Nửa Mặt Giang Hồ

Chương 2: Phá hư đồ thì phải bồi thường

Trong sơn môn, chính sảnh, có người bật cười ra tiếng.

"Ha ha ha ha... Thiếu Các chủ Lăng Tiêu Các đúng là một bao cỏ trăm nghe không bằng một thấy." Một giọng nói non nớt vang lên, thiếu niên với hàm răng nhỏ trắng tinh vỗ tay mừng rỡ.

Bên người thiếu niên, nam tử bạch y da trắng Thẩm Thất lười nhác mở mắt, chút ý châm biếm lướt qua trên gương mặt còn tinh xảo hơn so với nữ tử: "Với loại phế vật không đầu óc như thế, ai thành thân với hắn thì đúng là bi kịch."

Vừa dứt lời, đã thấy một bóng dáng mặc thanh y vội vàng đi tới cửa, xoa cánh tay, dậm chân, nhìn thấy hai người, khuôn mặt có phần nhỏ nhắn tái nhợt lại lộ ra chút gấp gáp.

"Mau, áo choàng, lấy áo choàng, đông chết bổn toạ rồi!"

Thẩm Thất ghét bỏ tuỳ ý lấy áo choàng chồn đen bên cạnh ném đi: "Là ai cứ muốn mặc thành dáng vẻ này rồi đi ra ngoài vậy? Đáng đời!"

Nữ tử trợn trắng mắt, nhìn mấy đầu ngón tay đã sắp đông cứng, nâng tay, sờ vào bên tóc mai, soạt soạt một tiếng, mặt nạ mỏng manh cứ như vậy mà bị lột xuống khỏi mặt, trong nháy mắt khuôn mặt của đại mỹ nhân như sen như sương lại bị thay thế bằng một khuôn mặt đầy anh khí.

Rõ ràng đó là giáo chủ Huyền Thiên giáo, Hề Ngọc Đường.

Gương mặt hoàn toàn khác với Đường Tích Tích người gặp người yêu, đây là một khuôn mặt khiến cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái là khó có thể quên được. Không có sự dịu dàng nhu nhược của nữ tử khuê các, cũng không giống dáng vẻ hờn dỗi xinh xắn của nữ nhi giang hồ, phảng phất như một viên ngọc lạnh lẽo, rõ ràng là nữ tử, lại khiến cho người nhìn cảm thấy có phần hào sảng.

Nữ tử có đôi mắt sâu như đầm, đen như mực, một vết sẹo nghiêng thật dài kéo từ giữa chân mày trái qua khoé mắt đến xương gò má, khiến khuôn mặt vốn dĩ không hề đủ dịu dàng lại thêm phần dữ tợn lạnh lùng.

Đúng là không thể quá dễ dãi. Đám người không lương tâm này, không ai đưa nổi cho bổn toạ một cái áo choàng... Chỉ cần một lô ủ tay cũng được! Nữ tử xoa xoa gò má đã đông cứng của mình, tuỳ miệng hỏi: "Tiêu Vân Hàm vẫn còn đứng ở cửa sao?"

Thẩm Thất lạnh nhạt nói: "Thế nào, Tích Tích cô nương đau lòng rồi à?"

Nữ tử thả mình tựa vào ghế: "Yên tâm, giáo chủ thân ái của các ngươi rất vất vả mới thoát được khỏi mối hôn sự đáng chết này, tuy rằng nếu ngoại công ở dưới đất biết được, có khẳ năng sẽ giận đến giơ chân, nhưng dù sao bổn toạ cũng vui còn không kịp, mặc kệ đi. Tên kia đâu, Tư Ly?"

Nghe thấy nàng gọi, hữu hộ pháp tuấn tú biết điều lên tiếng: "Có, chuyện gì vậy giáo chủ?"

"Gọi Trâu Thanh đang úp mặt vào tường ra khỏi phòng cho ta, bảo hắn đi đuổi người."

"Được rồi."

Tư Ly đi làm, bước từng bước ngắn ra ngoài. Còn chưa bước ra cửa điện, bất chợt lại nghe thấy một tiếng phân phó vang lên từ phía sau:

"Nói cho hắn biết, không cho hắn phá cửa, không được tuỳ ý phá hư của công, nếu không tiếp tục úp mặt vào tường cho ta."

Tư Ly phì cười một tiếng, chạy đi mất.

Thẩm Thất nói: "Đại đao Cửu Hoản của Trâu hộ pháp này gặp thần gϊếŧ thần, ngươi không nghĩ đến việc hắn sẽ gϊếŧ chết vị hôn phu của ngươi ngay ở sơn môn sao?"

Đường Tích Tích, hoặc phải gọi là Hề Ngọc Đường, nghe vậy thì hơi ngẩn ra, không nói gì thêm.

Ánh mắt của nàng từ từ xuyên qua đại điện rồi nhìn về phía sơn môn, đất trời ngoài cửa trắng xoá, băng thiên tuyết địa, giữa lúc hoảng hốt, còn tưởng rằng bản thân đã trở về hơn nhiều năm trước, phụ mẫu nàng, huynh trưởng, các thúc thúc a di đều cười với nàng, cưng chiều nàng.

Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Tốt xấu gì cũng là vị hôn phu của ta, cho dù có chút ngu xuẩn, cũng không đáng chết. Kẻ đáng chết thật sự chính là phụ thân của hắn... Để lại cho hắn một mạng rồi đưa tới cho Tiêu Thừa."

Thấy chút ủ rũ hiện lên trên mặt nàng, nam tử lấy bình sứ ra khỏi ngực, đổ một viên thuốc tròn ra rồi đưa tới, người sau không hề từ chối, nhận lấy rồi quăng vào miệng. Rất nhanh, chút lo lắng trong lòng dần tản ra, nàng thở dài một tiếng đầy khoan khoái.

Nhìn tuyết rơi như lông ngỗng bên ngoài, Hề Ngọc Đường buồn bã nói: "Tuyết Sơn này lạnh quá. Thẩm Thất, ngươi nói xem có nên dọn tổng giáo đến Giang Nam, làm hàng xóm với tên hỗn đản Việt Thanh Phong kia được không?"

Thẩm Thất mặc kệ nàng, dứt khoát đứng dậy bỏ đi.

... .........

Làm tả hộ pháp của Huyền Thiên giáo, sát thần Cửu Hoàn đao tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, quả nhiên Trâu Thanh không phụ sự kì vọng của mọi người mà đánh hết những kẻ ngoài sơn môn, ngoại trừ Tiêu Vân Hàm.

Tiêu Vân Hàm thở hổn hển nhìn đám binh chưa kịp xuất trận của mình, giận dữ hét một tiếng, rút kiếm phóng về phía Trâu Thanh, khoé môi người sau nhếch lên, cười lớn ứng chiến.

Hai người đại chiến vài hiệp, dần dần, công lực Tiêu Vân Hàm không tốt, lộ thế bại trận. Trái lại bên kia, Trâu Thanh càng đánh càng hăng, Cửu Hoàn đại đao được hắn múa mạnh mẽ đầy uy lực, kết hợp với chiêu thức, thân pháp, còn thêm nội lực hùng hậu của bản thân, đánh Tiêu Vân Hàm đến mức chật vật không thôi, liên tiếp thối lui.

Ầm một tiếng, trường kiếm rời tay, nhất thời sắc mặt Tiêu Vân Hàm đại biến. Trâu Thanh tận dụng đúng thời cơ mà tiến tới, đầu đao trong tay vừa chuyển, đánh thẳng về phía mặt đối thủ, hoàn toàn đã quên chuyện được dặn phải để lại cho đối phương một mạng.

Khi mọi người đều cho rằng hôm nay Tiêu Vân Hàm sẽ phải chết dưới tay Trâu Thanh, chuyện bất ngờ lại xảy ra, một bóng người lục sắc lao vào vòng chiến nhanh như chớp, một tay đỡ Trâu Thanh, một tay kia chế trụ Tiêu Vân Hàm, mượn thế công của Trâu Thanh mà xoay chân, nội lực tràn đầy bùng nổ, ầm ầm vài tiếng, sau đó quăng cả hai người ra ngoài.

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn vang lên, đại môn Huyền Thiên bị xuyên thủng, tiếp đó, Trâu Thanh ăn đau mà bò lên từ phía sau cửa. Về phần Tiêu Vân Hàm, dĩ nhiên đã bị trọng thương, nằm hấp hối một bên được các đệ tử tiếp lấy.

"Ai? Con mẹ nó là ai dám cản lão tử đánh nhau?!" Trâu Thanh cao lớn vạm vỡ mang theo lửa giận đi ra ngoài, nhìn thấy một người đang đứng thẳng giữa đám đông, lập tức chửi ầm lên: "Xú tiểu tử, ngươi dám cản gia gia ngươi, có tin lão tử... Ôi chao, a, ô?"

Nói còn chưa dứt, khi Trâu Thanh thấy mặt đối phương thì ngẩn ra: "Tiểu tử ngươi nhìn quen mắt nhỉ?"

Trước sơn môn, mọi người được một trận cười ngất.

"Trâu hộ pháp, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng." Đối phương mở miệng, y phục lục sắc càng tôn lên thân hình thẳng tắp như tùng của hắn: "Đã thắng rồi thì làm gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt?"

Dáng người của nam tử cao gầy, một đầu tóc đen được buộc ra sau ót một cách cẩn thận, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt lạnh lùng kiên nghị khó nén vẻ phong trần mệt mỏi, hiển nhiên là đã lặn lội đường xa mà đến. Thấy hắn tự mình leo lên Tuyết Sơn mờ mịt này, lại vẫn chỉ mặc một chiếc áo đơn bạc, đủ để thấy được tu vi thâm hậu, khí thế quanh thân kinh người, khẳng định là không tầm thường.

"Ngươi quản lão tử làm gì!"

Trâu Thanh tức giận: "Tiểu tử ngươi là ai? Xưng tên đi!"

"Tại hạ Lâm Uyên." Nam tử lạnh nhạt trả lời: "Lần này đặc biệt đến đây để đưa thϊếp anh hùng cho giáo chủ."

Trâu Thanh vò đầu suy nghĩ một lúc lâu mới hiểu ra: "Thì ra là đại đệ tử của Âu Dương minh chủ."

"Chính là tại hạ." Lâm Uyên ôm quyền.

"Nhưng cũng không thể tuỳ tiện nhúng tay vào trận đấu của lão tử!"

"..."

Một tiểu giáo chúng chạy lên nói nhỏ hai câu vào tai Trâu Thanh, nhất thời sắc mặt người sau đại biến.

"Nguy rồi!" Trâu Thanh vỗ mạnh vào đùi, chỉ đại đao vào nam tử đang đứng, đầy giận dữ: "Con bà nó, đều là ngươi, là ngươi khiến lão tử lại làm hỏng cửa rồi!"

Lần này thì xong, giáo chủ sẽ tìm hắn để bồi dưỡng thêm một lớp tư tưởng lao động vất vả gì nữa rồi!

Lâm Uyên: "..."

Mọi người: "..."

Đợi chút, lần này Huyền Thiên giáo bọn họ không sai! Sao một ma giáo lại có thể chịu thiệt chứ?

"Không được, bồi thường, phải bồi thường tiền!" Trâu Thanh nói: "Đi một chút đi, đi gặp giáo chủ. Không phải đang lúc ngươi muốn tặng đồ sao? Đi giải thích rõ ràng với lão tử?"

Lâm Uyên bị Trâu Thanh tiến lên chế trụ, sắc mặt khẽ biến. Sức lực của đối phương rất lớn, kéo hắn mạnh đến mức dưới chân lảo đảo suýt ngã.

"Trâu hộ pháp, tại hạ có thể tự đi." Sắc mặt Lâm uyên rất khó coi. Hắn đường đường là đại để tử dưới trước Minh chủ Võ lâm, từ khi nào lại bị người khác kéo đi như vậy?

"Không được." Trâu Thanh lại là một kẻ lỗ mãng: "Nếu tiểu tử ngươi không muốn bồi thường thì làm sao bây giờ?"

Nói xong, bất chợt nhớ lại dường như bản thân đã quên chút gì đó, mắt hắn lướt qua phía sau Lâm Uyên, nhìn đám người Lăng Tiêu Các ngã trái ngã phải, tìm kiếm một lúc, cuối cùng lại dừng trên người Tiêu Vân Hàm bị trọng thương.

"Suýt chút nữa đã quên còn có tù binh."

Tả hộ pháp đại nhân buôn Lâm Uyên ra, phi thân đánh về phía Tiêu Vân Hàm.

Ai còn dám ứng đối chính diện, ào ào tránh khỏi mũi nhọn, sắc mặt Tiêu Vân Hàm đại biến, vừa định lui về phía sau thì đã bị Trâu Thanh bắt lấy, nhất thời phun ra một búng máu tươi, đất đá bay loạn trong lòng.

Suýt chút nữa hắn đã rút lui trót lọt rồi!

... Mọi người của Lăng Tiêu Các có lòng mà không có lực, trơ mắt nhìn thiếu chủ nhà mình bị Trâu Thanh xách như xách gà vào trong đại môn của Huyền Thiên giáo, lập tức tất cả cất tiếng khóc rống, hét to ào ào thiếu Các chủ bảo trọng, cũng cam đoan sẽ về bẩm báo lại với Các chủ, để Các chủ tự mình đến Huyền Thiên giáo lấy lại công đạo.

Tiêu Vân Hàm... Tiêu Vân Hàm hắn dưới cơn giận giữ, khó thở công tâm, hôn mê.

--- ------

Chờ đến lúc Trâu Thanh xách theo thiếu Các chủ Tiêu Vân Các cùng Lâm Uyên đi đến trước mặt Hề Ngọc Đường, người sau đã đợi rất lâu.

Hắc y toàn thân, mặt nạ bạc nửa mặt, thân hình gầy, vóc người không cao nhưng cũng không kém phần lớn nam tử bình thường bao nhiêu, một cặp mắt đen sâu như mực nhìn xuyên qua mặt nạ, dường như chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhìn thấu lòng người.

Lâm Uyên cố chống lại ánh mắt này, coi như bước sai một bước, suýt nữa đã rơi vào vực sâu tràn ngập sương mù.

Giáo chủ Huyền Thiên giáo Hề Ngọc Đường trong mắt nhân sĩ giang hồ, chính là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn.

Thân là con của giáo chủ ma giáo tiền nhiệm, mười hai tuổi chính thức tiếp nhận vị trí giáo chủ, ngoại trừ đại hội võ lâm, những lúc còn lại, rất ít khi mọi người nhìn thấy vị thiếu chủ ma giáo này hành tẩu giang hồ. Mặc dù người này làm người khiêm tốn, lại xử sự cao diệu, nhưng mọi người đều biết đại sự mà Huyền Thiên giáo đã làm trên giang hồ trong mấy năm nay, luôn có bóng dáng của vị thiếu chủ này.

Cũng nhờ vào vài động tác đó, mới khiến cách nhìn của thế nhân với ma giáo Huyền Thiên có sự dao động, dần dần khi nhắc tới Huyền Thiên giáo, trực giác liền cho rằng đây đã không còn là tà ma ngoại đạo mà là một giáo phái đang dần tiến vào thế trung lập của chính đạo.

Thứ làm người ta khó hiểu nhất là, tác phong làm việc của vị giáo chủ này lại giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược so với phụ thân Hề Chi Miễu năm đó, năm đó Hề Chi Miễu phóng túng bao nhiêu, Hề Ngọc Đường bây giờ lại hiền lương chính trực bấy nhiêu... Không giống cha con ruột thịt.

... Ít nhất trong mắt thế nhân là vậy.

Lần đầu tiên Lâm Uyên lấy thân phận của khách nhân đối mặt với Hề Ngọc Đường, không biết vì sao mà bỗng nhiên hắn cảm thấy, lời đồn đãi của giang hồ, sao không đáng tin vậy...?

Hề Ngọc Đường ngồi trên ghế chủ vị, tay chống huyệt thái dương, lười nhác nhìn Lâm Uyên bên dưới, môi mỏng khẽ mở, giọng nói có chút khàn, khó phân biệt nam nữ...

"Nghênh Thu, mang Tiêu thiếu Các chủ xuống tĩnh dưỡng trước đi."

Nghênh Thu cười tuân mệnh, tiếp nhận Tiêu Vân Hàm trong tay Trâu Thanh, nhẹ nhàng nhấc lên, tung lên một chút rồi khiêng người đi mất.

Chân mày Lâm Uyên nhảy dựng, dời ánh mắt từ trên người Nghênh Thu về.

Một nữ tử nhìn như bình thường lại có thể vác một đại nam nhân bằng một tay mà không hề tốn sức, quả nhiên Huyền Thiên giáo này rất lắm chỗ quái dị.

"Lần này Lâm thiếu hiệp đại giá quang lâm, có gì muốn làm sao?" Hề Ngọc Đường chậm rãi mở miệng.

... Không phải là ngươi bắt gia sư phải đưa lại một tấm thϊếp anh hùng à? Còn cố ý ghi rõ là phải đích thân giao đến tận tay ngươi nữa!

Hô hấp của Lâm Uyên thiếu hiệp có chút bất ổn.

"Phụng mệnh gia sư đến đưa thϊếp anh hùng." Lâm Uyên lấy một cái thϊếp mời ra từ trong ngực, tiến lên hai bước đưa cho hạ nhân.

"Ồ?" Hề Ngọc Đường tiếp nhận thϊếp mời, lật đi lật lại, cười như không cười: "Chỉ là một tấm thϊếp anh hùng mà lại đáng giá cho đại đệ tử của Âu Dương minh chủ phải tự mình đi một chuyến, xem ra mặt mũi của Huyền Thiên giáo chúng ta rất lớn."

Lâm Uyên: ... Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu.

"Hề giáo chủ nói đùa rồi." Lâm thiếu hiệp tiếp tục kiên trì: "Chỉ là một tấm thϊếp mời mà thôi."

Hề Ngọc Đường cười cười, nhìn về phía Tư Ly bên cạnh, người sau ngầm hiểu, nhảy xuống ghế đi tới trước mặt Lâm Uyên, lấy một tờ giấy đưa tới: "Có qua có lại, Lâm thiếu hiệp, mời xem qua."

Lâm Uyên cúi đầu đối mặt với Tư Ly một chút, tiếp nhận, vừa nhìn, sắc mặt lại đen thui.

Chỉ thấy trên đầu giấy có hai chữ rất lớn: Hoá đơn.

"..."