Thức Cốt Tầm Tung

Chương 8: X ấn ký. Khí quan. Nữ nhân

Bốn

giờ sáng, bầu trời vẫn là một mảng đen kịt, những cột đèn đường tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt chiếu bóng của chúng trải dài trên mặt đường, con đường lớn vắng vẻ không một bóng người.

Tùng Dung trầm mặc phóng xe, chiếc Buick màu đen chạy như bay trên đoạn đường trống trải, Kiều Úc ngồi ở ghế phó lái hiển nhiên vẫn đang nghĩ về vụ án cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người liên hoàn mà Tùng Dung vừa nói đến.

“Vụ án gϊếŧ người liên hoàn đó là sao? Không lẽ cô gái bị gϊếŧ lần này cũng bị tiền gian hậu sát? Cho dù cô ta có bị gϊếŧ như thế thì cũng chắc gì đã liên quan đến vụ án nhiều năm trước?”

Tùng Dung nắm tay lái cười với hắn, “Dạ Tinh, cậu thật giống một đứa trẻ ngoan thích đặt vấn đề, cậu một lúc hỏi nhiều câu như thế thì tôi biết trả lời câu nào trước đây.”

“Đừng có đánh trống lảng, nhìn bản mặt anh khi nghe điện thoại thì tôi đã biết chuyện nhất định không phải bình thường.”

Tùng Dung gác tay lên cửa sổ xe, nghĩ xem phải bắt đầu nói từ đâu, vụ án đó vô cùng phức tạp mà hắn khi ấy vẫn còn là học sinh, mặc dù nghe nhiều người nhắc đến chuyện này nhưng bản thân cũng chưa từng trải qua, có những chi tiết sau này mới được tìm thấy, lưu trong hồ sơ vụ án, trước khi tra rõ sự thật y không dám tùy tiện kết luận.

Thì ra mười năm trước tại thành phố T từng xuất hiện một tên ác ma gϊếŧ người, lấy ký hiệu là X. Tên này có một sở thích kì dị, đó chính là chuyên gϊếŧ hại phụ nữ, không cần biết tuổi tác từ phụ nữ đã có con đến bé gái còn đi học, chỉ cần là nữ thì sẽ thành mục tiêu của hắn ta.

Khoảng thời gian ấy mọi người trong thành phố đều sống trong lo sợ, tất cả đều như một bầy chim bị kinh động, hễ có gì không ổn thì lập tức báo cảnh sát, tất cả phụ nữ đều không dám bước ra khỏi nhà vì sợ bị tên biếи ŧɦái nhìn trúng. Áp lực của sở cảnh sát trở nên vô cùng lớn, suýt chút nữa phải kinh động đến hình cảnh quốc tế, đáng tiếc là họ biết rõ có một người tên X tồn tại, nhưng lại không thể nào tìm được đầu mối để phá án.

X gϊếŧ người một cách ngẫu nhiên, ngoài việc nhất định là nữ ra thì gần như không còn điểm chung nào khác, tên này không cướp sắc cũng không cướp tiền, không phân tuổi tác đồng nghĩa không phải gϊếŧ người để trả thù, gần như động cơ gϊếŧ người của hắn ta cũng không điều tra được. Những người bị hại không hề có điểm chung, cho nên có thể bài trừ thêm khả năng hắn là đuổi theo một nhóm mục tiêu nhất định hoặc là từng chịu đả kích tâm lý nên mới phạm tội.

Tên này gϊếŧ người không có thủ pháp gì đặc biệt, nhưng chắc chắn một điều là nạn nhân phải ‘thấy máu’, ‘thấy máu’ ở đây nôm na chính là trên vùng đầu nạn nhân luôn có vết thương chảy máu, có khi không phải là vết thương chí mạng nhưng tuyệt đối không thể thiếu vết thương này. Lúc đầu bên cảnh sát không cho là cùng một người làm, nhưng sau vài vụ gϊếŧ người liên tiếp, trên cổ tay những người chết đều có một vết bỏng hình chữ X, vì thế hung thủ mới bị gọi là ‘X’.

Sau này không biết vì nguyên nhân gì X đã biến mất một cách thần bí, thành phố T cũng không còn người chết nào trên cổ tay mang dấu X nữa, ngay lúc cảnh sát cùng dân chúng bắt đầu nới lỏng cảnh giác, X lại xuất hiện. Mục tiêu của hắn vẫn là phụ nữ, điểm bất đồng chính là những nạn nhân tiếp theo đều bị xâm phạm tìиɧ ɖu͙© sau đó bị siết cổ đến chết, trùng hợp tất cả nạn nhân đều có thêm một vết bỏng hình chữ X trên cổ tay.

Những vụ gϊếŧ người xảy ra liên tiếp khiến cho người dân thành phố T ngày càng hoang mang, họ viết một bản kiến nghị gửi lên nhờ Chính phủ mau chóng phá án, nghe nói sau này cảnh sát đã bắt được hung thủ và phán tử hình, vụ án cưỡиɠ ɧϊếp gϊếŧ người chấn động toàn quốc này mới kết thúc.

Kiều Úc nghe xong nhíu chặt mày, chống cằm bắt đầu lâm vào trầm tư.

Vụ án này thật sự quá kì lạ, nếu từ lúc bắt đầu tên hung thủ X đó gϊếŧ nhiều người như thế nhưng không bị cảnh sát tóm được, vậy thì không có khả năng sau đó lại dễ dàng lọt lưới như thế. Vả lại, ngay từ lúc bắt đầu X không hề có ý định cướp sắc, theo như Tùng Dung thuật lại thì tên này giống như xem việc gϊếŧ người là một loại lạc thú, như vậy hắn lại càng không có lí do quay sang cưỡиɠ ɧϊếp nạn nhân.

“Vụ án này chỗ nào cũng có điểm kì quái, lúc nãy anh nói, cảnh sát căn bản không tìm được hành tung lẫn động cơ gϊếŧ người của X, vậy sau đó hắn làm sao lại hồ đồ đến nỗi bị bắt chứ?”

Kiều Úc biết, một tên biếи ŧɦái thật sự sẽ không dễ dàng ngả bài như thế, cũng như cha nuôi của hắn Tây Sâm vậy, không ai có thể đoán được lão ta đang nghĩ gì, không ai lí giải được những hành động biếи ŧɦái của hắn có mục đích gì, nhưng có một điểm chắc chắn nhất chính là, những kẻ được gọi là biếи ŧɦái tuyệt đối không ngu đến mức để cảnh sát bắt được dễ dàng như thế.

Tùng Dung búng ngón tay một cái, nhìn Kiều Úc với ánh mắt thưởng thức, “Thông minh, hoài nghi của cậu và tôi giống nhau. Tôi vẫn luôn cảm thấy năm đó kì thật X chưa bị bắt, người bị xử tử hình chẳng qua chỉ là con cừu thế mạng.“

Kiều Úc cười khẩy, chống cằm nói: “Anh là cảnh sát nha, nói những lời như thế không sợ người ta nghe thấy à? Nếu đến cả anh cũng không tin cảnh sát thì nhân dân phải làm sao bây giờ.”

“Ha, đừng quên cậu đây cũng là cảnh sát, cậu chẳng phải cũng không tin sao? Tôi chỉ nói ra cách nghĩ của mình thôi, dù sao thì vụ án này cuối cùng bị xử lí không rõ ràng, sau đó không xuất hiện vụ án nào tương tự như vậy ở thành phố T nữa, cho nên vụ án này chỉ có thể nhắm mắt cho qua.”

“Vậy anh chưa từng nghĩ đến việc lật lại bản án à?”

Tùng Dung bất lực lắc đầu, “Lúc vụ án xảy ra tôi vẫn còn đi học, đợi đến lúc tốt nghiệp ra làm cảnh sát thì hồ sơ vụ án đó đã bị đánh mất, dù tôi có muốn cũng không biết điều tra từ đâu.”

Kiều Úc nhíu chặt lông mày, đột nhiên hắn hiểu ra rằng cảnh sát không phải chính nghĩa như hắn nghĩ, kinh thiên đại án náo đến cả nước đều hoang mang lộ ra một đống sơ hở như vậy, hồ sơ vụ án cũng thần bí biến mất, rõ ràng là có người có tật giật mình không muốn người ta điều tra vụ án này.

“Đúng rồi, tại sao lúc nãy anh nói vụ sát nhân liên hoàn năm đó và vụ hôm nay có liên quan với nhau?”

“Cậu còn nhớ hai vụ án gϊếŧ người xảy ra tháng trước không?” Tùng Dung đạp thắng, xe từ từ dừng lại ngay khi đèn đỏ sáng lên.

Kiều Úc trong lòng trợn trắng mắt, thầm mắng cái tên ngu ngốc này có não hay không thế, mình nhập vào cơ thể Lê Dạ Tinh đã bao lâu đâu, ngay cả tên cũng chỉ mới biết mấy ngày gần đây, bây giờ y hỏi như vậy thì sao mà biết được.

“Lão đại anh quên à, tôi mất trí nhớ rồi, chuyện trước đây không nhớ được.”

“Ô… xin lỗi, tôi quên mất, thật ra nhìn cậu cũng chẳng có chỗ nào giống người mất trí nhớ cả.” Tùng Dung xoa xoa mũi cười một cái, đèn đường màu vàng nhạt chiếu lên gương mặt y, phủ vầng bóng mờ trên gương mặt tinh tế.

Kiều Úc lại nhìn trời trợn trắng mắt, thật muốn chửi người, có quỷ mới thấy anh có ý xin lỗi, đây rõ ràng là cố ý thám thính tôi! Cái con hồ ly già này không thời khắc nào quên thăm dò mình.

“Một tháng trước có hai nữ sinh bị gϊếŧ, thời gian xảy ra hai vụ án này cách nhau khá xa, hai nạn nhân cũng không có quan hệ với nhau, có thể nói kiểu gì cũng không thể kéo lại với nhau được, bên cảnh sát đã điều tra nhiều lần nhưng không tìm được hung thủ, cho nên vụ án chỉ có thể kéo dài đến giờ, sau đó thi thể của hai cô gái bị đưa vào nhà xác, nhưng không ai biết ngay đêm đó có một đám người chạy đến trộm khí quan của họ.”

“Nga? Cảnh sát các người làm ăn thế nào vậy, ngay cả hai cái xác cũng trông chừng không xong, một đám phế vật.” Kiều Úc nguyên bản nghĩ rằng cảnh sát tuy hơi ngốc một chút nhưng ít nhất sẽ không ngu, bây giờ mới biết rằng đám người này ngoại trừ ngu ra thì trí thông minh cũng có vấn đề.

Người sống trông không được, vậy mà còn để người chết bị trộm mất khí quan ngay trước mũi mình, đây không gọi là đồ vô dụng thì còn là gì nữa?

Tùng Dung nhìn Kiều Úc không ngừng trợn mắt, biểu cảm khỏi nói có bao nhiêu kì quái, nhịn không được cười thành tiếng, “Chú ý dùng từ, sao lại gọi là ‘cảnh sát các người’? Cậu cũng là cảnh sát, nhớ kĩ, đừng suốt ngày phế vật này phế vật nọ, coi chừng tôi đánh cho cậu thành phế vật đấy.”

Kiều Úc không thèm nhìn y cười khẩy một cái, trong lòng nghĩ muốn thử xem coi ai đem ai đánh thành phế vật.

“Theo như anh nói, bọn trộm khí quan và tên hung thủ là không phải là đồng bọn? Sao bọn chúng không lấy khí quan ngay sau khi gϊếŧ người mà phải chờ đem đến nhà xác rồi mới ra tay.”

Đèn xanh sáng lên, Tùng Dung đạp ga, chiếc Buick vèo một cái chạy đi, “Lúc đầu mọi người cũng nghĩ như vậy, cho nên mục tiêu của cảnh sát bị phân chia ra, một bộ phận đi bắt hung thủ, phần còn lại thì đi bắt bọn trộm khí quan, kết quả là công cốc, không bắt được tên nào cả.”

Kiều Úc một tay đỡ trán, thật muốn chỉ thẳng vào mặt mấy tên kia mà chửi, cảnh cục nuôi cái bọn phế vật đó làm gì chứ! Lấy tiền thuế của người dân lại không đi làm chính sự.

Điều chỉnh lại cảm xúc, hắn mở miệng: “OK, tôi không hỏi nữa, anh cứ trực tiếp nói cho tôi biết những chuyện đó liên quan gì đến vụ án hôm nay?”

Sắc mặt Tùng Dung đột nhiên trở nên âm trầm, y miết chặt tay lái nhìn chằm chằm vào những bóng đen xẹt ngang qua kính chắn gió, trầm trọng lên tiếng: “Vụ án mạng hôm nay có tất cả các đặt trưng của hai vụ tôi vừa nói.”

Kiều Úc thần sắc thay đổi, kinh ngạc mở miệng hỏi: “Ý anh là nạn nhân lần này cũng bị lấy mất nội tạng và bị cưỡиɠ ɧϊếp?!”

“Không chỉ thế, trên tay cô ta con có kí hiệu chữ X nữa.”

Kiều Úc hít một ngụm khí lạnh, ngay lúc này xe lại đột nhiên thắng gấp, hắn không giữ được thăng bằng nhào người về phía Tùng Dung. Cơ thể gầy yếu đυ.ng thẳng vào một vòm ngực cứng cáp, đôi vai gầy guộc nhất thời cảm giác một trận đau đớn, ngực tên này làm bằng đá tảng à? Sao mà cứng thế.

Vịn vai nửa ngày không lên tiếng, Tùng Dung cười khẽ, nắm lấy cổ tay hắn nhìn: “Cậu sau này rảnh thì luyện tập nhiều một chút, bộ dạng này của cậu người ta nhìn vào không biết còn tưởng tổ trọng án chúng ta không cho cậu ăn cơm, tôi chỉ thắng gấp chút thôi, cậu làm gì mà ôm ấp tôi như thế.”

Kiều Úc hất tay y ra, nhướn mày lạnh nhạt nói: “Kỹ thuật lái xe của bản thân dở còn đi đổ thừa người ta, hoàn toàn là ‘ị không ra đổ thừa Trái Đất không có lực hấp dẫn’.”

Tùng Dung cười thành tiếng, ánh mắt sắt bén cũng nhu hòa hơn nhiều, miệng bình thường lúc nào cũng cứng đơ cũng dần dần nhếch lên một đường cong nhẹ, “Tôi trước đây không phát hiện cậu nói chuyện khó nghe vậy, mới tí tuổi học đâu ra mấy tật xấu này thế.”

Kiều Úc lần này ngay cả mắt cũng không thèm liếc một cái, trực tiếp bảo trì im lặng. Tùng Dung cũng không thèm để ý, trực tiếp dập lửa rồi lấy chiếc vali và áo khoác từ ghế sau ra, mở cửa xuống xe, “Xuống xe đi, chúng ta đến rồi.”

“Anh cầm cái gì trên tay thế?” Kiều Úc mở cửa xe đi nhanh đuổi kịp Tùng Dung, đối với chiếc vali đen trong tay Tùng Dung rất có hứng thú.

“Áo và vali, cậu không thấy à?”

“Tôi đang hỏi thứ đựng trong đó là gì.” Kiều Úc lại một lần nữa được lĩnh giáo khả năng đánh trống lảng của Tùng Dung, trên thế giới này thật sự không có mấy ai có thể thật sự chọc cho hắn nổi nóng, bình thường đối thủ có kɧıêυ ҡɧí©ɧ cỡ nào hắn cũng không để ý, thế nhưng Tùng Dung lại có thể dễ dàng chọc tức hắn.

Tùng Dung thần bí nhướn mày, nhìn chằm chằm vào hiện trường bị cảnh sát bao vây trùng trùng kia. “Ha, đây là bí mật nha, một lát nữa cậu sẽ biết thôi.”

Thiết, xem tôi là trẻ lên ba mà hống à? Kiều Úc bất lực lắc lắc đầu, đi theo Tùng Dung.

Từ khi trọng sinh vào cơ thể của Lê Dạ Tinh, Kiều Úc phát hiện IQ của bản thân hình như càng lúc càng thấp, không chỉ hành động và sự linh hoạt bị giảm xuống, giờ cả não cũng không xài được nữa, sự lạnh lùng bình tĩnh ngày xưa đâu rồi, không lẽ thay cái vỏ ngoài mới trẻ trung hơn thì đầu óc cũng trở nên bốc đồng hơn à?

Như thế không tốt, sau này phải sửa lại. Kiều Úc xoa xoa mũi, thò tay vào túi áo sờ lên mặt nhẫn được chạm khắc hình sư tử kia, đi vào hiện trường vụ án