Tiện Xà Truy Thê Lục

Chương 32

Mười mấy giờ lộ trình, ngủ một chút, tâm sự chồng chất, bất tri bất giác cũng trôi qua.

Huyền Minh hình như buồn ngủ đặc biệt lợi hại, từ đầu tới cuối ngáy o o, nếu thời điểm Đàm Sâm xuống xe không đẩy hắn một phen, người này không chừng ngủ tới khi vào Mông Cổ luôn.

Sau khi xuống xe, Trạch Đằng đi trước cầm vé xe lửa đưa cho người người soát vé, Đàm Sâm nhìn nhìn Huyền Minh bên cạnh vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài, nhẫn lại nhẫn, chung quy vẫn không nhẫn xuống được, thấp giọng hỏi: “Huyền Minh, người có biết trên cổ tay ta là thứ gì không?”

Huyền Minh sửng sốt, ha ha cười nói: “Không có gì, chỉ là đeo chơi thôi, cũng không có hại.”

Sắc mặt Đàm Sâm nghiêm túc: “Thỉnh không cần giả ngu.”

Huyền Minh nhún nhún vai: “Này đối với người mà nói rất trọng yếu sao? Bất quá là tâm ý của cha mẹ thôi, người cứ an tâm nhận lấy đi.”

Đàm Sâm cạn sạch kiên nhẫn, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng hắn: “Huyền Minh tiên sinh, này với ta mà nói phi thường trọng yếu!”

Huyền Minh bị bộ dáng nghiêm túc của hắn làm cho hoảng sợ, kinh ngạc qua đi, lập tức bày ra vẻ mặt phong lưu vô lại: “Muốn ta nói cho người cũng được, ngươi lấy cái gì trao đổi với ta?”

Đàm Sâm nhíu mày: “Ngươi muốn cái gì?”

Huyền Minh không có hảo ý cười cười, ngả ngớn kề sát bên tai hắn: “Hôn ta một chút?”

“……” Nếu đây không phải là người Trạch Đằng quen biết đã lâu, Đàm Sâm chắc chắn đã vung lên một quyền.

“Đùa thôi đùa thôi, đừng trưng ra bộ mặt như vậy,” Huyền Minh ngữ khí vừa chuyển, dẫn theo vài phần thâm trầm vài phần trêu chọc, “Em dâu à, có một số việc biết ít một chút thì hạnh phúc hơn.”

Đàm Sâm nhìn về phía hắn, còn muốn nói gì nữa, tầm mắt vừa chuyển đã thấy Trạch Đằng từ xa xa quay về.

“Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu*, cứ như vậy đi, chúng ta sau này còn gặp lại!” Huyền Minh tiêu sái hướng hắn ôm quyền, nếu không phải một thân tây trang, thật có vài phần võ lâm địa hiệp.

*Thanh sơn bất cải lục thủy trường lưu: non xanh không đổi dời, nước biếc còn mãi chảy. Ta đọc truyện thường thấy mấy bạn hay chào tạm biệt nhau bằng câu này.

Trạch Đằng không kiên nhẫn, phất tay: “Đi thôi đi thôi, đừng nói nhảm nữa!”

Huyền Minh cười cười, xoay người rời đi.

Chỉ còn lại có hai người, không khí đột nhiên có chút bế tắc.

Trạch Đằng chớp chớp nhãn tình, nghi hoặc vén tóc mai Đàm Sâm muốn thấy rõ ràng vẻ mặt của hắn: “Tiểu Sâm, làm sao vậy? Có phải Huyền Minh lại nói nhảm với ngươi?”

“Không sao, đường sá xa xôi có chút mệt mỏi mà thôi,” Đàm Sâm ra vẻ tự nhiên vận động hai chân một chút, “Đúng rồi, nhớ nhắc ta trên đường về thuận tiện mua một chút gạo, hai ngày nay ăn toàn món ăn dân dã, nên đổi sang nếm chút món thanh đạm.”

Trạch Đằng dù không có bãn lĩnh dò xét nội tâm như Trạch Vũ, nhưng ít nhiều cũng có thể phát giác tâm tình người yêu, “Tiểu Sâm, ngươi nếu có gì không vui nhất định phải nói cho ta biết.”

“……Đã biết.” Đàm Sâm mặc y nắm tay mình, dù sao tối như thế này cũng không ai thấy.

Vội vàng chạy tới siêu thị trước khi nó đóng cửa mua một chút thịt tươi và lương thực, Đàm Sâm cùng Trạch Đằng cuối cùng cũng về tới nhà. Đem túi du lịch ném vào một góc, hai người liền sửa soạn quần áo mặc ở nhà, chuẩn bị đi tắm rửa.

Xà yêu lần thứ N bị khóa ở ngoài cửa phòng tắm, y nghe trộm tiếng nước từ bên trong truyền ra một lát, tưởng tượng một phen bộ dáng Đàm Sâm đứng ở vòi sen, sau đó nuốt nước miếng đi vào phòng bếp nấu cháo.

Khi đi ngang qua túi du lịch, cước bộ Trạch Đằng đột nhiên dừng lại.

Y có chút kinh nghi nhìn chằm chằm cái túi căng phồng, nhíu mi, thăm dò kêu lên: “Lão Nhị?”

Khóa kéo ‘bá’ một cái tách ra, lộ ra một cái đầu nho nhỏ của hắc xà.

Trạch Đằng biến sắc: “Ngươi sao lại ở đây?!”

Trạch Vũ bình tĩnh bò ra, hóa thành bộ dáng thiếu niên: “Ở nhà lâu lắm rồi, muốn đi ra ngoài tham quan chút.” Nói xong đem nhà cửa Đàm Sâm đánh giá một lần, tự chủ trương chỉ vào sofa nói: “Ta có thể ngủ ở nơi này.”

“Đây là nhà của ta!” Trạch Đằng sụp đổ rống to, “Ngươi muốn tới sao không chịu nói sớm?!” Y và Tiểu Sâm thật vất vả mới về tới thế giới của hai người, ai ngờ lại nhảy ra cái tiểu mao đầu! Bởi vậy Tiểu Sâm khẳng định sẽ không cùng y thân mật ở nhà! Ai tới bảo vệ hạnh phúc của y giùm a?!

Trạch Vũ tiếp tục bình tĩnh: “Tại muốn cho các ngươi một kinh hỉ mà.”

…… Được rồi, y đích xác đã ‘kinh’ rồi đó, nhưng ‘hỉ’ sao không thấy đâu vậy?!

“Trạch Đằng, ngươi kêu ma gọi quỷ cái gì?” Đàm Sâm nghe thấy động tĩnh, khẩn trương quấn khăn tắm lộ ra nửa người, kết quả bất ngờ nhìn thấy Trạch nhị đệ da trắng tóc đen khôi ngô tuấn tú đứng chình ình ở phòng khách nhà mình.

“Trạch Vũ! Ngươi định khi nào thì mua kính sát tròng!” Trạch Đằng bóp cổ hắn, “Thật âm hiểm! Cư nhiên che dấu yêu khí, khó trách dọc đường đi ta cũng không phát hiện ra ngươi!”

“Kính sát tròng?” Trạch Vũ tự hỏi một chốc, đánh giá tiểu thấu kính mỏng manh màu nâu của Trạch Đằng, ngay sau đó bày ra khí phách đệ nhất cao thủ, nói: “Đại ca ngươi đã quên, ta tu thành hình người sớm hơn ngươi ba trăm năm, có thể tùy ý biến hóa các bộ phận trên cơ thể.” Nói xong, đầu ngón tay búng một cái, đỏ vàng cam lục lam chàm tím, bảy thứ màu sắc luân phiên chuyển đổi trong mắt.

Đàm Sâm đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác cực điểm, khóe miệng toàn bộ mã lực khai hỏa mà co rúm lên.

Cứ như vậy, Trạch nhị đệ thuận lý thành chương (thuận theo lý thuyết, hợp lẽ) ở lại nhà Đàm Sâm —— điều kiện tiên quyết: tròng mắt phải bảo trì màu đen.

Đàm Sâm cấp em chồng đường xa mới đến làm món cháo trứng muối thịt nạc thơm ngào ngạt, sau đó ngồi ở bên cạnh nhìn hai con rắn ăn đến bất diệc nhạc hồ.

Thưởng thức bức tranh cầm thú ăn cơm một hồi, Đàm Sâm bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lo lắng hỏi: “Trạch Vũ, ba mẹ biết chuyện ngươi ra ngoài không?”

“Không biết.” Trạch Vũ vươn đầu lưỡi, cầm bát lên liếʍ sạch sẽ, ý bảo Đàm Sâm múc thêm một bát.

Trạch Đằng bùng nổ nện hắn một cái: “Ngươi dám sai bảo vợ của ta?!”

“Nga.” Trạch Vũ bình tĩnh đem bát thu hồi, tự mình chạy vào phòng bếp thêm cơm.

Đàm Sâm trách mắng: “Ngươi đánh hắn làm chi, cũng không phải chuyện gì phiền toái.”

“……..Hừ!” Trạch Đằng xoay đầu……

Tính tình! Đàm Sâm trợn trắng mắt.

Trạch Vũ rất nhanh đã quay lại, vừa húp cháo vừa ăn thịt bò kho nước tương. Trạch Đằng nhịn không được xem thường hắn: “Ngươi không phải không thích ăn chín sao?”

Trạch Vũ trịnh trọng đáp: “Sâm ca làm thì khác.”

“Ngươi này xú tiểu tử! Rõ ràng lúc trước còn gọi Đàm đại ca, ai cho phép ngươi gọi hắn thân mật như vậy! Mau sửa lại!”

Trạch Vũ thấy Trạch Đằng có xu thế cuồng loạn*, thìa ở đầu ngón tay nhanh chóng chuyển qua, nâng mi lên một chút, nói: “Vậy……đại tẩu?”

*Chứng Hysteria hay chứng cuồng loạn, kích động.

Đàm Sâm: “……”

Ngu ngốc xà lập tức vui vẻ hẳn lên, “Ngươi thật đúng là hảo đệ đệ của ta!” Nếu nó trong hình dạng xà, chắc chắn giờ phút này cái đuôi đã sớm vẫy lên tới trời rồi.

Đáng tiếc là, thời gian hòa thuận cũng không duy trì được lâu.

Giờ ngủ đã đến, hai huynh đệ lại triển khai môt hồi tranh luận.

“Từ khi sinh ra đến nay ta chưa từng ngủ qua ‘giường’.” Trạch Vũ sờ sờ tấm đệm mềm mại, lộ ra ánh mắt đầy ao ước.

Tuy rằng vẫn là trưng ra một bộ mặt thần kinh hoại tử kia, nhưng Đàm Sâm rõ ràng có thể cảm nhẫn được hắn đối với giường của mình có bao nhiêu chờ mong mãnh liệt.

Trạch Đằng hành động luôn nhanh hơn động não, y thấy tình huống không bình thường, thực hiện tư thế chó dữ chụp mồi nhảy lên nằm dang thành hình chữ đại chiếm lấy toàn bộ giường, không chừa lại một chỗ trống, nói: “Không được, đây là của ta! Ngươi ra sofa ngủ!”

Trạch Vũ tiếc nuối gật đầu lùi lại cũng không tranh đoạt với y: “Hảo, đại ca.”

Tiểu hài nhi cô đơn quay đầu lại, khi đi ngang qua người Đàm Sâm, bỗng nhiên cúi đầu nói: “Thật có lỗi, không mời mà đến, đã cho các ngươi thêm phiền toái rồi.”

Đàm Sâm: “……”

Hắn nguyên bản quyết định không nhúng tay vào chuyện của hai huynh đệ này, nhưng nhìn bộ dáng Trạch Vũ, hắn cư nhiên chết tiệt lại mềm lòng!

“…… Trạch Đằng, người tới là khách, ngươi cùng ta xuống đất ngủ.”

Trạch Vũ nghe thấy gia chủ lên tiếng, dùng ánh mắt đen láy trong veo, ôn nhuận nhìn hắn, ngữ điệu mang theo một tia kinh hỉ: “Cám ơn Sâm ca.”

“Người trong nhà không cần nói tạ ơn,” Đàm Sâm đem Trạch Đằng hãy còn gào khóc trên giường túm xuống, dặn dò Nhị đệ, “Buổi tối nhớ đắp chăn, cẩn thận cảm lạnh.”

“Ân.” Trạch Vũ nhu thuận điểm đầu, nhìn qua cực kỳ vô hại, trong lúc nhất thời Đàm Sâm thậm chí quên mất hắn là xà yêu tu hành mấy trăm năm.

Thảm trong phòng khách đã đổi thành chiếu, Đàm Sâm tắt đèn, buông màn, ánh trăng thanh lương nhất thời như nước chảy nhỏ giọt vào phòng.

Trạch Đằng còn vì chuyện không được ngủ trên giường mà cảm thấy ủy khuất, Đàm Sâm vỗ vỗ sau lưng y, nói: “Trạch Vũ là đệ đệ ngươi mà, chúng ta phải nhường cho hắn.”

Ngu ngốc xà dẩu môi: “Tuổi tác của hắn làm ông nội của ông nội của ông nội của ông nội của ngươi còn ngại già hơn nữa ấy……”

“……” Đàm Sâm nghĩ nghĩ, đích thực là như vậy.

—— đều do tiểu tử kia suốt ngày đem “Ca” bắt tại ngoài miệng, hại hắn không tự chủ được liền bày ra tư thái tiền bối……

Trạch Đằng tiếp tục phá đám: “Đừng nhìn bộ dạng thiện lương, nó cũng đâu phải là đèn tiết kiệm dầu!”

“Có hao dầu cũng là thân đệ đệ ngươi thôi! Mau ngủ cho lão tử, ngay mai còn phải đi làm!” Đàm Sâm lười cùng y nói nhảm, trực tiếp kéo lấy chăn lạnh trên người, nằm nghiêng, nhắm mắt.

Trạch Đằng lẩm bẩm một tiếng, tất tất tốt tốt mò lại gần, từ phía sau ôm lấy thắt lưng người yêu, lúc này mới thở dài một hơi, mang theo ý vị giận dỗi nói: “Cầu cho hắn mau mau tìm được gia đình tốt, như vậy có thể không cần dán lấy chúng ta……”

Đàm Sâm mở to mắt, không lên tiếng.

Duyên phận quả thực là thứ gì đó rất kỳ diệu, nửa năm trước nếu có người nói với hắn rằng nửa đời sau sẽ gắn bó với một yêu quái, hắn nhất định không khách khí tặng cho một câu “Bệnh thần kinh”.

Nhưng hiện tại……..

Đàm Sâm cảm nhận được ôm ấp dày rộng mà băng lương phía sau, vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay Trạch Đằng, động tác mang theo ôn nhu ngay cả chính mình cũng không phát hiện.

—— Được, gắn bó thì cứ gắn bó thôi, gắn bó với ai cũng là gắn bó, yêu quái này cũng không có gì không tốt cả.