Phối Giác

Chương 10

Editor:

Fuyu

Beta – reader:

Băng Tiêu

Lâm Tĩnh Hải cũng không biết làm sao mình có thể về được tới nhà, hắn tháo giầy, cởϊ áσ khoác, nhìn một chút xung quanh, mới biết là mình đã về đến nơi. Lúc này, những nghẹn ngào đau đớn suốt đoạn đường về mới cùng nhau bộc phát, khiến hắn cảm thấy không sao chịu nổi.

Lâm Tĩnh Hải quỳ trước ghế salon, đầu vùi vào giữa hai đầu gối, những tiếng khóc bị kìm nén lại vẫn run rẩy phát ra, giống như con thú nhỏ bị thương không biết phải làm sao, chỉ có thể tìm kiếm mẹ trong vô vọng.

Hắn thấy nghẹn ngào, ủy khuất, rồi lại run lên, vòng tay ôm chặt lấy thân người, hắn không biết mình nên làm gì nữa. Không kịp kéo tấm rèm cửa sổ lại, ngoài kia chỉ có ánh trăng mờ mịt lạnh băng, cứ thế rải từng tia sáng nhợt nhạt trên mặt đất, cô độc mà đầy thống khổ bi thương.

Vì cái gì? Ta không rõ. Là ta đã sai sao? Lâm Tĩnh Hải gắng gượng ép bản thân mình suy nghĩ. Hắn chưa từng có kinh nghiệm trong những chuyện thế này, chỉ có thể bức bách mình tỉnh táo lại:

“Lâm Tĩnh Hải, ngươi phải tỉnh táo lên, hãy cho hắn một cơ hội giải thích, toàn bộ nói rõ ràng, biết đâu chừng là do người phụ nữa kia cưỡng ép hắn…”

Lâm Tĩnh Hải ngồi trên ghế salon,

lưng ưỡn thẳng tắp, cứ thế cho đến khi ánh trăng nhạt đi, trời cũng sáng dần, một ngày nữa lại tới.

Đến chín giờ, Lâm Tĩnh Hải nghĩ lúc này mình gọi điện hỏi hắn có lẽ cũng thích hợp rồi. Hắn liền bấm số gọi vào điện thoại của Lạc Tường.

“Xin chào.” Thanh âm thấp trầm, có chút biếng nhác của Lạc Tường truyền tới.

“Lạc Tường, em là Lâm Tĩnh Hải…”

“Cậu không biết sao?” Lạc Tường nghe thấy giọng Lâm Tĩnh Hải, phút chốc lặng yên, sau đó mới chậm rãi nói.

“Sao cơ?”

“Tôi đến lúc hẹn nhưng không hề tìm cậu, chính là bởi vì muốn chúng ta kết thúc.”

Một câu như sấm nổ bên tai, Lâm Tĩnh Hải thật sự có chút nghe không rõ.

“Sao?”

“Tôi nghĩ hẳn cậu đã biết quy tắc, nhưng cậu lại vượt rào. Lúc trước khi quen nhau tôi từng hỏi cậu, rằng cậu có biết tôi muốn điều gì không? Lúc đó cậu nói biết.”

“Em…”

“Chúng ta chính là bạn tình. Bây giờ thì hết rồi.”

“Không…”

“Không có việc gì phải bàn nữa, tôi cúp máy đây.” Trong điện thoại mơ hồ truyền ra một giọng phụ nữ nhẹ nhàng mềm mại. Sau đó chỉ còn những tiếng tút tút vang lên, Lâm Tĩnh Hải ngây người một lục rồi thì thào tự nói:

“Em còn tưởng rằng… anh thật tình muốn ở bên em…”

Còn có điều Lâm Tĩnh Hải không dám nói ra khỏi miệng, vì hắn sợ chính mình lại thêm đau đớn: em đã đem chính bản thân trao cho anh, tất cả…

Đáng tiếc cậu không say đến mức không nói được địa chỉ nhà. Nếu không tôi sẽ không ngại lập tức đưa cậu về nhà mình…

Tĩnh Hải, tôi vừa nhận được tin tức hàng nhập khẩu bị tụt giá, cậu có sao không? Có chịu ảnh hưởng chút nào không?…

Tôi biết dạ dày cậu không tốt, nhà hàng này có nhiều món rất tốt cho dạ dày…

Tôi lần đầu nhìn thấy cậu đã thấy thích cậu rồi. Tôi cũng định sẽ từ từ tiếp cận, thế nhưng tôi lại không nhịn được mà hôn cậu, đối với cái hôn này, tôi nhất định sẽ không xin lỗi đâu…

Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ đối với cậu thật tốt, nâng niu cậu trong tay như bảo vật…

Lâm Tĩnh Hải thật sự không rõ, tất cả đều là giả dối sao? Mình có lẽ thật sự đã bị những lời kia làm cho cảm động.

Lạc Tường khi làʍ t̠ìиɦ cũng không thèm để ý đến mình, sau khi quan hệ thì càng thêm lãnh đạm, đối với thương thế của hắn thì một lời cũng ngại hỏi han, Lâm Tĩnh Hải cũng chưa bao giờ có dũng khí để truy đến cùng, nguyên lai là bản thân đã sớm có dự cảm.

Hắn chưa bao giờ phát sinh quan hệ với ai ngoài Lạc Tường, nhưng những kiến thức cơ bản thì hắn cũng hiểu rõ, lần đầu hắn cũng biết vốn là không bao giờ được vội vàng như vậy, cũng không thể làm liên tục hai lần.

Trên giường tẩy trừ thân thể cho nhau sau khi làʍ t̠ìиɦ cũng là một cách ân ái mà các đôi tình lữ thường thể hiện cho nhau, nhưng Lạc Tường cũng chưa từng làm qua. Trước đây, hắn vẫn vin vào lý do có lẽ Lạc Tường không biết để mà giải thích, nhưng Lâm Tĩnh Hải cũng hiểu, y có điệu bộ thuần thục trực đảo hoàng long* như vậy sao có thể không biết những điều cơ bản ấy. Chỉ là bản thân không dám đối mặt mà thôi.

*Trực đảo hoàng long: Có trong điển tích về Nhạc Phi, điển tích này nói về trận chiến của Nhạc Phi thảo phạt quân Kim, sau câu thành ngữ này được lấy từ đó mà ra, ý của nó là trực tiếp tấn công vào sào huyệt địch, còn ở câu trên, ý nói Lạc Tường thành thục mà trực tiếp “tấn công” chứ không phải là chưa từng làm mà làm bừa.

Lâm Tĩnh Hải cũng có chút bội phục chính mình, đến lúc này mà vẫn còn có khả năng tỉnh tảo để ngồi phân tích, hẳn là chính mình cũng đã có nhiều kinh nghiệm cùng tâm lý chuẩn bị sẵn rồi. Hắn ôm lấy thân người lẩm bẩm:

“Cũng tốt, cũng tốt, Lâm Tĩnh Hải, ngươi phải cố gắng hơn, không có gì đâu, bây giờ loại chuyện này là rất bình thường, là do ngươi hiểu sai ý thôi… Là do ngươi quá cô đơn nên mới trở nên như vậy, sau này sẽ trở lại quỹ đạo thôi, cũng tốt… Ngươi sau này không được tự mình đa tình nữa, loại người như ngươi vốn không có người yêu đâu. Người nhà không cần người, bằng hữu cũng không muốn ngươi, còn ai thèm quan tâm đến ngươi chứ… Thật tốt, ngươi phải kiên cường hơn, Lâm Tĩnh Hải, đừng khóc, ngàn vạn lần không được khóc… Ngươi là một nam nhân cơ mà…”

Thế nhưng lệ vẫn rơi không sao ngừng được, cứ thế thuận theo cằm mà chảy xuống ướt đẫm cả cánh tay, rồi theo tay rơi ướt cả đầu gối. “Khóc đi, cũng không sao, sau này không khóc nữa. Ngươi phải khôn lên chứ, đã quên mẹ nói gì rồi sao? Phải học khôn lên mới được. Hãy thật kiên cường…”

Lâm Tĩnh Hải nói qua với trợ lý Tào một câu, sau đó ở nhà cả ngày. Hắn cần nghỉ ngơi để điều chỉnh tâm trạng mình một chút, nhưng khi nhắm mắt lại, trái tim hắn vẫn không thoát ra được cảm giác khẩn trương cùng căng thẳng, khiến cho dạ dày hắn đau quặn từng cơn.

Hắn cố gắng hết lần này đến lần khác nhắc nhở chính mình: “Thả lỏng, hãy thả lỏng.” Nhưng rốt cuộc cũng vô tác dụng, chỉ cần nhắm mắt lại, hắn lại thấy như không thể nào thở nổi, hắn bị mất ngủ, cũng ăn không được, hễ cho một chút gì vào miệng là lại muốn nôn ra.

Lâm Tĩnh Hải đành từ bỏ ý định đi ngủ, hắn ngồi trước bàn trà nghĩ muốn ăn cháo, nhưng khi người mang cháo đưa tới, hắn chỉ nhìn bát cháo một chút, đột nhiên đem mặt vùi vào lòng bàn tay.

Nguyên lai, thật sự, hắn yêu Lạc Tường!

Khuôn mặt với những đường nét tuấn lãng của Lạc Tường, thanh âm trầm thấp đầy từ tính, hai tròng mắt đen như phát sáng lấp lánh, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng đầy gợi cảm, cánh tay cùng vòng eo khỏe mạnh đầy nam tính, ngữ khí quan tâm chăm sóc đối với mình, nụ cười đầy ôn nhu dịu dàng, tất cả đều vẫn vẹn nguyên trong đầu Lâm Tĩnh Hải chưa từng biến mất.

Mỗi khi nhớ lại, trong lòng Lâm Tĩnh Hải lại cảm thấy đau như dao cắt, bởi vì: Lạc Tường nói đây là một trò chơi.

Nhưng Lâm Tĩnh Hải vẫn còn yêu Lạc Tường, mặc dù năng lực hắn khi làm việc rất tốt, cũng có thể dễ dàng điều hành sự vụ ở công ty, nhưng trong tình cảm hắn vĩnh viễn vẫn là một kẻ nhát gan, hắn chưa từng có chút tự tin nào cả.

Không hiểu vì sao cũng chưa bao giờ có cô gái nào thích hắn, bằng hữu xung quanh cũng chỉ là loại thầm nghĩ có hắn đi cùng để trả tiền thật là tốt.

Nói chung có lẽ vì em trai hắn vốn đã rất ưu tú rồi, mà chính mình vô luận mặt nào so ra cũng thấy thua kém. Nhưng hắn vẫn hy vọng có thể cùng người mà mình yêu mến sống bên nhau đến khi đầu bạc, yên ổn cả đời, hai người lúc hoạn nạn thì chăm sóc, giúp đỡ nhau, khi ấm êm thì cùng nhau sẻ chia hạnh phúc sống hết một kiếp người.

Cho nên dù trong lòng cô độc, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc tùy tiện tìm một cô gái nào đó vui đùa, càng chưa bao giờ cùng với người khác phát sinh quan hệ vượt ra ngoài kiểm soát.

Nội tâm Lâm Tĩnh Hải vốn đơn thuần hệt như một hài tử. Hắn chưa từng được trải nghiệm qua những cảm giác như khi hắn ở bên Lạc Tường, khẩn trương, ấm áp, nhung nhớ, quan tâm, nhìn thấy người kia là có cảm giác rất an toàn thoải mái, thậm chí từng nghĩ qua muốn cùng hắn cả đời. Lâm Tĩnh Hải cuối cùng cũng minh bạch, mình thật sự rất yêu người kia.

Lâm Tĩnh Hải ăn xong cháo, mới nghỉ ngơi không hết một chén trà, cơn buồn nôn trong lòng lại bất chợt dâng lên, hắn cuống quít vọt vào nhà vệ sinh nôn ra hết.

“Không được, ta phải tìm hắn nói cho rõ, ta muốn hắn trước mặt nói hết ra, biết đâu hắn có nỗi khổ trong lòng? Ví như hắn bảo rằng cha mẹ hắn không đồng ý thì sao.” Lâm Tĩnh Hải đã quên mất một điều là trong nhà Lạc Tường chỉ còn lại hắn và em gái.

Hắn nhìn chính mình trong gương, tướng mạo bình thường giống mẹ, không anh tuấn bằng phụ thân, càng không thể đẹp trai tuấn lãng như em trai hắn. Đôi mắt một mí, bởi vì thương tâm mà trông có vẻ càng nhỏ hơn. Nơi duy nhất không tệ tựa hồ chỉ có làn da này, thật sự rất không tồi, nhưng chính mình vốn là nam nhân, có làn da đẹp cũng chẳng ích gì. Mình cùng Lạc Tường đúng là không xứng…

Hắn đưa tay chạm lên đôi môi của người trong gương, ve vuốt: “Lâm Tĩnh Hải, đi tìm hắn đi, không phải sợ, lần này cần nói gì thì nói ra, cái gì cần hỏi cũng hỏi cho rõ ràng. Biết đâu chừng… còn có thể cứu vãn thì sao.”

Lâm Tĩnh Hải rất hiểu tính cách của mình, đó là, mọi việc đều muốn thật minh bạch, những người có tính cách này thường rất hay chuốc mệt mỏi vào người. Quả thật, người trong gương cũng đã lộ ra vẻ mệt mỏi tiều tụy, không hề có tinh thần giống như vài ngày trước đó.