Edit Đa Mộng Beta Trangki
Là thanh âm giày cao gót của nữ nhân. Ánh mắt Hạ Vân Phong dừng ở trên người Ngao Dương, Ngao Dương buông Hạ Vân Phong ra, sau đó nghiêng đầu theo âm thanh nhìn lại, nhìn thấy Lạc Thanh Nghiên một thân quần áo công sở xuất hiện ở khu bơi lội. Ở trước một khắc Lạc Thanh Nghiên xuất hiện, Hạ Vân Phong đã đem khăn tắm đặt ở trên bàn kia vây quanh ở bên hông, nữ nhân kia sau khi tới thì việc đầu tiên là hướng Hạ Vân Phong chào hỏi. Hạ Vân Phong gật gật đầu: “Đã trễ thế này rồi còn định đi bơi?” Y cùng nhi tử đều chuẩn bị đi rồi. “ Con cùng Ngao Dương hẹn rồi, đêm nay tới nơi này bơi lội không nghĩ tới hai người sớm như vậy đã đi rồi.” Lạc Thanh Nghiên ăn mặc tựa hồ là mới từ cục chính trị đi ra, cũng không có ý tứ muốn bơi lội:“Hôm nay quá muộn rồi, sẽ không bơi nữa.” Thì ra đã sớm hẹn rồi…… Ngao Dương buổi chiều liền kéo Hạ Vân Phong đến đây, hơn nữa vẫn không chịu đi, thì ra là phải đợi Lạc Thanh Nghiên, cái này Hạ Vân Phong hiểu được, nếu y tiếp tục ở đây lại gây trở ngại nhi tử đàm luyến ái. “Ta đây đi về trước nghỉ ngơi, nhớ chiếu cố con ta.” Hạ Vân Phong thản nhiên nhìn Lạc Thanh Nghiên liếc mắt một cái, dặn dò Ngao Dương hai câu, rồi đi phòng thay quần áo. Nữ nhân Lạc Thanh Nghiên kia tựa hồ là muốn dẫn Ngao Dương đi ăn cơm, Hạ Vân Phong vừa mới tiến vào phòng thay quần áo, Ngao Dương liền đi theo vào được. Giống như Hạ Vân Phong đã nghĩ, Lạc Thanh Nghiên ở bên ngoài chờ Ngao Dương, bọn họ muốn đi dùng cơm.
Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương đi vào. Ào ào xôn xao — Hạ Vân Phong đứng ở dưới vòi sen tắm, nhiệt khí bay lên lượn lờ ở bốn phía, trong phòng tắm hơi nước rất dày đặc. Ngao Dương liền đứng ở bên cạnh nhìn y, cũng không dám tới quá gần. Tự hắn sẽ không tắm. Bình thường ở nhà đều là Hạ Vân Phong thay hắn tắm rứa. Hơn nữa mặc quần áo, thay quần áo, đều là Hạ Vân Phong hỗ trợ cho nên hiện tại hắn liền đứng ở bên cạnh vẫn như vậy nhìn Hạ Vân Phong, mà Hạ Vân Phong cũng nhìn hắn, nhưng không có lập tức gọi hắn lại đây. Y muốn nhìn một chút Ngao Dương muốn ở nơi này đứng bao lâu. Nước thực nóng. Lại làm cho làn da Hạ Vân Phong thực thoải mái, hơi nước bay lên có chút mê man, nhìn thấy Ngao Dương ở bên cạnh đứng trong chốc lát, y mới để cho Ngao Dương lại đây tắm rửa. “Ngươi không cởϊ qυầи bơi thì như thế nào tắm.” Hạ Vân Phong vươn tay thay hắn kéo đai lưng quần bơi, làm cho Ngao Dương tự mình đem quần cởi, Ngao Dương cũng ngoan ngoãn nghe theo. “Nóng……” Ngao Dương cảm thấy phỏng, đứng ở bên cạnh không dám tắm. “Không nóng.” Hạ Vân Phong đem hắn kéo lại đây, ổn định Ngao Dương làm cho hắn thích ứng. Ngao Dương ngoan ngoãn không nhúc nhích, đứng trong chốc lát sau tựa hồ cảm thấy không nóng nữa. Còn hướng tới Hạ Vân Phong trừng mắt nhìn, trên tóc hắn lây dính bọt nước chậm rãi tích lại. Hắn im lặng đứng, hai người thân cao xấp xỉ, Hạ Vân Phong hơi cúi đầu thay hắn thoa sữa tắm. Thân thể Ngao Dương thực rắn chắc cũng hữu lực, tay Hạ Vân Phong ở trên người hắn thong thả trượt, Hạ Vân Phong cọ rửa rất sạch nhưng Ngao Dương lại cười hai tiếng. “Cười cái gì?” Hạ Vân Phong nâng mắt lên nhìn hắn. Ngao Dương nhỏ giọng nói: “Ba, ba sờ ta thật ngứa……” Hạ Vân Phong dùng sức một chút, lần này Ngao Dương cũng không còn cười nữa, liền im lặng đứng nhìn Hạ Vân Phong tắm rửa cho hắn. Ngao Dương cảm thấy cả người đều thoải mái, Ngao Dương hơi nghiêng thân thay y chà chân…… Ngao Dương vươn tay sờ soạng mặt Hạ Vân Phongmột chút, trên người Hạ Vân Phong nhiễm bọt nước, y đẩy tay tay nhi tử, nhưng Ngao Dương lại ôm thắt lưng y, sờ lưng y…… “Làm sao vậy?” Hạ Vân Phong đứng thẳng nhìn hắn. “ Thật co dãn……” Ngao Dương một bàn tay vuốt ve phía sau lưng y, một bàn tay đem bọt nước trên người mình hướng trên người Hạ Vân Phong vẽ loạn. Đôi môi ấm nóng của hắn hôn hai má Hạ Vân Phong một cái, dán tại bên tai Hạ Vân Phong nhỏ giọng nói nhỏ, “Ba, thân thể thật co dãn, thật thoải mái…… (=..= thấy nó lộ liễu chưa)” Hạ Vân Phong bất động. Y im lặng nhìn chăm chú vào Ngao Dương, mà lúc này, Ngao Dương nhẹ nhàng mà tiến lại đây, có chút do dự đem môi dán lên đôi môi hé mở của y, chậm rãi đè nén…… Vẫn đè nặng…… Đè ép thật lâu, cũng không có động tác bước tiếp theo…… “Ngươi đều là hôn Lạc tiểu thư như vậy?” Hạ Vân Phong dời đi môi, tách ra khoảng cách của hai người, y vươn tay thay Ngao Dương nhẹ nhàng mà lau bọt nước trên mặt. Ngao Dương lắc đầu. Hạ Vân Phong bảo hắn đứng ở dưới vòi sen thay hắn tẩy trừ thân thể, nhiệt khí bao phủ phòng tắm, Hạ Vân Phong đóng cửa phòng tắm lại khiến cho hơi nước bên trong càng thêm dày đặc. Y bảo Ngao Dương tắm nhanh lên: “Đừng để cho Lạc tiểu thư chờ lâu.” Như vậy không tốt lắm. Ngao Dương đột nhiên tiến lại, nghẹn thật lâu, rốt cục hỏi một câu: “Ba, ta cũng không thể, ăn miệng của ngươi sao……” Ăn quà vặt của ba. Chỉ là hôn nhẹ…… (cách dùng từ phong phú thật =..=) Hạ Vân Phong gật đầu. “Có thể chứ……” Ngao Dương truy vấn, hắn tựa hồ là muốn Hạ Vân Phong tự mình chính mồm trả lời, mà không phải động tác đơn giản tỏ ý đồng ý, bộ dáng hắn còn như thật làm cho Hạ Vân Phong không thể cự tuyệt. Hạ Vân Phong mở miệng: “Có thể.” Y vừa dứt lời Ngao Dương liền khẩn cấp tiến lại “Ăn” cái miệng của y, Hạ Vân Phong vốn nghĩ đến nhi tử nói là hôn nhẹ đơn giản, nhưng Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được đầu lưỡi nóng mềm kia của Ngao Dương chui vào trong miệng y, y lập tức nhíu mày, trong mắt lộ ra vài phần bất mãn, y nói qua rất nhiều lần rồi. Không cần dùng đầu lưỡi. Nhưng thân thể hai người đều quá trơn nên cũng đẩy Ngao Dương không ra, mà Ngao Dương tựa hồ sau khi trưng cầu đồng ý sau, bắt đầu mùi ngon “Ăn” cái miệng của y. Môi Ngao Dương thực ấm áp, hắn hôn thật sự cẩn thận, nhẹ nhàng mà hôn hàm chứa đầu lưỡi Hạ Vân Phong, mân đôi môi dần dần nóng lên kia của Hạ Vân Phong, độ ấm giữa môi hai người đang không ngừng kéo lên. Ngao Dương nhắm mắt, im lặng hôn y, động tác không lớn, mang theo một chút thật cẩn thận như vậy, mà Hạ Vân Phong trong chốc lát sau khi bị hắn hôn thì dần dần nhắm lại hai mắt. Nếu vừa rồi y đáp ứng rồi, cũng chỉ có thể trách chính y, cũng không thể trách cứ Ngao Dương. “Ba, thơm quá……” Ngao Dương hàm hồ nhỏ giọng nói xong, đôi môi nhẹ nhàng mà lộng lộng đôi môi. Hai tay Hạ Vân Phong vô lực nắm cả lưng hắn, nước ấm kia theo sau gáy Ngao Dương chảy xuống, đã ươn ướt đầu ngón tay y. Dòng nước có chút mạnh mẽ khiến Hạ Vân Phong thực thoải mái. Trong phòng tắm đều là sương mù. Hai người ôm cùng một chỗ, cả người Hạ Vân Phong đều dán tại trên cửa, y cũng không biết chính mình làm sao vậy, bị Ngao Dương hôn đến cả người nóng lên, bị sờ thực thoải mái. Ngao Dương hoàn toàn đem Lạc Thanh Nghiên quên mất, hắn thực còn thật sự “Ăn” đôi môi Hạ Vân Phong. Thanh âm triển động thần cánh hoa của hai người bị tầng tầng bọt nước kia cọ rửa che dấu. Ngao Dương bản năng đưa tay trượt về phía mông Hạ Vân Phong, ngón tay thon dài của hắn bao trùm đầu nhũ rắn chắc kia của nam nhân, thong thả từ dưới hướng lên trên, làm cho nam nhân gần sát hắn. Bọt nước đánh vào trên mặt hai người, Hạ Vân Phong như có như không hôn trả Ngao Dương, theo nhiệt độ thiêu đốt giữa môi hai người, nụ hôn cẩn thận ôn hòa của hai người cũng trở nên chủ động kịch liệt. Hạ Vân Phong có cảm giác rồi. Loại cảm giác này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại muốn không nổi. Hạ Vân Phong híp lại hai tròng mắt bị Ngao Dương đặt ở trên ván cửa, một chân bị Ngao Dương nâng lên…… Y cảm giác được…… Có một thứ gì đó vừa cứng lại vừa nóng để ở đùi y, vì có thể ổn định thân thể, Hạ Vân Phong cũng chỉ có thể một bàn tay nắm bả vai nhi tử, một bàn tay ôm thắt lưng Ngao Dương…… “Ngươi còn có hẹn.” Hạ Vân Phong dời môi đi, bình tĩnh nhắc nhở Ngao Dương. Nhưng Ngao Dương lại giống như không có nghe thấy. Ào ào xôn xao — Tiếng nước bắn tung tóe có chút ồn ào, suy nghĩ của Hạ Vân Phong cũng trở nên không rõ ràng. Thời điểm Ngao Dương hôn y, y như có như không hôn trả, y hôn thật sự lười. Nhưng rất nhanh… Ngao Dương tách môi y ra, Ngao Dương để cho một chân Hạ Vân Phong vờn quanh ở trên lưng hắn, hắn cúi đầu một bên thưởng thức, một bên cẩn thận vuốt ve chân Hạ Vân Phong. “Được rồi.” Hạ Vân Phong ý bảo làm cho hắn không cần tiếp tục. Ngao Dương có chút thương tâm lắc đầu, đương khi Hạ Vân Phong cảm giác được phân thân cực nóng kia khuynh nhập vào bên trong y, y nghiêng đầu “ ân ” một tiếng. Y hơi cau mày, cảm giác được Ngao Dương đang đỉnh nhập. Nước ở vòi sen chảy ra, súc ngực Hạ Vân Phong, Ngao Dương xiết chặt thắt lưng y, toàn thân đỉnh nhập đến địa phương nóng rực kia. Toàn bộ quá trình Hạ Vân Phong đều nghiêng đầu, ngực y phập phồng dao động rất mãnh liệt, y chậm rãi thở phì phò, nước theo mũi y chảy xuống xoa dịu đôi môi bị hôn đến phiếm hồng của y. “Ba ba, ta đau quá……” Ngao Dương dán bên tai y nhỏ giọng nói chuyện, ngữ khí kia có vẻ rất là vô tội. (=..= vô số tội thì có) Quá chặt rồi. Hạ Vân Phong tận lực thả lỏng thân thể, ánh mắt y theo ngực mình chậm rãi dời xuống, ánh mắt y ở bụng Ngao Dương bồi hồi, y rõ ràng nhìn thấy hết thảy nơi mà hai người chặt chẽ tương liên. Ngao Dương bắt đầu động. Hắn mỗi lần động một chút liền kêu đau, Hạ Vân Phong cũng chỉ có thể tận lực thả lỏng. Nếu y đẩy Ngao Dương ra, con của y khẳng định khóc cho y xem. Hạ Vân Phong tâm lạnh nhưng y vẫn không có đẩy Ngao Dương ra. Hạ Vân Phong bán híp hai tròng mắt cảm giác được nhi tử nhảy lên, phân cực nóng kia cùng xúc cảm mãnh liệt. Mỗi lần động Ngao Dương một chút, trong cổ họng y đều đã phát ra tiếng rêи ɾỉ lười biếng. Bộ dáng tựa hồ thực thoải mái. Mới đầu động tác Ngao Dương rất chậm, nhưng sau mỗi một lần y đều bị đâm cho rất sâu, điều này làm cho Hạ Vân Phong không ngừng hừ nhẹ bởi vì Ngao Dương mỗi một lần đều đυ.ng vào địa phương kia…… “Còn đau không?” Hạ Vân Phong quan tâm hỏi nhi tử. Bởi vì hiện tại y đã muốn thả lỏng lắm rồi, nhưng Ngao Dương lại vẫn kêu đau, điều này làm cho Hạ Vân Phong có một loại cảm giác “Nhi tử là xử nam”. Rõ ràng là y đang bị Ngao Dương “ ôm ”, nhưng kêu đau lại là Ngao Dương, mà Hạ Vân Phong cũng rất thoải mái. Đơn giản là y quá chặt, mà Ngao Dương phản ứng cũng mãnh liệt…… Đâm đến y thực trướng. Mà chính Hạ Vân Phong cũng phản ứng mãnh liệt, y để ở bụng Ngao Dương, theo động tác phập phồng Ngao Dương ôm y đã không tự chủ ma sát. Tại đây dưới hơi nước cực nóng, bên trong thân thể Hạ Vân Phong dần nóng lên…… Ba ba ba — Hạ Vân Phong nghe được tiếng vang phát ra khi va chạm, y cũng không nói gì, cảm giác được cực nóng kia cùng tần suất càng ngày càng nhanh, chân y có chút nhũn ra, toàn bộ dựa vào Ngao Dương ôm y. “Ba ba thật chặt……” Ngao Dương dán tại bên môi Hạ Vân Phong nói chuyện, đôi môi cánh hoa của hắn khép mở hợp với đôi môi của Hạ Vân Phong. “……” “Ta không đau nữa rồi……” Ngao Dương tạm dừng một chút, lại bắt đầu, lần này rất nhanh, làm cho chân Hạ Vân Phong bản năng vòng chặt thắt lưng Ngao Dương, thật chặt thật chặt…… Thân thể Hạ Vân Phong phập phồng lên xuống, thở rất nặng, y giương môi, lười biếng hừ nhẹ: “Làm nhanh lên.” Y nhắc nhở Ngao Dương bởi vì còn có người ở bên ngoài chờ. Ngao Dương có chút trố mắt nhìn chằm chằm Hạ Vân Phong. Tựa hồ…… Không có nghe rõ ràng Hạ Vân Phong nói cái gì, lại tựa hồ nghe thấy nhưng lại không dám xác định…… Ánh mắt hắn giống như tìm kiếm làm cho Hạ Vân Phong một lần nữa mở miệng: “Đừng để cho Lạc tiểu thư đợi lâu.” Y thay đổi cách nói, y không có khả năng trực tiếp để cho Ngao Dương cứ như vậy đi ra ngoài. Chỉ có thể giải quyết xong lại đi. Cho nên. Nhanh lên. Ngao Dương xiết chặt thắt lưng Hạ Vân Phong, kế tiếp Hạ Vân Phong chợt nge thấy tiếng “Phốc xuy” vẫn vang lên, mỗi một lần thanh âm tấn mãnh và hỏa nhiệt kia vang lên đều làm cho tim y đập gia tốc. Thẳng đến khi Ngao Dương ôm y xong, y mới chậm rãi buông chân. Bụng y thực nóng, y thở phì phò lôi kéo Ngao Dương lại tẩy rửa thân thể, rồi đến bên ngoài thay Ngao Dương mặc xong quần áo. Hạ Vân Phong chỉ quấn khăn tắm, y đang thay Ngao Dương sửa sang lại áo, Ngao Dương đã muốn mặc xong quần áo, vẫn im lặng, ngoan ngoãn, không nói không nháo nhìn y. “Chuyện vừa rồi, không cần nói cho bất luận kẻ nào.”, sau khi bị nhi tử “ ôm ” xong Hạ Vân Phong chỉ có thể nói cho Ngao Dương như vậy: “Nhớ kỹ, mặc kệ đối phương là ai cũng không thể nói.” “Thanh Thanh cũng không thể?” tay Ngao Dương cẩn thận đỡ thắt lưng Hạ Vân Phong, hắn cảm thấy làn da của Hạ Vân Phong rất mềm dẻo, rất mượt, sờ lên thật thoải mái. Hạ Vân Phong chỉ xem như nhi tử đồng ngôn vô kỵ (lời của trẻ nhỏ ko có cố kỵ), y thay Ngao Dương sửa sang lại áo sau, lại còn lặp lại một lần thật kỹ: “Nàng thì càng không thể biết, nàng mà biết, sẽ không để ý tới ngươi.” Ngao Dương không hỏi nữa. “Ngươi đi đi, chơi vui nhé.” Hạ Vân Phong lấy qua khăn tắm sạch đặt ở bên cạnh xoa xoa mặt, khi y bỏ khăn mặt đi là lúc Ngao Dương đã muốn rời khỏi. Y ngồi ở trong phòng thay quần áo, tâm tình có điểm phức tạp. Bạn gái con của y ở bên ngoài chờ, y thế nhưng cùng chính nhi tử mình ở trong này làm loại sự tình này. Tuy rằng loại quan hệ này thực dị dạng, nhưng y lại phủ nhận không được. Y lại cảm giác…… Hạ Vân Phong mặc áo bông, chậm rì rì sửa sang lại quần áo, y vừa đứng lên liền nhìn thấy Ngao Dương đã trở lại, Ngao Dương đang im lặng đứng ở phía sau y….. “Như thế nào trở lại rồi?” hơi thở lười biếng trong mắt Hạ Vân Phong vẫn chưa rời đi, y sửa sang lại nút áomột chút, chậm rãi giương mắt hỏi nhi tử. Hạ Vân Phong hỏi Ngao Dương làm sao vậy, Ngao Dương cũng không nói gì, Hạ Vân Phong đợi hắn thật lâu, Ngao Dương mới nhỏ giọng mà tỏ ý: “Ba ba, ta sẽ về nhà sớm một chút……” Nói xong. Hắn hướng Hạ Vân Phong tác cầu hôn thân, Hạ Vân Phong cũng không chút nào keo kiệt hôn hắn vài cái. Hôn xong Ngao Dương mới đi ra ngoài, mà Hạ Vân Phong liền trực tiếp trở về nhà…… Y rất để ý nhi tử này, cũng thực chú ý, cho nên y hy vọng Ngao Dương đều vui vẻ cởi mở tâm tình. Chuyện đêm nay y biết là không đúng, nhưng làm thì đã làm rồi, nói cái gì cũng vô dụng. Y chỉ có thể giữ kín bí mật này. Buổi tối hôm nay Ngao Dương thật sự trở về nhà rất sớm, cả buổi tối đều ôm Hạ Vân Phong, điều này làm cho Hạ Vân Phong còn không biết phải như thế nào cùng Ngao Dương nói như vậy là không đúng. Không quá hai ngày. Khi người một nhà Hạ Vân Phong đang ăn cơm chiều, Hạ Đông đến…… “Vân gia, chuyện ngươi bảo ta tra, ta tra được rồi.” Hạ Đông cung kính nói một câu, làm cho mấy người trước bàn cơm nhất thời cũng không phát ratiếng nào…… Hạ Vân Phong gật gật đầu, thong thả cầm khăn ăn xoa xoa miệng: “Lại đây ngồi.” Y bảo người làm lấy cho Hạ Đông thêm cái ghế bởi vì hôm nay là y muốn Hạ Đông tới. “Cám ơn Vân gia.” Hạ Đông ngồi ở vị trí cuối cùng, ngồi vào chỗ của mình. “Nói nghe xem, ngươi tra được cái gì rồi.” Hạ Vân Phong buông khăn ăn xuống, còn thật sự nhìn về phía Hạ Đông. Không chỉ có Hạ Vân Phong mà trên bàn cơm tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Hạ Đông……