Editor:
Anh Cung
Beta: zizi
============================
Kiều Úc đột ngột giật mình, phía sau lưng chảy ra một lớp mồ hôi thật dày.
Cậu nhìn sang chỗ khác, chột dạ không dám đối mặt với cục trường, “Tôi… Không hiểu ông đang nói gì.”
Cục trưởng nhướn mày cười không rõ ý tứ, khoanh tay nói: “Cậu không thừa nhận cũng không sao, dù sao lão già Tây Sâm kia hiện tại đang tập trung đối phó cậu, tôi cũng rất nhàn hạ vui vẻ.”
Kiều Úc bị lời nói của ông ta làm cho mơ hồ, cậu không rõ vị cục trưởng nhìn như thần long thấy đầu không thấy đuôi này làm sao có thể hiểu rõ nội tình trong tổ chức như vậy, lẽ nào trong tổ chức có cảnh sát nằm vùng?
“Từ khi nào ông bắt đầu nghi ngờ tôi? Ngay cả Tùng Dung cũng không biết ông làm thế nào lại phát hiện ra tôi không phải là Lê Dạ Tinh?”
Cục trưởng cười cười, ngồi trên ghế đối diện, tỉ mỉ đánh giá Kiều Úc, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Thực ra cậu ngụy trang rất tốt, nếu như không phải với ý nghĩ kỳ lạ đầu bị chấn thương có lẽ ai cũng sẽ không nghĩ tới linh hồn Lê Dạ Tinh đã thay đổi, thế nhưng cậu lại không lừa được ánh mắt của lão Lý.”
“Lão Lý?” Tùng Dung ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng chợt hỏi, “Lão Lý không phải là thầy của Lê Dạ Tinh sao? Lúc trước cũng là ông ta hết sức tiến cử Lê Dạ Tinh mới được điều đến cục cảnh sát, chuyện này có quan hệ gì đến ông ta?’
Kiều Úc cũng bị nhân vật xuất hiện bất thình lình này làm cho trở tay không kịp, tuy rằng cậu biết với trình độ pháp y của Lê Dạ Tinh có thể tới cục cảnh sát làm việc nhất định phía sau phải có người giúp đỡ, thế nhưng cho tới bây giờ cậu cũng không thể ngờ được lão Lý liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra thân phận của mình.
“Rốt cuộc ông muốn nói gì? Tôi chưa từng gặp lão Lý, ông ta làm sao có thể biết tôi là ai?”
Cục trưởng cười nhẹ một tiếng, nheo mắt lại nói: “Tuy rằng ông ta không gặp cậu, nhưng so với bất kỳ ai đều hiểu rõ tiểu đồ đệ Lê Dạ Tinh nhất. Tính tình của cậu đột nhiên thay đổi quá lớn, làm sao ông ta có thể không chú ý? Huống chi…”
Ông ta đột nhiên kéo dài giọng, quay đầu qua nói với Tùng Dung: “Tôi biết rõ trước kia cậu rất bất mãn với Lê Dạ Tinh, nghĩ cậu ta dựa vào quan hệ, không hề có chút bản lĩnh, nhưng mà cậu thực sự cho rằng tôi sẽ hồ đồ đến mức đó, vì một chút lý do không đâu vào đâu giao công việc pháp y trọng yếu cho một tay lính mới sao? Tùng Dung ơi Tùng Dung, cậu thật là ‘thông minh một đời hồ đồ một lúc’.”
Tùng Dung và Kiều Úc kinh ngạc, trong lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, phía sau lão cục trưởng hồ ly này rốt cuộc còn ẩn dấu bí mật gì? Chẳng lẽ Lê Dạ Tinh không ngu dốt giống như biểu hiện bên ngoài sao?
Cục trưởng thở dài một hơi, nhìn ra ngoài cửa sổ đôi mắt rơi vào trầm tư, “Lúc đầu tôi cho rằng có thể đem bí mật này giữ kín cả đời, đáng tiếc các cậu đều đã bị cuốn vào, tôi cũng không thể giấu giếm nữa.”
“Chuyện này phải nói từ hơn hai mươi năm về trước, năm đó thành phố T phát sinh một bệnh dịch với quy mô lớn, phần lớn người trong thành phố sau khi bị nhiễm bệnh thì tổ chức tế bào sẽ nhanh chóng bị suy thoái cuối cùng dẫn đến toàn bộ các cơ quan trong cơ thể suy kiệt mà chết. Thuốc kháng sinh thông thường đối với loại bệnh này căn bản là không có hiệu quả, cho nên bệnh dịch lan tràn rất nhanh, tưởng như sẽ lan ra cả nước.”
Kiều Úc và Tùng Dung nghiêm túc nghe, không nói được lời nào, tuy rằng bọn họ không biết chuyện tình của hơn hai mươi năm trước có quan hệ gì với Lê Dạ Tinh, nhưng mơ hồ cảm giác được phía sau chuyện này nhất định có tương quan.
Cục trưởng hít một hơi thật dài, nhìn Kiều Úc nói tiếp: “Ngay tại thời điểm sự việc đang ngày càng nghiêm trọng, phía cảnh sát phái ra ba người trong tổng số hơn một trăm vị chuyên gia y học của Liên Hiệp Quốc tiến hành thử nghiệm, hy vọng tìm được biện pháp đối phó, mà ba người này chính là tôi, lão Lý và Tây Sâm.”
Kiều Úc cũng hít một ngụm khí lạnh, “Ông nói cái gì? Hóa ra Tây Sâm là người của cảnh cục?”
Cục trưởng nặng nề gật đầu, “Đúng vậy, hắn với lão Lý là bạn học, năm đó cùng nhau nghiên cứu đề tài gây dựng lại gen sinh vật và trì hoãn sự phát triển của tế bào, lúc đầu quan hệ của bọn họ vô cùng tốt, tiếc là tiệc vui chóng tàn, không lâu sau bọn họ sinh ra bất đồng rất lớn.”
“Tây Sâm là một thiên tài trong lĩnh vực y học, hắn có rất nhiều lý luận vô cùng tân tiến, cho dù là thời buổi đó hay bây giờ đều dẫn đầu, trong hội nghị lần này hắn đưa ra đề tài nghiên cứu của mình và lão Lý đem ứng dụng lên những người bị lây nhiễm, thông qua việc ngăn cản sự phân chia tế bào dẫn tời làm giảm tốc độ phát triển của bệnh, thế nhưng lão Lý và tôi đều không đồng ý, dù sao đề tài này còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, không ai biết gen tái tạo lại có thể gây tổn thương cho cơ thể hay không, vì thế cho nên mâu thuẫn giữa Tây Sâm cùng Lão Lý ngày càng sâu sắc.”
Tùng Dung cau mày, khẽ hỏi: “Sau đó thì sao? Hội nghị lần đó rốt cuộc có tìm ra được biện pháp không? Chuyện này có quan hệ gì với Lê Dạ Tinh?”
“Chuyện sau đó thì cứ hỏi Kiều Úc đi, ở đây người hiểu rõ Tây Sâm nhất chính là cậu ta.”
“Tôi?” Kiều Úc kinh ngạc nhướn mày, “Tôi ngay cả việc trước đây Tây Sâm làm ở cục cảnh sát cũng không biết, huống chi sự việc đã qua hơn hai mươi năm rồi. Chỉ có điều, nếu cục trưởng vẫn bình yên vô sự ngồi ở chỗ này, nói lên tình hình bệnh dịch năm đó đã được kiểm soát, như vậy các ông sử dụng ý tưởng của Tây Sâm?”
Cục trưởng cười khổ lắc đầu, “Cậu sai rồi, tổ nghiên cứu không những không thông qua ý kiến của Tây Sâm ngược lại còn cho rằng lý luận của hắn đi ngược lại tính nhân đạo, nên liền khai trừ hắn ra khỏi ngành cảnh sát, lúc này mới khiến cho hắn bước trên con đường không có lối về, nếu như năm đó lão Lý chưa từng xích mích với hắn có lẽ sự tình sẽ không xảy ra như vậy, nhưng mà chúng tôi đều không hối hận.”
“Hắn cùng lắm chỉ là nói ra ý tưởng của mình mà thôi, cũng không có lỗi gì mà?” Tùng Dung không hiểu hỏi.
Kiều Úc đột nhiên cười lên một bộ đã hiểu ra, “Chỉ sợ không đơn giản như vậy, Tây Sâm là một kẻ không đạt được mục đích thề không bỏ qua, người khác càng phủ nhận lão, lão càng muốn chống lại. Tôi đoán năm ý ông ta đã làm ra chuyện gì đó không thể tha thứ được?”
Cục trưởng cười gật đầu, “Ông ta vì chứng minh lý luận của mình không sai đã tự ý trộm đi tài liệu nghiên cứu được lão Lý bảo quản, ở trên thân thể người sống tiến hành thí nghiệm, gián tiếp hại chết rất nhiều người.”
“Vậy biện pháp ông ta nghiên cứu ra có đối phó được với bệnh dịch không?” Tùng Dung bị một loạt vấn đề khiến cho có chút mơ hồ, vốn là suy đoán mông lung lại càng trở nên mờ mịt.
“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng vô cùng may mắn chính là lão Lý đã nghiên cứu ra một loại vắc-xin DL, cuối cùng cũng khống chế được tình hình bệnh dịch. Chỉ tiếc là sau khi nghiên cứu ra thì ông ấy lập tức rút lui về tuyến hai, không bao giờ tham dự bất kỳ đề tài nghiên cứu y khoa nào nữa, thậm chí còn đổi nghề sang pháp y.”
Kiều Úc nghe đến đó tai trong nháy mắt dựng thẳng lên, cậu nhạy bén nheo mắt lại, nếu như nhớ không nhầm, tài liệu mấy ngày trước cậu trộm từ cục cảnh sát cũng gọi là ‘75DL’, lẽ nào đây chỉ là sự trùng hợp?
Cậu đè xuống nghi ngờ trong lòng, mở miệng hỏi: “Ông nói nhiều như vậy rốt cùng thì có liên quan gì đến Lê Dạ Tinh?”
Cục trưởng nhìn cậu một cái, cười quỷ dị không nói tiếp, mà Tùng Dung vẫn luôn im lặng nghe đến đó lại đột nhiên ngẩng đầu lên, “Với những cống hiến của lão Lý ở trên lĩnh vực y khoa làm sao có thể cam tâm tình nguyện làm một pháp y trong cục của thành phố, có phải ông ta đã làm chuyện gì đó trái với lương tâm, vì thế nên mới rút lui về tuyến hai?”
Cục trưởng cười ha ha, vỗ vỗ vai Kiều Úc nói: “Hai cậu xem ra còn chưa có ngốc. Đúng là lão Lý thẹn với lòng mình, năm đó ông ta nghiên cứu ra thuốc DL hoàn toàn là dùng luận của Tây Sâm, bên ngoài càng đánh giá cao thì ông ta lại càng khó chịu, ông ta cảm thấy bản thân mình đã cướp đi những thứ thuộc về Tây Sâm, cho nên tự nguyện vứt bỏ danh lợi trở thành pháp y nhỏ trong cảnh cục.”
“Còn Lê Dạ Tinh, thật ra là lão Lý sau khi về hưu cần một người nội ứng trợ giúp trong cục cảnh sát. Tuy rằng cậu ta có chút ngốc, thế nhưng chỉ có như vậy mới khiến người ta không chú ý không phải sao?”
Kiều Úc và Tùng Dung kinh ngạc, “lão Lý không phải là người của cảnh cục sao? Sắp xếp một nội ứng là có ý gì?”
Cục trưởng thở dài một cái, nhìn những bóng cây lay động bên ngoài cửa sổ nói: “Lão Lý lớn tuổi phải về hưu, ông ta làm như vậy cũng là vạn bất đắc dĩ. Căn cứ vào đề tài tái tạo gen sinh vật làm chậm sự phân chia của tế bào, vắc xin DL thực sự là có thể thay đổi gen của một người, làm chậm sự phân chia tế bào, thậm chí dùng trong thời gian dài có khả năng vĩnh viễn giữ được hình dáng không chết. Thế nhưng Tây Sâm trước khi rời đi đã mang theo toàn bộ tài liệu, vô cùng may mắn là năm đó lão Lý cũng giữ lại một bộ, đem tài liệu số 75 là phần nghiên cứu quan trọng nhất của thuốc DL giấu trong cục cảnh sát. Không may tài liệu của lão Lý không đủ, nghiên cứu ra thuốc cũng không phải là DL chân chính, hiệu quả của nó chỉ được một phần, ngoại trừ chống lại vi-rút xâm nhập vào tổ chức tế bào, không có tác dụng nào khác. Lão Lý lo sợ Tây Sâm sẽ đem thuốc thực sự thí nghiệm trên người bình thường, cho nên cố ý sắp xếp Lê Dạ Tinh vào cục cảnh sát, một mặt có thể giúp ông ta góp nhặt tài liệu, mặt khác cũng có thể để ý trên thi thể của người chết có dùng qua thuốc DL hay không.”
Kiều Úc bừng tỉnh đại ngộ, áo phía sau lưng đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
“Sở dĩ lão Lý phát hiện ra tôi không phải là Lê Dạ Tinh bởi vì ông ta không thấy tôi gửi báo cáo tình hình cho mình. ”
Những lời này không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định, sự thật đã phơi bày ở trước mắt, Kiều Úc ngàn đoán vạn đoán thế nào cũng không nghĩ tới Lê Dạ Tinh còn có một thân phận như vậy, không thể không nói, lưới trời l*иg lộng thưa mà khó thoát.
“Cho dù ông biết Lê Dạ Tinh đã thay đổi thành người khác, làm thế nào lại đoán được người này chính là tôi?”
Cục trưởng đi tới trước mặt Kiều Úc, đôi mắt sắc sảo như hố sâu không lường được, lập tức thu những biểu cảm của Kiều Úc vào trong mắt, “Rất đơn giản, nếu không phải cậu trộm đi phần tài liệu 75DL, cả đời tôi cũng sẽ không nghĩ cậu có quan hệ với Tây Sâm.”
Con ngươi Kiều Úc bỗng nhiên co lại, cơ thể không khống chế được run lên một chút, Tùng Dung ở phía sau đặt tay lên vai cậu, âm thầm động viên.
Trong lòng cậu vô cùng hỗn loạn, cậu chưa có lấy lại con chíp ký ức về, tất cả mọi chuyện liên quan đến Tây Sâm cậu đều không nhớ nổi, thế nhưng manh mối đã gần ngay trước mắt, giống như có một sợi dây vô hình xâu chuỗi chúng lại với nhau.
Thân thể Tây Sâm càng ngày càng yếu đi, thuốc thử nghiệm DL có khả năng duy trì vẻ bề ngoài bất tử, còn có phần tài liệu quan trọng nhất số 75…Tất cả mọi thứ đã sắp được khám phá, dường như sẽ mở bung ra.
Cậu nắm tay Tùng Dung bình ổn tâm trạng, hỏi khẽ, “Nếu như thuốc thí nghiệm thiếu hụt phần tài liệu 75DL kia thì sẽ như thế nào?”
Cục trưởng híp mắt đôi mắt nhỏ dài lại, “DL là viết tắt của Deathless, ý nghĩa là vĩnh viễn bất tử, thế nhưng thiếu đi một phần của sự bất tử thì còn có thể bất tử nữa sao?”
Kiều Úc nắm chặt tay Tùng Dung, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng cậu đã hiểu rõ mọi việc, cho dù không có con chíp ký ức kia cậu cũng đoán được âm mưu của Tây Sâm.
Tây Sâm mặc dù có thể vẫn giống như hai mươi năm trước, dung mạo không hề thay đổi tất cả đều là nhờ việc sử dụng thuốc DL, về sau lão ta phát hiện thuốc DL có giới hạn cho nên muốn tìm biện pháp khác để thực hiện giấc mộng trường sinh bất lão của mình.
Đáng tiếc bình trấn hồn Chu Tước bay lượn của Tiêu Quốc Chấn không thể giúp lão trường sinh bất lão, cho nên lão đặt sự quan tâm lên tài liệu 75DL giấu ở trong cục cảnh sát, đúng lúc bản thân mình sống lại trên người cậu pháp y trẻ Lê Dạ Tinh, lão liền thuận nước dong buồm mượn thân phận này của mình đến cục cảnh sát trộm tài liệu đi, thế nhưng lão cũng không ngờ tới âm mưu quỷ kế của mình đã sớm bị cục trưởng phát hiện ra.
“Ông nói cho tôi biết nhiều như vậy là muốn tôi làm gì? Tôi không tin ông vô duyên vô cớ tín nhiệm kẻ địch như tôi.” Kiều Úc suy nghĩ thật kỹ tiền căn hậu quả, trong đầu đã sáng tỏ. Nếu cục trưởng đã đoán được thân phận của cậu nhưng lại chậm rãi không ra tay với mình, ngoại trừ còn có mưu đồ khác thì không còn nguyên nhân nào cả.
Cục trưởng vỗ tay, sang sảng cười lớn, “Giỏi lắm, không hổ là người bên cạnh Tây Sâm, tôi rất thích nói chuyện với những người thông minh như cậu. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chúng ta hợp tác với nhau diệt trừ Tây Sâm.”
Kiều Úc nhướn mày, nhếch miệng nói: “Nếu như tôi nói không thì sao?”
“Cậu không còn lựa chọn nào khác. Không tin cậu có thể nhìn xuống phía dưới tòa nhà một chút, nếu như cậu có thể chạy thoát lúc đó đàm phán điều kiện với tôi cũng không muộn.”
Kiều Úc giật mình, vén rèm lên nhìn xuống, dưới tòa nhà đã bị tầng tầng lớp lớp cảnh sát vây quanh, rất nhiều cảnh sát đang tập kích chĩa súng về phía cửa sổ, chỉ cần cục trưởng ra lệnh một tiếng chắc chắn đầu của mình sẽ nở hoa.
Tùng Dung nhìn hàng loạt cảnh sát ở dưới tòa nhà, ôm Kiều Úc từ phía sau, hít sâu một hơi, như là đã hạ quyết tâm rất lớn mở miệng nói: “Cục trưởng, nếu như bây giờ tôi dẫn cậu ấy đi, đến một nơi không ai biết chúng tôi là ai cả đời sẽ không tiết lộ nửa chữ về bí mật này, ông sẽ tha cho chúng tôi chứ?”
Gương mặt cục trưởng trong nháy mắt lạnh xuống, ông ta lạnh lùng nhìn Tùng Dung giận mà không nói, quay đầu lại nói với Kiều Úc đang đứng ở một bên: “Bây giờ cậu là tội phạm truy nã cấp A, bất kể các cậu tới nơi nào đều cũng sẽ bị truy nã, nếu như các cậu muốn sống những ngày tháng an ổn sau này thì chỉ còn cách hợp tác với chúng tôi. Vì hạnh phúc của cậu và Tùng Dung cùng diệt trừ Tây Sâm, cậu cảm thấy có đáng giá không?”
Tùng Dung mặt lạnh, nghiêng người ngăn cách Kiều Úc, lắc đầu với cậu, nói cho cậu biết không nên đáp ứng. Cho dù là ai thì cũng có thể nhận ra đây là cái bẫy của cảnh sát, trên người Kiều Úc không biết đã mang theo bao nhiêu cái mạng người, cho dù có hợp tác với cảnh sát thì sau khi mọi chuyện kết thúc cũng sẽ bị bắt. Huống chi, ý của cục trưởng đã rất rõ ràng, ông ta muốn đem Kiều Úc trở thành bia đỡ đạn, chờ tới lúc cậu và Tây Sâm lưỡng bại câu thương bản thân mình ngồi đó làm ngư ông đắc lợi.
Kiều Úc nhìn khuôn mặt lo lắng cùng những tính toán, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. Cục trưởng có suy nghĩ gì cậu so với những người khác còn hiểu rõ hơn, nếu như cậu không hợp tác, có lẽ sau này Tùng Dung sẽ không bao giờ được đặt chân vào cục cảnh sát nữa, huống chi cậu cũng đã nhận ra, cho dù cuối cùng bị bắt vào tù cũng là cậu tự làm tự chịu, cậu không muốn vì mình mà làm liên lụy đến cuộc đời Tùng Dung.
Nhìn ánh sáng lóe lên dưới lầu, Kiều Úc cầm tay Tùng Dung thật chặt, ánh mắt kiên định trước nay chưa từng có: “Được, tôi hợp tác với ông.”
Tùng Dung cầm lấy cánh tay của hắn, gầm nhẹ: “Em điên rồi?”
Kết quả cuối cùng bất kể là thành công hay thất bại, cảnh sát đều có thể đổ trách nhiệm lên người Kiều Úc, đến lúc đó cậu ngay cả mình chết thế nào cũng không biết!
Kiều Úc cười nhún vai, xoa xoa mặt Tùng Dung giống như an ủi: “Tôi chỉ có một yêu cầu, cho dù cuối cùng tôi và Tây Sâm sống hay chết, xin cho Tùng Dung tiếp tục ở trong tổ trọng án, ông so với tôi càng rõ ràng hơn anh ấy là một cảnh sát tốt.”
Cục trưởng cười một nụ cười nắm chắc phần thắng, gật đầu, hữu hảo đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”