ Trần Thính lại vỗ vỗ Thê Thê, thở dài một tiếng.

Lãnh Diệp Thanh lặng yên không tiếng động đi đến bên người nàng, nói: “Hiện tại, cô có thể nói cho ta biết cô tới nơi này có việc gì không?”

Trần Thiên Ngữ dịch dịch chăn cho bọn nhỏ, cũng không quay đầu lại, hỏi: “Lâu Trụy bây giờ, có phải sắp chết hay không?”

—————————— phân cách tuyến sắp chết ——————————

“Ta dựa vào cái gì mà tin tưởng lời nói của ngươi là thật?”

Trần Nặc nâng mi.

Tư Không Cảnh cười tà, nắm tay nàng đặt lên trên ngực mình: “Chỉ bằng..... Trái tim này của ta yêu nàng ~!”

“Dẹp đi ngài!” Trần Nặc rút tay về: “Ta cũng không hay nói giỡn.”

Tư Không Cảnh chậm rì rì đi đến bên bàn ngồi xuống: “Ta cũng không rảnh vui đùa như vậy.”

Trần Nặc chần chờ một lát, nói rõ ràng: “Ta đi hỏi Hứa Lâm!” Xoay người liền muốn đi.

“Chậm!” Tư Không Cảnh một tiếng quát ngăn lại: “Nàng dựa vào đâu mà cho rằng, hắn sẽ đem tình hình thực tế một năm một mười nói cho nàng chứ? Hắn không giống ta yêu nàng như vậy.”

“Hắn muốn nói hay không, là chuyện của hắn. Mà ta, phải hỏi.” Trần Nặc nói xong, lại bổ sung một câu: “Về sau bớt cùng ta vui đùa yêu đến yêu đi này đó, bà đây vô phúc hưởng thụ!”

Rút kiếm rời đi.

Tư Không Cảnh cầm lấy ấm trà trên bàn, giây lát, lại buông.

Thở dài: “Tiểu Nặc, vì sao nàng không chịu tin tưởng, ta đây cũng không phải hay nói giỡn đâu......”

————————— ngươi xác định ngươi không phải hay nói giỡn? ————————

Trên đường, gặp Liễu Ngâm Tiếu.

Vẫn đẹp trai phong độ, tác phong nhanh nhẹn như trước, đáng tiếc đã thay một vẻ mặt khác.

“A! Tiểu muội muội! Mới vài năm không gặp, muội đã lớn như vậy rồi

~!”

Liễu Ngâm Tiếu phe phẩy quạt giấy, làm vẻ tiêu sái.

Nghe giọng điệu của hắn, Trần Nặc cau mày, không khách khí quay sang hỏi: “Có phải ngài gả cho Sở Ức Khanh hay không? Sao lại có bộ dáng người vợ nhỏ như thế này?”

Tên Sở Ức Khanh vừa thoát khỏi miệng, Liễu Ngâm Tiếu liền chột dạ nhìn nhìn khắp nơi, mới nói: “Ngừng, dù thế nào cũng là hắn gả ta, ta gả hắn.......

Thôi đi....... ”

Trần Nặc che mặt cười duyên: “Ha hả, Liễu đại thúc ngài thôi đi, trên giang hồ ai chẳng biết Hắc Bạch song sát Liễu Ngâm Tiếu Sở Ức Khanh kia mà? Bọn họ đúng là đem hắc xếp trước bạch đấy..... ”

“Ngươi...... Ngươi nghe bọn hắn nói lung tung!” Liễu Ngâm Tiếu đỏ mặt: “Đều là...... Đều là ta ở trên!”

Trần Nặc vừa nghe đề tài sẽ bị giới hạn, vội vàng dừng lại: “Các ngươi ai nằm trên ta không quan tâm, nhưng mà đại thúc...... ” Trỏ trỏ phía sau hắn: “Người phía dưới kia giống như không thể nào cao hứng...... ”

Liễu Ngâm Tiếu hệt như giẫm lên than nóng, như con mèo nhảy cẫng lên, xoay người, đổ mồ hôi: “A...... Ức Khanh..... ”

Sở Ức Khanh xụ mặt, vái chào Trần Nặc: “Chào Trần nữ hiệp.” Lại tiếp tục chào: “Hẹn gặp lại Trần nữ hiệp.” Nói xong, lôi Liễu Ngâm Tiếu đi.

Liễu Ngâm Tiếu như người sắp chết vùng vẫy: “Này này! Ngươi nhẹ thôi!”

Sở Ức Khanh dùng sức giữ lấy: “Ngươi còn kêu! Còn kêu đêm nay liền thỏa mãn nguyện vọng nằm trên của ngươi!”

Liễu Ngâm Tiếu ngay tức khắc ngậm miệng, nhưng vẫn lấy hành động biểu đạt bất mãn của hắn.

Trần Nặc nhìn bóng dáng hai người bọn họ đi xa, lại có một chút hâm mộ.

Sau đó, lại gặp Tề Ngôn.

Năm năm không gặp, Tề Ngôn càng thêm tuấn tú, cũng càng toát ra vị đàn ông.

Hắn còn đang tìm sư tỷ Ôn Uyển của mình.

Hai người khách sáo xã giao vài câu, Tề Ngôn liền vội vàng rời đi.

Hắn nghe nói Ôn Uyển mới đây có xuất hiện ở Hoài Nam, hắn phải từ nơi Ôn Uyển lần nữa mất tích phía trước, đuổi tới đâu đây......

Nhìn Tề Ngôn đi xa, Trần Nặc nhớ tới Trần Thiên Ngữ.

Năm đó bốn phụ thân cùng Lâu Trụy vì tìm mẫu thân.

.

.

.

.

. Chắc chắn mất không ít công sức......

Nhưng là, tìm được mẫu thân rồi.

.

.

.

.

Thật sự là một chuyện may mắn sao......

Trần Nặc lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều, quăng một roi, lên đường đi.

Đường xá xa xôi, Trần Nặc chạy tới nhà.

Nhưng mà, không có Trần Thính, chỉ có bà vυ'.

“Tiểu thiếu gia cùng phu nhân đi ra ngoài. Còn Hứa Lâm thiếu gia quay về kinh.”

Bà vυ' đối mặt với câu hỏi của Trần Nặc, trả lời như vậy.

Trần Nặc buông xuống tâm tư, lết về phòng, nằm xuống liền ngủ.

Mấy ngày gấp gáp trở về, quá mệt mỏi.

Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, à không, ít nhất lên đến năm, sáu cái sào tre.....

Trần Nặc rời giường.

Mở cửa sổ, ánh nắng mặt trời xuyên vào.

Trong viện, đưa lưng về phía Trần Nặc, Hứa Lâm đang ngắm hoa.

Bên trong khóm hoa hồng, quay đầu lại, mỉm cười: “Tiểu Nặc, nàng dậy rồi?”