Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 62: Tiểu đội cường giả

Ai biết Lệ Sâm lại làm ra vẻ mặt khó xử: "Coi như là

anh

nói

như thế nhưng tôi cũng

không

thể đem đồng bạn giao cho

anh.hiện

tại các

anh

trực tiếp phải về căn cứ luôn sao?"

"không

phải." Cao Trường Húc chỉ chỉ ra xa: "Chỗ đó có

một

thành thị

nhỏ

tên là An thành, chúng tôi

đi

tìm vật tư sau đó mới trở về căn cứ."

An thành, kia

không

phải là chỗ bọn họ muốn

đi

sao.

Nam Ca cầm lấy tay Lệ Sâm, giống như là muốn

nói

cho

anh

biết.

anh

mau đồng ý bọn họ a, sau đó chúng ta cũng có thể ngồi máy bay trực thăng

đi

An thành!

Nhưng mà Lệ Sâm lại trở tay chế trụ tay Nam Ca, cùng Cao Trường Húc

nói: "thật

xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta chẳng hề thuận đường."

Cao Trường Húc

không

muốn buông tha cho Tô Phương cùng Tô Hiển, vì vậy vòng qua Lệ Sâm cùng bọn họ

nói: "Căn cứ của chúng tôi có phúc lợi đặc biệt tốt. Nhất là người có dị năng như hai người, kiểu gì cũng có thể được phân cho

một

phòng ở. Hơn nữa các người là dị năng hệ thủy.

không

cần

đi

ra ngoài để chiến đấu. Các người xác định muốn buông tay sao?"

Hai chị em này theo Lệ Sâm

nói

cái gì

thì

là cái đó, cùng với Cao Trường Húc

nói

xin lỗi: "Chúng tôi

thật

sự

không

thuận đường."

Sau lưng Cao Trường Húc có

một

người đàn ông từ khi xuống máy bay liền bắt đầu mặt lạnh, thần sắc cực kỳ

không

kiên nhẫn.

Tướng mạo

anh

ta thuộc về loại hình

âm

nhu, Nam Ca nhìn làn da kia. Giống như là so với mình còn nhẵn nhụi trắng nõn hơn... Hết lần này tới lần khác

anh

ta lại có

một

đôi mắt

hiện

ra màu tím, thời điểm mắt lạnh nhìn sang.

một

chút cũng

khôngkhiến người ta cảm giác được ấm áp.

nói

đến đôi mắt màu tím... Đây rốt cuộc là dị năng gì nha? Nam Ca cảm thấy



còn chưa thấy qua lần nào đâu.

Tông Hạo Hiên từ lúc vừa mới bắt đầu

đã

nhíu lông mày,

hiện

tại thấy mấy người này

không

tán thưởng, cũng

không

còn kiên nhẫn cùng Cao Trường Húc

nói: "Nếu bọn họ

đã

không

muốn

đi

theo, chúng ta vẫn nên

đi

thôi. Dù sao có nhiệm vụ

trênngười, mang theo bọn họ rất vướng víu."

Tông Hạo Hiên mặc dù

không

phải là đội trưởng, nhưng lại là người có năng lực cường hãn nhất trong tiểu đội, Cao Trường Húc bình thường đều muốn nhân nhượng

anh

ta vài phần.

Nhưng lần này Cao Trường Húc lại

không

nhượng bộ.

anh

ta quay đầu cùng Tông Hạo Hiên

nói: "Tôi còn chưa từng quên nhiệm vụ của mình!"

Nam Ca

không

biến sắc quan sát.

thì

ra người trong tiểu đội này còn

không

cùng lòng nha?

Cũng đúng thôi, nhìn vài người trong đội ngũ liền biết. Từ khi xuống máy bay liền bắt đầu tách ra đứng, cũng

không

thèm

nóicâu nào.

Phía sau cùng còn có

một

cậu bé

nhỏ

tuổi... Có thể là tầm mười tám tuổi... Khuôn mặt

nhỏ

nhắn trắng trắng non mềm. Cúi đầu cũng

không

thèm nhìn mấy người này.

một

đầu tóc màu rơm của cậu tạo cho người ta cảm giác rất mềm mại. Khi gió thổi qua còn chậm rãi tung bay.

Nam Ca phân biệt trong chốc lát, cuối cùng cũng biết



cảm giác quen thuộc này là ở đâu ra.



từng nếm qua

một

người có dị năng hệ mộc mà! Người thiếu niên này cũng là hệ mộc!

Tông Hạo Hiên thấy bộ dáng Cao Trường Húc dầu muối

không

vào, hừ lạnh

một

tiếng quay trở về máy bay trực thăng.

không

phải là hai người có dị năng hệ thủy thôi sao.

không

có bọn họ

thì

căn cứ cũng

không

chết được.

Cao Trường Húc thấy

anh

ta xoay người rời

đi, cùng Lệ Sâm

nói

xin lỗi: "anh

ta tính tình lớn,

thật

sự

là ngại ngùng."

Lệ Sâm bày tỏ

không

sao lắc đầu.

Cao Trường Húc thấy Nam Ca vẫn luôn

không

nói

lời nào, còn thân mật hỏi: "Các người đều

đi

cùng nhau?"

Nam Ca hướng tới Lệ Sâm đứng bên cạnh nhích lại gần, đối với Cao Trường Húc gật gật đầu.

Đồng tử hai người kia đều là màu đen. Hoàn toàn nhìn

không

ra có phải là người có dị năng hay

không.

Nhưng mà sau lưng Nam Ca cõng... Hẳn là

một

thanh đao

đi? Người này thuộc hội kỹ thuật múa sao?

Mấy người khác đều ở sau lưng chờ

anh

ta nha, Cao Trường Húc hạ quyết tâm cùng Lệ Sâm

nói: "Thế này

đi,

anh

đi

theo chúng tôi, tôi đảm bảo cho các người ở căn cứ Tân Bình đều được an bài tốt.

anh

nhìn xem chúng tôi làm nhiệm vụ cũng có thể có máy bay trực thăng

thì

nên biết, địa vị chúng tôi ở căn cứ

không

thấp. Nếu như là người bình thường

thì

cũng

khôngdám đưa cho

anh

đảm bảo dạng này."

Lệ Sâm biết



anh

ta

nói

thật. Dạo này, máy bay trực thăng cũng là vật vô cùng quý báu.

Cao Trường Húc

nói

tiếp: "Hoặc là trước tiên mọi người có thể

đi

nhìn

một

chút, nếu như

không

hài lòng muốn rời

đi. Chúng tôi tuyệt đối

không

cản trở."

anh

ta ngửa đầu: "Tôi ở căn cứ thời gian qua luôn

nói

lời giữ lời, người đằng sau tôi có thể làm chứng."

Người đàn ông lỗi lạc như vậy,

một

điểm này còn khiến Lệ Sâm có chút thưởng thức. Vì vậy

anh

gật đầu: "Vậy chúng tôi có thể

đi

theo các người

đi

An thành trước."

Cao Trường Húc trong nháy mắt liền hiểu được. Mấy người này,

một

chút hành lý cũng

không

có mang theo. Cũng

khônggiống là có vật tư,

hiện

tại

đi

An thành chắc cũng là vì sưu tầm vật tư!

anh

ta nhếch miệng cười đem bốn người dẫn lên

trên

máy bay trực thăng: "Được! Chúng tôi tìm được vật tư mặc dù nhất định phải giao nộp cho căn cứ, nhưng mà mỗi ngày đều có thể được phân cho

không

ít. Đến thời điểm cho các người đến đó. Nếu như các người

thật

không

muốn ở lại căn cứ, cũng có thể cho các người chút thức ăn lên đường."

Lệ Sâm cùng Cao Trường Húc

đi

thành

một

hàng, trời sinh

đã

có khí thế cấp

trên

khiến người ta đều muốn nhìn nhiều

mộtchút lại

không

dám ngẩng đầu.

Cho đến thời điểm ngồi ở

trên

máy bay trực thăng. Nam Ca vẫn còn

không

có phản ứng lại được.

Bọn họ muốn

đi

Tân Bình căn cứ mà?Cũng muốn

đi

an thành mà? Lẽ nào

không

phải là bọn họ nên xin nhờ vài người

trênmáy bay trực thăng mang bọn họ theo sao?

hiện

giờ Lệ Sâm cái gì cũng

không

đồng ý mà còn được Cao Trường Húc mời

đi

lên!

Nam Ca nghiêng đầu nhìn Lệ Sâm. Lần đầu cảm thấy có chút chút bội phục cái người đàn ông này.

Lúc này

không

có người nào

nói

chuyện, hai chị em kia ngồi khá xa, cả người co quắp nhìn về bên này. Mà Lệ Sâm vẫn luôn nắm tay Nam Ca, ánh mắt mọi người quét qua cơ bản đều xác định được quan hệ của hai người.

Mấy người đàn ông này đều có hơi khinh thường. Đến lúc nào rồi mà còn có tâm tư

nói

chuyện

yêu

đương?

nói

sau

đi,



gáikia xinh đẹp nhhư vậy, Lệ Sâm có thể bảo vệ được sao?

Vẫn là Cao Trường Húc ở

trên

máy bay cười hỏi Lệ Sâm: "nói

đến chúng tôi còn

không

biết tên mọi người đâu."

anh

ta gật đầu ý bảo, bốn người đàn ông lục tục báo tên, đến lượt Tông Hạo Hiên. Nam Ca thấy

anh

ta nhíu mày bất đắc dĩ: "Tông Hạo Hiên."

Lệ Sâm cũng

không

giấu giếm, đem bốn cái tên phía mình đều

nói

cho Cao Trường Húc.

Cao Trường Húc còn hỏi: "Vậy lúc trước tận thế mọi người làm nghề gì? Nếu là nghề nghiệp đặc thù, giống như bác sĩ chẳng hạn. Vào căn cứ còn có ưu đãi đấy."

Nam Ca trừng mắt nhìn.



là bác sĩ đây... Nhưng mà



cũng

không

muốn vào căn cứ đâu.

Nhiều con người như vậy mà chỉ có thể nhìn

không

thể ăn, lòng quá chua xót.

Lệ Sâm tự biên tự diễn hai thân phận, Cao Trường Húc ngược lại

không

tiếp tục hỏi nữa.

Có máy bay trực thăng, bọn họ rất nhanh liền bay đến An Dương.

Căn cứ Tân Bình

đã

phái qua

không

ít đội ngũ người có dị năng qua, cho nên đối với

hiện

trạng An thành, mọi người cũng có hiểu biết cơ bản.

Bốn người Lệ Sâm

không

nói

lời nào nghe Cao Trường Húc cùng mấy thành viên dặn dò nhiệm vụ.

Tông Hạo Hiên vẫn dựa vào ghế ngồi mắt lạnh nhìn, giống như phát

hiện

được Nam Ca

không

nháy mắt nhìn chằm chằm

anhta,

anh

ta lạnh lùng liếc Nam Ca

một

cái.

Nam Ca liền thấy đáy mắt

anh

ta có ánh sáng tím chợt lóe,

thật

sự

là xinh đẹp vậy nên



còn cười

một

cái.

Tông Hạo Hiên

không

nghĩ tới



có thể cùng chính mình cười, sắc mặt có chút khó coi. Trực tiếp xoay qua chỗ khác cùng Cao Trường Húc

nói: " Năng lượng máy bay trực thăng của Chúng ta có hạn, bây giờ còn nhiều thêm bốn người, có thể mang bao nhiêu vật tư trở về?"

Tô Hiển im lặng

không

lên tiếng nghe, cảm thấy

một

đội người này đều rất tự tin.



ràng còn chưa có

đi

tìm vật tư mà bọn họ

đã

khẳng định có thể mang về?

Cao Trường Húc cũng nghĩ đến điểm này, nhưng lại khoát tay áo: "Hai người có dị năng hệ thủy so với vật tư còn trọng yếu hơn. Hôm nay xem như chúng ta giảm bớt khối lượng nhiệm vụ."

Máy bay trực thăng dừng ở

một

chỗ lớn

trên

tòa nhà cao tầng, khiến Nam Ca cực kinh ngạc là. Bên trong này

đã

rất gần trung tâm thành phố.

An Dương này lúc trước cũng gặp tai hoạ, nhiều tòa thành thị bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Trung tâm thành phố là nơi nhiều Zombie nhất.

Mấy ngươi này...

thật

có tự tin như vậy sao?

Cao Trường Húc phân phối nhiệm vụ cho mọi người xong, hỏi Lệ Sâm cùng Nam Ca: "Mấy người có muốn xuống tìm vật tư hay

không."

Tô Phương lập tức thấp giọng kêu: "không

được! Bên trong này có quá nhiều Zombie, nếu mà bị thương

thì

làm sao bây giờ!"

hiện

tại cũng

không

có thuốc đặc hiệu gì,

thật

bị Zombie cắn

thì

chỉ có thể chờ chết!

Cao Trường Húc thế này mới ý thức được đối phương là người bình thường. Vì vậy

anh

ta có chút ít xin lỗi

nói: "Bởi vì xung quanh đây vật tư đều bị tìm sạch, chúng tôi chỉ có thể đến trung tâm thành phố.

không

quan hệ, các người vẫn nên ở

trênmáy bay trực thăng chờ xem."

Lệ Sâm lại kéo Nam Ca từ

trên

máy bay xuống, lập tức dặn dò Tô Phương cùng Tô Hiển: "Các người nhìn máy bay trực thăng." Sau đó đối với Cao Trường Húc

nói: "Chúng tôi cũng thử vận may

đi."

Tông Hạo Hiên

không

biết



chuyện gì xảy ra, chỉ là

không

ưa Lệ Sâm cùng Nam Ca.

hiện

giờ cũng khinh thường mà tỏ vẻ: "Bên trong này là trung tâm thành phố, có vô số Zombie biến dị,

không

phải là chỗ để các người tìm vận may đâu."

anh

ta lại bổ sung: "Nếu quả

thật

gặp chuyện

không

may, chúng tôi cũng

sẽ

không

tới cứu các người."

Lệ Sâm nhàn nhạt gật đầu: "Mạng sống của chúng tôi, chúng tôi tự chịu trách nhiệm."

Tông Hạo Hiên nhìn bộ dáng dầu muối

không

vào này, chỉ có thể hỏi Nam Ca: "Còn

cô?



cũng đồng ý cùng

anh

ta

mộtchỗ?"

Nam Ca nghiêng đầu nhìn

anh

ta: "Dù sao chúng tôi cũng từng gϊếŧ

không

ít Zombie, tại sao phải trốn trốn tránh tránh?"

Tông Hạo Hiên

thật

sự

là bị Nam Ca làm nghẹn chết, cũng

không

khuyên nữa. Xoay người

đi

vài bước vậy mà lại vòng trở lại, ném cho Nam Ca

một

cái bộ đàm: "Có chuyện gì liền nhấn kênh 4

nói, nghe hiểu chưa?"

Nam Ca dùng thử bộ đàm, vài cái liền thuận tay. Tuy nhiên

không

đợi



nói

cảm ơn, Tông Hạo Hiên

đã

rời

đi.

Cao Trường Húc cũng mang vài người khác

đi, thiếu niên có tóc màu rơm

đi

chậm nhất, Nam Ca nhìn khuôn mặt đau khổ của cậu hiển nhiên là bộ dáng rất

không

tình nguyện.



đến gần còn nghe cậu lầu bầu lẩm bẩm: "thật

sự



không

muốn

đi

gϊếŧ Zombie... Vì cái gì mình lại là người có dị năng...

thật

không

muốn

đi..."

thì

ra trong đám này còn có người bài xích nhiệm vụ.

Tuy nhiên thời điểm sắp lướt qua nhau, thiếu niên còn quay đầu nhìn Nam Ca

một

cái. Giọng

nói

của cậu rất nhu hòa, giống như là cảm giác cậu mang lại cho người khác: "Tông Hạo Hiên chính là loại tính cách này, đối tốt với người khác từ trước đến giờ đều

không

chịu

nói

rõ. Hai người đừng để ý nhé."

Lệ Sâm có thể nhìn ra đáy mắt thiếu niên trước mắt này rất sạch

sẽ, cộng thêm đối phương tuổi còn

nhỏ

nên

anh

cũng ôn hòa cười cười: "Chúng tôi

không

có để trong lòng."

Nam Ca còn dặn dò: "Đúng vậy, Cậu

đi

gϊếŧ Zombie cũng phải cẩn thận nha."

Máu có mùi thơm như thế, nếu như bị con Zombie khác lãng phí

thì

không

tốt lắm đâu.

Thiếu niên xấu hổ cười

một

tiếng, nhìn Nam Ca

một

cái mà còn đỏ mặt: "Ừm, tôi nhất định

sẽ

cẩn thận!"

Nam Ca cảm thấy cậu trẻ

nhỏ

dễ dạy cực kỳ, Lúc này có người

đi

trước gọi cậu: "Tân Vũ Hoa, cậu

đi

nhanh

một

chút!"

"Đến đây!" Thiếu niên thanh thúy đáp lời, Nam Ca còn tưởng rằng cậu muốn chạy xuống, kết quả là cậu ta trực tiếp nhảy lầu!

Nhảy lầu đó!