Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 78: Tôi đi theo cô

Tô Hoằng rất nhanh

đã

mang Tân Vũ Hoa trở về, chiếc xe tiếp tục lên đường.

sự

việc

nhỏ

xen giữa này

không

làm tất cả mọi người để ở trong lòng.

Mà trước kia Tân Vũ Hoa sợ hãi Zombie, lần này cậu chỉ thể

hiện

sắc mặt

không

tốt,

không

hề gào khóc như mọi khi. Sau khi cậu lên xe liền đem tinh hạch trong tay mình đều dâng cho Nam Ca, giống như hiến vật quý để cho



chọn.

Nam Ca thích những thứ sáng long lanh, mắt to chớp chớp: "Tôi

thật

sự

được chọn sao?"

Tân Vũ Hoa

không

ngừng gật đầu: "Ừm ừm, Nam Ca tỷ tùy tiện chọn

đi."

Nam Ca lập tức cười đến cực kỳ sáng lạn, sau đó



cũng

không

cùng Tân Vũ Hoa khách khí. Chọn những viên tinh hạch lóe sáng nhất, tất cả đều thu lại.

Tân Vũ Hoa cũng bởi vì đưa được đồ cho Nam Ca mà vui vẻ.

Chỉ có Đường Tư Nguyệt ngồi ở phía trước lại nhìn Nam Ca, ánh mắt

không

tốt.

Nghe

nói



ấy cùng Lệ Sâm đều là người

không

có dị năng,

hiện

tại gϊếŧ Zombie cũng

không

thấy



ấy bỏ sức lực. Vậy mà còn nhận lấy nhiều tinh hạch như vậy.

Nên biết rằng trong căn cứ có nhiều người có dị năng như vậy, ai cũng đều cần tinh hạch! Thậm chí

một

miếng tinh hạch có thể đổi lấy rất nhiều vật tư ở căn cứ!

Nam Ca nhận lấy tinh hạch của Tân Vũ Hoa, thậm chí ngay cả câu cảm ơn cũng

không

thèm

nói.

Đường Tư Nguyệt nhất thời cảm thấy

không

công bằng. Dựa vào cái gì



ta ở đây làm lính trinh sát mà

một

miếng tinh hạch cũng

không

chiếm được?



ta mới vừa gia nhập tiểu đội này nên đương nhiên

không

biết

rõ. Tinh hạch của



ta

hiện

tại cũng ở chỗ Tô Hoằng, chờ thời điểm về đến căn cứ mới có thể cho



ta.

Cái quy củ này

đã

được lập rất lâu để đề phòng người có bụng dạ khó lường, chứng kiến chất lượng tinh hạch tốt có tâm tư chiếm thành của mình.

Lúc này Nam Ca vẫn còn

đang

loay hoay nghịch đống tinh hạch, căn bản là

không

ra phát giác Đường Tư Nguyệt

đã

chán ghét

cô.

Hành trình ba giờ

đi

xe,

nói

dài cũng

không

dài lắm mà

nói

ngắn cũng

không

ngắn.

trên

đường đυ.ng phải vài làn sóng Zombie đều bị mấy người này giải quyết hết. Từ đầu đến cuối

không

hề xuất lực qua chỉ có Nam Ca cùng Diệp Thiệu. Có lần Zombie bao vây xe, ngay cả Lệ Sâm cũng ra tay.

Có lẽ có

một

việc

không

bao giờ thay đổi chính là tinh hạch của Tân Vũ Hoa cùng Lệ Sâm, toàn bộ đều cho Nam Ca hết. Hơn nữa Nam Ca còn

không

khách khí nhận hết!

Vì vậy ở khoảng cách

không

xa mục đích, đến thời điểm dừng xe. Đường Tư Nguyệt đối với Nam Ca

đã

không

phải là dùng từ chán ghét để hình dung nữa.

Nghe

nói

thân thủ của



gái

này

không

tệ, nhưng mà khá hơn còn có thể vượt qua người có dị năng sao?



ngược lại muốn nhìn

một

chút, Nam Ca

sẽ

kéo chân mọi người hay

không.

Bọn họ đến tòa thành thị này, gọi là Biện thành. Nó là do nước láng giềng đầu tư xây dựng, trong thành thị nguy nga đầy khí thế. Chỉ là sau tận thế

đã

trở thành

một

khoảng tĩnh mịch.

Bọn họ dọn sạch

một

mảnh đất ngoài thành, Diệp Thiệu mở bản đồ ra, bắt đầu giảng giải hành động đường

đi

cho bọn họ.

"Vốn tôi còn

đang

suy nghĩ chúng ta

đi

con đường kia tương đối tốt.

hiện

tại có thêm Đường Tư Nguyệt, việc này

sẽ

dễ dàng hơn rất nhiều." Diệp Thiệu nhìn về phía Đường Tư Nguyệt, ôn hòa hỏi: "Có thể mời



hỗ trợ kiểm tra

một

chút, từ con đường kia vào trong thành phố, Zombie ít hơn chỗ khác

không?"

Đường Tư Nguyệt dọc theo con đường này cũng

đã

tiêu phí rất nhiều dị năng, nhưng mà



ta thủy chung

không

biểu

hiện

ra ngoài. Lần đầu tiên

đi

theo người khác làm nhiệm vụ,

hiện

tại cũng chưa có mở đầu mà



ta

đã

kiên trì

không

nổi. Lần sau ai còn có thể mang



ta

đi?

Vì vậy Đường Tư Nguyệt đối xử với bản thân cũng rất ngoan độc. Trực tiếp gật đầu tiếp nhận nhiệm vụ: "Có thể, tôi lập tức thăm dò."

Xung quanh Biện thành này cũng có dân chúng may mắn còn sống sót, cho nên vật tư bên ngoài thành thị đều bị chuyển

đisạch

sẽ. Còn như bệnh viện, Diệp Thiệu cũng

không

biết còn có thể còn thừa lại bao nhiêu dụng cụ hoàn hảo.

Cũng may cái bệnh viện

anh

ta cần

đi

kia cũng

không

phải là ở trung tâm thành phố, chỉ là dụng cụ quá nhiều thời gian cần vận chuyển rất dài.

Diệp Thiệu tiếp tục giảng giải đường

đi

cho bọn họ, hơn nữa đưa hình chụp dụng cụ cho cả nhóm nhìn. Ý bảo chờ sau khi công phá bệnh viện cứ dựa theo ảnh này tìm kiếm.

Nam Ca cũng tò mò nhìn thoáng qua, còn

nói

chính xác ra tên mấy thứ dụng cụ kia.

Đường Tư Nguyệt kinh ngạc nhìn Nam Ca

một

cái, nghĩ thầm

không

lẽ



gái

này là thầy thuốc? Ở trong căn cứ, địa vị của bác sĩ đặc biệt cao. Nếu như cái người "Hết ăn lại nằm" này là bác sĩ, vậy

thì

thật

khó xử lý.

Diệp Thiệu nghe Nam Ca chuẩn xác gọi tên chúng nó,

không

xác định trong mắt dần dần nhạt

đi. Mặc dù

không

biết





trênngười



ấy đến cùng là

đã

xảy ra chuyện gì, nhưng



ấy chính là tiểu sư muội của mình

không

sai.

"Kế hoạch là như vậy, mọi người còn có cái gì

không

hiểu

không?"

không

có người

nói

chuyện, Diệp Thiệu liền chỉ đạo tiếp: "Sau khi hành động bắt đầu, chúng ta chia làm ba đường. Nam Ca và tôi

đi

cùng nhau."

Nam Ca vốn còn cảm giác bản thân đến đây chỉ để giả vờ đánh đấm, dù sao lần hành động này

không

có quan hệ với



nha. Nhưng mà bây giờ lại muốn mình

đi

theo Diệp Thiệu?

anh

ta lại

không

có dị năng, có phải còn cần mình bảo vệ hay

không?

không

đợi Nam Ca cự tuyệt, Lệ Sâm cũng

đã

ngăn cản trước người Nam Ca: "Nam Ca cùng tôi ở cùng nhau,

anh

đi

cùng người khác

đi."

Ánh mắt Diệp Thiệu cùng Lệ Sâm ở

không

trung chạm vào nhau, trong

không

khí giống như là có tia lửa bắn tung toé.

Cuối cùng, sắc mặt Diệp Thiệu cũng lạnh xuống: "Lệ Sâm, tôi hy vọng

anh

có thể



ràng, Nam Ca

không

phải là người phụ thuộc vào

anh.



ấy

đi

theo tôi mới là quyết định tốt nhất."

Lệ Sâm

không

nhúc nhích chút nào, chỉ vô lại nhíu mày: "không

bằng

anh

hỏi



ấy

một

chút, rốt cuộc là muốn

đi

theo ai?"

Lại quấn trở về vấn đề ngày hôm qua.

Nam Ca từ sau lưng Lệ Sâm nhô đầu ra, còn giơ tay ý bảo

một

cái: "Dù sao dụng cụ này tôi cũng nhận biết, vì sao tôi phải

đitheo hai người? Tự mình

đi

là được mà."

Lại

nói

nếu



không

chủ động công kích những con Zombie kia, chúng nó cũng

sẽ

không

phản kích.

đi

theo nhân loại có nhiều phiền toái lắm.

"không

được!"

"Tôi

không

đồng ý!"

Lúc này hai người đàn ông bắt đầu tỏ thái độ với Nam Ca. Diệp Thiệu xác thực là muốn tiếp xúc với Nam Ca nhiều hơn, còn Lệ Sâm sao?

anh

sợ Nam Ca chạy, sao có thể để cho



đơn độc hành động.

Dù sao lần này Nam Ca rất quyết tâm: "Ai tôi cũng

không

đi

cùng."

Diệp Thiệu còn muốn khuyên



hai câu, Lệ Sâm cũng

đã

mở miệng: "Được."

Ôi chao? Nam Ca kinh ngạc, sao hai ngày nay người đàn ông này dễ

nói

chuyện như vậy?

Diệp Thiệu cuối cùng vẫn

không

thể miễn cưỡng Nam Ca,

anh

ta

đi

theo Tông Hạo Hiên. Đường Tư Nguyệt cùng Tân Vũ Hoa làm

một

đội. Mặc dù lúc ban đầu Tân Vũ Hoa muốn

đi

cùng Nam Ca, về sau lại bị Lệ Sâm đuổi

đi.

Mà Nam Ca

thì

sao?



cho là mình

đã

được tự do. Vui thích lựa chọn

một

đường khác

không

có người

đi.

Ai biết, Lệ Sâm vậy mà lại từ phía sau

đi

theo

cô!

hiện

giờ ở

trên

đường này chỉ có hai người bọn họ, Nam Ca thở phì phì quay đầu nhìn

anh: "anh

đi

theo tôi làm gì?"

"Tổng cộng chỉ có ba con đường, hai cái kia

đã

có người

đi. Tôi đương nhiên chỉ có thể

đi

bên này." Lệ Sâm thoáng đắc ý nhìn Nam Ca.

"Nhưng mà tôi

đã

nói

không

đi

cùng

anh!" Nam Ca gãi gãi đầu, sao người này khó giải quyết như thế chứ?

Lệ Sâm cũng

không

gật đầu: "Đúng vậy,



không

hề

đi

theo tôi. Là tôi

đi

theo



cũng giống như vậy mà."

A! Vô sỉ quá!

Nhưng nếu

anh

đã

khăng khăng muốn

đi

theo, Nam Ca mắng cũng mắng

không

đi

chỉ có thể từ bỏ. Hơn nữa Nam Ca ở

trênđường chạy cực kỳ nhanh.

không

lâu sau

đã

cùng với Lệ Sâm kéo ra khoảng cách.

Vốn là



còn cảm thấy Lệ Sâm nhất định

sẽ

bị Zombie cuốn lấy, ai biết chờ chạy được

một

lúc.



quay đầu nhìn lại, Lệ Sâm vẫn còn chậm chạp ở sau lưng



đâu.

Còn ở đằng sau nữa là

một

đám Zombie

đã

chết hết!

Thậm chí ngay cả tinh hạch Lệ Sâm cũng

không

thèm đào!

Nam Ca cắn răng, vốn còn muốn mắng cái người này hai câu nhưng



đột nhiên cảm giác được hơi thở

không

giống nhau.

Vì vậy



ngừng lại, sắc mặt có chút ngưng trọng hướng tới bệnh viện nhìn thoáng qua.

"Sao rồi?" Lệ Sâm cũng thu hồi ánh mắt vừa mới cười giỡn, hỏi Nam Ca.

Nam Ca chỉ chỉ cái tòa cao tầng đổ nát kia: "Bên trong giống như có đồ vật gì đó."

"Bên trong đương nhiên là có Zombie." Lệ Sâm cười

nói.

Nam Ca dùng sức lắc đầu: "Đối phương rất mạnh rất rất mạnh... Hơn nữa tôi

không

nhìn ra được nó là hệ gì..."

Từ chỗ bọn họ

đang

đứng bên này đến tòa cao ốc kia tuyệt đối

không

đến 1000m, ngay cả Nam Ca cũng

không

cảm giác được là dị năng gì. Đây rốt cuộc là con Zombie cấp mấy?

"Chẳng lẽ là

một

loại biến dị Zombie khác mà chúng ta chưa thấy qua?" Lệ Sâm ngưng trọng hỏi.

Bây giờ Nam Ca cũng

không

phân biện



ràng lắm,



cảm thấy hương vị

trên

người con Zombie kia quá tạp. Hơn nữa

côcòn quay lại đoạn đường lúc cả đám đến nhìn thoáng qua: "Hình như có con người khác cũng muốn

đi

qua đây."

Lúc Nam Ca

nói

đến Zombie, Lệ Sâm cũng chỉ nghỉ ngờ trong

một

cái chớp mắt. Dù sao bọn họ có nhiều người ở đây, đặc biệt là tiểu đội năm người đều là cường giả.

anh

cũng

không

cần lo lắng giải quyết

không

được con Zombie kia.

hiện

tại Nam Ca lại

nói

có người muốn lại đây... Nên biết là con người còn đáng sợ hơn Zombie rất nhiều.

Vì vậy Lệ Sâm nghĩ

một

lát rồi đưa ra

một

quyết định: "cô

đi

theo tôi."

không

đợi Nam Ca kịp phản ứng lại, cổ tay



đã

bị kéo lấy. Cả người lập tức hướng về đường cũ trở về rồi lại chuyển đến mặt khác của tòa nhà.

Nam Ca còn kéo kéo tay áo Lệ Sâm: "anh

đi

làm cái gì?

không

phải là chúng ta muốn

đi

tìm thiết bị sao?"

Lệ Sâm chỉ làm dấu tay ra hiệu đừng lên tiếng sau đó đem Nam Ca nhét vào trong góc: "Trước tiên chúng ta xem tình huốngmột

chút rồi mới

đi

vào."

Nam Ca biết



Lệ Sâm có lý do riêng của mình, nhưng mà tại sao



phải nghe lời

anh

á?

Lúc này



giống như

một

đứa trẻ ngỗ nghịch, chờ Lệ Sâm vừa buông tay



liền giống như con thỏ nhảy dựng lên: "Vậy

thìanh

ở lại đây thăm dò

đi, tôi lại cảm thấy hứng thú với đại Zombie trong bệnh viện hơn, bái bai!"

không

đợi

nói

xong



đã

chạy

đi, chờ Lệ Sâm muốn ngăn cản



thì

đám người kia

đã

lái xe tới đến gần.

Lệ Sâm chú ý tới phương hướng Nam Ca rời

đi, biết





có lòng hiếu kỳ rất nặng. Chỉ sợ con Zombie kia

không

chết

thì

côsẽ

không

rời

đi

đâu.

Cho nên Lệ Sâm cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại. Trốn ở trong bóng tối. Chờ sau khi vài chiếc xe dừng lại, có người lục tục từ

trên

xe bước xuống. Lệ Sâm

âm

thầm quan sát bọn họ, phát

hiện

bọn họ còn mang theo vũ khí!

Chỉ là khoảng cách quá xa nên Lệ Sâm

không

nghe được bọn họ

đang

nói

cái gì. chỉ có thể quan sát bọn họ đứng ở phụ cận xe tải bàn luận.

Giờ phút này mấy người kia đều lộ ra vẻ mặt thèm thuồng đối với xe tải lớn. Loại ánh mắt này Lệ Sâm rất quen thuộc, bởi vì khi

anh

lái xe thiết giáp, ánh mắt những người khác nhìn chiếc xe cũng giống như lúc này.

Hơn nữa nhìn bộ dáng bọn họ ngựa quen đường cũ như thế hiển nhiên

đã

không

phải là lần đầu tiên làm chuyện như vậy.

Mấy người kia cũng

không

đi

gϊếŧ Zombie mà đứng ở gần chiếc xe tải chờ. Cả đám còn cười hơ hớ

nói: "Đại ca, xe tải này có thể chứa

không

ít người. Chờ bọn họ bị Zombie kia ăn thịt, chúng ta nên lập tức đem thứ đáng giá

trên

người bọn họ nhặt về hết."

một

người khác còn đệm theo: "thật

sự

không

nghĩ đến lần này vậy mà lại có thể gặp được con dê béo đến thế nha."