Tiền Phi nhướn mày: “Hay là anh đưa em đi thăm bố anh? Em nói anh nghe, bây giờ em nhìn thấy anh là tức, anh đấy, mau mà về nhà đi! Để đỡ cho bố anh đi đâu cũng có tập tiếp theo!”.
Lý Diệc Phi run chân, hỏi: “Cái gì mà tập tiếp theo?”.
Tiền Phi bí hiểm: “Bố anh lát nữa sẽ gọi điện hỏi anh, con trai, con trai, con đi đâu rồi thế?”. Nói xong cô mở cửa, bỏ đi.
Lý Diệc Phi nhìn cánh cửa đóng “ầm” một tiếng, cảm thấy chân anh run đến nỗi muốn bị chuột rút rồi.
Trên đường đi, Tiền Phi cảm thấy ở l*иg ngực có một cơn giận cứ dâng lên mãi. Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang giận ai, nhưng cô đang giận!
Nếu trách Lý Diệc Phi, thì anh đã từng nói cô biết anh là công tử nhà giàu, chính là cô không tin.
Nhưng nếu không trách anh thì về sau anh lại ra sức dẫn dụ cô đi vào con đường tin tưởng kiên quyết rằng anh là một thằng con trai bại gia quen được chiều chuộng của một ông già kinh doanh cá thể.
Càng nghĩ thì cơn tức tối đó càng khiến cô ấm ức, đến khi tới bệnh viện, nhìn thấy Uông Nhược Hải nôn ói lung tung mà không chịu cho bác sĩ khám, cứ nằng nặc sống chết gì cũng đòi cô đến, cơn ấm ức đó của cô cuối cùng không chịu nổi mà bùng nổ.
Cô kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh giường bệnh. Liêu Thi Ngữ sắp ra ngoài, định để không gian riêng cho cô, nhưng bị cô ngăn lại.
Đợi Uông Nhược Hải nôn xong, cô bình tĩnh hỏi: “Uông Nhược Hải, anh định làm gì? Tại sao em không đến thì anh không chấp nhận điều trị?”.
Uông Nhược Hải mặt mũi tái nhợt, trả lời: “Anh cũng không biết anh muốn làm gì,nhưng em không đến thì anh thấy điều trị hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì!”.
Tiền Phi hít một hơi: “Anh che chắn cho em, em rất cảm kích, nhưng bây giờ thà em là người bị rơi trúng còn hơn, vì em không cần anh dùng tình cảm này trói buộc. Em vốn không muốn nói nặng lời, nhưng giờ xem ra không nói không được. Uông Nhược Hải, có phải anh cảm thấy anh rất bất hạnh? Lúc bị anh đá, nhìn anh sống tốt như thế, em cũng cảm thấy mình rất bất hạnh. Em nói anh biết, hôm nay sở dĩ anh cảm thấy bất hạnh là vì em sống rất hạnh phúc. Giả sử hiện giờ em đang sống một cuộc sống khác - mỗi ngày không ngừng đi xem mặt đủ mọi loại trai già hói đầu mà còn bị kén chọn, soi mói, không ưng ý, anh nói xem em có còn thu hút anh hay không? E rằng ngay cả nhìn em thêm một cái anh cũng chẳng muốn. Mà với cuộc sống đó thì em bất hạnh đến cỡ nào? Nếu em không gặp bạn trai hiện giờ của mình, thật sự, không chừng em đang sống cuộc sống như thế. Nên khi anh thích thú với em của ngày hôm nay, đừng quên nhân quả của mọi thứ. Mà bây giờ anh thấy không hạnh phúc và đau khổ, cũng chưa chắc là chưa quên được tình cảm với em, nói trắng ra thì chẳng qua là một sự hụt hẫng”.
Cô ngừng lại rồi nói tiếp: “Mạng của anh là của anh, không liên quan tới em, anh đã nôn thế này rồi, còn không cho bác sĩ khám mà cứ đòi em phải tới, có ý nghĩa gì chứ, anh nói em nghe xem?”.
Cô ngước lên nhìn Liêu Thi Ngữ: “Phiền cô nếu đã muốn làm cô gái xấu xa thì xấu đến cùng đi, đừng cố đổi ngói lành lấy ngọc nát nữa, anh ấy bảo cô tìm tôi thì cô tìm tôi, cô không có tôn nghiêm sao? Tôi là bác sĩ ư? Nếu đã là kẻ thứ ba thì hãy tàn nhẫn mà làm đến cùng, đừng làm giữa chừng rồi dừng lại, cô tỏ ra cao thượng vĩ đại như thế, cô thấy quen nhưng tôi nhìn không quen!”.
Tiền Phi nói xong, bấm chuông gọi bác sĩ.
Tiền Phi về đến nhà thì Lý Diệc Phi vẫn còn đó.
Thấy cô quay lại, anh nhảy phắt lên khỏi sofa, định đến gần cô.
Tiền Phi ôm trán, mệt mỏi nói: “Đừng có dính sát người em, hôm nay em ghét anh lắm, mau về nhà đi! Có gì ngày mai hãy nói!”.
Cô vào phòng, khóa cửa lại.
Lý Diệc Phi đứng ở cửa, rụt rè hỏi: “Này, em không nắm tay hắn nói những lời đại loại như ‘Uông Nhược Hải anh phải kiên cường lên’ đó chứ?”
Tiền Phi ở trong phòng, ậm ừ nói: “Ừ, nói rồi, ngoài ra em còn bảo anh ấy, Uông Nhược Hải anh đừng khóc, Uông Nhược Hải anh hãy cố lên nhé!”.
Lý Diệc Phi trừng mắt, hận chỉ muốn đốt cửa: “Shit, không phải chứ! Anh chỉ tạm thời che mắt em về mặt tinh thần với niềm hối hận vô bờ bến, em không cần tàn nhẫn như thế, giày vò anh cả về tinh thần lẫn thể xác chứ?”.
Tiền Phi mặc kệ anh.
Lý Diệc Phi đập cửa: “Băng vệ sinh, em khoan ngủ, em nói anh nghe Uông Nhược Hải ở bệnh viện nào, anh đi thăm hắn xem sao?”.
Lát sau, Tiền Phi hỏi vọng ra: “Anh thăm anh ta làm gì?”.
Lý Diệc Phi nói: “Anh sẽ bảo hắn, sau này bị chấn thương sọ não cứ đến tìm anh, anh cũng có thể thay em nắm tay hắn, cổ vũ hắn, Uông Nhược Hải có bản lĩnh thì mày cứ khóc, Uông Nhược Hải có bản lĩnh thì mày đứng dậy ‘tự sướиɠ’ đi!”.
Hai giây sau, trong phòng phát ra một tiếng “rầm” rất lớn.
Là Tiền Phi đã chụp một cái gối đầu trên giường, ném mạnh vào cửa.
“Biến! Về nhà anh mà tự sướиɠ!”.
Sáng hôm sau, Tiền Phi dẫn tổ dự án đến tập đoàn Thiên Thánh thì nghe thấy những người trong đó đang buôn chuyện.
“Nghe nói hôm nay thái tử gia chính thức ‘hồi triều’, sắp bắt đầu tiếp nhận công việc của tập đoàn đấy!”.
“Các cô có ai từng nhìn thấy thái tử gia không? Nói ra thì chủ tịch của chúng ta bảo vệ anh ấy quá kỹ nhỉ! Tôi không biết anh ấy trông như thế nào nữa!”.
“Nhân viên quan trọng từng làm thêm ngoài giờ với anh ấy trong phòng hội nghị số 1, nghe nói là đẹp trai siêu phàm đó!”.
…
Thành viên trong tổ dự án hỏi Tiền Phi: “Tiền tổng, cô nói xem thái tử gia kia rốt cuộc là người thế nào nhỉ?”.
Tiền Phi cười lạnh. Cô chỉ muốn nói cho họ biết, anh ta chính là sếp trước đây của các anh đấy, ha ha…
“Ai biết được, chắc là một công tử nhà giàu tầm thường dung tục”. Cô nói như muốn trút giận.
Đồng nghiệp đều bĩu môi vẻ tán thành: “Nhà đại gia lắm tiền thì làm sao nuôi được con cái cho tốt chứ? Có lẽ cũng là dạng lưu manh thôi”.
Tiền Phi cảm thấy trong lòng khoan khoái vô cùng.
Sau khi cô đến văn phòng mà tập đoàn đã chuẩn bị đặc biệt cho họ, thì nhận được điện thoại nội bộ của phó tổng Liêu.
“Tiền tổng, là thế này, hôm nay con trai của chủ tịch Lý chúng tôi chính thức đi làm ở tập đoàn, cậu ấy nói muốn tìm hiểu tình hình cụ thể và tiến độ của dự án, cô xem có thể gọi thêm bên trung gian khác, và thêm lãnh đạo cao cấp bên tập đoàn chúng tôi rồi cùng họp một buổi không? Có vấn đề gì chủ tịch Tiểu Lý sẽ bàn luận cùng! Nói ra thì không chừng cô và chủ tịch Tiểu Lý của chúng tôi đã quen biết nhau đấy, trước đây cậu ấy cũng từng làm trong ngành đầu tư ngân hàng mà!”.
Tiền Phi đồng ý, cúp máy xong không kìm được bật cười.
Phó tổng Liêu này không biết là không hiểu gì thật, hay là biết mà cố tình ngây ngô. Cô và chủ tịch Tiểu Lý của họ mà không quen biết nhau à.
Phải cho tên công tử nhà giàu thô tục kia một cơ hội đắc ý đến cùng.
Cô nhìn mọi người đang có mặt, rất nhiều người đều tỏ ra hiếu kỳ. Đặc biệt là đồng nghiệp của cô, ai nấy trên mặt đều mang một vẻ “anh ta rốt cuộc là ai”.
Căn phòng họp đã mở ra. Mọi người đều nhìn về phía cửa.
Lý Diệc Phi rất phong độ bước vào.
Anh mặc một bộ
u phục rất vừa vặn không biết là bao nhiêu tiền, vóc dáng càng trở nên cao ráo, anh tuấn. Bước chân anh thanh lịch quyến rũ, trên gương mặt đẹp trai, so với lần đầu cô gặp anh cách đây hai năm, thì ngoài tự tin ra, còn có thêm vẻ quyết đoán và cương nghị, và cả sự cao quý và bá đạo không cần che giấu.
Cô nhìn thấy ngoài cô ra, đám đồng nghiệp của cô đều bàng hoàng, sửng sốt. Còn những người bên trung gian và cả nhân viên của tập đoàn, ánh mắt khi nhìn chủ tịch Tiểu Lý cũng đầy ắp vẻ ngưỡng mộ và thích thú.
Tiền Phi thầm cảm khái cái thế giới chỉ cần dựa vào gương mặt này, chắc là sẽ không có gì tốt đẹp cả.
Cô nhìn các cô kế toán đôi mắt sáng rực nhìn mải miết theo Lý Diệc Phi, rất bực bội thầm “cảm ơn” anh trong lòng.
Cái tên công tử nhà giàu dung tục này cứ phải trình diễn lần đầu ra mắt của anh một cách nổi bật, chói sáng và huênh hoang đến thế sao? Cô sắp không giữ nổi lập trường, sắp hết giận anh mất thôi!