Dụ Tội

Chương 188: H

Hôm nay từ sân golf trở về sau, Hạ Đông mời Hạ Vân Phong đi đến nhà hắn làm khách, Hạ Vân Phong cũng đáp ứng đi đến căn hộ mới của Hạ Đông, căn hộ cao cấp này thực xa hoa.

Nơi này cách các công ty của Bắc khu một đoạn không xa, Hạ Đông đi làm cũng rất gần.

Hạ Vân Phong đại khái nhìn sơ hoàn cảnh, thực không tồi.

Nguyên bản phương tiện đều thực đầy đủ.

Hạ Đông một mình ởbên ngoài, Hạ Vân Phong thật ra cũng rất yên tâm. Y vốn muốn cho Hạ Đông về nhà trụ, nhưng hiện tại mấy nhi tử của y còn chưa biết Hạ Đông cũng là thân sinh của y.

Cho nên.

Vẫn muộn chút nói sau.

Dù sao trong lòng Hạ Vân Phong đều biết. (biết gì ko nói hết T.T)

Hạ Vân Phong tắm rửa xong đi ra sau đó liền nhìn thấy Hạ Đông mặc áo ngủ ngồi ở trước máy tính xử lý công việc, sợi tóc Hạ Đông có chút ướŧ áŧ, hắn đeo kính mắt phẳng gọng vàng rất nhỏ……

Hạ Vân Phong biết khi hắn làm việc phải mang kính để bảo vệ mắt đồng thời thoạt nhìn so với bình thường cũng có học vấn, càng thêm nhã nhặn……

Ngón tay hắn thuần thục gõ bàn phím, bên tay đặt một chồng tư liệu thật dày……

Hạ Vân Phong cũng không có quấy rầy hắn công tác, y chính là đi đến bên cạnh Hạ Đông, cầm lấy văn kiện này nhìn nhìn, y không biết chữ nên hoàn toàn xem không hiểu…… ( khổ thúc:v)

Y buông văn kiện, phát hiện Hạ Đông đang nhìn y.

“Ta không thể nhìn?” Hạ Vân Phong hỏi hắn.

“Không phải.” Hà Đông phủ nhận lắc đầu.

Hạ Vân Phong cũng không chạm vào đồ của Hạ Đông, nhìn thấy Hạ Đông thất thần không còn động ngón tay nữa, Hạ Vân Phong đành phải tránh ra, để Hạ Đông có thể im lặng công tác, y nằm ở trên giường nghỉ ngơi……

Hạ Đông nhìn y trong chốc lát, thấy y sắp ngủ, mới bắt đầu tiếp tục công tác.

Hà Đông bề bộn nhiều việc.

Hạ Vân Phong cũng đã nhìn ra.

Không tồi.

Hạ Đông làm việc rất có năng suất, rất nhanh liền làm xong tư liệu. Hắn tắt máy tính rồi rất nhanh đi lại đây

Mà lúc này.

Hạ Vân Phong chính đang lười biếng nằm ở trên giường, y đang cùng Tần Diễm nói điện thoại, y một bộ dáng buồn ngủ, tốc độ nói chuyện cũng thập phần thong thả……

Y nói với Tần Diễm đêm nay không về nhà.

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Đông lấy điện thoại từ trong tay y, Hạ Đông hạ ánh mắt, đêm nay bọn họ ở bên ngoài ăn cơm xong mới trở về nhà cho nên công việc khá nhiều. Nhưng khi xong thì tự nhiên chính là thời gian làm vận động (=..=).

Hạ Vân Phong phát hiện Hạ Đông từ sau khi ‘’ôm’’ xong, bọn họ cùng một chỗ đại bộ phận thời gian Hạ Đông cũng đều rất muốn, điều này làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy Hạ Đông tựa hồ chính là thích cùng y làm mà thôi……

Có lẽ là bởi vì Hạ Đông quá tịch mịch.

Có lẽ là bởi vì A Lâm không ở trong nước.

Có lẽ là bởi vì bên cạnh Hạ Đông không có nữ nhân thích hợp.

Lại có lẽ là vì cả hai đều có kɧoáı ©ảʍ, hơn nữa có vẻ quen thuộc, hơn nữa phụ thân y đây không có cự tuyệt, lại không sợ sẽ mang thai……

Liền ngay cả Hạ Vân Phong cũng không biết Hạ Đông đến tột cùng là nghĩ như thế nào, y không thể đoán được, cũng không muốn đi đoán, cũng sẽ không đi đoán, càng thêm sẽ không mở miệng hỏi.

Nhưng Hạ Vân Phong cũng rõ ràng phát hiện, Hạ Đông tựa hồ chỉ thích cùng y làʍ t̠ìиɦ mà thôi……

Chẳng hạn như đêm nay.

Hạ Đông đợi y trở về, cũng chỉ là tiện tay mà thôi.

Y đã biết.

Sẽ là kết quả như vậy……

Bất quá.

Hạ Đông cũng có thể làm cho y thoải mái, y cũng chỉ có thể đem quan hệ hiện tại của bọn họ trở thành nhu cầu mà thôi, cũng giống như đêm nay Hạ Đông ‘’ôm’’ xong y sau đó liền mệt mỏi ngủ mất.

Hoàn toàn vì làm loại sự tình này.

Buổi tối hôm nay cả đêm Hạ Vân Phong cũng chưa ngủ, ngày hôm sau rất sớm y liền gọi điện thoại bảo lái xe tới đón y về nhà, bởi vì một lát nữa Hạ Đông cũng sẽ rời giường đi làm.

Y cũng sẽ không viết chữ, cho nên không có lưu tờ giấy lại cho Hạ Đông.

Chính là lúc y rời đi, đối với Hạ Đông nói một câu: “Ta đi về trước đây.” Cũng không biết Hạ Đông có nghe hay không nghe, ngay cả tắm y cũng đều chưa có tắm mà đi về trước.

Về nhà tắm sạch bằng nước ấm cho thoải mái.

Bất quá.

Ban đêm Hạ Đông đến nhà tìm y, điều này làm cho Hạ Vân Phong cảm thấy có chút ngoài ý muốn

Y không biết là hắn sẽ không có việc gì mà đến đây tìm y.

Hạ Vân Phong vẫn để cho hắn vào, chính là đương khi Hạ Đông ngồi ở bên cạnh y, thân thủ muốn ôm y, y lại giật giật môi: “Ta hôm nay không muốn làm.”

Y muốn đánh tan tất cả ý niệm hôm nay tới nơi này trong đầu của Hạ Đông.

Hà Đông thu hồi động tác, trầm mặc nhìn y.

“Ngươi vừa tan tầm, ta bảo người hầu làm chút gì cho ngươi ăn.” Hạ Vân Phong đang chuẩn bị bảo người hầu đi làm cơm, nhưng y lại nhìn thấy Hạ Đông trực tiếp đứng lên……

“Ta lần sau lại đến cũng được.” Hạ Đông tỏ vẻ không ăn cơm, phải đi rồi, “Ta còn có chút việc chưa có làm xong.” Hắn là tranh thủ tới, không có gì thời gian.

Hạ Vân Phong nhận lời, để cho hắn rời đi.

Hạ Đông đi sau, Hạ Vân Phong mới hoàn toàn hiểu được, nhi tử này của y thật sự là rất tịch mịch……

Y nghĩ đến.

Hạ Đông về sau cũng sẽ không tiếp tục đến nữa.

Nhưng ngày hôm sau Hạ Đông vẫn đến lại đây, ngày thứ ba, ngày thứ tư, mỗi ngày đều lại đây, chính là hiện tại Hạ Đông quá bận, sẽ không gọi điện thoại cho y.

Chiều nào tan ca sau đều tự mình lại đây một lần.

Chính là, Hạ Vân Phong không biết hắn lại đây rốt cuộc là muốn làm cái gì, mỗi ngày đều chính là ngồi trong chốc lát, Hạ Vân Phong không hỏi hắn, hắn cũng không tùy tiện lên tiếng, thực im lặng.

Thật giống như đang làm theo phép.

“Nếu ngươi không muốn đến, thì không cần lại đây.” Hạ Vân Phong không thích miễn cưỡng người khác.

Gần đây thời tiết có chút lạnh.

Chân y có chút đau, hôm nay buổi chiều y tìm người đến châm cứu cho mình, hiệu quả cũng không tệ lắm, hiện tại không còn đau nữa……

“Không có.” Hạ Đông bình tĩnh lắc đầu.

Hạ Vân Phong quan sát Hạ Đông thật lâu, Hạ Đông sau này thực câu nệ, Hạ Vân Phong không bảo người ta rót trà cho hắn, hắn cũng sẽ không chủ động yêu cầu, chính là im lặng ngồi.

Có đôi khi ngồi ngủ.

Hạ Đông mỗi ngày đều lại đây, từ lần trước Hạ Vân Phong cự tuyệt hắn sau, Hạ Đông sẽ không tiếp tục chủ động yêu cầu y nữa, đến đây nhiều nhất cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn y.

Không dám nhìn lâu.

“Ngươi mỗi ngày đều lại đây gặp ta như vậy, có phải cũng đem việc mỗi ngày đến xem ta trở thành một phần công tác của ngươi hay không?” Hạ Vân Phong tựa vào trên sô pha, bất động thanh sắc nhìn hắn.

Y nói rất nhẹ.

Thực tùy ý.

Hạ Đông lại cúi đầu, phủ nhận.

Nhưng mỗi lần Hạ Vân Phong bảo hắn đi trở về, Hạ Đông cũng sẽ không lập tức đi, thế nào cũng phải cọ xát hơn phân nửa giờ mới có thể rời đi, Hạ Vân Phong lại thật ra không ngại.

Đêm nay.

Lúc Hạ Vân Phong đứng lên uống nước, phát hiện Hạ Đông một mình đứng ở trong sân, cũng không biết có chuyện gì, cũng không biết hắn đến đây lúc nào, cũng không biết hắn ở dưới lầu đứng bao lâu.

Không được bao lâu,

Bên ngoài trời đổ mưa.

Hạ Vân Phong sai người hầu gọi Hạ Đông vào nhưng Hạ Đông cũng không nguyện ý tiến vào, Hạ Vân Phong rõ ràng liền tự mình đi ra đem Hạ Đông trực tiếp mang vào đây.

Hạ Vân Phong để cho hắn ngồi ở trên sô pha.

Bảo người hầu lấy khăn mặt đến, rồi bảo người hầu trong nhà đi nghỉ ngơi.

Hạ Vân Phong đứng ở trước mặt Hạ Đông, động tác thong thả thay hắn lau giọt nước trên đầu……

Y phát hiện quần áo Hạ Đông hôm nay mặc là lễ phục, tựa hồ là vừa tham gia yến hội trở về, hơn nữa y còn ngửi được trên người Hạ Đông mang theo một cỗ mùi rượu……

Hạ Đông uống rượu.

Hạ Vân Phong một bên lười biếng cúi đầu nhìn hắn, một bên chậm rãi thay hắn nhu nhu mái tóc ướŧ áŧ: “Đã trễ thế này, ngươi còn lại đây.” Y nói chuyện rất thực thong thả……

“Ta nhớ ngươi.” Hạ Đông thấp giọng trả lời, đầu của hắn chôn ở bụng Hạ Vân Phong, hai tay men theo khe hở áo ngủ của Hạ Vân Phong trượt vào, dùng sức ôm chặt y.

Hạ Đông trên người thực lạnh.

Nhưng hơi thở của hắn lại nóng rực.

Làm cho bụng Hạ Vân Phong cũng dần dần nóng lên, bị hơi thở Hạ Đông thở ra khiến cho y có chút ướŧ áŧ, Hạ Đông bất thình lình ôm, làm cho y có chút khó thở……

Bởi vì khí lực Hạ Đông rất lớn.

Ôm y thực chặt.

Áo ngủ trên người y đều bị nước trên người Hạ Đông làm ướt hết……

Y không có đẩy Hạ Đông ra.

Ngược lại chậm rãi thay Hạ Đông lau lau mái tóc ướt, y vừa tỉnh ngủ không có khí lực gì, hơn nữa đáy mắt lộ ra vài phần buồn ngủ, có chút quyện quyện, có chút mệt mỏi……

“Cùng lão bản ngươi đi yến hội?” ngón tay Hạ Vân Phong chậm rãi nhu đầu của hắn.

“Uh.” Hạ Đông thừa nhận.

“Chơi vui không?” Hạ Vân Phong lười biếng hỏi hắn.

“Chơi vui.” Hà Đông cũng thành thực gật đầu.

“Lão bản đưa ngươi tới, hay là ngươi tự mình tới?” Hạ Vân Phong cầm khăn lau giọt nước đọng lại trên mặt Hạ Đông, Hạ Vân Phong cũng nhận thấy được Hạ Đông hôm nay có chút say.

Nói chuyện không phải quá rõ ràng……

“Tự mình đến.” giọng Hạ Đông rất thấp, thấp đến cơ hồ nghe không rõ.

Hạ Vân Phong cũng không có hỏi lại hắn nữa.

“Ngươi lên lầu đi tắm rửa, đêm nay cũng đừng đi nữa.” Hạ Vân Phong lưu hắn lại qua đêm, bên ngoài trời mưa lớn như vậy, Hạ Đông có muốn đi cũng đi không được, hơn nữa lái xe đều ngủ rồi.

Hạ Đông lại ôm y.

Hất áo ngủ cột lỏng lẻo trên người y……

Theo bụng Hạ Vân Phong, một đường liếʍ đến cằm Hạ Vân Phong, hắn thình lình liếʍ hôn, làm cho Hạ Vân Phong không phòng bị, đầu lưỡi kia lướt qua da thịt xúc cảm tuyệt vời……

Cảm giác nhiệt nhiệt dính dính……

Địa phương bị Hạ Đông liếʍ qua có một chút tê tê, hơi hơi ngứa ngứa……

“Hạ Đông.”

Ánh mắt Hạ Vân Phong từ môi Hạ Đông, chậm rãi nhìn về phía hai mắt của Hạ Đông, Hạ Đông chính là đang chuyên chú nhìn y, con ngươi bình tĩnh kia ở dưới ngọn đèn lộ ra vài phần ướŧ áŧ, tỏa sáng……

“Vân gia……” Hạ Đông liếʍ cằm y, hơi thở có chút hỗn loạn.

Vân gia……

Hạ Vân Phong trầm mặc.

Cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt kia của Hạ Đông liếʍ cằm y, cảm giác được hơi thở quen thuộc kia của Hạ Đông, trong con ngươi trầm ổn của y có chút dao động……

“Ba ba……” Hạ Đông lại thay đổi một loại phương pháp xưng hô.

Ba ba……

Hạ Đông trầm thấp nhẹ gọi, khiến cho Hạ Vân Phong dỡ xuống tất cả phòng bị……

“ Ừ.” Hạ Vân Phong chậm rãi, nhợt nhạt từ trong xoang mũi, chậm rãi lên tiếng, cảm giác được Hạ Đông liếʍ y, liếʍ thực thoải mái, trong xoang mũi y nhẹ nhàng hừ hai tiếng: “Nhi tử.”

Giọng nói bao hàm thành thục kia, thực lười biếng, từ tính……

Thật giống như……

Thật giống như đang ở vuốt ve du͙© vọиɠ của Hạ Đông……

Tràn ngập kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Hạ Vân Phong bình thường nói chuyện cũng là mềm nhũn như vậy, lười biếng, loại thời điểm này y vô luận nói cái gì, xem ở trong mắt Hạ Đông đều sẽ biến vị.

Hạ Đông kéo vạt áo Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong cực hạn lười biếng rũ mắt, nhìn thấy Hạ Đông liếʍ y, nhìn đầu lưỡi Hạ Đông dừng lại ở bên môi y, thong thả dọc theo môi y, liếʍ lên, liếʍ xuống……

“Hôm nay……” Hạ Đông liếʍ y, đầu lưỡi nóng ướt kia, không ngừng trêu chọc tâm trí y, “Cũng không được ngủ với ngươi sao……” Hắn đang trưng cầu ý kiến Hạ Vân Phong.

Nhưng Hạ Đông lại kéo Hạ Vân Phong một cái, ôm sát thân thể Hạ Vân Phong……

Hạ Vân Phong miễn cưỡng động môi: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Cũng không thể được?” Hạ Đông cẩn thận truy vấn y.

“Không thể.” Hạ Vân Phong muốn hất tay hắn ra, nếu tiếp tục đi xuống, y sẽ thả mặc Hạ Đông muốn làm gì thì làm, Hạ Đông mò đến toàn thân y run lên rồi……

Hắn sờ rất chậm.

Thực dùng sức.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay cùng xúc cảm mềm mại của làn da, bị bám từng đợt phấn khích mãnh liệt……

Không thể.

Đã nói không thể, nhưng Hạ Đông lại không có buông ra y, ngược lại là nghiêng đầu, thuận thế hôn chặt đôi môi y, cả người Hạ Vân Phong đều bị hắn đặt ở trên tường……

Hạ Đông nương cảm giác say áp chế y……

Nếu là bình thường.

Hạ Đông sẽ không như vậy……

Hạ Vân Phong bị hắn hôn đến mềm người phát ra lười biếng, cả người y đều dựa vào Hạ Đông ôm, mà Hạ Vân Phong lúc nãy cũng nhắc nhở qua Hạ Đông, bảo Hạ Đông nói chuyện âm thanh không cần quá lớn, Hình Liệt cùng Tần Diễm đều ở trên lầu ngủ, không cần đánh thức bọn họ.

Hơn nữa.

Hoằng Dạ nghe được động tĩnh cũng sẽ tới……

Đêm đã khuya.

Y cũng không muốn quấy nhiễu nhi tử ngủ. ( sợ bị bắt gian tại giường =.=)

Hạ Đông hôn Hạ Vân Phong xong sau, cũng không có như thưòng ngày, dựa theo phân phó của Hạ Vân Phong mà buông ra y, mà là cởϊ áσ khoác ra, cởi bỏ quần áo, tháo dây lưng…..

Hạ Vân Phong muốn ra tiếng ngăn cản, đã muốn không xong rồi. (=..= Đông ca nghe lời ngày xưa đâu rồi)

Hạ Đông hôn chặt y.

Nâng chân y lên.

Đυ.ng đến vị trí thả lỏng của y, thực xảo diệu hoàn toàn xâm nhập y, đè nặng y, đỉnh y, hôn y, làm cho y không thể ra tiếng, không thể đẩy ra, chỉ có thể không ngừng buộc chặt……

Nhận hắn.

Hấp thu hắn.

Bao lấy hắn.

Thật sâu dây dưa, làm cho hắn dừng không được……

Đèn phòng khách không biết tự khi nào đã tắt đi, một mảnh tối như mực, ở phía trước cái tủ dưới chân cầu thang, mơ hồ có thể thấy một đoàn bóng đen bao phủ ở bên trong bóng tối……

Hạ Đông quần áo không chỉnh ngồi dưới đất, Hạ Vân Phong áo ngủ rời rạc khóa ngồi ởtrên người Hạ Đông……

Chân y, cùng hơn phân nửa cái lưng, và dưới thắt lưng đều lộ ở bên ngoài……

Hạ Đông ôm thắt lưng y, kéo y động, từ trên xuống dưới, phập phồng lên xuống, động tác nặng nề, làm cho xương sống thắt lưng chân Hạ Vân Phong đều đau, cơ bản là Hạ Đông đang động.

Hạ Vân Phong chỉ cần ngồi ở trên người hắn, dùng địa phương chặt chẽ cực nóng kia hàm nuốt Hạ Đông, cảm thụ được Hạ Đông không ngừng tiến vào, động tác càng ngày càng dùng sức.

Hai tay của y miễn cưỡng ôm bả vai Hạ Đông, y hơi hơi buông đầu xuống, Hạ Đông thường thường liếʍ môi y, này xem như là tư thế bình thường mà đêm nay bọn họ làm……

Hạ Đông thực thích đem y bày ra mấy loại tư thế khó coi, có bộ dáng gì khó coi, Hạ Đông liền thích bộ dáng đó, trước đó Hạ Vân Phong bị hắn đặt ở trước sô pha bế một lần……

Một chân y bị Hạ Đông nâng khoác lên trên lưng sô pha, chân cong tựa lên lưng sô pha mềm mại, toàn bộ thân thể bị Hạ Đông ôm chặt chỉ có thể một chân đứng thẳng……

Y chỉ mơ hồ nhớ rõ Hạ Đông dán tại bên tai y thấp giọng yêu cầu: “ Cẩn thận cảm giác ta……”