Về đến nhà, Vương Cẩm đem mấy thứ mua trong siêu thị bỏ vào tủ lạnh.
Trong tủ lạnh trống không chỉ có mấy quả táo chỏng chơ, rất nhanh liền bị sữa bò, trứng gà, bánh mì mới mua đẩy vào một góc.
Vương Cẩm để xong đóng tủ lại, thấy Ngạn Dung đứng phía sau nhìn, cười nói: “Bữa sáng hai hôm tới, hẳn là đủ rồi ha.”
Ngạn Dung run lên, nói: “Đủ rồi.”
Cậu mấy lần trước ở đây, đã phát hiện Vương Cẩm chưa bao giờ đi vào nhà bếp, cơm ba bữa đều không ăn ở nhà, sau đó cậu bởi vì đau ruột thừa nằm viện, ở trong bệnh viện nghe các y tá nói “Chủ nhiệm Vương lấy viện làm nhà”, phỏng chừng là quen thói ở căn tin bệnh viện giải quyết vấn đề cơm nước, chỗ này cách bệnh viện chỉ có 10’ đi xe.
Vừa nãy Vương Cẩm ở siêu thị mua những thứ này làm đồ ăn sáng dự trữ, là bởi vì cậu đến sao?
Nói không ngoài ý muốn thì hơi điêu, trước tết cậu ở đây đến bảy, tám ngày nào từng có đãi ngộ thế này.
Vương Cẩm rửa khay dâu tây sạch sẽ để vào trong đĩa, đưa đến trước mặt Ngạn Dung, cậu liền cầm một quả bỏ vào trong miệng.
Vương Cẩm nói: “Ngọt không?”
Ngạn Dung gật đầu nói: “Ngọt.”
Vương Cẩm cười cười, cũng cầm một quả ăn, nói: “Ngọt thật.”
Anh đem dâu tây để một bên, vươn móng ra, vòng qua eo Ngạn Dung, ôm mông cậu lên, để cậu hai chân lơ lửng ngồi trên bàn ăn.
Ngạn Dung khẩn trương quá luôn, nói: “Phải ở chỗ này sao?”
Vương Cẩm sát gần một chút, cười nói: “Cho cậu ăn dâu tây.”
Ngạn Dung không biết anh muốn chơi kiểu gì, ngồi ở đó không biết làm sao.
Vương Cẩm cầm một quả dâu tây lên đút, cậu theo bản năng há miệng cắn vào.
Vương Cẩm chậm rãi cởi khuy áo cậu, chỉ cởi hai cái, để lộ ra cái cổ trắng ngần liền dừng, tiếp tục cầm dâu tây đút vào miệng cậu, sau đấy nhào về phía cần cổ của cậu cắи ʍút̼.
Có chút đau, còn có chút tê tê, nước dâu tây ngòn ngọn ở giữa răng môi chảy xuống.
Vương Cẩm ngón tay cách bộ quần áo kɧıêυ ҡɧí©ɧ chỗ mẫn cảm của cậu, cảm nhận được cậu run rẩy, chậm rãi đem bờ môi dán bên tai của cậu, dịu dàng nói: “Cậu cũng thật ngọt.”
Chơi một lúc, Ngạn Dung đã ăn mười mấy quả dâu tây, bởi vì dần dần không khống chế được, nước dâu tây từ khóe miệng chảy xuống, đem bộ đồng phục của cậu làm bẩn, áo khoác sẫm màu còn đỡ, áo trắng bên trong thì đã bị nhuộm thành từng mảng từng mảng phấn hồng.
Vương Cẩm đem quần áo của cậu cởi ra bằng hết, lại sợ cậu cảm lạnh, lấy thảm điều hòa bọc kín người cậu, ôm lên phòng mình trên gác.
Thời gian trôi qua một tháng, bọn họ một lần nữa hai kết hợp với nhau.
Có thể do thời gian quá lâu, cũng có thể là do trò mở màn quá ư kí©ɧ ŧɧí©ɧ, thân thể Ngạn Dung nhạy cảm đến kinh người, Vương Cẩm chỉ nhẹ nhàng sờ sờ mấy cái, cậu đã lại căng thẳng hết cả người, cứ như thế liền đạt cao trào.
Vương Cẩm sợ cậu không chịu được, liền tạm dừng lại, đem cậu ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, hỏi: “Sao lại nhanh thế chứ? Dạo này không có tự thủ da^ʍ à?”
Ngạn Dung lần đầu tiên nghe được từ này, các bạn học đều sẽ dùng từ ‘tuốt ống’ hoặc ‘bắn máy bay’ thay thế, giáo viên tiếng Trung cũng không có dạy, lúc đầu còn chưa hiểu rõ, nhưng cái từ này quá mức là trừu tượng, cậu hơi hơi tưởng tượng là biết ngay có ý gì. Cậu cảm thấy có chút mất mặt, nhỏ giọng nói: “Không có, tôi không thích làm vậy.”
Vương Cẩm cười khẽ một tiếng, nói: “Vậy thích làm thế này à?”
Ngạn Dung càng thẹn thùng, không chịu mở ra đôi mắt ướŧ áŧ, tự lừa dối lòng nói: “Cũng không thích.”
Vương Cẩm cười dán sát lại, hôn một cái lên mắt cậu, nói: “Ngạn Dung nhà chúng ta thật đáng yêu.”
Ngạn Dung vành tai đều chuyển thành đỏ bừng.
Vương Cẩm cũng không vội làm tiếp, chỉ nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói liên miên mấy lời tâm tình, ngọt ngào lại thân mật.
Hai người đang lúc triền miên không dứt nổi, điện thoại di động để đầu giường vang lên.
Vương Cẩm lấy nhìn một cái, nhíu mày lại, nói: “Bố cậu.”
Ngạn Dung yên lặng nằm trên gối, nghĩ thầm, người nào?
Vương Cẩm nhận điện thoại, há mồm nói luôn: “Đón được con trai mày rồi, đã về đến nhà.”
Ngạn Dung mở mắt ra, là Lương Tỳ.
Vương Cẩm cùng Lương Tỳ rất thân, giọng điệu nói chuyện với nhau không giống với người ngoài: “Đã dẫn cậu ấy đi ăn cơm xong… hiện giờ đang ở nhà… mày nói thử xem đang làm gì?”
Ngạn Dung chậm rãi ngồi dậy, ngồi trên giường quay lưng về phía Vương Cẩm, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu phát hiện ra, ngay cả cái rèm cửa cũng chưa thèm kéo, đã cứ như vậy mà lăn ra làm. Thế là đi qua kéo rèm cửa sổ vào.
Vương Cẩm nhìn cậu, nói: “Không có chuyện gì khác… Tao cuối tuần không được nghỉ, nhưng buổi tối sẽ về nhà… Sẽ không quên kiểm tra bài tập của cậu ấy… Được, rảnh rỗi tụ tập.”
Ngạn Dung nghe anh nói chuyện xong, quay đầu lại hỏi: “Là Lương Tỳ ca ca hả?”
Vương Cẩm đem điện thoại di động bỏ lại đầu giường, ‘cộp’ một tiếng. Anh nói: “Chính nó, hỏi cậu ăn cơm chưa, sợ cậu không chăm chỉ làm bài tập.”
Ngạn Dung cúi thấp đầu, nói: “Chắc là Bách Đồ ca ca hỏi hắn đi.”
Cậu nude đứng cạnh giường, trên thân thể và khuôn mặt vì tìиɧ ɖu͙© mà hồng ửng lên vẫn chưa có rút đi.
Vương Cẩm nói: “Lại đây nào.”
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn chỗ đó của Vương Cẩm vẫn còn ngẩng cao đầu, liền khụy chân quỳ gối lên mép giường, một lần nữa bò lên.
Cậu cũng không có nằm xuống, Vương Cẩm ngón tay vươn đến, chọt chọt bụng cậu, nói: “Cái này vẫn nhìn rõ ha.”
Vết mổ nội soi ruột thừa lần trước, đã khép lại rồi, nhưng da dẻ chỗ đấy vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, xung quanh đều trắng mịn như tuyết, chỉ có ba vết nho nhỏ kia là da hơi hồng hồng.
Vương Cẩm nhẹ nhàng sờ sờ mấy cái.
Ngạn Dung hỏi: “Sẽ để lại sẹo sao?”
Vương Cẩm ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Cậu sợ thành sẹo à?”
Ngạn Dung đúng là có chút sợ trên người có sẹo, nhưng mạnh miệng nói: “Không thèm sợ, tôi là đàn ông chân chính.”
Vương Cẩm cười lên, nói: “Loại vết khâu nhỏ này, bình thường sẽ không để lại sẹo, đừng lo lắng.”
Ngạn Dung nói: “Tôi không có lo lắng.”
Vương Cẩm nói: “Cậu là sợ người cậu thích sẽ không thích?”
Ngạn Dung sửng sốt một cái, không nghĩ đến Vương Cẩm sẽ hỏi vấn đề này.
Cậu thích Lương Tỳ ở điểm gì nhỉ? Lương Tỳ cả ngày đều chỉ lạnh nhạt với cậu.
Vương Cẩm thật sự bị ngạc nhiên một chút, nói: “Cậu trước đây nói với tôi, cậu có người mình thích.”
Ngạn Dung: “… Ừ.”
Vương Cẩm hỏi: “Hắn là hạng người gì?”
Ngạn Dung vi diệu nhìn anh, nói: “Căn bản là không giống như anh.”
Vương Cẩm cười cợt: “Đó là loại hình nào?”
Ngạn Dung nghiêng người ngồi xuống, nói: “Hắn rất đẹp trai.”
Vương Cẩm nói: “Những cái khác thì sao?”
Ngạn Dung nhìn chằm chằm bức tường trước mặt ngẩn ra một chút, mới nói: “Trong mắt của hắn chỉ nhìn thấy mỗi một mình người hắn yêu, trung thành, nhiệt tình, toàn tâm toàn ý.”
Vương Cẩm môi giật giật, không nói được thành lời.
Thứ Ngạn Dung yêu, là dáng vẻ khi Lương Tỳ yêu Bách Đồ.
“Anh thì sao?” Ngạn Dung đột nhiên hỏi.
Vương Cẩm: “… Tôi?”
Ngạn Dung quay đầu nhìn anh, nói: “Người anh thích thế nào?”
Vương Cẩm cười đáp: “Tôi không có người mình thích.”
Ngạn Dung nói: “Vậy… Kim tiên sinh thì sao?”
Cậu nhớ là cái kẻ kéo vali hành lý đến tìm Vương Cẩm, lúc tự giới thiệu bản thân đã nói mình họ Kim.
Vương Cẩm nụ cười trên mặt nhạt đi, nói: “Tôi không còn thích hắn.”
Ngạn Dung bắt được trọng điểm: “Vậy là trước đây thích rồi chứ gì?”
Vương Cẩm cười nhạo, nói: “Tôi không phải là cậu, cậu ‘trước đây’ có lẽ chỉ là ngày hôm qua, tuần trước, tháng trước, căng lắm thì cũng chỉ là một năm trước. Còn tôi ‘trước đây’ thì chỉ là ‘trước đây’ thôi.”
Ngạn Dung nghe không hiểu, tuy nhiên cũng nhìn ra được Vương Cẩm không vui vẻ gì cho lắm, nói: “Anh giận à? Xin lỗi, tôi không hỏi nữa.”
Vương Cẩm nói: “Không giận gì đâu.”
Ngạn Dung kiên trì nói: “Anh có, lúc anh cười thật ấy, nơi này ở mắt sẽ có một vết hằn, nhưng khi giả vờ cười sẽ không có.”
Cậu chỉ chỉ khóe mắt của chính mình, vẻ mặt chân thành.
Vương Cẩm ngẩn ra, không nhịn được cười tít hết cả mắt, ‘khụ’ một tiếng nói: “Đó là nếp nhăn, tôi là bác cậu mà.”
Ngạn Dung ngạc nhiên nói: “Nếp nhăn đâu có thế. Anh không làm ca ca nữa à?”
Vương Cẩm cười lên, nói: “Làm chứ, gọi nghe coi.”
Ngạn Dung lại không chịu gọi, nói: “Đừng hòng, tôi hôm nay đâu có đánh cược thua anh.”
Vương Cẩm cười đến không dừng lại được, cái thứ ngẩng cao đầu ấy còn nhỏ ra chất lỏng.
Ngạn Dung vẻ mặt không nỡ nhìn thẳng.
Vương Cẩm điên xong, liền đem cậu vồ đến, để cậu tách hai chân ra ngồi trên đùi mình, chậm rãi tiến vào.
Tư thế này quá mất sức, Ngạn Dung không kiên trì được lâu, Vương Cẩm thế nhưng lại không chịu tha cậu, chờ đến lúc cậu chịu không được nữa, rối tinh rối mù một bên khóc lóc gọi ca ca một bên thắt lưng mềm nhũn, mới đẩy cậu xuống tự mình xông lên.
Sau khi cᏂị©Ꮒ xong, Ngạn Dung nằm sấp trên ngực Vương Cẩm, trên mặt đều là nước mắt, đôi mắt còn hơi sưng lên, ấy nhưng không phải do thương tâm khổ sở, chỉ là thoải mái quá thôi.
Vương Cẩm sờ sờ tóc và vành tai cậu, Ngạn Dung ngước mắt lên nhìn Vương Cẩm, một đôi mắt màu lam ánh nước long lanh tràn đầy nước mắt, cần cổ tuyết trắng bị tô điểm thêm những dấu hôn hồng hồng.
Vương Cẩm bị nhìn đến trong lòng rung động.
Nếu như Ngạn Dung lúc này mà hỏi anh yêu thích dạng người gì, anh chắc hẳn sẽ không cách nào lại trốn tránh hiện thực nói vòng nói vo.
Dáng vẻ anh thích, Ngạn Dung đều có.