Để Gió Cuốn Đi

Chương 22

Chap22

Tối nay Băng Giang quyết định dành cho mình một buổi để đi dạo, gạt việc học sang một bên để lấy lại tinh thần mặc dù kì thi đang cận kề ngay trước mắt.

Thời tiết hôm nay thật không đẹp chút nào. Mây trời âm u, gió rít mạnh từng cơn, lại càng làm nỗi muộn phiền của cô tăng thêm. Lúc này Giang đang đi dạo bên bờ hồ. Có lẽ do buổi tối nên khá nhiều người cũng muốn ra ngoài như cô. Cặp đôi có, đơn phương một mình giống cô cũng có nhưng không hiểu sao cô lại thấy trống trải giữa dòng người đông đúc này.

Chiếc điện thoại trên tay cô đang rung từng hồi và cô cũng chẳng biết nên thế nào, nghe hay tắt máy. Cuối cùng cô đành phải mặc chiếc điện thoại kia cứ vang lên rồi lại tắt. Đó là những cuộc gọi từ người anh trai mới trở về của cô, cô biết anh đang rất lo lắng cho mình nên mới gọi điện nhiều như vậy, nhưng cô muốn có thời gian để lấy lại tinh thần. Hay đơn giản cô đang muốn ở một mình.

Chiếc điện thoại kia sau một hồi vang lên những bản nhạc cũng chịu lặng im. Băng Giang hài lòng với việc này. Cô tiến đến một chiếc ghế đá bên cạnh hồ nước và ngồi xuống.

Lúc này cô thấy mình rối kinh khủng, một bên là gia đình, một bên là bạn bè là số phận của mình sau này, cô nên chọn cái nào? Thật giống với lo nghĩ của cô lúc trưa, đúng là có chuyện xảy ra thật.

Băng Giang tự cười lạnh cho số phận của mình, lúc nào cô cũng như một con rô bốt nghe theo mệnh lệnh của bố mẹ vậy.

“ Bố mẹ quyết định rồi, con học hết lớp 12, bọn ta sẽ cho con đi du học”. Không hiểu sao câu nói ấy cứ vang vọng trong đầu cô từ tối đến giờ. Bây giờ, với chiếc điện thoại đang cầm trên tay, cô có thể gọi cho Thanh Thanh , Quang Nhật hay Nam, những người bạn có thể sẵn sàng đến bên cô ngay lúc này, nhưng tại sao cô lại không lỡ? Là cô đang sợ một cái gì đó ư? Là cô đang sợ mất đi tình bạn này ư?

Băng Giang lại đứng dậy, hít một hơi thật sâu rồi lại bước đi tiếp.

Cô cứ đi, đi rất lâu, đi rất nhiều nhưng bản thân cô lại không biết mình đang đi về đâu. Tâm hồn của cô bây giờ không có trong người nữa rồi, nó đang lơ lửng ở đâu đó để đấu tranh tư tưởng với một ác quỷ khác.

Lúc cô tỉnh lại đã thấy mình đang đứng trước một tiệm Café khá nổi tiếng trong khu này. Đây cũng là nơi nhóm cô hay lui tới để vui chơi, trò chuyện mỗi lúc rảnh rỗi. Không hiểu có cái gì đó thúc đẩy muốn cô vào trong này và cuối cùng cô cũng quyết định theo cái linh cảm của mình.

Băng Giang mở cửa và tiến đến chiếc bàn cạnh cửa sổ, cô muốn ngắm nhìn đường phố lúc này.

Ngồi xuống một lúc, có một cô phục vụ mang tờ menu ra

- Quý khách dùng gì ạ ? – Cô gái này khác lễ phép.

Băng Giang vẫn đang trôi mình theo những suy nghĩ, một lúc sau có mới giật mình nhìn vào tờ thực đơn trên bàn nhưng cũng chẳng buồn nhìn người nhân viên.

- À..cho tôi một ly nước cam…………- Lúc này Giang mới ngẩng mặt lên nhìn người nhân viên phục vụ -Ngạc nhiên, ngỡ ngàng, đó là trạng thái của cô lúc này - Ớ, Khánh An? Sao cậu lại ở đây – Mắt Giang như muốn nổ tung vì ngạc nhiên hết cỡ.

Ngược lại với thái độ thái quá của cô bạn, Khánh An lại rất bình tĩnh:

- Tôi làm ở đây mà – Mỉm cười nhìn Giang.

- Làm ở đây á? Từ bao giờ vậy? Sao bọn mình không biết? – Giang hơi lớn giọng.

Khánh An thấy vậy chỉ cười.

- ĐƯợc rồi không cần thái quá vậy đâu. Cậu uống nước cam phải không, đợi tôi vào pha cho.

-………- Băng Giang bây giờ đang bị đơ một cách toàn tập. Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một lúc sau, Khánh An bê một li nước cam vắt ra và đặt trước mặt Giang.

- Mời cậu, tôi pha đấy, đừng chê nhé……..e hừm, chúc quý khách ngon miệng – An đang làm những nhiệm vụ của một người phục vụ chuyên nghiệp.

Thấy An đang định đi ra chỗ khác, Giang vội kéo tay lại :

- Đi đâu…….mau, ngồi xuống đây để tớ tra hỏi.

- Tôi đang làm việc mà –Khánh An chau mày, định gạt tay ra.

- Có khách đâu mà…….không nói nhiều…..ngồi xuống – Biết là không thắng nổi An nên Giang đã đứng hẳn dậy, đẩy cô bạn ngồi vào ghế đối diện mà không để bạn kịp phản ứng.

- Nhưng……….

- Có gì tớ chịu trách nhiệm được đưa, tớ là khách quan của quán này mà – Giang cướp lời luôn

Băng Giang cầm ly nước uống một ngụm rồi mới vào chủ đề chính.

- Rồi, giờ nói được chưa. Sao cậu làm ở đây? Làm từ bao giờ ? – Mặt Giang nghiêm túc

- ……… - An vẫn đang ngồi khoanh tay nhìn Giang, không một lời nói nào được thốt ra

Trước sự im lặng đó, Giang cũng đành bất lực :

- Phù………..cậu cứ coi như đây là một nhiệm vụ của lớp trưởng đi. Các bạn trong lớp nên quan tâm đến nhau mà.

Khánh An suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Kiếm tiền, bươn trải cuộc sống.

- Ặc, cần kiệm lời vậy không? Thế cậu làm bao lâu rồi - Mặc dù nghe từ "bươn trải cuộc sống" Giang có hơi ngỡ ngàng nhưng....

- Vào Sài Gòn một tuần thì tôi đi làm luôn.

- Àaaaaaaaa, vậy là cậu làm cũng lâu lắm rồi nhỉ - Suy nghĩ một lúc – MÀ không đúng…………nói láo…….cậu làm ở đây sao bọn này không biết, bọn tớ hay vào quán này lắm mà. Làm lâu như vậy không lẽ nào lần nào cũng không gặp, phải không?

Khánh An thở dài

- Không có gì là sai cả. Trước tôi làm pha chế, giờ làm phục vụ, các cậu không gặp là phải.

Băng Giang gật gù:

- Ra vậy. Cậu làm bọn này bất ngờ lắm đấy. Tôi cũng phải nể cậu đấy An ạ, vừa đi làm vừa đi học mà học hành vẫn đỉnh như vậy….MAX khủng.

Khánh An chỉ cười không nói gì.

- Cậu phải kiếm tiền nuôi em ăn học nữa vậy mà hai chị em cậu lúc nào cũng vui vẻ.........- Giọng cô ngày càng buồn đi

Băng Giang sau một hồi thắc mắc này nọ lại trở về sự im lặng của mình. Là một người khá tinh tế nên Khánh An không khó để nhìn ra chuyện này.

- Còn muốn hỏi gì nữa không ? – Đây không phải là An không muốn nói chuyện với Giang nữa mà là cô hiểu cô bạn kia đang muốn ở một mình. Có lẽ do sự lạnh lùng và thẳng quá của mình nên làm Giang hiểu nhầm.

- “cười khổ” Cậu không muốn nói chuyện với mình sao ? – Giọng buồn hẳn. Giang hết việc làm lại ngồi khuấy cốc nước cam để nghịch.

-………- An nhíu mày ngồi nhìn Giang.

- ……..Cậu…….có thể ra ngoài nói chuyện với mình chút không? – Mặc dù đang nói nhưng Giang vẫn không ngẩng đầu lên nhìn An. Phải chăng cô sợ ánh mắt lạnh lùng kia của cô bạn sao?

- Cậu biết là tôi đang làm việc mà

Băng Giang thở dài, không nói gì nữa

CÙng lúc đó, từ đâu đi đến một người lạ mà quen.

- Không sao, em cứ đi cùng bạn đi. Đăng nào hôm nay quán cũng vắng, những người kia làm là được rồi .

Giọng nói đó là của Tuấn Đạt – con trai của ông chủ nhà hàng này. Trước đây anh ta bị “cảm nắng” Khánh An từ lần gặp đầu tiên. Anh còn galăng tiếp tay giúp cô vào làm ở tiệm café này và có một niềm tự tin mãnh liệt sẽ chinh phục được cô bởi vẻ ngoài của mình. Nhưng do lòng dạ của An được làm bằng sắt đá cộng thêm vẻ bề ngoài lạnh lùng, không chịu nói chuyện với ai ngoài khách hàng và chị Mộc Miên gì đấy, đến anh cũng phải đầu hàng chịu thua. Hôm nay lại gặp một cô gái có vẻ là bạn của Khánh An, một lần nữa tính đào hoa của anh lại trỗi dậy. Thực ra anh đứng ở chỗ pha đồ uống khá lâu rồi và cũng đã nghe và chứng kiến hết cuộc nói chuyện đó rồi. Còn đang suy nghĩ xem nên ra mặt thế nào lại tự dưng vớ được thời cơ tốt, tội gì anh lại không tận dụng nó luôn.

- Anh này là? – Lúc này Giang mới ngẩng đầu dậy, còn thắc mắc nhìn An hỏi

- Có thể coi là quản lí – Còn An thì chẳng buồn nhìn anh ta một cái.

Anh chàng vẫn đứng ở đó, nở một nụ cười sát gái nhìn cả hai, nhưng không chỉ An mà Giang cũng cho lơ luôn. CÒn anh ta vẫn tự tin trai mặt sẽ vớ được vàng hiếm.

- Vậy………- Giang ngáo ngơ.

- Chào em. Anh là Tuấn Đạt, là quản lí của iệm cafe Tình Bạn………ừm, cũng có thể coi là bạn của Khánh An – Tuấn Đạt lợi dụng lúc tay của Giang đang giữa khoảng chung mà cầm lấy để nắm.

Khánh An đang ngồi nhìn ra đường nghe từ bạn thì nhíu mày, quay qua nhìn ấn Đạt với ánh mắt lạnh tanh.

- Ai……… - An đang định lên tiếng thì

- Vậy em tên gì nhỉ? Em cũng là bạn của An phải không – Vẫn nở một nụ cười thân thiện nhìn Giang.

- “gật đầu” Băng Giang – Cô có vẻ không quan tâm cho lắm, cầm điện thoại lên nghịch

Như nhớ ra gì đó, Giang vội đặt điện thoại xuống.

- À…….anh vừa nói anh là quản lí phải không?

- “gật đầu”

- Còn bảo sẽ cho An về sớm ?

- “ gật đầu”

- Vậy cảm ơn anh. – Quay sang An – Anh quản lí cho cậu nghỉ sớm rồi mà, đi với mình một lúc được không – Lúc này Giang nhìn An với một đôi mắt buồn thiu, nhiều muộn phiền như trông chờ điều gì đó.

- Tôi…….

- Thôi được rồi An, em cứ đi cùng bạn đi. Em làm việc như vậy là được rồi, anh sẽ không trừ tiền lương ngày hôm nay của em đâu, cứ đi cùng bạn đi – Tất nhiên trước mặt một cô gái mình sắp sửa theo đuổi phải gây một ấn tượng cực tốt thì tỉ lệ thành công sẽ cao hơn nhiều.

Chưa lúc nào An thấy mình bất lực như lúc này. Từ tối giờ chả nói được câu nào tròn trịa vì toàn bị người khác nói chen vào. Đã thế cô không nhầm mình đang là cây cầu được anh chàng Tuấn Đạt lợi dụng để tán cô bạn của mình thì phải. Hazzzzzzzzzzzi

- Vậy cảm ơn anh – Quay sang An – Cậu thay quần áo đi mình chờ ở ngoài nhé – Lại nhìn Đạt – Tôi thanh toán, bao nhiêu tiền vậy?

- Tiền nong gì, cũng chỉ là cốc nước cam thôi mà. Em là bạn An thì cũng là bạn của Anh “nói nhỏ dần” không khéo sau này làm bồ anh luôn ý chứ - Tuấn Đạt đang ngày càng tăng cao lever tự sướиɠ của mình.

Khổ nỗi tai của Giang rất thính nên mới được Thanh Thanh đặt cái biệt danh trong điẹn thoại là “Băng Giang Cún”. Từ đầu cô đã không có ấn tượng tốt gì với anh chàng đào hoa này rồi lại còn có ấn tượng xấu nữa cơ. Giờ nghe được câu nói thầm này của anh ta thì cô phán luôn rằng “anh ta là một tên biếи ŧɦái thấy gái là như chó điên xổng chuồng”. Mặc dù hơi phũ phàng nhưng cụm từ đó đã quá hoa mỹ để dành cho anh ta rồi. CÔ muốn thoát khỏi chỗ này.

- Cảm ơn, nhưng không cần đâu – Mặt Giang bây giờ cũng lạnh tanh, cô rút trong túi xách ta tờ 20k rồi đặt lên bàn, lạnh lùng đứng dậy bước qua người Tuấn Đạt, không nhìn anh ta một câu. Lúc đứng song song với An còn không quên nhắc cô một câu “tớ đợi cậu”

Bây giờ chỗ bàn này chỉ còn lại hai người. Một người đang bị đơ vì thái độ của Giang và một người xoa đầu bất lực. Tuấn Đạt đột nhiên ngồi xuống đối diện và lên tiếng

- Sao anh lại có cái cảm giác bị từ chối vậy nhỉ ?

- …….- Mặt An rất ư là quan tâm luôn, không có một chút biểu cảm nào

- Đúng là lạnh mới chơi được với lạnh mà. Sao đến bạn em cũng lạnh lùng vậy……hazii, nhìn rõ xinh mà kiêu thế không biết…… - Tuấn Đạt than thở.

- ………- Giờ thì chính thức không chịu nổi rồi. Khánh An đứng dậy đi vào phòng thay đồ.

Tuấn Đạt thấy vậy cũng vội đi theo.

- Ớ ớ, em đi đâu thế, đang nói chuyện mà.

- ĐI thay đồ, muốn đi cùng ? – Cô cũng thiết ngoảnh mặt lại.

Tuấn Đạt nghe xong như có tổ quạ bay qua đầu. Xong lại ngồi bịch xuống ghế, trầm tư suy nghĩ chiến lược “cua gái”. Cô gái này tuy không bằng Khánh An nhưng lại có một sức hút kì lạ, khiến anh chàng có một ước ao, một khát khao chinh phục được. Quả thật là rất thú vị mà.

Một lúc sau An ra ngồi, trên vai đeo cả túi xách. Có lẽ cô cũng sẽ về nhà luôn sau khi đi cùng Giang.

Tuấn Đạt thấy An đang bước ra cửa chính thì vội chạy lại, níu tay.

- Cho anh số Băng Giang đi

Khánh An nhìn cái tay đang cầm tay mình, nhíu chặt mày lại rồi lại nhìn Tuấn Đạt như ra hiệu bỏ tay ra.

Như hiểu ra điều trong ánh mắt đó, Tuấn Đạt vội bỏ tay và ho một cái .

Giờ An lại đan chéo tay nhìn Tuấn Đạt như muốn hỏi tại sao

- Thì anh muốn cua cô bé đó. Em giúp anh nha. Vụ này thành công anh sẽ mời em một bữa ra trò.

An nghe xong lạnh lùng quay bước ra đi. Một lần nữa, cánh tay đó lại bị kéo lại, không những thế lần này anh ta cầm hẳn vào mu bàn tay luôn.

- Thôi mà, giúp anh đi. Coi như em trả ơn anh đã giúp em vào đây làm…ok

Không dùng ánh mắt để dọa anh ta giống lần trước, lần này Khánh An giật hẳn tay anh ta ra, gằn giọng nói.

- Thứ nhất, tôi chẳng có nhiệm vụ gì mà phải giúp anh. Thứ hai, cái gì mà trả ơn giúp em vào đây làm, anh nên nhớ là chị Mộc Miên xin ông chủ chứ không phải xin anh nên đừng ăn nói hồ đồ. Thứ ba, hôm nay anh gan lắm rồi đấy, nắm tay tôi hai lần. Tôi còn chưa tính chuyện anh bảo tôi là “bạn” anh đâu – Giọng An càng nói càng lạnh, mỗi câu chữ như phóng ra một cục tuyết lạnh, ném thẳng vào tai Tuấn Đạt.

Một lần nữa anh bị đơ , không nói được gì. Khánh AN nhìn vậy chỉ cười lạnh rồi bước qua người anh ta. Đang đi như nhớ ra gì đó còn quay lại nói.

- À, bàn lúc nãy tôi chưa dọn dẹp, tị nữa anh dọn giúp tôi. Cảm ơn – Cô còn lịch sự nói lời cảm ơn trước rồi mới bước đi tiếp. Nãy giờ chắc để Giang đợi hơi lâu rồi.

Khi An khuất sau cánh cửa, Tuấn Đạt mới nuốt được câu nói vừa rồi. Mặt anh bây giờ thảm vô cùng, méo dọc méo ngang. Anh hết nhìn cánh cửa rồi nhìn chỗ cốc chén chưa dọn. Cuối cùng đành thở dài bất lực “Không biết mình là chủ hay cô bé đó nữa………..haizizzzzz” Tất nhiên là đầu nghĩ nhưng tay vẫn phải làm. Anh đành lết xác ra thu dọn mà đáng nhẽ việc này anh không phải làm. Đúng là chết vì gái mà, đã trắng tay không kiếm được gì lại còn bị dắt mũi. Có ai giống anh nữa không vậy trời.