Tiên Hoa Thiên Yếu Sáp Ngưu Phẩn

Chương 57

Editor:

Chương này trong raw không có (chắc bên TQ bị khóa rồi) nên phải lặn lội lên mạng mò qt online, vì vậy chỉ đúng 50-65%. Cơ mà một chương toàn h thì chắc chẳng cần chính xác lắm đâu ha ^^

—oOo—

Chuyện buổi chiều vẫn quấy nhiễu tâm tình của Triệu Đại Ngưu, y có muốn thế nào cũng không quên được. Dù hiện giờ y đang dỗ Thảo Nhi, nhưng đôi khi lại không nhịn được len lén nhìn Vân Mị đang thu dọn đồ trong phòng. Thấy hắn đang dọn dẹp chăn mền cất vào tủ, tựa hồ tối nay không định ngủ dưới đất. Chẳng lẽ hắn muốn tiếp tục chuyện buổi chiều sao? Nghĩ như vậy, mặt của y đỏ lên giống như bị luộc chín.

“Triệu Đại Ngưu, ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Sao mặt lại nóng rần lên rồi?” Bàn tay lạnh lẽo của Vân Mị đột nhiên đặt lên trán của y, Triệu Đại Ngưu sợ đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên khỏi cái giường. Nhưng Vân Mị lại đè y lại, hờn giận nói: “Bộ ngươi muốn đánh thức Thảo Nhi chắc?”

Vân Mị nhìn Thảo Nhi đang ngủ say trong góc phòng. Thấy tiểu gia hỏa này ngủ thật say sưa, mà khắp ngõ ngách mọi người cũng say giấc nồng rồi, lại nghĩ đến thuốc tránh thai làm xong gần đạt yêu cầu, hắn thật sự rất nhớ vị đạo của Triệu Đại Ngưu quá đi, từ trong ngực lấy ra một viên dược hoàn nuốt vào. Điều này khiến Triệu Đại Ngưu nảy sinh nghi hoặc, y lập tức quan tâm nói: “Vân Mị ngươi có chuyện gì sao? Chẳng lẽ lại sinh bệnh?”

Chìm trong sung sướиɠ, cả người Vân Mị đổ tới, đặt Triệu Đại Ngưu dưới thân mình, bàn tay lạnh lẽo nhanh chóng tham nhập vào vạt áo của y, khiến Triệu Đại Ngưu có hơi run rẩy.

“Vân... Vân Mị...” Y hoảng sợ kêu lên. Không phải y không biết Vân Mị muốn làm gì, chỉ là... chỉ là... Y quay đầu nhìn về phía Thảo Nhi ở trong góc phòng, vội vàng nói: “Sẽ làm ồn đến Thảo Nhi...”

“Vậy thì ngươi đừng lớn tiếng...” Vân Mị vặn vẹo nói lại, có điều cũng đều là do tên nhi tử hư đốn này phá hủy chuyện tốt của hắn nên hắn đơn giản hạ một chút mê dược khiến Thảo Nhi ngủ sâu hơn rồi, đương nhiên việc này Triệu Đại Ngưu không hề hay biết.

“Thế nhưng... Thế nhưng...” Nửa năm qua Vân Mị chưa hề yêu cầu loại việc này, sao ngày hôm nay đột nhiên lại đề nghị như vậy?

“Đừng nói nữa!” Hắn hung hăng cắn lên môi của Triệu Đại Ngưu để y khỏi phải nói mấy thứ mất hứng nữa. Đầu lưỡi thô lỗ xâm phạm khoang miệng y, ép buộc đầu lưỡi của y quấn lấy của mình. Triệu Đại Ngưu không có chỗ trốn chỉ có thể bị ép triền miên cùng hắn.

Tay của hắn cũng không hề ôn nhu kéo y phục của Triệu Đại Ngưu, thân thể lạnh lẽo không ngừng ma sát người y. Triệu Đại Ngưu muốn chống cự đẩy hắn ra, thế nhưng khi đυ.ng đến thân thể của Vân Mị, y bất giác lại muốn ôm lấy cơ thể đơn bạc gầy yếu này, lý trí không khống chế được mà muốn ôm ấp hắn.

Bàn tay Vân Mị trực tiếp tham nhập vào đũng quần y, cầm lấy vật nam tính không có kỹ xảo mà nhu động. Động tác trên tay hắn khiến Triệu Đại Ngưu có hơi đau nhức, nhưng bên cạnh đó lại cảm nhận được vui vẻ không ngờ.

“Ngô...” Triệu Đại Ngưu rêи ɾỉ, Vân Mị cảm thấy thứ trong tay càng lúc càng lớn, tay kia luồn ra phía sau chạm đến huyệt động đang che dấu kia. Triệu Đại Ngưu chỉ từ chối vài cái tượng trưng, một ngón tay của Vân Mị lập tức không có quy củ tiến vào trong. Hậu huyệt thật lâu không bị chạm qua có vẻ rất chặt.

“Ân... Đi ra ngoài...” Triệu Đại Ngưu khó chịu xoay người, muốn đẩy Vân Mị ra. Thế nhưng một câu “Cẩn thận đánh thức Thảo Nhi” của Vân Mị khiến thân thể y cương cứng không dám động đậy.

Vân Mị bỗng nhiên phát hiện được Thảo Nhi đã trở thành một nhược điểm của Triệu Đại Ngưu, đắc ý cười. Nhưng sau đó rất nhanh hắn lại ăn dấm, Triệu Đại Ngưu này quan tâm đến nhi tử và nữ nhân kia còn hơn cả hắn, chuyện này thật khiến hắn oán hận mà!

“Thả lỏng!” Cảm thấy nội bích trong người Triệu Đại Ngưu quá chặt, hút chặt lấy ngón tay của hắn. Hắn nhéo một phát lên vật nam tính của Triệu Đại Ngưu khiến lực chú ý của y tập trung lên phía trước, rồi nhân cơ hội này tiến nhập ngón tay thứ hai vào người y.

Triệu Đại Ngưu phát ra tiếng rêи ɾỉ khó chịu, khiến Vân Mị có hơi do dự. Thế nhưng dục hỏa trên người khiến hắn do dự không được bao lâu, hai ngón tay trong cơ thể Triệu Đại Ngưu lập tức bắt chước động tác trừu sáp của tính khí, không ngừng làm mềm huyệt động có hơi buộc chặt kia.

Mà y còn chưa thích ứng được lâu, Vân Mị đã sớm đưa nam tính đang đứng lên của mình bồi hồi tại lối vào của y.

“Vân Mị!” Triệu Đại Ngưu khẩn trương kêu lên, huyệt khẩu đã lâu chưa bị đối đãi như vậy lập tức run run hé ra hợp lại như muốn cắn lấy thứ nam tính của Vân Mị, an ủi tịch mịch phải chịu đựng đã lâu. Con mắt trong suốt của Vân Mị trở nên vẩn đυ.c, cố sức giữ y lại, không để ý đến sự giãy dụa của y, dùng sức cắm vào bên trong dũng đạo của y.

Ấm áp, mềm mại, chặt chẽ, kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Thật sự là sảng khoái nói không nên lời.

Hắn hoàn toàn vô pháp tự chủ tự động điên cuồng bắt đầu chạy nước rút. Triệu Đại Ngưu thống khổ muốn đẩy Vân Mị ra, thế nhưng sợ động tác quá mức lại đánh thức Thảo Nhi, nửa đón nửa đẩy, giống như dục nghênh còn cự, càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ thú tính của Vân Mị! Mà rất nhanh, trong sự đau đớn pha lẫn với vui sướиɠ, nhiệt độ nóng cháy từ nơi đang diễn ra sự ma sát như nước suối cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, như dục hỏa muốn thiêu đốt hết lý trí trong đầu, chỉ còn lại giao cấu nguyên thủy nhất.

“A... A, ô...” Mặc cho Vân Mị tùy ý tàn sát bừa bãi trong thân thể mình, tứ chi của Triệu Đại Ngưu bất lực cuốn lấy cơ thể thon dài của Vân Mị. Thân thể không ngừng muốn đong đưa lại bị lý trí nhắc nhở không thể đánh thức nhi tử. Mà sự giãy dụa sát biên giới du͙© vọиɠ này, sự cố gắng áp chế du͙© vọиɠ này trái lại làm tăng thêm độ mẫn cảm của cơ thể y, khiến y vô pháp thở dốc, phát ra tiếng khóc rêи ɾỉ, cổ vũ Vân Mị từng chút từng chút thêm chà đạp y.

Ván giường bằng gỗ phát ra tiếng cành cạch lên án hoạt động quá kích của hai người. Một đêm chỉ vừa mới bắt đầu......