Để Gió Cuốn Đi

Chương 8

Chap 8

Reng ….Reng ….reng

- Oáp…..Ôi buồn ngủ quá mẹ ơi… Học văn mà như ru ngủ ý – Thanh Thanh vừa than vãn vừa cho sách vở vào cặp để chuẩn bị ra về.

- Chịu mày luôn ý, học hành thế này thảo nào toàn 6 với 7 – Băng Giang cười cười trêu Thanh

- Thế là cao rồi, môn gì thì môn chứ riêng văn với tao thế là quá đỉnh rồi. – Thanh đốp lại.

Trong khi hai cô nàng kia đang mải nói chuyện thì Khánh An đã thu dọn sách vở xong, đeo tai nghe rồi bước ra khỏi cửa lớp để đi về.

……

Như nhớ ra được điều gì đấy, Băng Giang quay đầu xuống bàn Khánh An để ngó rồi vung tay đập nhẹ vào người Thanh Thanh

- Ê ê mày , nhỏ Khánh An đâu rồi

- Ai biết, chắc về rồi

- Đi nhanh, mày quên mình phải làm gì rồi à – Giang kéo Thanh chạy nhanh ra khỏi lớp

- Làm gì……….à à rồi nhớ rồi, đi chậm thôi mày làm như đi ăn cướp không bằng- thanh cũng vội quơ cái cặp rồi chạy cùng Giang.

Hộc….hộc….hộc

- Nhỏ kia rồi……gì mà đi nhanh thế không biết – Giang thở dốc

- Rồi sao giờ mày, đi theo nó à – Thanh vẫn ngu ngơ như con nai tơ.

- Thì chả đi theo

- Ờ ờ, ế mà hình như nó đi bộ mày ạ.

- Hình như thế , thôi đi – Giang kéo Thanh đi.

- Khoan, vào lấy xe đã.

- Con hâm, nó thì đi bộ, mình đi theo dõi mà đi xe để nó phát hiện à – Giang nhăn mặt.

- Ờ ha, thế hai con ngựa sắt của mình vứt đâu, chả nhẽ tí lại quay về trường lấy à. Tao đâu có rảnh – Thanh lại giở thói than vãn.

- Ừ cũng đúng, ……à gọi thằng Nhật với thằng Nam mang về hộ cho – Trong đầu Giang hiện lên một ý tưởng

- Rồi xe tụi nó vứt đâu

- Vứt đâu kệ tụi nó chứ, việc của nó là mang xe về nhà an tọa hộ bọn mình, rồi xe bọn nó thì tính thế nào thì kệ, đâu liên quan mình đâu. Nhanh đê, mày gọi hai thằng ý đê, cẩn thận mất giấu nhỏ đó giờ,

- Thôi mày gọi đi, máy tao hết tiền rồi….hì hì

- Rồi, để tao dọi……….calling “Nhật Nam đáng ghét”

Nhật Nam : Nghe

Băng Giang: Nam hở mày, về chưa ?

Nhật Nam : Chưa, đang cùng thằng Nhật lấy xe.

Băng Giang : Hề hề…..hỏi thế thôi, mày với thằng Nhật mang xe tao với con Thanh về nhà hộ nhé, tao với nó đi có việc xíu, thế nhé, thanks trước, bye bye.

Nhật Nam : Này này ……tút tút tút

- Xong chưa mày – Thanh hỏi

- Rồi rồi, phải nhanh chứ, không tụi nó từ chối thì chết …keke …..Thôi đi – Băng Giang nở nụ cười của thiên thần quỷ rồi cùng Thanh Thanh đi theo Khánh An.

~ Bên phía nhà xe~

- Sao đấy mày, hai con kia gọi à – Quang Nhật vừa dắt xe ra rồi hỏi Nhật Nam

- Ờ, tụi nó nhờ mình mang xe về hộ, lại đi đâu ý – Nhật Nam vừa nhìn vào cái điện thoại rồi lắc đầu.

- Rồi mày có từ chối không

- Chưa kịp thì nó đã tắt máy rồi

- Hảaaa…… Rồi giờ sao hả mày – Quang Nhật đen mặt

- Cất xe mình vào rồi đi xe tụi nó về chứ sao.

- Aizzz, sao lúc nào hai con nhỏ đấy cũng hành mình vậy trời, sau vụ này phải đòi tụi nó trả cát xê mới được.

Quang Nhật than vãn cho Nhật Nam nghe nhưng quay ra đã thấy Nhật Nam dắt xe quay lại nhà gửi rồi.

- Ê đợi tao với thằng kia. *************************************************************************************

~ Quay lại ~

- Nhà nhỏ ở đâu mà xa dữ vậy, đi bộ 10 phút rồi chứ ít gì, trời thì rõ nóng, aizz tao không đi nữa – Thanh Thanh nhăn nhó

- Thôi, đã lỡ đi rồi thì đi luôn đi, mà mày nhỏ nhỏ cái mồm thôi nó phát hiện giờ……..ấy ấy né né…- Giang kéo Thanh núp vào bụi cây gần đấy

- Đi nhanh nhanh mày, nó vào hẻm kìa -Hai cô bạn nhanh chân chạy theo Khánh An để không bị mất dấu.

- Phù may quá, suýt mất dấu – Băng Giang thở phì phò

Đến giờ Thanh Thanh mới để ý xung quanh, cô cất tiếng.

- Ê Giang, khu này là khu nào thế nhể, ở đây hơn chục năm rồi mà tao không biết – Thanh Thanh thắc mắc, đảo mắt khắp nơi

- Ờ mày nói tao mới để ý đấy, nãy giờ cũng phải qua mấy cái ngõ rồi chứ ít gì, mà công nhận khu này ít dân với yên ắng quá ha mày, chả bù cho chỗ mình – Giang nói nhưng mắt vẫn dán vào cô bạn gái phía trước.

- Công nhận, khu này thoải mái thật đấy, nhiều cây xanh nữa chứ, nhưng nhìn xung quanh hình như nằm vỏn vẹn trong một khu đất rộng vậy như kiểu khu đô thị mới ý….. Ế nó rẽ vào quán gì kìa mày, hình như mua thức ăn hay sao ý, né… né nhanh

***

- Con chào dì ạ – Khánh An lễ phép

- An đấy hả con,lâu lắm mới thấy con ghé qua, thế hôm nay mua gì ủng hộ Năm đấy con? – Dì Năm bán hàng vui vẻ khi thấy Khánh An vào.

- Nhà con vẫn còn thức ăn dì ạ, dì lấy thêm cho con ít thịt ba chỉ với rau với .

- Ừ, con đợi dì tí………đây con cầm này

- Của con hết bao tiền vậy gì – Khánh An hỏi rồi kéo cặp để lấy ví.

- Thôi con, chỗ này có bao đâu, rau này là rau sạch nhà dì trồng đấy con, thôi về nấu cơm cho thằng Bảo ăn đi, lần sau ra mau cho dì nữa là được rồi.

- Con cảm ơn dì nhưng dì cứ thế này con ngại lắm, hay dì cứ nhận đi ạ, lần sau con còn ra tiếp – Khánh An nói rồi dúi tiền vào tay dì Năm – Thưa dì con về ạ !

- Ơ cái con bé này – Dì Năm gọi với theo nhưng Khánh An đã cầm túi thức ăn đi nhanh về nhà “ Cái con bé này thật là”

~~~~~

Quay lại chỗ của Giang và Thanh

- Ây, nó ra rồi kìa, đi thôi – Thanh lanh chanh kéo cô bạn đi

- Rồi , bình tĩnh đã, sao lúc nãy chán nản kêu than mà giờ sung thế

- Chịu, tự dưng tao lại tò mò về nhỏ này quá, thôi đi

~~~

Cảm giác có người đi theo mình nên bước chân của Khánh An như nhanh hơn, cô vòng vào một cái đường khác và đi thật nhanh

- Ế ế , nhỏ đi đâu rồi mày, vừa thấy đây mà – Thanh thắc mắc rồi ngó dọc ngó xuôi

- Ừ, tao cũng không thấy, chả nhẽ nhỏ vào nhà rồi – Giang cũng quay 360 độ tìm kiếm Khánh An

-…………………………

- Sao đi theo tôi – Khánh An cất giọng lạnh lùng , đi ra từ một cái hẻm khuất

- Ối mẹ ơi……Bạn định dọa chết bọn này à – Thanh Thanh giật mình, lên giọng nhìn thẳng vào Khánh An nói.

Khánh An nhíu mày trước thái độ của cô bạn kia, đảo mắt sang Băng Giang như tìm câu trả lời.

- Nhẹ lời thôi con kia….. Hì hì Khánh An à, tụi này có đi theo bạn đâu, ủa mà nhà bạn ở khu này hả - Băng Giang cố tỏ ra ngu ngơ hỏi Khánh An.

- Ờ ờ đúng đấy, tụi này đi về mà, về nhà mà mày nhở - Thanh Thanh cười trừ với Băng Giang, tay còn đẩy đẩy cô bạn như muốn nói .“ diễn cùng tao”

- Thanh Thanh nói đúng đấy, tụi này đi về mà, hì hì – Băng Giang cũng “diễn” cùng

- …………………. – Khánh An không nói gì nhưng trưng ra bộ mặt lạnh nhất có thể, hai tay đan vào nhau như tra hỏi hình sự, hết nhìn Thanh rồi nhìn Giang khiến hai cô bạn rùng mình.

Trước sự im lặng đến lạnh người của Khánh An, Băng Giang đành phải thú tội.

- Thì…..thật ra là tụi này cũng chỉ muốn biết nhà bạn thôi mà Khánh An…..À đây là nhiệm vụ của tụi mình, lớp mà có học sinh mới thì phải tìm hiểu rõ profile của người ấy, nhở nhở mày nhở - Băng Giang kiếm bừa một lí do.

- Đúng ,đúng đấy, đây là nhiệm vụ - Thanh Thanh hiểu rõ Băng Giang quá mà.

- Rồi từ nãy giờ hai cậu đi theo tôi ? – Chân mày Khánh An đã dãn ra, giọng cũng nhẹ đi phần nào.

- Ừ….- Thanh và Giang cùng đồng thanh nói, rồi cùng trưng ra bộ mặt như “con nít đang nhận lỗi”

- ……

- Thôi, đằng nào cũng đến đây rồi, nhà Khánh An ở khu này hả? Cho tụi này trú nhờ trưa nay được không, trời nắng quá à với cả xe đạp để ở trường rồi….hì hì –Băng Giang lên tiếng, giọng “ngọt sớt”

- Cái Giang nói đúng đấy, An cho tụi này tá túc ở đây bữa nha nha nha….. trời nóng quá à, mà tui cũng đói nữa, nãy định đi ăn thì con hâm này kéo đi theo bạn luôn, làm cái dạ dày của tui đánh trống nãy giờ nè .

- Tôi với hai người đã thân đến mức độ ấy ? - Khánh An lạnh nhạt

- Thì trước lạ sau quen mà , mày ha – Giang quay qua nháy mắt với Thanh

- Ờ trước lạ sau quen mà , hì hì,thôi…. đi, nhà bạn ở đâu vậy? – Thanh Thanh nói xong thì kéo Khánh An với Băng Giang đi luôn.

Khánh An lắc đầu với hai cô bạn quá sức “ ngây ngô” này, trong đầu nghĩ “thôi thì trưa nay đành cho hai con vẹt này ở nhờ thôi chứ biết sao”.

Khánh An dẫn cô bạn của mình đi một đoạn nữa rồi vòng qua hai cái hẻm . Bỗng dứng Thanh Thanh cất lời

- Ê Giang , sao tao thấy chỗ này quen quen ta , ế chỗ kia chả phải là chỗ An vừa mua thức ăn sao ?

Không ai bảo ai, cả hai quay qua nhìn Khánh An , Băng Giang mở lời.

- Chả….chả nhẽ, bạn biết tụi này đi theo từ trước rồi à ?

Khánh An không nói gì chỉ gật đầu một cái.

- Rồi bạn bắt tụi này đi lòng vòng nãy giờ ? – Thanh há hốc mồm.

Một cái gật đầu của An làm hai đứa kia nản luôn, khóc ròng cả lũ “ mẹ ơi, trời thì rõ nắng…huhu”