Bắt Đầu Hạnh Phúc

Chương 24: Đau nhức khó nhịn

Một tay ôm lấy Tề Xảo lõa thể

đang ngủ say, một tay nhẹ nhàng đan vào mái tóc dài, Trần Thần nương theo nắng sớm, mỉm cười, tinh tế đánh giá ái nhân.

Đúng vậy, Tề Xảo không phải là “bạn gái” của anh, mà là người anh yêu!

Ái nhân…

Chỉ hai từ đó thôi đã khiến tâm Trần Thần tan chảy.

Người yêu của anh đang ngủ say, đầu vai lộ ra bên ngoài in đầy dấu răng và dấu hôn hồng hồng. Trần Thần vui vẻ, nhẹ nhàng kéo chăn mỏng đắp cho Tề Xảo. Xem ra, tối hôm qua đã làm Tề Xảo mệt lả rồi.

Cứ như thế lẳng lặng ngắm Tề Xảo, thẳng đến khi mặt trời lên cao, tiểu tư ở bên ngoài chờ lâu sốt ruột, nhịn không được gõ cửa phòng.

Nghe thấy tiếng đập cửa, cho dù rất nhẹ, Trần Thần cũng sợ đánh thức Tề Xảo. Nhẹ tay nhẹ chân ngồi dậy, dém chăn thật kĩ, tay tùy tiện cầm một bộ y phục trên mặt đất mặc vào, chân không đi giày, Trần Thần bước nhanh ra mở cửa.

Tiểu tư chưa kịp mở miệng đã bị Trần Thần trừng mắt lườm một cái.

“Nói nhỏ thôi, A Xảo còn đang ngủ!”

Tiểu tư bị trừng đần người, lăng lăng gật đầu.

“Chuyện gì? Nói mau.”

“Kiều quản gia và Kiều quản sự đợi nửa ngày không thấy lão gia, sai tiểu nhân đến gọi lão gia ạ.”

Trần Thần nhíu mày. Đáng lẽ anh phải đi, mọi công việc hiện giờ đều cần anh đích thân ra mặt. Thế nhưng vừa nghĩ tới Tề Xảo còn đang nằm trên giường, nhất là ngày hôm qua hai người vừa mới thân mật xong, anh luyến tiếc, cũng không yên tâm rời đi.

Tự vấn chưa đến một giây đồng hồ, Trần Thần liền sảng khoái quyết định trốn việc. Anh phải chuyên tâm bồi vợ.

“Ngươi nói lại với Kiều quản gia cùng Kiều Vân Thâm rằng hôm nay ta không đi. A Xảo cần người chăm sóc. Còn nữa, thông báo cho lão lão gia và lão phu nhân đừng chờ chúng ta, A Xảo…” Nghĩ đến đêm qua Tề Xảo khóc lóc thảm thương, cuối cùng cứ thế ngủ mất, Trần Thần cong khóe môi, “Hôm nay chắc không dậy nổi rồi.”

Chẳng thèm để ý tiểu tư kia, Trần Thần quay đầu thấp giọng phân phó Chi Hương và Quế Hương đang đứng chờ một bên, “Dặn phòng bếp làm chút thức ăn thanh đạm, ninh ít cháo, giữ ấm trên bếp, đợi khi nào A Xảo tỉnh sẽ ăn. Đun thêm nước ấm, buổi chiều chúng ta cần tắm rửa. Các ngươi đi chuẩn bị một bộ chăn đệm sạch sẽ, chờ A Xảo dậy hẵng đổi.”

Bởi vì đêm qua Tề Xảo ngủ mất rồi, anh không dám tắm cho Tề Xảo, chỉ lau sơ qua, lột ra giường ném đi, hai người trực tiếp ngủ trên đệm.

Ngày hôm qua Chi Hương Quế Hương bất cẩn nghe được nên giờ mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng Trần Thần, đầu cúi gằm.

“Vâng, lão gia.”

Trần Thần vừa lòng gật đầu, đóng cửa về phòng.

Ba người bị lưu lại bên ngoài, Chi Hương Quế Hương nhanh chóng rời đi, chấp hành mệnh lệnh của Trần Thần. Tiểu tư thông báo đứng ngây ngốc, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại: Viên phòng… Viên phòng… Đột nhiên nhớ ra, phải báo ngay cho lão lão gia lão phu nhân biết!!!

Xoay người, tiểu tư vội vã chạy đi báo cho Tề lão gia tử và Tề cha tin tức này, hoàn toàn quên báo lại Kiều quản gia.

Hai vợ chồng già vừa mới ăn xong điểm tâm, đang ngồi tán gẫu, nhìn thấy tiểu tư nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, thở không ra hơi, đều có chút sửng sốt.

“Đây là làm sao?” Tề cha cầm quạt quạt, nghi hoặc hỏi.

“Lão… Lão phu nhân” Tiểu tư thở hổn hển, cố nuốt một ngụm nước miếng, “Lão gia cùng thiếu phu nhân… Viên phòng!”

“Viên phòng thôi mà! Ngươi kích động làm….”

Tề cha vốn không cho là đúng đột nhiên dừng lại, nháy mắt mấy cái, sau đó cực kì thô bạo tóm lấy cổ áo tiểu tư, hai mắt trừng lớn, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu tư.

“Ngươi lặp lại lần nữa!!”

Tiểu tư bị Tề cha áp sát, sợ đến trắng mặt, run run rẩy rẩy trả lời: “Lão… Lão gia cùng… Cùng thiếu phu nhân, viên phòng…”

“Viên phòng?” Tề cha lần thứ hai áp sát lại, nhẹ giọng hỏi.

“Viên… Viên…” Tiểu tư liều mạng rụt cổ, cố sống cố chết gật đầu đảm bảo tính chân thực của tin tức.

“Viên phòng…” Tề cha thì thào, ánh mắt trở nên mê ly, buông lỏng hai tay, tiểu tư liền ngã trên mặt đất.

Tề cha hoàn toàn không để tâm đến tiểu tư, ông hiện tại vô ý thức xoay người, lê bước đi về hướng mà chính bản thân cũng không biết.

Ngay lúc tiểu tư cho rằng Tề lão phu nhân bị ma nhập mất rồi, Tề cha đột nhiên quay lại, khiến tiểu tư sợ hãi rụng rời ngã phịch dưới đất.

Tề cha mặc kệ tiểu tư, một bước vọt tới trước mặt Tề lão gia tử, tóm chặt cổ áo lão, hai mắt phát sáng.

“Lão nhân, A Xảo viên phòng! Ta sắp có tôn tử! Tôn tử béo béo trắng trắng! Tôn tử sẽ nhu thuận gọi ta gia gia đó!!”

Tề lão gia tử luôn luôn động kinh lần này trầm mặc đến lạ, biểu cảm khuất trong bóng tối khiến người nhìn không ra.

Tề cha bất mãn, “Lão nhân! Ta sắp có tôn tử đấy! Tại sao ngươi chẳng nói chẳng rằng gì hết vậy!”

Lúc này, Tề lão gia tử ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng.

“Ngao~ A Xảo nhà ta bị người gặm~ Hu hu hu~ A Xảo mà ta bảo hộ gần hai mươi năm! Cuối cùng lại bị sói ăn mất! Ngao~”

Đầu óc Tề cha đang trong cơn kích động bị một loạt tràng “ngao ngao” của Tề lão gia tử kéo bình tĩnh trở lại. Ông dùng ánh mắt bình thản dung hợp hàng vạn hàng nghìn cảm xúc phức tạp khó tả —— Các tình yêu không nhìn lầm, Mèo Lười cũng không gõ sai, chính là biểu tình như vậy —— nhìn Tề lão gia tử.

“Hai đứa đã thành thân đương nhiên phải viên phòng! Viên phòng rồi ta mới có cháu ẵm!”

Tề lão gia tử nhẫn nhịn nước mắt chảy xuống, cõi lòng tan nát mà ai oán nhìn Tề cha.

“Thành thân thì thành thân! Sao có thể đem A Xảo nhà ta gặm sạch chứ?! Ngao~ Tiểu tử thối Trần Thần kia, ta muốn tiêu diệt nó!!!”

Tề cha không để ý tới Tề lão gia tử hoa tay múa chân, vẫn tóm cổ áo lão. Ánh mắt phức tạp mà chán ngán áp sát ánh mắt của người đối diện.

“Thành thân rồi sẽ viên phòng. Đây là điều đương nhiên! Ngươi… không phải không biết chứ?”

Nước mắt tạm ngừng, Tề lão gia tử chớp chớp hai mắt ướŧ áŧ, vô tội nhìn Tề cha.

“…Ta quên rồi…”

Cuối cùng, ánh mắt Tề cha hoàn toàn chỉ còn khinh bỉ quăng Tề lão gia tử đi, xoay người, vô cùng tao nhã phất ống tay áo, sau đó dùng ánh mắt nữ vương miệt thị + khinh bỉ quét mắt nhìn Tề lão gia tử, thản nhiên mở miệng.

“Ngớ ngẩn.”

Phập…

Một tiễn xuyên tim đóng chặt Tề lão gia tử trên ghế, ngây ngốc nhìn Tề cha, quên luôn cả khóc.

Tề cha chẳng buồn chú ý tới bộ dạng hóa đá của bạn già nhà mình, tao nhã sửa sang đầu tóc, thở dài.

“Quả nhiên, lúc trước mình nên gả cho XXX.” Thất vọng liếc qua Tề lão gia tử, “May mắn A Xảo không giống kẻ nào đấy.”

Xoay người bỏ đi.

“Không? Hả? A!!! Cha đứa nhỏ ơi! Ta sai rồi!!!”

Tề lão gia tử lưng cắm mũi tên “ngu ngốc” “bị kì thị”, chạy vội ôm đùi Tề cha, khuôn mặt già nua nhăn nhúm, nước mắt nước mũi giàn dụa, đáng thương rêи ɾỉ.

“Cha đứa nhỏ à, ngươi không thể gả cho XXX!!! Ngươi không thể biến A Xảo nhà ta thành đứa nhỏ không cha được!!!”

Tề cha khóe mắt co giật, nhìn Tề lão gia tử ôm đùi mình cực kì mất thể diện. Ông vừa định nói, Kiều quản gia cùng Kiều Vân Thâm tiến vào.

Đối mặt với hình ảnh Tề lão gia tử ngồi bệt dưới đất giống như con rắn quấn lấy chân Tề cha, còn rơi lệ đầy mặt, Kiều quản gia coi như không thấy. Ông lạnh nhạt đảo mắt nhìn người nào đó trên mặt đất, sau đó mặt không đổi sắc tiêu sái đi đến trước mặt Tề cha.

“A Thần xảy ra chuyện gì mà không tới? Trên đường gặp Chi Hương không cho ta qua, rốt cuộc là làm sao?” Trong mắt không giấu nổi lo lắng.

“A Thần ấy à~” Nhắc tới chuyện vui Tề cha mặc kệ đống dưới chân, lấy khăn che miệng, cười híp mắt.

“Không lâu nữa đâu, ta sẽ thành gia gia!”

Kiều quản gia mặt không đổi sắc một phút đồng hồ, đột nhiên ánh mắt vụt lóe lên một tia sáng, nhãn thần nóng rực hơn vài phần, khóe miệng ẩn ẩn nhếch lên.

“Ừm. Xem ra hai ngày này A Thần không ra ngoài được rồi. Sự vụ cửa hàng ta và Vân Thâm sẽ đảm nhiệm.”

Tề cha cười càng thêm vui vẻ, “Vẫn là Vân Chi chu đáo!”

Kiều Vân Thâm đã biết chuyện gì xảy ra, trầm ngâm một chút, “Phụ thân, mỗi hai ta chỉ sợ làm không xuể.”

Kiều quản gia khựng lại. Quả thật việc rất nhiều, còn cả xưởng gốm, công trường với việc thu mua. Tề cha cũng thu lại tươi cười. Hiện tại Tề gia như thế nào ông biết rõ, nhiều sự vụ như vậy chỉ dựa vào Văn Chi cùng Vân Thâm là không thể. Bản thân ông là ca nhi không giúp được gì, nếu có người hiểu rõ mọi việc thì tốt rồi.

Hiểu rõ…

Ba người nhất chí nhìn Tề lão gia tử ngồi trên mặt đất…

Tề lão gia tử mờ mịt chớp chớp mắt, không hiểu sao lão tự dưng thấy lạnh hết sống lưng.

“Làm… Làm sao vậy? Mấy người nhìn ta làm chi?”

Tề cha nháy mắt cười như trăm hoa đua nở, cả người tỏa ra khí tức ôn nhu.

“Lão nhân, ta có việc muốn cùng ông thương lượng.”

Tề lão gia tử tổng cảm thấy rất nguy hiểm, nhưng lại không biết nguy hiểm chỗ nào, chỉ có thể lăng lăng trả lời, “A?”

Tề cha cười ôn nhu như nước.

“Đến đây, hai ta chậm rãi thương lượng.”

Mặc kệ bên này Tề cha dùng cách gì lừa dối Tề lão gia tử, Trần Thần bên kia sau khi đóng cửa, lại leo lên giường.

Cởi bộ y phục mặc tạm lúc nãy, Trần Thần khỏa thân chui vào chăn, nhẹ nhàng ôm Tề Xảo vào lòng. Dịu dàng hạ một nụ hôn lên cái trán trơn bóng, Trần Thần mỉm cười nhắm hai mắt, chuẩn bị ngủ tiếp.

Không lâu sau, trên giường truyền ra tiếng hít thở đều đều.

Theo thời gian trôi qua, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào phòng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sáng, thẳng đến khi ánh mắt trời chuyển sang màu vàng rực rỡ, Tề Xảo vẫn luôn ngủ say mới run rẩy lông mi, mơ màng tỉnh lại.

Mở mắt mơ hồ nhìn quanh, đập vào mắt Tề Xảo là một mảng da thịt màu tiểu mạch.

Hình như là… Ngực ai đó…

Màu tiểu mạch… Thật rắn chắc…

…Muốn cắn một ngụm…

Tề Xảo ngái ngủ dựa theo suy nghĩ của mình mà làm… Cắn một cái… Rồi liếʍ một chút…

Quả nhiên rất săn chắc… Cảm giác không tồi nha…

….Muốn sờ sờ một tí…

Vươn tay…

“Hừ…”

Cánh tay mỏi nhừ, không có khí lực, vai cũng thế, làm sao vậy?

Khẽ cau mày, Tề Xảo mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện đã xảy ra, sau đó, Tề Xảo bi kịch…

“Ai u…”

Xót quá… Đau quá… Khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều chua xót! Dù ngày trước sinh bệnh, nằm trên giường nửa tháng cũng không đau đến thế! Làm sao vậy?

Nghi hoặc cúi đầu…

Vết đỏ… Thật nhiều…

Vết tím…. Thật nhiều….

Cái kia hình như là dấu răng…. Sao cũng nhiều vậy?

Ô? Đầu nhũ, sao, sao cũng hồng hồng, sưng lớn thế này….

Môi có chút đau…. Thử cắn nhẹ một cái…

“Ai…”

“Ngoan, nằm yên!” Trần Thần đã sớm tỉnh, nhanh tay kéo người ôm vào lòng.

“A Thần.”

Vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn khiến Tề Xảo sợ run, muốn đưa tay sờ cổ họng, nhưng đau nhức làm cho Tề Xảo không thể nào thực hiện được động tác này.

Chú ý tới điều này, Trần Thần vội vàng xuống giường, cầm lấy ấm trà trên bàn rót một chén nước, trở về giường, nâng đầu Tề Xảo, chậm rãi giúp y uống nước.

Uống hết một chén, Tề Xảo thấy đỡ hơn chút, cũng thanh tỉnh hơn nhiều, lúc này mới nhận ra, Trần Thần đang khỏa thân, cộng thêm phía sau và toàn thân đau nhức không thôi… Chính mình, cũng trần trụi giống Trần Thần…

Sau đó chậm chạp nhớ lại đêm qua…

Bùng…

“Khụ khụ… Khụ…” Hình ảnh quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Tề Xảo ho khan.

“Không sao chứ!” Trần Thần dù khẩn trương nhưng vẫn cẩn thận ôm Tề Xảo, nhẹ nhàng vỗ sau lưng y.

Da thịt tiếp xúc truyền đến nhiệt độ nóng rực càng khiến Tề Xảo ho khan không ngừng.

Trần Thần có chút luống cuống, “Làm sao vậy, A Xảo? không thấy thoải mái chỗ nào? Người chờ chút, ta đi mời đại phu!”

“Đừng!”

Chỉ cần nghĩ tới người ngoài sẽ nhìn thấy dáng vẻ mình lúc này, Tề Xảo liền xấu hổ, quên cả ho khan.

Trần Thần cau mày, lo lắng nhìn Tề Xảo, vòng tay dùng sức ôm chặt Tề Xảo hơn.

Mặt Tề Xảo đỏ hồng, thậm chí thân thể cũng phiếm màu hồng nhạt, điểm thêm những dấu hôn càng tăng thêm vẻ liêu nhân.

“Ta không sao.” Tề Xảo cúi đầu, yếu ớt nói.

“Sao có thể không có chuyện gì? Ngươi ho khan nhiều như thế!”

Tề Xảo sốt ruột ngẩng đầu, nhưng vừa nhìn thấy Trần Thần, lại thẹn thùng cúi xuống, “Thật không sao mà! Giờ đâu, đâu ho khan nữa!”

Hình như là…

Trần Thần tỉnh táo lại, đại não bắt đầu hoạt động, nhìn người yêu xấu hổ đến đỏ bừng, anh làm sao không biết đang xảy ra chuyện gì!

Trần Thần bật cười, quả nhiên là mình lo lắng thái quá rồi.

Hôn lên trán Tề Xảo, “Không sao là tốt! Muốn ngủ nữa không?”

Tề Xảo vốn đang xấu hổ muốn chết rốt cục ý thức được phòng hình như rất sáng, “Bây giờ là mấy giờ?”

“Quá trưa rồi.”

Tề Xảo trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn Trần Thần. Đã quá trưa rồi?! Như vậy, cha…

“Ta đã nói cho cha biết, yên tâm đi!” Nhìn ra suy nghĩ của Tề Xảo, Trần Thần săn sóc mở miệng.

“Cha… Đã biết?”

“Ừ. Phụ thân, Kiều quản gia, Vân Thâm, hẳn cũng đều biết. Ngươi yên tâm đi!”

Đều biết…

Tề Xảo cảm thấy bản thân không còn mặt mũi nào nhìn người! Hóa ra ai cũng biết!

Nhìn Tề Xảo mếu máo, Trần Thần buồn cười, nhẹ nhàng hôn môi Tề Xảo.

“Yên tâm! Bọn họ vui mừng còn không kịp!”

Tề Xảo hai mắt ướt nước nhìn Trần Thần.

Bọn họ vui rồi, còn ta đâu dám gặp người nữa! Xấu hổ muốn chết!

“Viên phòng tất nhiên mọi người đều sẽ biết!” Trần Thần an ủi.

Tề Xảo chớp mắt, “Thật sao? Sẽ không trêu chọc ta?”

“Ừ.” Trần Thần gật đầu khẳng định. Bọn họ sẽ chỉ dùng ánh mắt ái muội nhìn ngươi thôi.

Tề Xảo bị Trần Thần lừa gạt vẫn ngây ngô tin tưởng.

Không thể không khen, Tề Xảo rất ngoan, rất dễ lừa nha!