Đối phương so với y đã sớm ngắt điện thoại trước một bước, Hạ Vân Phong chậm chạp đứng lên mở cửa. Cửa vừa mở ra thì thấy Ngao Dương vừa đi hẹn hò về đã đứng ở trước đại môn huyền quan.
Hơn nữa.
Trong tay Ngao Dương còn cầm một cái hộp lớn, có chút nghi hoặc nhìn chằm chằm cái hộp kia xem: “Ba, có cái gì đặt ở cửa……” Hắn trừng mắt nhìn về phía Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong bảo hắn đem hộp đến đặt trên bàn, Ngao Dương đang muốn mở hộp ra nhìn xem, Hạ Vân Phong lại chậm rãi giữ cái hộp. Y giống như không có việc gì phát sinh bảo Ngao Dương lên lầu đi tắm rửa.
“Chơi một đêm cũng mệt mỏi rồi.” Y vỗ vỗ lưng Ngao Dương, nhìn thấy lông mi Ngao Dương ngượng ngùng run lên một chút, y lại bổ sung nói, “Ngoan, lên lầu đi tắm rửa, chờ một chút ta đi lên chỗ ngươi.”
Ngao Dương lưu luyến không rời lên lầu, lúc lên lầu còn thường thường nhìn Hạ Vân Phong vài lần. Xác định Ngao Dương lên lầu xong, Hạ Vân Phong đem cái hộp ôm đến trên sô pha.
Y đem hộp mở ra một cái……
Nhìn thấy.
Không phải là xác mèo xác chó gì, mà là hai cây mát xa thực thô thực đen mà lại còn gắn theo mấy cái gai mềm, hai cây kích thước giống nhau như đúc, Hạ Vân Phong bình tĩnh đậy nắp hộp che lại. ( con thúc nó gửi toy đến cho thúc =.= không những thế còn là toy có gai, khẩu vị nặng thật)
Lúc này.
Điện thoại lại vang lên.
Hạ Vân Phong biết là của người kia gọi tới, y tiếp điện thoại: “Còn muốn thế nào?” Y lôi kéo áo ngủ, chậm rì rì hỏi đối phương.
Hạ Vân Phong nhìn thấy Ngao Dương từ trên lầu xuống dưới, ngoan ngoãn đi vào nhà bếp lấy sữa.
“Ta nghĩ muốn lô hàng kia của ngươi.” Đối phương yêu cầuđơn giản.
“Vậy ngươi lấy điều kiện gì để làm ăn với ta.” Hạ Vân Phong cũng không muốn lỗ vốn khi đàm sinh ý
“Nhi tử Hoằng Dạ của ngươi sắp xuống máy bay rồi, hắn một chút nữa sẽ ra sân bay, ngươi còn có thời gian năm phút đồng hồ suy nghĩ.” Đối phương lần này nói thực nghiêm túc, giọng nói rất trầm thấp, thực âm lãnh, “Nếu ngươi không đáp ứng ta, ta sai người lái xe đâm chết hắn.” Hắn nói rất bình tĩnh, cười cũng thực quỷ dị.
Đối phương ngắt điện thoại.
Hạ Vân Phong gọi điện thoại cho Hoằng Dạ, di động Hoằng Dạ vẫn không liên lạc được. Ba phút rất nhanh trôi qua, người kia lại gọi điện thoại đến đây, bảo Hạ Vân Phong phải suy nghĩ rõ ràng.
“Ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, bằng không, sẽ hối hận không kịp.” giọng nói đối phương lộ ra vài phần cười nhạo, Hạ Vân Phong tự hỏi. Sau một lúc lâu, mở miệng đáp ứng yêu cầu của hắn.
Đem địa điểm giao hàng nói cho người này, đối phương liền ngắt điện thoại. Hạ Vân Phong gọi điện thoại sai thuộc hạ Bắc đường buông hàng, lô hàng này của y giá trị mấy chục triệu, bất quá như thế nào cũng không quan trọng bằng con của y, y cũng biết người này không phải nói đùa.
Y ở nhà chờ cả một giờ, Hình Liệt và Hoằng Dạ cùng nhau từ bên ngoài trở về, nói là gặp ở cửa. Hạ Vân Phong nhìn thấy nhi tử an toàn về nhà y mới cảm thấy yên tâm, lập tức gọi điện thoại sai người lấy lại hàng.
Nhưng……..
Lại chậm một bước.
Những người đó sớm đem hàng đều lấy đi trước rồi, đối phương nắm được toàn bộ nhược điểm của y, còn “đưa” cho y mấy thứ này nọ, thật sựlàm càn.
Hàng Hạ Vân Phong cho người kia sau cũng không nghĩ có thể tìm trở về, y chỉ cần nhi tử bình an là được rồi. Bất quá loại chuyện này khó lòng phòng bị, y biết có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.
Chẳng qua y không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Đêm nay.
Hạ Vân Phong vừa tắm rửa xong đi ra, y không mặc quần áo nằm ở trên giường mình. Y đêm nay không đi đến phòng nhi tử, trừ Tần Diễm ra những người khác đều ở nhà.
Bởi vì tâm tình không tốt lắm, y ở trong phòng mình hút thuốc.
Nhưng người kia lại gọi điện thoại đến đây, Hạ Vân Phong cầm điện thoại. Một bên nghe điện thoại, một bên uống mấy miếng nước đặt ở trên tủ đầu giường, tiếng y uống nước làm cho đối phương ngừng nói chuyện.
“Như thế nào không nói nữa?” Hạ Vân Phong uống nướcxong, buông cốc nướcxuống. Y nằm hút thuốc, cửa phòng không đóng, bức màn cũng là toàn bộ mở ra……
Hơn nữa.
Y trần như nhộng nằm trên giường, bán híp con ngươi hưởng thụ ban đêm yên tĩnh cùng mùi thuốc lá thơm nồng……
“Không nói ta sẽ ngắt máy.” Y rất nhàn rỗi cùng người này nói điện thoại, vì người này gần đây thường xuyên gọi điện thoại đến, biến thành Hạ Vân Phong có đôi khi không quá thoải mái.
Yêu cầu cũng càng ngày càng quá mức, bất quá đối phương rất cao minh, làm cho y bắt không được nhược điểm.
“Không được ngắt.” Đối phương không cho y ngắt điện thoại, ngữ khí trở nên không có hảo ý, “Ngươi đem gậy mát xa lần trước ta tặng cho ngươi lấy ra, kẹp cho ta xem……”
“ Vứt đi rồi.” Hạ Vân Phong đã quen đối phương kɧıêυ ҡɧí©ɧ cùng không lễ phép, người này luôn từ một nơi bí mật gần đó, y phòng cũng không phòng được, cho nên y thực bình tĩnh cùng đối phương nói chuyện.
“Ta biết ngươi không ném, ngươi không phải đem nó để dưới giường của ngươi sao, mau lấy ra.” Đối phương không kiên nhẫn thúc giục y.
Nhất thời từ trên lưng Hạ Vân Phong, một cỗ hàn khí xông thẳng lêи đỉиɦ đầu, y bất động thanh sắc ngồi dậy, suy nghĩ sâu xa sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi như thế nào biết ta không vứt?”
Hơn nữa.
Còn biết y tùy tay đặt ở dưới giường……
Chẳng lẽ.
Người này thấy được.
Hạ Vân Phong cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, cảm thấy giống như có con mắt đang theo dõi y, lúc này y chợt nghe thấy đối phương cười quỷ dị trào phúng y: “Ngươi không cần nhìn, ngươi tìm không thấy ta.”
Người này.
Ở trong phòng nhà y gắn camera……
“Ta cảm thấy ngươi thực cần, thực khát vọng.” Đối phương ở trong điện thoại nói rất khó nghe.
“……”
“Ngươi bình thường cơ khát đến ngay cả nhi tử mình cũng không buông tha, ta hiện tại cho ngươi tự mình sáp chính mình, ngươi còn không nguyện ý?” giọng đối phương hạ xuống rất thấp, bên kia rất im lặng, nghe không ra âm thanh phía bên kia.
“Không có hứng thú.” Hạ Vân Phong nhợt nhạt rút một ngụm thuốc, y không có hứng thú tự mình làm, cũng lười tự mình làm. Y bình thường đều có người hầu hạ, bình thường cũng sẽ không tự mình động thủ giải quyết.
Đối phương sau khi bị cự tuyệt thì phi thường bất mãn cắt đứt điện thoại.
Hạ Vân Phong ngủ trong chốc lát, dần dần bắt đầu cảm thấy thân thể nóng lên, y uống hết nước trong cái chén, càng uống càng cảm thấy khát nước, y cảm thấy có chút không thích hợp, nhìn cái chén liếc mắt một cái.
Chén nước này……
Là ai đem đến……
Y thực nóng.
Y tùy tiện khoác một kiện áo ngủ, ngay cả đai lưng cũng chưa buộc xong, liền trực tiếp đi ra phòng. Vừa ra khỏi phòng liền nhìn thấy Hoằng Dạ đang từ trong phòng mình đi ra.
Nếu không phải Hoằng Dạ phản ứng mau, ôm thắt lưng Hạ Vân Phong, đem y kéo lại, Hạ Vân Phong sớm ngã xuống cầu thang rồi.
“Ngươi như thế nào không cẩn thận như vậy.” Hoằng Dạ có chút không hờn giận nhíu mày, hắn cũng không muốn nhìn Hạ Vân Phong đeo băng gạc ở nhà đi tới đi lui. Nhìn thấy Hạ Vân Phong không nói chuyện, hắn vươn hai tay sờ sờ hai má Hạ Vân Phong, “Mặt của ngươi rất đỏ.” Hắn phát hiện hai má Hạ Vân Phong nóng bỏng, độ ấm cao đến dọa người.
Hạ Vân Phong thong thả liếc hắn một cái: “Hôm nay thực nóng.” Y rõ ràng biết, chính mình bị người hạ dược.
Hoằng Dạ buông ra.
Hạ Vân Phong chậm rãi lui một bước cùng hắn bảo trì khoảng cách, bởi vì chính y cũng không thể cam đoan có thể khống chế được chính mình. Nhìn thấy Hoằng Dạ mặc thật sự chỉnh tề, y một bên xoay người xuống lầu, một bên thong thả chỉnh lại áo ngủ mình: “Đã trễ thế này, ngươi còn muốn đi ra ngoài?” Y đi rất chậm, hoàn toàn cản đường Hoằng Dạ.
Một lát sau.
Hoằng Dạ trả lời y: “Ta đi gặp bạn.” Hắn đi đến bên người Hạ Vân Phong, hai tay nắm thắt lưng Hạ Vân Phong, trực tiếp đem Hạ Vân Phong bế đứng lên, ôm đến dưới lầu.
Bởi vì Hạ Vân Phong thật sự đi quá chậm.
“Đã trễ thế này ngươi xuống lầu làm cái gì, ngươi muốn cái gì ta thay ngươi lấy.” Hoằng Dạ hai tay đặt ở trên tay vịn sô pha, cúi thắt lưng hôn hai má nóng bỏng của Hạ Vân Phong một cái.
“Ta muốn uống nước đá.” Hạ Vân Phong trong lòng ấm áp, y tự nhiên sắc mặt cũng ôn hoà hơn một chút.
Con lớn nhất thực hiểu chuyện.
Hoằng Dạ đi lấy nước đá cho Hạ Vân Phong, đưa đến trong tay Hạ Vân Phong: “Ta đêm nay không trở lại, ngày mai buổi chiều trở về, buổi tối ngươi chính mình ngủ đi.”
Hắn nói xong liền cho Hạ Vân Phong một cái hôn tái kiến, cảm giác được đôi môi Hạ Vân Phong nóng có chút tê người, nếu không phải là hắn có hẹn thì hắn đã trực tiếp đem Hạ Vân Phong ẵm lên lầu rồi (=..=).
“Ta đi nhé.” Hoằng Dạ dán tại bên tai y nói.
Hạ Vân Phong vẫn không nói gì, y uống mấy miếng nước đá sau, mới lười biếng nhìn về phía Hoằng Dạ đứng dậy đang muốn rời đi, y chịu đựng cơn nóng đến khó nhịn, thản nhiên hỏi: “Ngươi hẹn với ai?”
Hoằng Dạ có chút ngoài ý muốn Hạ Vân Phong lại hỏi như vậy, hắn cúi đầu nhìn Hạ Vân Phong, nghiền ngẫm.
“Nam hay là nữ?” Hạ Vân Phong một bên hỏi, một bên lại thong thả uống mấy ngụm nước lạnh lẽo, y uống rất chậm, đôi môi bị ướŧ áŧ tỏa sáng……
Hơn nữa y vô lực dựa vào tay vịn sô pha, áo ngủ trên người cũng rộng mở, có thể rõ ràng nhìn thấy khuông ngực rắn chắc cùng rốn của Hạ Vân Phong, thậm chí có thể đoán được y bên dưới cái gì cũng chưa mặc……
Hai chân y vén lên, có chút mỏi mệt tựa vào trên sô pha, cho dù là đùi y cũng lộ ở bên ngoài y cũng không có sửa sang lại áo ngủ, bởi vì y hiện tại thật sự quá nóng……
Mồ hôi, một chút một chút thấm ướt phía sau lưng y.
Hoằng Dạ đứng ở bên người Hạ Vân Phong, cúi đầu im lặng nhìn chăm chú vào Hạ Vân Phong, hắn không có điều giấu diếm đối với Hạ Vân Phong: “Bằng hữu ta định đi gặp là nữ nhânkia.”
“Có phải đó là người mẫu nội y nổi tiếng quốc tế mới từ nước ngoài về hay không?” Hạ Vân Phong ngay cả mí mắt cũng chưa nâng, thong thả uống miếng nước lạnh lẽo nhuận tâm.
“Ngươi biết nàng?” Hoằng Dạ còn chưa đi, hắn ngồi trên tay vịn sô pha, có chút khó hiểu nhìn Hạ Vân Phong, “Ngươi tìm người điều tra qua ta?” Bằng không như thế nào sẽ biết……
“Không có.” Hạ Vân Phong như thế nào có thể đi điều tra nhi tử mình, y chỉ nghĩ muốn hiểu nhi tử mình nhiều hơn, cho nên bình thường hay xem TV, cũng sẽ đặc biệt chú ý tin tức của Hoằng Dạ.
Mấy ngày hôm trước y nhìn thấy tin tức, truyền thông đưa tin quan hệ của Hoằng Dạ cùng người mẫu nội y đã là quá khứ. Nữ nhân kia hiện tại là người mẫu nội y đứng hàng đầu thế giới, mỹ nữ nước ngoài dáng người nóng bỏng, cũng là mối tình đầu của Hoằng Dạ. Ảnh chụp hai người cùng nhau đi dạo phố ăn cơm đều bị đăng lên, tin tức nói bọn họ tình cũ khônh rủ cũng tới.
Nhưng Hạ Vân Phong không có tin, truyền thông để câu khách cái gì cũng nói ra được, hơn nữa mấy ngày nay Hạ Vân Phong còn thường thường ngủ ở trong phòng của Hoằng Dạ.
Nếu Hoằng Dạ thật sự cùng nữ nhân kia quay lại, thì Hoằng Dạ đem y trở thành cái gì……
Người thứ ba, hay là tình nhân……
Y xem như là người phá hư cuộc sống tình cảm của nhi tử, hay là một cái phụ thân cái gì cũng đều nguyện ý vì nhi tử làm tất cả……
Y ở trong mắt Hoằng Dạ rốt cuộc là cái gì……
Hạ Vân Phong bảo trì lười biếng, ngẩng đầu nhìn về phía Hoằng Dạ đêm nay phá lệ đẹp mắt: “Nếu ta bảo đêm nay không cần đi, ngươi có thể nghe lời ta hay không, không đi gặp mặt.”
Y thực nóng.
Y thực cần.
Y không nghĩ giấu diếm.
Hoằng Dạ nâng cằm Hạ Vân Phong: “Ngươi đêm nay có rất nhiều chuyện quan trọng muốn nói với ta?” Hắn im lặng nhìn Hạ Vân Phong, nhìn thấy đôi môi Hạ Vân Phong có chút phiếm hồng, ngón tay hắn nhẹ nhàng cọ xát đôi môi Hạ Vân Phong……
“Ta không thoải mái.” Hạ Vân Phong ánh mắt mềm mại cùng mỏi mệt nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, y thậm chí là không nghĩ động nữa. Y đang muốn dựa qua ôm nhi tử một cái, chỉ muốn cảm giác một chút hơi lạnh từ nhiệt độ cơ thể của Hoằng Dạ.
“Ngươi có chuyện gì, chờ ta ngày mai trở về rồi nói sau.” Tay Hoằng Dạly khai đôi môi Hạ Vân Phong, nhưng ngữ khí của hắn vẫn thực ôn hòa, làm cho người ta nghe thực thoải mái.
Chính là…
Lời của hắn làm Hạ Vân Phong dừng lại tất cả suy nghĩ.
Vẻ mặt y không đổi nhìn Hoằng Dạ, thong thả lập lại một lần: “Ta nói, ta không thoải mái.” Y hiện tại thật sự rất không thoải mái……
“Ta bảo Hình Liệt xuống dưới cùng ngươi.”
Hoằng Dạ đứng lên, chuẩn bị lên lầu đi tìm Hình Liệt.
“Không cần.” Hạ Vân Phong lại ngăn trở hắn, Hoằng Dạ dừng cước bộ, Hạ Vân Phong lười biếng nói một câu, “Ngươi đi đi, ta hiện tại đã muốn không có việc gì rồi.”
“Vậy ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, ta ngày mai sẽ trở về sớm một chút.” Hoằng Dạ vẫn là thực săn sóc, thực ôn nhu hôn hai má Hạ Vân Phong một chút.
Hạ Vân Phong cũng không biết nên làm ra phản ứng gì, y mỏi mệt lên tiếng: “Ân.” Bởi vì quá nóng, y nóng không chịu được uống thêm mấy miếng nước đá, có điều y uống rất chậm.
Chậm giống như khó có thể nuốt xuống……
Hoằng Dạ đi rồi, sau đó chỉ có mình Hạ Vân Phong ở phòng khách ngồi thật lâu, áo ngủ y đều bị mồ hôi làm ướt đẫm, y đem điều hòa bật đến lớn nhất, vẫn là nóng đến ứa mồ hôi.
Hơn nữa y cũng không có khả năng chủ động đi tìm Hình Liệt hỗ trợ, Ngao Dương càng thêm không thể. Hai đứa đều là con y, y muốn gọi điện thoại cho Hạ Đông, nhưng đã trễ thế này, Hà Đông mang nữ nhân lại đây cần một đoạn thời gian rất dài, y căn bản là chịu đựng không được lâu như vậy nữa.
Lúc này.
Điện thoại lại vang lên.
Hạ Vân Phong lo lắng tiếng chuông điện thoại quấy rầy đến nhi tử, y thực gian nan tiếp điện thoại, lập tức chợt nge thấy giọng người kia, hiện tại y thật sự không muốn nghe điện thoại……
“Hạ Vân Phong, hiện tại ngươi nhất định rất khó chịu đúng không.” Đối phương thực cao thâm, làm cho người ta không biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, “Nếu ngươi quá khó chịu hãy dùng thứ ta tặng cho ngươi.”
Đối phương “ hảo tâm” nhắc nhở Hạ Vân Phong.
Hạ Vân Phong vừa định ngắt điện thoại chợt nghe thấy người kia lại cười nhạo bồi thêm một câu: “Ngươi không làm sẽ bị hư thoát, dược hiệu (= hiệu lực của thuốc) này rất mạnh có thể liên tục thật lâu.”
“……”
“Ngươi xem, nhìn ngươi hiện tại, thật giống một con chó bị mọi người coi thường…… (Đa Mộng: lật bàn phím, phiến mấy bàn tay)” (Trangki: lật bàn, thằng mất dạy, mấy thằng công trong truyện này thằng nào cũng muốn ăn đòn)
Đọc chương này có cảnh thương thương thúc:’(