Phong Hành Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 13: Thân phận bị bại lộ ?!

- Edit:

Đông Thiên

- Beta:

Đông Thiên

“Cái gì… làm sao có thể!” Thiên Chiếu kính trong tay Tử Huyễn Nguyệt rớt xuống, hoàn hảo có chức năng tự thu về, Thiên Chiếu kính tự động thu vào túi không gian.

Thiên Khiếu Hàn đang chuẩn bị tiếp tục ăn bánh lại bị Tử Huyễn Nguyệt đột nhiên xuất hiện bên cạnh nắm chặt cổ tay cầm kiếm của mình.

“Làm sao có thể! Thanh kiếm này tại sao trên tay ngươi!” Tử Huyễn Nguyệt không dám tin lớn tiếng la lên.

“Cái gì…” Thiên Khiếu Hàn không hiểu lý do, đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay mạnh qua chỗ khác, Ảnh Cô Nguyệt cũng đúng lúc trừng mắt nhìn hắn.

Xong rồi, quên mất! Tử Huyễn Nguyệt là nhân vật cấp tông sư a, ông trời ơi, lớp ngụy trang trên vũ khí thoáng cái đã bị nhìn thấu!

“Thiên Khiếu Hàn ngươi là đồ đần!” Ảnh Cô Nguyệt dùng sức trừng Thiên Khiếu Hàn.

“Hứ! Ngươi không phải cũng đã quên sao!” Thiên Khiếu Hàn lại trừng trở về.

“Kiếm trên tay ngươi! Ngươi phải chú ý!” Ảnh Cô Nguyệt vứt qua một cái khinh bỉ.

“Cường từ đoạt lý!” Chỉ ngươi biết khinh bỉ à? Ta cũng biết!

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Tử Huyễn Nguyệt mất kiên nhẫn, nàng vẫn luôn tìm kiếm Ảnh Cô Nguyệt, các huynh đệ tỷ muội một bang cũng vẫn luôn tìm kiếm, đến bây giờ từng điểm tân thủ sinh ra còn có người luân phiên canh giữ, nhưng vẫn mãi không có tin tức. Chính là hiện tại, kiếm của Nguyệt lại xuất hiện.

Khi đúc bảo kiếm này, hệ thống đột nhiên thông báo nói thanh kiếm trước tiên sẽ tuân theo nguyện vọng của Nguyệt cấp cho Truy Nhật, nếu Truy Nhật không nhận thì lấy làm vật phẩm đặc biệt do hệ thống tạm thời cất giữ. Nguyệt Ảnh là thanh kiếm đầu tiên người chơi tế lô tạo thành, cũng là thanh thần khí đầu tiên người chơi đúc ra, đương nhiên sẽ nhận sự trói buộc đặc biệt của hệ thống. Hơn nữa thứ mà hệ thống gọi là ‘tạm thời’, mọi người cũng rất hiểu rõ, tám phần là để cho Nguyệt sau khi trọng sinh.

Vậy nên hiện tại nhìn thấy thanh kiếm này, Tử Huyễn Nguyệt không thể nghi ngờ bắt được hy vọng tìm được Nguyệt Ảnh Mê Mộng.

Thiên Khiếu Hàn chớp mắt mấy cái, con ngươi bay nhanh chuyển động trong vành mắt, bên miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, Ảnh Cô Nguyệt nhìn mà lòng run lên. Một đoạn thời gian ở chung với Thiên Khiếu Hàn nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn đã khiến hắn nhận thức đầy đủ bản chất người này, mặc dù có chút lo lắng nhưng nhiều hơn là hiếu kỳ hắn cùng biện pháp gì vượt qua cửa ải khó khăn lần này.

Ảnh Cô Nguyệt đột nhiên thật bi ai phát hiện mình hình như đã sa đọa. Ai, gần son thì đỏ gần mực thì đen, tất cả đều là lỗi của tên tiểu nhân Thiên Khiếu Hàn kia! Ảnh Cô Nguyệt không chút lưu tình mang toàn bộ trách nhiệm đẩy cho Thiên Khiếu Hàn.

“Cái kia a, Huyễn, ngươi buông tay trước được không?” Vẻ mặt Thiên Khiếu Hàn đột nhiên rất lạnh nhạt, dùng giọng bình tĩnh nói, tuy không phải ra lệnh, nhưng trong lời cũng không để người từ chối.

Tử Huyễn Nguyệt lặng đi một chút, buông tay xuống.

Ảnh Cô Nguyệt nhíu nhíu mày, tại sao cảm thấy bộ mặt nàycùng loại giọng này hình như rất quen thuộc.

“Ta không phải cố ý muốn lừa gạt ngươi, chỉ có điều, ngươi biết đấy, bây giờ ta chỉ là một người mới, nhưng ta không muốn dựa vào sức của các ngươi để trở nên mạnh.” Thiên Khiếu Hàn thu kiếm lại, chậm rãi nói.

“Ta nghĩ đợi thêm một khoảng thời gian nữa liên lạc với các ngươi, yên tâm đi, ta ở cùng Bích Huyết Hàn, sẽ không có vấn đề gì.”

Đúng a, chúng ta ở cùng nhau có thể có vấn đề gì. Ảnh Cô Nguyệt nghĩ.

Di?! Không đúng a! Ảnh Cô Nguyệt thoáng kinh ngạc, hắn, hắn, hắn nói ai?! Ai là Bích Huyết Hàn?!

Ảnh Cô Nguyệt kinh ngạc nhìn Thiên Khiếu Hàn, lại phát hiện Thiên Khiếu Hàn lén nháy nháy mắt với mình. Ảnh Cô Nguyệt vô cùng có xúc động muốn té xỉu! Ta XXOO! Thiên Khiếu Hàn ngươi là tên hỗn đản!

“Hắn là Bích Huyết Hàn?” Tử Huyễn Nguyệt ngây người nhìn Ảnh Cô Nguyệt.

“Đúng vậy, thật khéo đúng không. Vì tưởng niệm đối thủ mạnh nhất của ta, ta lấy ‘Hàn’ làm tên. Mà hắn lại cũng có suy nghĩ giống vậy, lấy ‘Nguyệt’ làm tên. Lúc đó chúng ta đã cười rất lâu.”

Ảnh Cô Nguyệt cuối cùng hiểu được tại sao lại quen như vậy. Đây rõ ràng chính là vẻ mặt cùng giọng nói trước kia của mình! Hắn lần nữa cảm nhận được Thiên Khiếu Hàn có thiên phú giả dạng!

“Nguyệt… ngươi chính là Nguyệt?!” Tử Huyễn Nguyệt như đã tin, vô cùng kinh hỉ cầm tay Thiên Khiếu Hàn.

Thiên Khiếu Hàn không biến sắc lấy tay Tử Huyễn Nguyệt xuống, “Đúng vậy.”

“Hảo tiểu tử, đến bây giờ vẫn không thích để người chạm a.” Tử Huyễn Nguyệt trêu đùa, quay đầu nhìn có vẻ rất bình tĩnh, thật ra trong lòng đã bị đả kích nặng nề với thân thể ‘mộc mạc’ của ‘Thiên Khiếu Hàn’, “Có điều ngươi hiện tại thay đổi thật nhiều a.”

“Đúng vậy.” Thiên Khiếu Hàn cũng quay đầu, ôn nhu nhìn Ảnh Cô Nguyệt.

Ảnh Cô Nguyệt một trận rét lạnh, ông trời, hai người kia, đây là cái ánh mắt gì a! Ngươi, các ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì!

“Này! Mặc dù trước kia chúng ta là địch nhân, nhưng ta vẫn rất thưởng thức ngươi.” Tử Huyễn Nguyệt khi nói chuyện với người khác vẫn luôn hết sức kiêu ngạo.

Ảnh Cô Nguyệt trong lòng cười khổ, đối tượng nói chuyện của ngươi sai rồi a, đại tỷ!

“Tiểu Nguyệt, ố không, hiện tại là Hàn, hình như bị ngươi ảnh hưởng rồi a.” Tử Huyễn Nguyệt nhăn mặt cau mày. Từ mới đầu nhìn Thiên Khiếu Hàn, nàng một điểm cũng không phát hiện khí chất trước kia của Nguyệt.

Cái loại hờ hững, điềm tĩnh, cao quý thoát tục lạnh lùng này phảng phất hết thảy đều không liên quan đến hắn.

Đại tỷ, ngươi lại nói sai rồi! Ảnh Cô Nguyệt tiếp tục oán thầm, ta đã bị một tên tiểu nhân mang nhuộm đen!

Thiên Khiếu Hàn nhịn cười đến nội thương, nhìn Ảnh Cô Nguyệt bị Tử Huyễn Nguyệt thuyết giáo.

“Có điều, hắn ở cái dạng này rất tốt.” Giọng Tử Huyễn Nguyệt đột nhiên mềm đi, Ảnh Cô Nguyệt cùng Thiên Khiếu Hàn đều sững sờ.

“Sau này, xin chiếu cố đến hắn, ngàn vạn lần đừng để hắn trở lại bộ dạng băng sơn ngàn năm không đổi kia.” Tử Huyễn Nguyệt vỗ vỗ vai Ảnh Cô Nguyệt, Ảnh Cô Nguyệt ngây ngốc gật đầu.

“Ta cũng sẽ chiếu cố hắn.” Thiên Khiếu Hàn mỉm cười trách móc.

“Biết rồi! Hiện tại Thiên Cung đã cho phép kết hôn đồng giới, hơn nữa hiệu lực pháp lý của hôn ước cũng hữu hiệu như trong hiện thực, ngươi tích cực một chút, sớm ngày ôm mỹ nhân trở về.” Tử Huyễn Nguyệt ở trước mặt Ảnh Cô Nguyệt hoàn toàn là một bộ dáng cà lơ phất phơ.

“Hiểu.” Thiên Khiếu Hàn tiếp tục duy trì nụ cười nhạt.

Ảnh Cô Nguyệt đã hóa đá.

“Nhưng nếu nói đến mỹ nhân, diện mạo hai người các ngươi tại sao biến hóa nhiều như vậy a?” Tử Huyễn Nguyệt cẩn thận đánh giá hai người, ta đều không nhận ra được, biến hóa quá lớn.

“Trước kia hai người chúng ta đều chỉnh xuống 20%, lần này lúc tiến vào hệ thống tự chỉnh chúng ta lên 20%, ai, hiện tại cả đường cũng không dám lên.” Thiên Khiếu Hàn than thở.

“A?! Trước kia các ngươi đều là một trong thập đại mỹ nam tử của Mộng Hồi, thế mà lại là chỉnh xuống 20%!” Tử Huyễn Nguyệt mắt trợn trắng, sau đó xoa bóp huyệt thái dương, thật sự là hai cái tai họa a, không biết hệ thống rốt cuộc muốn làm gì a.

“Tốt lắm, ta tiếp tục đánh quái, các ngươi tiếp tục ăn đi, nhớ chừa cho ta một chút.” Tử Huyễn Nguyệt khoát khoát tay, quên đi, chuyện Nguyệt giấu nàng để sau tính sổ đi.

“Yên tâm, Nguyệt làm rất nhiều.” Thiên Khiếu Hàn lại ôn nhu nhìn Ảnh Cô Nguyệt, Ảnh Cô Nguyệt đã hóa đá còn chưa hồi phục lại.

“Thiệt là đức hạnh a, chúc mừng ngươi nha.” Tử Huyễn Nguyệt giũ giũ áo choàng tím, lại giơ lên Thiên Chiếu kính, tiếp tục tàn sát hồ điệp vừa chậm chạp sinh ra.

“Thiên! Khiếu! Hàn! Ngươi giải thích cho ta xem!” Ảnh Cô Nguyệt từ trạng thái hóa đá khôi phục lại, trong mắt tỏa ra sát khí, từng chữ từng chữ thấp giọng gằn.

“Hửm, cái này ấy à, Nguyệt a…” Thiên Khiếu Hàn liên tiếp lùi về phía sau.

Đột nhiên nghe được Tử Huyễn Nguyệt hô to: “Cẩn thận! Điệp Vương xuất hiện!”

——————————————————————————————–

Lưu ý trong chương này ‘hắn’ mà Tử Huyễn Nguyệt nói chính là Thiên Khiếu Hàn bị lầm là Ảnh Cô Nguyệt.

Thiếu một chương nữa, mai nhé!