Đối phương rất nhanh liền ngắt điện thoại.
Hạ Vân Phong bất động thanh sắc đem điện thoại đưa cho vệ sĩ, sai vệ sĩ đem gói to chứa trang phục kia đem đến phòng y là được, y nhìn nhìn bốn phía không có phát hiện người quen.
Y liền chậm rãi tiêu sái đến phía dưới dù che nắng ngồi xuống.
Ngày mùa hè trên bãi biển kí©ɧ ŧìиɧ dào dạt, phần đông mỹ nữ dáng người nóng bỏng, làm người ta không kịp ngắm nhìn, không ít người lựa chọn đến nơi đây du lịch. Hạ Vân Phong ngồi ở dưới dù che nắng lười biếng nghỉ ngơi……
Không quá một lúc quản lí đã lại đây, an bài cho y ba vị mỹ nữ dáng người nóng bỏng, y khá vừa lòng. Ba vị mỹ nữ mặc bikini này đang ôn nhu thay Hạ Vân Phong thoa kem chống nắng.
Một người thay Hạ Vân Phong thoa chân, một người thay Hạ Vân Phong thoa cánh tay, còn có một người thay Hạ Vân Phong vẽ loạn trên ngực, thuận tay giúp Vân gia mà bọn họ hâm mộ đã lâu mát xa…… (=..=) ( ước gì mình đi biển cũng có ba anh mĩ nam thay mình ….. chảy máu mũi)
Hạ Vân Phong đến bãi biển trước tiên, nhóm nhi tử đều là sau đó mới đến.
“Ta cùng bằng hữu ở bên kia, ngươi có việc thì bảo vệ sĩ lại đó gọi ta, ta tối nay trở về sẽ cùng ngươi.” Hoằng Dạ chào hỏi Hạ Vân Phong xong liền cùng vài người ngoài nghề vừa mới nhận thức đi lướt sóng.
“Lão ba, ta cũng đi bên kia ngâm nước.” Tần Diễm cùng bạn gái người Tây vừa mới quen đi lướt sóng.
Mà lúc này.
Hình Liệt ôm hai vị mỹ nữ gợi cảm làn da trắng nõn theo bên cạnh Hạ Vân Phong đi qua……
Này lưu manh……
Còn đối với y huýt sáo…… (thích nhất kiểu lưu manh của Hình cảnh quan nga =..=)
“Canh chừng nhị ca ngươi, đừng để hắn đi lạc.” Hạ Vân Phong thong thả giương mắt nhắc nhở hắn, Hạ Vân Phong mặc quần bơi bằng vải cotton, dưới ánh mặt trời da y trắng đến chói mắt……
Hình Liệt ái muội hướng y thổi một tiếng sáo, liền ôm hai nữ nhân đi xa. Hắn quay đầu lại nhìn về phía Hạ Vân Phong, khóe miệng mang một nụ cười có chút ý vị thâm trường.
Mà Ngao Dương thì đang ở xa xa bị một đám mỹ nữ vây quanh tán gẫu rất vui vẻ, Hạ Vân Phong thấy nhi tử đều cao hứng như vậy, tâm tình cũng trở nên thập phần tuyệt vời. Hạ Vân Phong hưởng thụ nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Đông mặc quần bơi đi tới, Hạ Đông cung kính gọi y một tiếng cũng đi đến bên cạnh y ngồi xuống. Trên mặt Hạ Đông có mồ hôi, trước đó hắn mang vác rất nhiều thứ, nhưng không có gì oán giận, mà lúc này, Hạ Đông đang ngồi ở bên cạnh uống đồ uống lạnh, cứ như vậy im lặng ngồi ở bên cạnh cùng Hạ Vân Phong.
“Ta nhớ rõ ngươi hay chơi lướt sóng, chơi không tồi, như thế nào hôm nay không đi?” Hạ Vân Phong tựa vào ghế dựa ở bãi biển, nghiêng đầu hưởng thụ mỹ nữ phục vụ, y híp hai tròng mắt nghỉ ngơi.
“Ta bồi Vân gia.” Hạ Đông buông đồ uống, đem bao lấy qua, cầm một lọ kem chống nắng ra. Hắn im lặng ngồi ở bên cạnh tự mình vẽ loạn, Hạ Vân Phong hỏi hắn cái gì, hắn đều cung kính trả lời.
Hạ Vân Phong bảo mấy nữ nhân này không cần thay y thoa nữa, mấy người phụ nhân kia một chút khí lực cũng đều không có, y chậm rãi lật thân, đối Hạ Đông nói: “Ngươi lại đây thay ta thoa.”
Hạ Vân Phong sai người châm thuốc cho mình, bảo ba vị mỹ nữ kia đi nghịch nước cho y xem (=..= thú vui của mấy đại gia), y thoải mái nằm úp sấp ở ghế bờ cát thong thả hút thuốc, hưởng thụ Hạ Đông vì y phục vụ.
Y không chút để ý hỏi Hạ Đông tình hình chuyện y bảo hắn điều tra về người thần bí kia, Hạ Đông bên kia lại còn chưa có tin tức, chỉ có hơi tình nghi, còn chưa thể xác định.
“Vân gia, ngươi phải cẩn thận người bên cạnh.” Hạ Đông thực thành thật, hắn sẽ không đối với Hạ Vân Phong có điều gì giấu diếm, “Là người bên cạnh làm, điều tra rõ sau đó ta sẽ nói cho Vân gia.”
Ở trước lúc chưa xác định hoàn toàn, hắn không thể nói lung tung, dù sao chuyện này quan hệ trọng đại.
Cũng không biết Hạ Vân Phong có đang nghe hay không, qua hồi lâu sau mới lên tiếng trả lời: “Người bên cạnh, bao gồm con ta ở bên trong?” Y bán híp hai tròng mắt, liếc mắt nhìn hắn.
Hạ Đông thành khẩn gật đầu.
Hạ Vân Phong trầm mặc.
Hôm nay là đi chơi, y không muốn ảnh hưởng tâm tình, hơn nữa Hạ Đông cũng không nhắc lại nữa, dùng lực đạo thực thích hợp thay y thoa kem chống nắng. Hai tay Hạ Đông theo đường cong lưng Hạ Vân Phong dời xuống dưới, chậm rãi tiến đến bên hông y, đem kem chống nắng xoa vào bên người Hạ Vân Phong, đồ đầy lưng y.
Dưới ánh mặt trời ánh sáng màu càng thêm …… (=..= ta mà hiểu được cái đó là chi thì ta thành Mặc tỷ rồi)
Ngay khi tay Hạ Đông trượt đến dưới thắt lưng Hạ Vân Phong, trong xoang mũi Hạ Vân Phong hừ ra tiếng rêи ɾỉ lười biếng……
Hạ Đông lập tức liền dừng tay: “Vân gia, có phải làm đau ngươi rồi hay không?” Nhìn thấy Hạ Vân Phong nhấc thân, hắn vươn tay đem Hạ Vân Phong đỡ dậy.
“Không có.”
Hạ Vân Phong động tác thong thả lấy qua kem chống nắng trên bàn nhìn nhìn, y không nói chuyện, chỉ đổ vào trong lòng bàn tay, động tác thong thả thoa ở trên cánh tay Hạ Đông…… (ta thấy Đông ca đôi khi được lợi hơn những nhi tử khác nha =..=)
Động tác của y rất nhẹ……
“Vân gia, ngươi làm cái gì?” Hạ Đông nghi hoặc.
“Ngươi không thể thoa đến lưng, ta thay ngươi thoa.” Hạ Vân Phong khó được có tâm tình hảo, chủ động giúp Hạ Đông thoa kem chống nắng, “Ngươi nằm xuống.”
Hạ Đông có chút không dám.
Dưới ánh mắt thúc giục của Hạ Vân Phong, hắn mới chậm rãi nằm úp xuống, Hạ Vân Phong lười biếng thay hắn thoa. Y thoa thật sự cẩn thận, thoa thật đều, động tác tuy rằng thong thả, nhưng vẫn có lực đạo……
Làn da Hạ Đông xúc cảm đầy đặn, hai tay Hạ Vân Phong ở trên người hắn di động, thẳng đến khi tay y trượt đến sau thắt lưng Hạ Đông, Hạ Đông mới bắt lấy tay y. (thúc cứ hay kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đông ca =..=)
Hạ Đông ngồi dậy cúi đầu: “Cám ơn Vân gia, đã thoa đủ rồi. (=..= thoa nữa thoa ra “hỏa” bi chừ)”
Hạ Vân Phong biết Hạ Đông ngượng ngùng, y cũng sẽ không thay Hạ Đông thoa nữa, liền tiếp tục ngã vào trên ghế dựa hút thuốc. Hạ Đông liền nằm trên ghế dựa ngoài dù che nắng ở bên cạnh y hưởng thụ tắm nắng.
Phơi nắng đến chiều.
Hạ Vân Phong về khách sạn trước, y ở nhà hàng ăn cơm chiều, lại đi phòng của mấy nhi tử nhìn nhìn. Xác định mọi người đều trở về phòng sau đó y mới trở về chính phòng mình.
Lúc y trở về phòng đều đã khuya rồi, y vừa mới tiến vào phòng, liền cởϊ qυầи bơi……
Ngọn đèn trong phòng rất sáng.
Y mới vừa đi vài bước.
Ba —-
Trong phòng lâm vào bóng tối, hình như là đứt cầu dao rồi.
Lúc này.
Y còn chưa có kịp xoay người, đã bị người dùng khăn tay một phen bưng kín miệng mũi. Y lại ngửi thấy một cỗ mùi hương, mùi hương kia thực đạm lại khiến cho toàn thân y mệt mỏi….
Nguy rồi.
Hạ Vân Phong biết người kia đến đây, bởi vì ở một khắc trước khi hôn mê, y nghe được bên tai truyền đến một trận tiếng cười quỷ dị kia……
Thời điểm Hạ Vân Phong tỉnh lại, mắt bị người bịt kín, hai tay cũng bị người trói ở sau người.
Tất cả cửa sổ trong phòng đều mở ra, y đã bị người thay bộ trang phục SM, bộ vị trọng điểm trên thân thể không có chút nào che lắp, bị trói thật chật
Y nghe được trong phòng không hề có động tĩnh.
Lúc này.
Y vừa định xuống giường, liền cảm giác được phía sau có người ép tới gần…
Thắt lưng Hạ Vân Phong bị ôm, bị tha trở về trên giường, y hoàn toàn nhìn không thấy tình huống trong phòng, đương nhiên cũng không biết lúc này, đèn trong phòng được người một lần nữa bật lên.
Đèn rất sáng.
Toàn bộ thân thể Hạ Vân Phong đều bại lộ ở dưới ngọn đèn.
Y bị đội mắt tráo (= miếng che mắt khi ngủ ý), thấy không rõ lắm bộ dáng người kia.
Hạ Vân Phong cảm giác được mình bị người đó toàn bộ ôm lấy, từ trên giường ôm xuống sàn, thảm lông xù trên sàn kia khiến da y thực ngứa. Hạ Vân Phong nghiêng đầu, lắng nghe động tĩnh.
Nghe được trong phòng có thanh âm người đi lại, chỉ có một người.
Nhưng y lại không biết người thần bí này là ai.
Thực hiển nhiên người này là chuẩn bị sẵn rồi mới đến.
Trước đem y làm cho hôn mê, lại mang mắt tráo cho y, lại bắt y mặc loại quần áo này…..
Hạ Vân Phong trên người bị trói thật chặt, y hoàn toàn không thể giãy. Y giật giật thân thể, ý đồ đứng lên nhưng rất nhanh liền lại bị đẩy ngã xuống, cả người y mềm nhũn tựa vào trên người quái nhân kia, hai mắt lười biếng bị mắt tráo che khuất…..
Hạ Vân Phong khá là trầm ổn, không có chút kinh hoảng: “Ngươi là người gọi điện thoại cho ta?” Y muốn xác nhận lại, giọng nói y nói chuyện thực thong thả…
Rất nhanh.
Y chợt nge thấy tiếng cười quỷ dị của đối phương
Người kia tựa hồ đeo máy biến âm, nói chuyện cùng trong điện thoại kỳ quái giống nhau, cười đến làm cho người ta cả người sợ hãi. Hạ Vân Phong cứ như vậy bất động thanh sắc ngồi dưới đất.
Nghe động tĩnh của hắn.
“Ta chính là người kia” Bóng đen đứng ở trước mặt Hạ Vân Phong, không hề kiêng dè hào phóng thừa nhận. Hắn ngồi xổm xuống, vươn tay vuốt ve thân thể Hạ Vân Phong giống như trêu đùa.
Thân thể y rất có cảm xúc.
Người kia thoa tinh dầu ở trên người Hạ Vân Phong, dưới ngọn đèn kia làn da y sáng bóng lại no đủ, xúc cảm khá là tuyệt vời.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Hạ Vân Phong bị mò đến toàn thân nóng lên, y muốn vươn tay bắt lấy tay đối phương, nhưng tay bị trói rồi, chỉ có thể hơi mở chân ra ngồi dưới đất.
Tay người kia.
Sờ về phía chân y…
“Ta cố ý tới tìm ngươi, ngươi còn không biết ta muốn làm cái gì, thực làm cho ta thương tâm.” Đối phương thanh âm quỷ dị, không có chút mỹ cảm đáng nói.
Đối phương cố ý cười châm chọc hiển nhiên không đem Hạ Vân Phong để vào mắt.
Hạ Vân Phong cảm xúc thực ổn: “Ngươi không sợ ta?” Người bình thường rất sợ y, người này không những dám can đảm uy hϊếp y, còn dám to gan đối đãi với y như vậy.
Đối phương lạnh lùng nở nụ cười, hắn dán tại bên tai Hạ Vân Phong. Quỷ dị thấp giọng tỏ ý: “Ngươi hẳn là sợ ta mới đúng.” giọng hắn thực khủng bố.
Hơi thở hắn như gãi ngứa màng tai Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong hơi lảng tránh một chút, thân thể y đang nóng lên, địa phương được vẽ loạn qua tinh dầu trên người đều nóng rát….
Hạ Vân Phong lười biếng nói: “Ngươi đem ta buộc thành như vậy để làm cái gì?”
“Mặc như vậy mới dễ chụp ảnh, chụp cho nhi tử ngươi thưởng thức.” Người kia đứng dậy, đem máy ảnh đã sớm chuẩn bị tốt lấy ra, chụp cho Hạ Vân Phong vài tấm, “Kỳ thật, ở những lúc ngươi không tỉnh, ta cũng đã chụp rất nhiều.”
Tia thanh âm quỷ dị kia….
Làm cho trong lòng Hạ Vân Phong có chút bất an, y im lặng ngồi ở trên thảm không hề động.
Loang loáng đèn trong bóng đêm chớp lên.
Hạ Vân Phong thần thái lười biếng tùy ý hắn chụp, y bị bày ra rất nhiều tư thế.
“Ngươi đến tột cùng có ý tứ gì?” Hạ Vân Phong nhíu mày, y vô lực ngồi thẳng, trước đó y ngửi thấy mùi thuốc kia, dược lực còn chưa tiêu tán, “Ngươi muốn hàng, ta đều đã cho ngươi rồi.”
Còn muốn thế nào….
Đối phương không nói gì, chỉ quỷ dị cười hai tiếng, tựa hồ cảm thấy Hạ Vân Phong thực ngây thơ. Hắn đem Hạ Vân Phong kéo đến bên cửa sổ, cả người y ngồi dưới đất dựa vào cửa sổ trong suốt sát đất.
Hạ Vân Phong nghe được đối phương ngồi xổm xuống, tách chân y ra, sau đó lại nghe thấy thanh âm khóa cửa. Người này đang chụp cận cảnh y, hơn nữa là thực cẩn thận khóa cửa.
Người này.
Rốt cuộc muốn thế nào?
Y nghĩ không ra lai lịch đối phương.
Hạ Vân Phong không có lộn xộn, y cũng không biết hiện tại trong phòng rất sáng, y giật giật môi nói: “Buông.”
Đối phương cự tuyệt: “Còn chưa có chụp xong.” tiếng cười quỷ dị kia, trở nên trầm thấp….
Hạ Vân Phong nghe được thanh âm đối phương đem máy ảnh buông ra, sau đó y liền cảm giác được chân bị người tách ra, chất lỏng lạnh lạnh kia được vẽ loạn ở trên hai chân y, có mùi thản nhiên.
Là tinh dầu..
“Ta biết ngươi luôn luôn tìm ta.” Đối phương vươn tay ôm đùi Hạ Vân Phong, đem Hạ Vân Phong đặt ở trên cửa sổ thủy tinh, không cho Hạ Vân Phong lộn xộn, “Ngươi muốn gặp ta như vậy.”
“…..”
“Ta hôm nay cố ý đến thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ngươi.”
Hạ Vân Phong lười biếng yêu cầu: “Vậy để cho ta nhìn xem dáng vẻ của ngươi.”
Đối phương không có trả lời.
Nhưng Hạ Vân Phong nhận thấy được người kia tựa hồ đang nhìn y sau một lúc lâu sau đó hậm rãi đem mắt tráo của y kéo ra một chút, Hạ Vân Phong chỉ nhìn thấy một chút….
Hạ Vân Phong nhìn không chuyển mắt theo dõi hắn cái cằm tinh xảo cùng đôi môi bạc mĩ của người kia bại lộ ở dưới ngọn đèn đẹp mắt, khóe môi còn mang nụ cười lãnh đạm.
Người trước mắt, mặc áo thun màu đen, ngay cả mũ cũng bao trụ đầu, cái bóng kia che lại mặt hắn, chỉ lộ ra môi cùng cái cằm tinh xảo kia…
Giới hạn này chỉ có thể thấy một chút…
Nhìn không hết cả khuôn mặt.
Có chút nhìn quen mắt….
Hạ Vân Phong ở trong lòng tìm tòi, đối phương tiến lại đây, hơi thở kia ngay tại bên môi Hạ Vân Phong bồi hồi. Hạ Vân Phong im lặng cùng đợi đối phương hành động, y lại ngoài ý muốn nhận thấy được hơi thở này cũng rất quen thuộc.
Hạ Vân Phong theo khe hở mắt tráo đánh giá hắn, khóe môi tươi cười của người kia càng ngày càng châm chọc, rất nhanh Hạ Vân Phong liền nhìn thấy người kia lại đây…..
Trong chớp mắt.
Đôi môi người kia vững vàng ngậm lấy đôi môi Hạ Vân Phong…
Mắt tráo của Hạ Vân Phong bị ngăn chận, tầm mắt bị che, y chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chóp mũi tinh xảo của đối phương.
Người này thế nhưng hôn y.
Đôi môi Hạ Vân Phong bị khiêu mở, y cảm giác được đầu lưỡi nóng ướt của đối phương trượt vào, quấn quanh đầu lưỡi vô lực của y, dùng sức mυ'ŧ vào. Nói là hôn, còn không bằng nói là cắn….
Lực đạo mạnh mẽ giống như cắn nuốt kia của đối phương một chút cũng không ôn nhu, thật giống như đang gặm cắn đôi môi y liền ngay cả đầu lưỡi cũng bị ngậm có chút run lên, thực bừa bãi….
Người kia rất nhanh liền buông lỏng ra y.
Tựa hồ không có ý muốn hôn y.
Chỉ là vì làm cho y không thoải mái mới hôn mà thôi. (=..= suy nghĩ độc đáo thật)
“Đã sớm nói qua với ngươi, bảo ngươi không cần điều tra ta.” Đối phương tách chân y ra, hai tay ái muội vuốt ve chân Hạ Vân Phong. Hắn hạ thấp giọng cười, “Ngươi tra thì tra đi, còn không phải là tra không ra? Ngươi muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ nhưng sẽ phải trả giá đắt…..”
Tiếng cười quỷ dị kia….
Trầm thấp lại ái muội….
Beta: Thằng giời đánh:v