Dụ Tội

Chương 309: Phiên ngoại 40

Ngao Dương một tay ôm eo Hạ Vân Phong, một tay ổn định đầu Hạ Vân Phong, hắn ấn sau ót Hạ Vân Phong, khiến cho Hạ Vân Phong cúi đầu, kéo đường nhìn xuống…

Đồng thời –

Ngao Dương ngẩng đầu, nhích lại gần môi Hạ Vân Phong, đôi môi hai người dán vào một chỗ…

Đáy mắt Hạ Vân Phong có chút uể oải, y bị Ngao Dương ôm không có khí lực gì, nhưng cảm giác được Ngao Dương hôn có chút rời rạc, ánh mắt hai người đều có chút mơ hồ.

Ngao Dương vừa tỉnh ngủ, mắt chưa thanh tỉnh lắm. Đáy mắt hắn bịt kín vẻ buồn ngủ nhợt nhạt, theo tiết tấu thay đổi nụ hôn trở nên dai dẳng mà sâu nhập.

Hắn hơi chút dùng sức hôn Hạ Vân Phong.

Hai tay của hắn theo hông của Hạ Vân Phong, cường thế mà thô lỗ lục lọi xuống.

Động tác có chút hàm hồ mà càn rỡ này khiến cho hông của Hạ Vân Phong nhẹ nhàng giật lên một cái. Rất nhanh.

Hạ Vân Phong cũng cảm giác được hai tay Ngao Dương ở dưới thân y tự do, nương chứng cứ sáng nay lưu lại, Ngao Dương sử dụng ngón tay thương yêu y, y miễn cưỡng cau mày…

Động tác Ngao Dương rất làm càn, rất tùy ý.

Điều này làm cho Hạ Vân Phong rất muốn động, thế nhưng Ngao Dương ôm eo y, không cho y động. Đồng thời đôi môi hai người còn lười biếng dán cùng một chỗ chưa hề rời nhau, đầu lưỡi thân mật dây dưa cùng một chỗ.

Hai tay y chậm rãi đặt lên đầu vai Ngao Dương, Ngao Dương cũng lập tức ôm sát y, miệng y đều đầy mùi của Ngao Dương, đầy bụng cũng đều là của Ngao Dương.

Y bán híp mắt nhìn chằm chằm Ngao Dương, thấy Ngao Dương hơi nheo lại hai mắt mang theo vài phần buồn ngủ nhưng rất nhanh buồn ngủ trong mắt Ngao Dương bị hành động chủ động chậm rãi ôm sát cổ hắn của Hạ Vân Phong dần dần biến mất…

Đây là lần đầu tiên Ngao Dương nghiêm túc, chăm chú, toàn tâm toàn ý hôn sâu nam nhân thành thục yêu hắn, bao dung hắn ở trước mắt này…

Hạ Vân Phong cùng Ngao Dương ôm hôn thật lâu, y chưa từng nghĩ tới Ngao Dương sẽ nghiêm túc hôn y như thế, vì trước đây Ngao Dương hôn y đều chỉ hôn qua quýt…

Ngao Dương chăm chú khiến cho Hạ Vân Phong cũng đáp lại.

Y thả lỏng mặc Ngao Dương ôm.

Cúi đầu.

Chậm rãi mân môi…

Đầu lưỡi không chút hoang mang nghênh đón đầu lưỡi nóng ướt chủ động truy đuổi của Ngao Dương. Đầu lưỡi ướt mềm dán vào nhau, trằn trọc, như có như không quấn quanh, trượt vào sâu bên trong…

Hạ Vân Phong lười biếng nghênh đón nụ hôn trằn trọc biến hóa của Ngao Dương, nụ hôn dài dằng dặc mà tràn đầy ý nghĩ yêu thương này khiến gò má của Hạ Vân Phong nóng lên…

Lần đầu tiên Ngao Dương cảm thấy cùng Hạ Vân Phong hôn môi, thật ra là một chuyện càng hưởng thụ hơn so với làʍ t̠ìиɦ, vì Hạ Vân Phong rất thong dong, cũng rất biết hôn, thậm chí sẽ khiến cho người ta nghiện…

——

Gần đây Hạ Vân Phong bị mấy nhi tử khiến cho có chút mệt mỏi, hai ngày trước Ngao Dương quấn y tròn hai ngày đêm, khiến cho hông y như nhũn ra, chân cũng đứng không vững…

Hơn nữa hôm trước Hạ Vân Phong nói với Hình Liệt, phải nghỉ ngơi cho thật khỏe hai ngày, thế nhưng Hình Liệt không đáp ứng, đêm hôm đó tuy Hạ Vân Phong ngủ rất sớm, lại cũng bị Hình Liệt loay hoay không ít…

Đủ ba lần…

Còn có sáng sớm hôm qua, do Hạ Vân Phong hôm trước ngủ sớm nên sáng sớm đã thức dậy. Tần Diễm lúc ra cửa, thấy y đang ở trong sân tưới nước cho hoa cỏ, dám làm ướt y phục Hạ Vân Phong.

Còn lấy danh nghĩa thay quần áo cho Hạ Vân Phong, bế Hạ Vân Phong một lần, cuối cùng Hạ Vân Phong đành lấy tay thay hắn làm một lần, hắn mới bằng lòng xuất môn.

Còn có…

Tối hôm qua Hạ Vân Phong đi qua công ty đón Hạ Đông, ở trong phòng làm việc của Hạ Đông, thay Hạ Đông dùng miệng giải quyết nhiều lần, còn tránh không được bị ôm. (Edit: =..= toàn lũ thú đội lốt người) ( Beta: Thân bác già cả mà dẻo dai vãi, nó hành lên bờ xuống ruộng mà ko si nhê:3)

Cho nên…

Hậu quả là ngày hôm nay Hạ Vân Phong rất không tinh thần, không chỉ xương sống thắt lưng chân mềm, hơn nữa cằm còn đau nhức, ngay cả hai cánh tay của y cũng bủn rủn vô lực.

May mà các con ngày hôm nay đều đi làm cho nên y ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cục cưng cũng có vυ' em chăm lo.

Vì đã là giữa hè, bên ngoài phi thường nóng, trong nhà điều hòa mở vừa phải.

Hạ Vân Phong sau khi tắm rửa xong, tiện tay cầm một bộ áo ngủ mát mẻ mặc vào. Y phục này là trước đây Ngao Dương tặng cho y, mặc lên người rất thông khí và mát mẻ.

Hạ Vân Phong thoải mái nằm ở trên ghế sa lon da cổ điển rộng, áo ngủ trên người cơ hồ là trong suốt, nhưng mặc vào lại dị thường mát mẻ, vô cùng thoải mái.

Trên tay Hạ Vân Phong đỡ tẩu thuốc mà Hoằng Dạ tặng y, hưởng thụ hút thuốc.

Y đang xem ti vi.

Đang xem tin tức sự kiện mà A Lâm phụ trách làm MC.

Vì trong bản tin thế giới, hầu như mỗi đêm đều có tin tức của Hoằng Dạ nên y muốn xem tin tức về Hoằng Dạ nhiều chút để có thể biết gần đây Hoằng Dạ đang bận cái gì.

Mỗi lần thấy Hoằng Dạ xuất hiện, Hạ Vân Phong đều giương mắt lên xem.

Mà giờ khắc này.

Hạ Vân Phong đang vừa hút thuốc…

Vừa xem ti vi.

Thân ảnh Hoằng Dạ xuất hiện ở trên ti vi, từ tin tức trên ti vi và từ trong miệng mấy huynh đệ của Hoằng Dạ mà y biết được gần đây Hoằng Dạ đang bận cái gì, bản thân Hoằng Dạ lại không nói với y.

Hạ Vân Phong xem xong tin tức liền tắt TV đi, híp mắt dưỡng thần.

Thế nhưng.

Cũng không bao lâu.

Y nghe được tiếng chìa khóa mở cửa…

Y không có ngủ.

Rất nhanh.

Liền thấy Hoằng Dạ cầm chìa khóa, từ bên ngoài vào…

Còn Hoằng Dạ vừa về nhà liền thấy Hạ Vân Phong ăn mặc đặc biệt mát mẻ, nằm trên ghế sa lon hút thuốc, hơn nữa vẻ mặt buồn ngủ, cạnh ghế sa lon trên bàn còn để tẩu thuốc vừa tắt không lâu…

Còn có…

Khay nhỏ đựng đá…

Hạ Vân Phong đã uống ly nước đá nên bên ngoài ly nước ngưng kết thành những màn hơi nước thật nhỏ…

Rèm cửa sổ trong nhà đều được vén lên.

Có vẻ mát mẻ hơn nhiều so với bên ngoài.

Hạ Vân Phong chỉ theo thói quen nói một câu: “Đã trở về.”

Hoằng Dạ cũng chỉ là gật đầu, liền thong thả lên lầu.

Hạ Vân Phong lấy qua cái tẩu tiếp tục hút thuốc, vì Hoằng Dạ đã trở về y cũng cần một chút tinh thần.

Ánh mắt Hoằng Dạ rơi vào trên thân Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong thong thả nghiêng người, áo ngủ liền tuột xuống, địa phương màu nhạt nhẽo trước ngực Hạ Vân Phong cũng mơ hồ hiện lên.

Đôi chân thon dài của Hạ Vân Phong hơi tùy ý mở ra, dưới bóng áo ngủ ẩn dấu bộ vị mê người. (suốt ngày dụ dỗ nhi tử, hỏi sao ko mệt =..=)

Thế nhưng.

Khi Hạ Vân Phong vừa giương mắt nhìn về phía trên lầu, Hoằng Dạ đã đi vào hành lang. Hoằng Dạ thay một áo ngủ sạch sẽ xuống lầu, tựa hồ không dự định đi ra ngoài nữa.

Hạ Vân Phong vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, ý bảo Hoằng Dạ ngồi xuống đây.

Cằm Hoằng Dạ dính vài giọt nước.

Hạ Vân Phong lấy tay thay Hoằng Dạ xoa xoa: “Buổi tối muốn ăn cái gì, ta bảo nhà bếp đi làm.” Vì gần đây Hoằng Dạ bề bộn nhiều việc nên y tự nhiên sẽ quan tâm Hoằng Dạ ăn ngon hay không.

Ngủ có ngon hay không…

Hoằng Dạ tỏ vẻ không cần vì đồ ăn trong nhà rất phong phú.

Hoằng Dạ dựa vào ghế sa lon nghỉ ngơi.

Hắn dựa lên bụng Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong chủ động mở miệng hỏi hắn: “Gần đây đang bận cái gì?”

Hoằng Dạ không có giấu diếm: “Chuẩn bị một một buổi họp báo tuần sau.”

Hạ Vân Phong không có hỏi lại, vì tình huống đại thể y cũng đã rõ.

Bị Hoằng Dạ dựa vào như thế, y hơi nóng.

Y hít vài hơi thuốc, mới chậm rãi động: “Nóng quá.” trên cổ Hạ Vân Phong đều rịn ra mồ hôi lấm tấm.

Hoằng Dạ cũng rót cho y ly nước đá.

Hạ Vân Phong cảm thấy Hoằng Dạ rất săn sóc, y uống hai hớp, nhưng vẫn cảm thấy rất nóng. Trên thân chảy ra mồ hôi lấm tấm, ướt hết áo ngủ của y, khiến cho áo ngủ y trở nên càng thêm trong suốt.

Y nằm nghiêng tiếp tục hút thuốc, ánh mắt lại lạc ở trên người của Hoằng Dạ…

Hoằng Dạ không phải mặc áo ngủ một mảnh, mà là mặc bộ đồ ngủ hai mảnh gồm áo và quần ngủ riêng, chất vải đơn giản kiểu cách đơn giản nên số tiền chắc chắn cũng rất đơn giản. Hoằng Dạ nhìn qua rất sạch sẽ, rất nhẹ nhàng khoan khoái, trên người mang theo mùi nước hoa nhàn nhạt.

Hạ Vân Phong ý bảo Hoằng Dạ bật điều hòa mạnh một chút.

Thế nhưng.

Hoằng Dạ không hề động. Hạ Vân Phong nhẹ nhàng mà giật giật, lên tiếng nhắc nhở hắn: “Chỉnh điều hòa mạnh một chút, ngày hôm nay nóng quá.” Nóng đến nỗi trên người y đều toát ra mồ hôi…

Hơn nữa…

Áo ngủ cũng trở nên ướt đẫm…

Beta: Lại chuẩn bị bị thằng cả nó quất, đời bác chỉ ăn dưỡng sức rồi chờ bị quất thôi hay sao á =.,= mà mấy thằng con thì thằng nào cũng là cầm thú cả, ăn thì ăn kiền mạt tịnh, ko nhả ra khúc xương nào:v