Phong Hành Thiên Hạ

Quyển 1 - Chương 5: Nhiệm vụ = ngược đãi trá hình ?!

- Edit:

Đông Thiên

- Beta:

Đông Thiên

Trong lúc Thiên Khiếu Hàn số khổ thi chạy cùng thanh quái, Ảnh Cô Nguyệt cũng chỉ có thể đáng thương ở tửu điếm bưng chén dĩa.

Nếu như bưng chén dĩa bình thường vậy thì thôi, nhưng hiện tại… hiện tại vấn đề là một đám người đang giương mắt nhìn hắn mà không phải đang dùng cơm! Ánh mắt nhìn hắn hệt như nhìn thức ăn, hệt như hắn mới là đồ để ăn!

Trời ạ! Này còn muốn người sống không! Đã thế phải lấy nhiệm vụ làm trọng, khách nhân dù nói thế nào cũng là khách nhân, chỉ cần không gây ra cái gì đại loạn hắn cũng không được phát tác!

Bị người dùng ánh mắt như nhìn ‘điểm tâm’ nhìn chăm chú đến rét run như thế có thể tính là gây ra đại loạn không? Trong lòng Ảnh Cô Nguyệt thầm nghĩ, đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.

“Miêu mễ đáng yêu! Bên này, bên này mang thức ăn tới nào!” Nữ nào đó đang ngoắc ngoắc.

… Cái gì gạo?! Miêu mễ đáng yêu?!

Mễ đồng âm với mễ (gạo).

“Miêu mễ đáng yêu! Chúng ta bên này cũng không thể thiếu à!” Một nam nào đó cũng đang ngoắc ngoắc.

… =-=, ta nhẫn!

“Miêu mễ đáng yêu! Ta có thể cùng ngươi nắm cái tay không? Tay ngươi thật đẹp~” Nữ nào đó mắt sao sao.

… Ảnh Cô Nguyệt thực choáng váng, hắn là người bưng chén dĩa vì cái gì phải dùng bàn tay bưng chén dĩa cùng người khác nắm tay?!

“Miêu mễ đáng yêu, ta có thể hôn ngươi không a…” Nam tục tĩu nào đó chảy nước miếng.

… Không đợi hắn nói xong Ảnh Cô Nguyệt liền lập tức chạy trối chết!

Sau đó người tiếp theo lấy hắn làm mục tiêu lại đang đợi hắn, a!!! Cuộc sống thế này khi nào mới kết thúc a! Ảnh Cô Nguyệt lần này xem như cảm nhận được cảm giác một giây như một năm, nhớ tới Nguyệt Ảnh Mê Mộng đại danh đỉnh đỉnh cư nhiên bị mấy tục nam tĩu nữ dọa sợ đến mức chạy bay tới chạy bay lui không dám gặp người, truyền ra không khiến người cười tựa hồ là không thể, ít nhất bằng hữu trong bang kia của mình sẽ không chút lưu tình cười lăn lộn trên mặt đất, 囧.

Khi Ảnh Cô Nguyệt đau khổ dằn vặt, Thiên Khiếu Hàn cũng không tốt đến đâu.

Tất cả người a! Tất cả người a! Nhưng cái thôn này rốt cuộc có bao nhiêu người a! Hoàn hảo không tính trẻ sơ sinh… T-T

Thiên Khiếu Hàn căn cứ danh sách hệ thống đưa ra, từng bước từng bước tìm người thi chạy, trên tới lão công công lão bà bà bảy tám chục tuổi, dưới đến nam oa oa nữ oa oa bảy tám tuổi, Thiên Khiếu Hàn không nói gì hỏi trời xanh.

“MMD! Ngươi đùa ta!!”

Vì sớm một chút để Ảnh Cô Nguyệt thoát ly biển khổ, cũng vì sớm một chút để bản thân ly khai nơi quỷ quái này, Thiên Khiếu Hàn gấp rút tìm người thi chạy. Nhưng không biết hệ thông quỷ này làm cái quỷ gì lại không cho phép tất cả cùng chạy, phải đến từng người từng người. Điều này dẫn tới kết quả là, bởi vì độ thực siêu cao của Mộng Hồi Cổ Triều, Thiên Khiếu Hàn phải thỉnh thoảng nghỉ ngơi, đợi tất cả mọi người cùng hắn thi xong, đã là ngày thứ ba.

Cũng chính là ba ngày Ảnh Cô Nguyệt bưng chén dĩa, mặc niệm…

Ngày thứ tư, vì tránh cho Ảnh Cô Nguyệt không thể nhịn được nữa phát điên khiến nhiệm vụ thất bại còn phải lặp lại một lần nữa cái nhiệm vụ biếи ŧɦái này, Thiên Khiếu Hàn cố gắng hết sức ở khoảng thời gian ngắn nhất tiêu diệt tất cả quái vật. Mặc dù sau đó mệt muốn chết bị thương nửa mạng, nhưng hoàn hảo có kinh nghiệm vô nhân đạo trong sơn động chống đỡ, Thiên Khiếu Hàn vẫn coi như thuận lợi tại một ngày hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Thiên Khiếu Hàn dĩ nhiên đi tìm người hóa trang Miêu Nương đáng thương kia, lúc này Ảnh Cô Nguyệt đã luyện thành thần kinh vô cùng cường da mặt vô cùng dày, nhận ánh mắt nóng bỏng sắc bén của người khác, hắn đều có thể xem như bí đao bí đỏ dưa hấu dưa gang đu đủ chôm chôm khổ qua, mà thân hình thoăn thoắt dị thường, dưới vô số cặp vuốt sắc lang với tới với lui, Ảnh Cô Nguyệt đều có thể vững vàng bưng chén dĩa, trong rừng rậm vuốt sắc an toàn qua lại, trên mặt mang theo tươi cười, mấy cái vuốt vuốt kia dám thật sự là cả làn váy cũng không đυ.ng tới, lệnh Thiên Khiếu Hàn nhìn mà thán phục.

Có điều luyện được là một chuyện, chịu được không lại là một chuyện khác. Vừa nghe thấy có thể ly khai, Ảnh Cô Nguyệt lập tức điên cuồng gào thét một tiếng, khóc không thành tiếng.

“Cuối cùng đã kết thúc a!”

Tóm lại, quá trình gian khổ, kết thúc tốt đẹp, nhiệm vụ vòng thứ nhất xem như đã qua.

Nhiệm vụ vòng thứ hai, cũng chính là nhiệm vụ cuối cùng, tức Ảnh Cô Nguyệt phải đem tất cả kỹ năng cuộc sống đã học hiện tại nâng lên cấp cao nhất, Thiên Khiếu Hàn phải đem tất cả kỹ năng chiến đấu đã học hiện tại nâng lên cấp A, nói ngắn gọn là, hai người lại phát điên!

Thông thường mà nói, kỹ năng trong Mộng Hồi, bất kể là kỹ năng chiến đấu hay kỹ năng cuộc sống, đều quý chất không quý lượng. Chỉ tăng một hai loại kỹ năng đã phải cố hết sức, vậy nên thường không ai lựa chọn nhiều loại kỹ năng, hơn nữa cũng không cần thiết. Ví như chiến đấu đi, muốn dùng kiếm ngươi sẽ luôn dùng kiếm, không cần phải đổi vũ khí lại. Vậy nên, vấn đề bây giờ Thiên Khiếu Hàn cùng Ảnh Cô Nguyệt gặp phải, không thể nghi ngờ là… biếи ŧɦái!

“Tại sao ngươi không mắng?” Ảnh Cô Nguyệt nhìn Thiên Khiếu Hàn gục đầu.

“Ta luôn luôn hào hoa phong nhã, nếu không phải hệ thống này quá biếи ŧɦái, ai sẽ tự tổn hại hình tượng a.” Thiên Khiếu Hàn có chút tự kỷ vén vén tóc.

“Vậy ngươi cảm thấy nhiệm vụ lần này không biếи ŧɦái ư?” Ảnh Cô Nguyệt thở dài.

“Biếи ŧɦái, không thế biếи ŧɦái hơn, biếи ŧɦái đến ta không muốn mắng.” Thiên Khiếu Hàn cũng thở dài.

Dừng một chút, nói tiếp: “Hơn nữa đánh nhiều quái như vậy còn không có điểm kinh nghiệm, từ khi tiến vào nơi này đã là cấp 10, hình như đánh một con quái điểm kỹ năng và danh vọng sẽ nâng lên.”

Ảnh Cô Nguyệt gật đầu: “Ở nơi đây điểm danh vọng và kỹ năng dường như giống điểm kinh nghiệm đánh quái và tiền bên ngoài thu được, cùng tổ đội điểm danh vọng và kỹ năng của ta cũng thăng lên. Có điều mấy điểm kỹ năng này chỉ có thể tăng ở kỹ năng chiến đấu, tạm thời ta không dùng đến.”

“Cái này có thể vì người sau khi rời khỏi đây học kỹ năng chiến đấu làm chăn đệm đi.” Thiên Khiếu Hàn trầm tư một hồi, “Chỉ số thông minh của đầu não cũng quá cao.”

“Quên đi, vẫn nên làm nhiệm vụ đi. Ta phải ở mọi nơi giúp làm việc, ngươi sao?” Ảnh Cô Nguyệt hất hất tóc, đây không phải giống như cuộc sống lúc trước ở nơi này sao?

“Đánh quái.” Đầu Thiên

Khiếu Hàn lại gục xuống.

Là thế này, quá trình để ta tóm tắt, nói chung hai người hoa hơn nửa tháng, cuối cùng hoàn thành xong nhiệm vụ. Vì vậy, vốn nói một tháng cách ly cuộc sống, bây giờ có lẽ đã hai tháng.

Này gọi là tóm tắt???

Ở trong đường hầm có vẻ là truyền tống trận qua không gian khác, hai người mặc lam sắc sáo trang hệ thống thưởng cho, ngồi dưới đất nhắm mắt dưỡng thần.

“Nguyệt, sau này ngươi sẽ thế nào?” Sau nửa ngày, Thiên Khiếu Hàn cắt đứt trầm mặc.

“Ta cảm thấy, chúng ta cứ chơi là tốt rồi.” Ảnh Cô Nguyệt chậm rãi đáp.

Thiên Khiếu Hàn cười cười: “Cùng chơi đi. Đây cũng tính như ở chỗ này lâu như vậy có chút chút cảm ngộ a.”

Nhắm mắt lại, không nói gì chỉ ở khóe miệng hiện lên một tia ấm áp.

Đây là trò chơi, cũng không phải trò chơi, đây là một thế giời khác không giống với thế giới hiện thực.

Vậy nên, tại sao còn phải mệt mỏi như trong hiện thực thế? Cái gì danh lợi, Mộng Hồi Cổ Triều, đúng là toàn vẹn một mộng khoái ý ân cừu.

Khoái ý ân cừu: có ân báo ân, có cừu báo cừu.

“Trước kia bỏ đi, hiện tại người nào khi dễ trên đầu chúng ta, hắc hắc…” Thiên Khiếu Hàn không biết từ khi nào đã bắt đầu sử dụng từ ‘chúng ta’ này.

“Đúng vậy, đây cũng là khoái ý ân cừu, tiêu sái giang hồ thôi.” Ảnh Cô Nguyệt cũng không biết từ khi nào đã bắt đầu quen với từ này.

“Đại Lý, chúng ta tới đây!” Thiên Khiếu Hàn đột nhiên lớn tiếng ngửa mặt lên trời thét to.

Ảnh Cô Nguyệt xoa xoa huyệt thái dương: “Ta không biết hắn.”

“Nguyệt, không cần tuyệt tình như vậy mà!~”

“Cút! Ta không biết ngươi.”

“Nguyệt!~”

“Cút!~”



Đúng vậy, Đại Lý, chúng ta tới đây.

Tác giả nói:

PS: Đại Lý: Thành thị tân thủ (đại khái chắc các vị cũng biết tớ tham khảo game nào)

Cấp bậc trang bị: bạch, hồng, chanh, hoàng,lục, lam, thanh, tử, tiên khí, thần khí; mỗi chủng loại phân ra phổ thông, ưu lương, trác việt, truyền thuyết (tức cấp S), thượng cổ truyền thuyết (tức cấp SS). Hiện tại sáo trang hai người là trác việt lam sắc sáo trang.

Tỉ lệ rớt đồ ở Mộng Hồi rất thấp, cả bạch sắc sáo trang cũng rất ít rớt, thông thường đều sẽ mua bảo thạch dung hợp thăng cấp cấp bậc trang bị, nhưng trước mắt có thể làm việc này chỉ có NPC (ngoại trừ Nguyệt, đương nhiên hắn cũng không biết mình có thể.)