Editor: Anh Cung
Beta: zizi
============================
Cổng ngân hàng Hối Phong bị hàng loạt cảnh sát phong tỏa, tuy rằng nhiều người trong lòng sợ hãi không dám bước lên, nhưng lại không kìm chế nổi tò mò mà tiến lại gần hàng rào cảnh sát xem náo nhiệt. Ngoài cửa ngân hàng, kẻ bắt cóc cầm súng quơ mạnh, cảnh sát vừa trấn an và giải tán quần chúng, vừa phải ổn định tránh cho kẻ bắt cóc manh động, tình cảnh thiếu chút nữa đã không khống chế nổi.
Đang lúc hiện trường ngày càng hỗn loạn, một chiếc xe màu đen lao đến, Tùng Dung dẫn theo toàn bộ thành viên tổ trọng án đồng loạt rút thẻ công tác trình diện, đi qua giải phân cách.
Trong đầu Tùng Dung vô cùng hỗn loạn, hận không thể lập tức lao qua giải phân cách để cứu người ra, thế nhưng hiện trường hỗn loạn như vậy, cho dù y có lo lắng cho Kiều Úc đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể bỏ mặc an nguy của tất cả mọi người, cho nên chỉ có thể cắn răng tự nhủ chính mình cần phải thật bình tĩnh.
Trên đường tới đây, y đã hỏi đội trưởng Triệu – người chỉ huy chiến dịch lần này, qua đàm phán đội trưởng Triệu đã đồng ý cho tổ trọng án được can thiệp, đồng thời cũng trao quyền chỉ huy cho Tùng Dung, nói cách khác an nguy của mọi người, tài sản của ngân hàng cùng tính mạng của Kiều Úc, tất cả đều đặt trên người Tùng Dung, y không cho phép mình có một chút sai lầm nào.
“Đội trưởng Tùng, đây là tài liệu anh yêu cầu.” Một cảnh sát đưa tài liệu cho Tùng Dung, tiếp tục nói: “Căn cứ theo lời khai của vài nhân chứng, lúc đầu kẻ bắt cóc này giả vờ mang thẻ đến rút tiền, đợi đến lúc nhân viên ngân hàng lấy tiền ra, hắn lập tức rút súng bắn chết nhân viên đó, sau đó mới uy hϊếp con tin hiện tại.”
Tùng Dung che dấu chút run rẩy trong lòng, bình tĩnh tiếp nhận tài liệu hỏi: “Kẻ bắt cóc đưa ra điều kiện gì mới đồng ý thả người? Đòi tiền hay thứ gì khác?”
Viên cảnh sát trẻ dừng lại một chút, vẻ mặt trở lên lúng túng, “Nãy giờ kẻ bắt cóc không nói gì, cũng không đưa ra yêu cầu nào, chỉ khăng khăng đòi tất cả các đài truyền hình lớn đến hiện trường mới suy nghĩ tới việc thả người.”
“Đây là loại yêu cầu gì vậy? Có phải là hắn muốn thành danh đến điên rồi không? Không phải là muốn được giới truyền thông truyền bá thành danh nhân thế giới đấy chứ!” Tề Tích vô cùng khinh thường đá chân, trong lòng vừa căng thẳng vừa lo lắng.
Lông mày Quân Chi nhíu chặt lại, “Không chừng hắn cố ý muốn mọi người biết đến để dụ một kẻ nào đó ra chẳng hạn.”
Bầu không khí lập tức ngưng trệ, cảnh sát đặc nhiệm im lặng tiến lên, nếu kẻ bắt cóc nói ra mục đích của mình, bất kể là muốn tiền hay xe để chạy trốn đều dễ dàng thực hiện, thế nhưng hắn đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi mục đích thật sự của hắn.
Lòng bàn tay Tùng Dung không ngừng toát mồ hôi, hiện tại y không muốn quan tâm kẻ bắt cóc đó đang tính toán cái gì, tất cả suy nghĩ của y đều bị Kiều Úc chiếm giữ, y thầm nghĩ muốn cứu người ra một cách bình an, trừ điều này ra y không còn yêu cầu nào khác.
Đúng lúc này, một giọng nữ hét to lên phá tan sự im lặng.
“A…! Gϊếŧ người!”
Kẻ bắt cóc đeo chiếc mặt nạ màu đen, tay trái bóp chặt cổ Kiều Úc, tay phải giơ lên bắn vài phát súng về phía những người ở gần đó, trong nháy mắt vài người trong đám đông ôm tay ngã xuống đất, nhất thời nhuộm đỏ máu tươi.
Lại thêm vài tiếng súng khác tiếp tục vang lên, tất cả các cảnh sát bao vây quanh hiện trường đều đồng loạt rút súng nhắm về phía kẻ bắt cóc, người dân có mặt tại hiện trường hét lên chói tai, tình hình lúc trước vốn không khống chế nổi, một lần nữa lại trở lên hỗn loạn.
Hắn chĩa nòng súng về phía đám đông không chút lưu tâm, đắc ý vẫy vẫy súng giữa không trung, càn rỡ cười: “Đám ngu xuẩn các người bàn bạc thế nào rồi? Tìm toàn bộ giới truyền thông đến chưa? Sự kiên nhẫn của tao có hạn, thêm một lúc nữa đừng trách súng đạn vô tình.”
Nghe xong những câu này sắc mặt Triệu đội trưởng xanh mét, rốt cuộc không kiềm chế được, rút súng ra lao vào, Tùng Dung kéo anh ta lại nhưng chỉ xé được một mảnh áo, “Anh Triệu! Quay lại!”
Thế nhưng Triệu đội trưởng đã chạy vào trong vòng vây, anh ta giơ súng hướng về phía kẻ bắt cóc cười lạnh: “Chỉ cần anh thả người ra, cảnh sát sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của anh, bằng không mấy trăm khẩu súng ở đây luôn luôn có thể bắn vào anh, nếu anh không ngại có thể thử xem rốt cuộc anh nhanh hơn hay súng của tôi nhanh hơn.”
Người nọ đầu tiên là sửng sốt nhìn anh ta, sau đó cười ha hả: “Anh có bản lĩnh thì nổ súng đi, tôi đứng đây cho anh bắn, anh cũng không chắc chắn có thể bắn trúng tôi, huống chi… tôi chết nó cũng không sống được!” Nói xong kẻ đó tì họng súng vào trán Kiều Úc, cậu giống như một con rối tàn tạ không hề tức giận tựa vào ngực người đàn ông, vẫn không nhúc nhích.
Mấy cảnh sát trẻ xung quanh nhìn đội trưởng và kẻ bắt cóc bắt đầu xung đột, trong bụng cũng nóng nảy, căn bản là không thể suy nghĩ kĩ càng, bắn một phát súng xuống sát chân người đàn ông, kẻ đó cười lạnh một tiếng, giơ tay bắt trúng một cảnh sát gần đó.
Hiện trường trở nên vô cùng hỗn loạn, đám đông gào thét, tiếng hét và tiếng súng liên tục hòa vào nhau.
Tùng Dung quả thực giận đến tức điên lên được, mấy cảnh sát dưới quyền Triệu đội trưởng là đồ não giấy vô dụng, đã không nghe lệnh còn làm điều ngu xuẩn chọc cho kẻ bắt cóc phát điên, đúng là tự đi tìm chết.
Tề Tích và Quân Chi, còn có Âu Dương và Thư Tình đang duy trì trật tự cách đó không xa đều nhanh chóng rút súng lao tới, tiến lên ngăn trở rất nhiều cấp dưới của lão Triệu sắp xung đột với kẻ bắt cóc, Tùng Dung không nghĩ nhiều như vậy, nhìn qua Kiều Úc đang nằm ngã trên mặt đất phía xa, đi vào trong giải phân cách.
Lão Triệu thấy Tùng Dung đi tới, tâm trạng ngày càng mất bình tĩnh, anh ta táo bạo nói với Tùng Dung: “ Đội trưởng Tùng, chúng ta ngồi đây chờ chết còn không bằng chủ động xuất kích, bắn một phát dứt khoát kết liễu luôn kẻ bắt cóc này, cho dù cấp trên có xử phạt thì cũng sẽ không làm gì chúng ta đâu.”
Tùng Dung trừng mắt với anh ta: “Đội trưởng Triệu, anh phải nhớ rõ, người chỉ huy hiện tại là tôi. Anh chọc giận kẻ bắt cóc như vậy, rốt cuộc là có đặt an nguy của con tin lên hàng đầu không?”
Lão triệu cười nhạo một tiếng, “Lấy tính mạng của một người để đổi lấy nhiều người chẳng lẽ không đáng giá sao? Người kia có chết thì cũng chỉ có thể trách cậu ta không may mắn thôi.”
Những lời này đã hoàn toàn chọc giận Tùng Dung, y không giữ lại một chút mặt mũi nào cho đội trưởng Triệu nữa, dùng ánh mắt lạnh lùng ra hiệu cho Tề Tích và Quân Chi đứng gần đó, tiếp theo Lão Triệu bị hai người cưỡng chế ‘mời’ ra khỏi giải phân cách, hành động mau lẹ đến nỗi ngay cả một câu nói cũng không kịp lưu lại.
Chờ sau khi hai lỗ tai được thanh tịnh một chút, Tùng Dung mới chậm rãi nhìn đến kẻ bắt cóc, đúng lúc kẻ đó cũng đang đánh giá y.
“Anh là tổ trưởng tổ trọng án, không tồi, so với thằng cha lúc nãy nhìn thuận mắt hơn nhiều.”
Tùng Dung nhếch miệng không nói gì, thế nhưng lại dựng hết cả tóc gáy, y không ngờ kẻ bắt cóc lại biết mình, biết rõ mình người của tổ trọng án. Y làm bộ như vô tình nhìn thoáng qua Kiều Úc đang bất tỉnh, trong đầu cố gắng tự nhủ: Không thể để cho hắn biết mình và Kiều Úc có quan hệ, một khi bị lộ ra nhược điểm, tức là đã thua mất một nửa, trận chiến này y sẽ hoàn toàn bại trận.
“Giờ anh có hai lựa chọn, một là chúng ta nói chuyện một cách hòa bình, yêu cầu của anh tôi sẽ cố gắng thỏa mãn, còn không, anh chết, chúng ta lưỡng bại câu thương.” Tùng Dung lãnh đạm nói, giống như người anh đang nói chuyện không phải là tên tội phạm tàn bạo, mà là đang tâm sự với một người bạn.
Tên kia cười lạnh một tiếng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Cảnh sát Tùng, anh có biết tôi muốn gì không? Anh thực sự nghĩ rằng mình có thể đưa nó cho tôi sao?”
Tùng Dung cười cười, hai tay đút túi quần, “Tất nhiên là không, nếu anh muốn một tỷ thì tôi không có khả năng cho anh, nhưng tôi có thể cam đoan với anh, nếu anh thả con tin, tôi sẽ xin quan tòa giảm nhẹ án phạt cho anh.”
Hắn ta ngừng một chút, ánh mắt chợt lóe lên, đem súng đặt lên trán Kiều Úc nói: “Một khi đã như vậy, anh cũng nên tỏ chút thành ý bảo những cảnh sát này lùi lại, nếu không đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình.”
Tùng Dung nhướn mày, nhìn qua sắc mặt tái nhợt của Kiều Úc, trong lòng đau đến xuất huyết, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười bình tĩnh, anh xoay người phất tay nói với mấy người trong tổ trọng án, “Mọi người lui về sau đi.”
Tề Tích nóng nảy, mồ hội lạnh chảy đầy đầu nói: “Lão đại, anh điên rồi! Tất cả chúng tôi đều rút lui, một mình anh làm sao có thể đối phó với hắn!”
Âu Dương cũng lộ ra vẻ căng thẳng trước nay chưa từng có, “Lão đại, anh đừng hồ đồ mà, tên này xảo quyệt như vậy, anh sao có thể rơi vào bẫy của hắn! Huống chi Tinh Tinh…”
Hai mắt Tùng Dung híp lại, đưa ra một ánh mắt cảnh cáo, Âu Dương nhanh chóng nuốt vào câu nói kia, tim đập loạn lên.
Tất cả mọi người chỉ có Quân Chi không nói gì, anh ôm vai Tề Tích và Âu Dương, nói nhỏ: “Tin tưởng lão đại, anh ấy làm như vậy là có tính toán riêng của mình.”
Cuối cùng tất cả cảnh sát đều lùi về phía sau gần trăm thước, cửa ngân hàng vốn đông đúc thoáng cái trống trải, chỉ còn lại hai người đang đối mặt, còn có Kiều Úc bất tỉnh.
Tùng Dung nhún vai nói: “Tốt lắm, hiện tại tất cả cảnh sát đều đã rút lui, anh cũng nên nói ra mục đích của mình đi.”
Người đàn ông nhếch miệng cười tà ác, sờ cổ Kiều Úc, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Mục đích của tôi rất đơn giản, chính là vì… dụ anh xuất hiện.”
Tùng Dung nhướn mày, không để lộ ra thái độ kinh ngạc. Việc này y cũng đã đoán ra, thử nghĩ xem một kẻ bắt cóc con tin không đòi tiền, không cần đồ vật gì cả, khăng khăng muốn giới truyền thông loan báo, chắc chắn là muốn dụ một ai đó ra mặt, huống chi vừa rồi lúc hai người cân não nhau, rõ ràng người đàn ông này đã nhận ra y, vậy không cần phải nói cũng đoán ra được mục tiêu của kẻ bắt cóc này là chính mình.
Người đàn ông không nhìn thấy sự kinh ngạc như trong dự đoán, trong lòng một lần nữa lại bùng lên sự tức giận, “Chẳng lẽ anh không tò mò nguyên nhân tại sao tôi lại muốn dụ anh xuất hiện?”
“Cho dù mục đích của anh là gì, mục tiêu của anh là tôi, vậy hãy thả con tin để tôi đi với anh là được.”
Tùng Dung trong lòng thầm cầu nguyện, nếu mục tiêu của người này là mình, vậy ít nhất có thể giữ được an toàn cho Kiều Úc, như vậy cũng coi như đáng giá.
Người kia nghe xong cười ha hả, vỗ vai Kiều úc nói: “Tôi không biết Tùng Dung anh là nhân vật lợi hại thế nào, không nghĩ tới chẳng qua cũng chỉ được như vậy, anh cho rằng tôi không nhìn ra quan hệ giữa anh và nó là gì? Nếu không phải bởi vì tôi chạm vào đúng khối thịt trong người anh, anh sẽ không xuất đầu lộ diện đâu nhỉ?”
Con ngươi Tùng Dung đột nhiên co lại, đầu ngón tay thoáng chốc lạnh lẽo, “Anh có ý gì? Chẳng lẽ…?”
Trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên một khả năng, Dạ Tinh mất tích nhiều ngày như vậy, ngay cả mình tìm khắp nơi cũng không thấy, sao có thể vừa khéo lại bị người đàn ông này bắt được, lý do duy nhất là ngay từ đầu Dạ Tinh đã bị hắn bắt đi, giờ hắn tự biên tự diễn tiết mục cướp ngân hàng, chẳng qua cũng chỉ để mình cắn câu mà thôi.
Người đàn ông nhếch miệng, đắc ý nói: “Anh cũng không ngốc lắm, tên tiểu bạch kiểm này bị bọn tôi bắt được, thế nào, đau lòng sao?”
“Anh thả cậu ấy ra! Cho dù anh có mục đích gì tôi cũng đi theo anh, đừng làm tổn thương Dạ Tinh!” Sự lo lắng vẫn luôn kiềm chế cùng bất an khiến cho Tùng Dung mất đi lý trí, vẻ mặt hoảng loạn nói.
Kết quả như vậy đúng là thứ người đàn ông muốn nhìn, hắn cười to vài tiếng, ra tay rất nhanh, bắn hai phát súng về phía Tùng Dung, may mà Tùng Dung phản ứng nhanh nhạy, cơ thể đi trước lý trí ngửa người ra sau tránh thoát viên đạn, mạnh mẽ rút súng chuẩn bị bắn trả.
Đúng lúc này, người đàn ông ném mạnh một vật thể màu đen, Tùng Dung tưởng là bom, theo bản năng nhảy sang bên cạnh, bên tai truyền đến tiếng nổ, phanh một cái, khói nổi lên bốn phía, trong nháy mắt mọi thứ bị sương mù che lấp, lúc ngẩng đầu thì không thấy bóng dáng của người đàn ông cùng Kiều Úc đâu nữa.
“Sh*t! Bị lừa!” Tùng Dung phẫn hận đấm một phát lên mặt đất, trước mắt bỗng hiện lên một cái bóng đen.
Anh nhận ra là người đàn ông vừa rồi, vội vàng cầm súng đuổi theo hướng đó.
Cảnh sát phía xa bị một màn này dọa cho ngây người, trơ mắt nhìn làn khói trắng tan dần, chẳng mấy chốc không thấy bóng dáng Tùng Dung và kẻ bắt cóc đâu nữa.
“Gay go rồi! Đây rõ ràng là kế điệu hổ ly sơn! Lão đại có thể gặp nguy hiểm, mau đuổi theo!” Tề Tích quát to một tiếng, dẫn Quân Chi, Âu Dương và Thư Tinh vọt tới, thế nhưng bóng dáng Tùng Dung đã sớm biến mất.
Tùng Dung một mạch đuổi theo, người đàn ông vì để phòng Tùng Dung nổ súng, vô sỉ cõng Kiều Úc trên lưng để làm bia thịt đỡ đạn cho mình, Tùng Dung tức đến nghiến răng lại không biết làm sao chỉ có thể tùy cơ di chuyển, đuổi theo người đàn ông đến một chỗ ngoặt rẽ xuống đường hầm, vừa khom người xuống người đàn ông đã biến mất không dấu vết, chỉ để lại Kiều úc nằm trên mặt đất.
Tùng Dung lòng như lửa đốt cố gắng chạy nhanh đến ôm lấy Kiều Úc, người trong lòng sắc mặt đã chuyển sang màu xanh trắng, môi tím tái, vành mắt đen thui, cả người lạnh lẽo cứng ngắc, hiển nhiên đã chết rất lâu rồi.
Tùng Dung nghĩ mình sinh ra ảo giác rồi, nếu không sao có thể cho rằng người trong lòng mình chỉ là một cái thi thể, thế nhưng gương mặt tuấn tú nho nhã quen thuộc trước mắt này, vẫn là đôi mắt cong cong mỗi khi thức dậy, vẫn là đôi môi mỏng kia, vẫn là cơ thể đầy đặn, nhưng mà hiện tại đã lạnh cóng rồi…
Nháy mắt, Tùng Dung cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với tình huống này, Dạ tinh vừa quật cường vừa đáng yêu trong trí nhớ sao có thể… đã chết được…
Toàn thân cứng đờ như đóng băng, cơ thể phát run đem Lê Dạ Tinh đã chết ôm vào trong ngực, cổ một trận đau nhức, trước mắt trở lên tối sầm, ngất đi.
Phía sau một người đàn ông mặc áo dài trắng, trong tay cầm một cây gậy gỗ, mũ che mất khuôn mặt, lộ ra một nụ cười kỳ dị….