Hay Là Mình Sống Chung

Chương 60: Đau tim chết mất

Tiểu Viện hỏi Tiền Phỉ: “Bà có phát hiện gần đây anh chàng đẹp trai của công ty hợp tác cũng bắt đầu thường xuyên đến công ty chúng ta không?”

Tiền Phỉ chỉ trả lời năm chữ: “Không phát hiện, tôi bị mù.”

Tiểu Viện nói: “Bà nói xem vì sao anh ta hay đến vậy?”

Tiền Phỉ nói: “Có lẽ coi trọng bà đấy.”

Tiểu Viện ngạc nhiên ôm mặt, “Không có khả năng? Tôi cảm thấy có lẽ nên giữ anh ta lại cho bà, cho nên vẫn chịu đựng không vùi hoa dập liễu, nếu bà nói như vậy, tôi không thể kìm nén được đâu đấy!”

Tiền Phỉ mắt trợn trắng, nói: “Quý bà nhanh đi hưởng thụ thiếu gia kiêu ngạo này đi, tôi thực sự hưởng thụ không nổi.”

Lúc cô nói câu này, thấy Tiểu Viện đang nháy mắt ra hiệu với cô.

Cô nghĩ một lúc, quay đầu lại, thấy Lý Diệc Phi với vẻ mặt sắc như đao đứng ở sau lưng cô.

Cô ra vẻ nghiêm túc gật đầu gọi một tiếng “sếp Lý”, ôm tài liệu vừa mới photo định trở lại chỗ làm việc.

Lúc đi ngang qua, cô bị Lý tổng với vẻ mặt bình tĩnh quyết đoán ngăn lại.

“Quản lý Tiền, có thể trò chuyện hai câu hay không?” Nói xong anh vào phòng họp trước. 【 chú thích: quản lý hạng mục là cấp bậc căn bản nhất, không phải chức vụ cao. 】

Tiền Phỉ cau mày đi theo vào.

“Đóng cửa lại.” Lý Diệc Phi vừa thấy cô vào nói với cô.

Tiền Phỉ đóng cửa lại.

“Ngồi xuống.” Lý Diệc Phi giương cằm ra hiệu bảo cô đến ngồi đối diện anh.

Tiền Phỉ đi qua ngồi một lúc, sau đó lập tức đứng lên.

“ "Đóng cửa lại “, "Ngồi xuống" nói xong hai câu rồi, tôi đi đây.” Cô không cho Lý Diệc Phi có cơ hội mở miệng, xoay người mở cửa rời khỏi phòng họp.

Lý Diệc Phi ngồi ở trên ghế, xuyên qua cửa kính nhìn bóng lưng của Tiền Phỉ, vừa tức vừa buồn bực.

Những bước đi kia của cô, là cho ai xem, eo nhỏ chân dài xinh đẹp thướt tha, thật sự là tức chết người.

Anh cảm thấy mình thật sự là càng ngày càng đê tiện, bị người quăng cho vẻ mặt lạnh lùng, bỏ mặc như vậy cũng không trở mặt, nguyên tắc làm người của anh thật sự là vứt cho chó ăn rồi.

︶3︶

Sau khi Lý Diệc Phi tán gẫu với lãnh đạo của Tiền Phỉ vài câu, lúc chạy đến thang máy định rời đi, ngoài ý muốn bị Tiền Phỉ chặn lại.

“Lý Diệc Phi, nói chuyện hai câu đi.”

Lý Diệc Phi nhanh như chớp dừng bước chân vào thang máy.

Anh lập tức xoay người, đi đến trước mặt Tiền Phỉ.

Tiền Phỉ ngẩng đầu, nhìn Lý Diệc Phi nói: “Sau này đừng bảo tôi đến công ty anh, anh cũng đừng đến công ty của chúng tôi.”

Tiền Phỉ ngắn gọn nói hết hai câu, quay người định trở lại văn phòng, lại bị Lý Diệc Phi kéo cánh tay ngăn cản.

“Còn một câu nữa?”

Tiền Phỉ giật mình, nhíu mày: “ "Đừng bảo tôi đến công ty anh", "anh cũng đừng đến công ty của chúng tôi, đây không phải hai câu sao?”

Lý Diệc Phi nghiêm túc nói: “Giữa hai câu này là dấu phẩy, cho nên chỉ có thể coi là một câu, em nói thêm câu nữa.”

Tiền Phỉ nhìn Lý Diệc Phi, nhếch khóe miệng, đùa cợt cười cười: “Anh thực nhàm chán. Nói xong rồi, có thể đi chưa?” Cô quay người lại, muốn đi.

Lý Diệc Phi lại kéo cô lại.

“ "Anh thực nhàm chán" là câu thứ hai; "Nói xong rồi, có thể đi chưa" là câu thứ ba, em nói nhiều hơn một câu rồi.”

Tiền Phỉ phục rồi.

“Lý Diệc Phi anh muốn làm gì?”

Lý Diệc Phi nhướn lông mày, nói: “Rất đơn giản, muốn em nghe anh nói hai câu.”

Tiền Phỉ hít một hơi, “Câu đầu tiên.”

“Giảng hòa đi.”

Tiền Phỉ lắc đầu, “Câu thứ hai.”

“Anh muốn ăn cà tím xào.”

Tiền Phỉ ngẩng đầu nhìn Lý Diệc Phi, “Nói xong rồi hả? Ngày mai đừng có đến nữa, anh đến tôi sẽ từ chức.”

︶3︶

Buổi tối Tiền Phỉ về đến nhà, ma xui quỷ khiến mà làm cà tím xào ăn. Ăn ăn ăn, không biết vì sao, cô lại ăn đến phát khóc.

Cô nghĩ có lẽ là cho hơi nhiều muối, nước mắt thi nhau rơi xuống.

︶3︶

Buổi tối về đến nhà, Lý Diệc Phi ma xui quỷ khiến mua rất nhiều cà tím. Anh mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn đống cà, đứng lên từ giữa chọn mấy quả đẹp mắt đi đến nhà Đại Quân, năn nỉ cô giúp việc nhà Đại Quân xào cà tím cho anh.

Lúc cô giúp việc bưng cà tím xào lên, anh chỉ thử một tí, không ăn nữa.

Không phải mùi vị kia.

Anh đau khổ sở nghĩ, anh làm mất hương vị kia rồi.

Anh muốn tìm hương vị kia về.

Mà anh nên làm như thế nào đây?

︶3︶

Đại Quân ngồi xổm ở bên cạnh nhìn Lý Diệc Phi.

“Vẻ mặt đau buồn đến xương tủy này của cậu, lúc mẹ cậu mất khi hai ta đi học mẫu giáo, tôi đã thấy qua, sau này không thấy qua nữa. Làm sao vậy? Nhớ mẹ cậu à?”

Lý Diệc Phi lườm Đại Quân một cái, “Nhớ cái đầu cậu ấy!”

Đại Quân nháy mắt mấy cái, “Cậu đang nhớ nữ hán tử kia à?”

Lý Diệc Phi dùng đũa lay gảy cà tím trong đĩa, trong động tác đầy hương vị tiêu điều.

“Tôi phải dùng biện pháp gì mới có thể để cô ấy lại xào cà tím cho tôi?”

Đại Quân gãi gãi mặt, nói: “Có lẽ là cậu phải nhận lỗi với cô ấy, nói với cô ấy là cậu đã sai và sai ở chỗ nào.”

Lý Diệc Phi nói: “Nhưng tôi cảm thấy tôi không sai.”

Anh và Kim Điềm không có chuyện gì cả, nhất định bảo anh nhận sai, thật giống như thực sự có chuyện gì đó, trong lòng và sự tự tôn của anh không chấp nhận được

Đại Quân lại gãi gãi mặt, nói: “Vậy ăn tạm một chút đi, sau đó chấp nhận nếm thử tay nghề của cô giúp việc nhà tôi! Bớt đau buồn đi!” Đại Quân đứng lên vỗ vỗ vai Lý Diệc Phi, ngồi lại trước máy vi tính, bắt đầu sống mơ mơ màng màng chơi Game Online.

Lý Diệc Phi híp mắt nhìn bóng lưng của Đại Quân.

Đêm nay trước khi rời khỏi nhà Đại Quân, Lý Diệc Phi thừa dịp tiểu vương tử nạp tiền điện thoại đi WC, anh tặng toàn bộ trang bị cho mọi người. Tặng bừa, muốn lấy lại đồ là chuyện không thể.

Đêm đó Đại Quân lấy dao muốn chặt tay của Lý Diệc Phi, từ nay về sau chính thức tuyệt giao, lái xe truy đuổi Lý Diệc Phi nửa thành phố.

︶3︶

Hai ngày sau, thành viên trong tổ hạng mục khách sạn trong công ty của Tiền Phỉ và Lý Diệc Phi đều phải đến tới hiện trường hạng mục khách sạn khai mở hội nghị phối hợp với bên trung gian.

Tiền Phỉ và Lý Diệc Phi đều đi, còn có Triệu Đức.

Trở lại chốn cũ, nghĩ đến năm trước, ở nơi này ba người vui vẻ chơi đánh bài lúc nghỉ trưa, nghĩ đến hiện tại Tiền Phỉ gặp mặt chỉ gật đầu, một câu cũng không nói, trong lòng Lý Diệc Phi vừa thổn thức vừa ảm đạm.

Loại cảm xúc này lúc trước anh chưa bao giờ có.

Lúc họp anh và Tiền Phỉ lại khéo ngồi cạnh nhau. Giữa đường bút của Tiền Phỉ không cẩn thận rơi trên mặt đất, anh giống như phản xạ có điều kiện, không đợi cô xoay người đã giúp cô nhặt lên.

Lúc anh đưa bút cho cô, cô rất khách sáo nói “Cảm ơn”.

Anh cảm thấy trong lòng rất chua xót.

Cô trở nên khách sáo với anh. Tiếp tục khách sáo như vậy, cô quả thực muốn coi anh là người xa lạ.

Lúc hội nghị kết thúc, mọi người lần lượt ra khỏi phòng họp, đi đến phòng ăn.

Anh cố ý đi chầm chậm, muốn tụt lại để đi cùng với cô.

Kết quả cô lờ anh, thu dọn xong đồ đạc, tự mình đứng dậy rời đi.

Sau khi anh cào tóc, cũng đứng lên, yên lặng đi phía sau cô.

Điện thoại cô vang lên. Cô vừa đi vừa tiếp.

Anh nghe thấy cô hỏi: “Uông Nhược Hải, anh tìm em có chuyện gì?”

Tim anh đập mạnh.

Cô dừng bước.

Anh ở phía sau cô cũng dừng lại.

Anh nghe thấy cô nói: “Anh nói anh vẫn dùng thẻ ngân hàng lúc trước chúng ta cùng làm ở công ty kia à? Sao mà anh vẫn còn dùng thẻ kia à? À, do tài khoản dễ nhớ nên chuyển sai tiền vào tài khoản cũ à... Ah, anh quên mật mã... Em nhớ mật mã là con số, ba số đầu là sinh nhật của em, ba số sau là sinh nhật của anh? Không đúng, vậy ngược lại? Cũng không đúng? Em nhớ lại đã... Ah em nhớ ra rồi, ba số đầu là ngày sinh nhật theo lịch dương của em, ba số sau là ngày sinh nhật theo lịch âm của em. Lần này đúng rồi sao? Ha ha, không cần cám ơn. Vậy cứ như vậy đã nhé, tạm biệt!”

Sau khi cô cúp điện thoại, tiếp tục đi về phía trước.

Anh đứng yên tại chỗ, tim khó chịu như bị dao đâm.

Bạn trai trước hỏi cô, mật mã thẻ ngân hàng ngày trước của bọn họ. Mà mật mã kia, sáu số cũng đều phải là sinh nhật của cô.

Anh thật sự nóng nảy. Cái tên họ Uông đấy, nghĩ không ra mật mã, mang CMND đi ngân hàng tốn chút phí thủ tục giải quyết là được, sao nhất định phải gọi điện thoại hỏi Tiền Phỉ? Tên kia dựa vào cái gì chứ! Cô cũng thế, còn nhớ rõ mật mã chó má kia làm gì?! Cô định ghi nhớ những chuyện trước kia của cô và bạn trai trước cả đời sao?!

Anh căm giận nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại, bỗng dưng cả người lẫn tim đều đập bang bang.

Anh ngay cả việc cô nhớ rõ mật mã thẻ ngân hàng của bạn trai trước đã chịu không được, sao cô có thể chấp nhận chuyện anh nhận đối tượng từng mập mờ làm em gái mới là lạ.

Như vậy xem ra, anh thật là sai rồi.

Anh bỗng nhiên mơ hồ hiểu rõ cái gì đó.

Chuyện giữa đàn ông và phụ nữ, không phải bản thân anh cho rằng không sai chính là không sai, đúng hay sai phải nhìn xem có đem lại tổn thương cho người ta hay không.

Nếu như anh làm sai gì đó, làm cô đau lòng, như vậy bất luận như thế nào, anh đã làm sai một chuyện.

︶3︶

Cuối tuần Lý Diệc Phi bực bội đến mức khó chịu, muốn tìm Đại Quân đi bar giải sầu. Kết quả trong điện thoại Đại Quân nói với anh: “Mẹ tôi nói so với cậu, tôi là phế vật không thu hút được phụ nữ! Để chứng minh lời mẹ tối nói là sai, đã báo danh tham gia buổi xem mắt ba phút hôm nay! Tôi định mang mười tám cô gái về cho mẹ tôi, khiến mẹ tôi phải khóc nói xin lỗi với tôi!” Đại Quân phấn khởi cúp điện thoại.

Lý Diệc Phi trợn mắt nhìn điện thoại ngẩn người đủ một phút đồng hồ.

Anh nên làm gì?

Anh mở TV, xem kênh tài chính và kinh tế. Bình luận viên quang quác quang quác nói cách nhìn của mình đối với tình hình kinh tế, Lý Diệc Phi càng nghe càng cảm thấy bực bội.

Anh tắt tiếng TV, cầm điện thoại, mở wechat, vào giao diện đối thoại nói chuyện giữa anh và Tiền Phỉ.

Thời gian của cuộc đối thoại cuối cùng là nhiều ngày trước, là đêm anh đưa Kim Điềm về nhà, anh gửi: Đã làm xong việc về nhà.Đêm nay, thiếu gia anh nhìn hiện tượng thiên văn,, phát hiện ngày mai tâm tình anh sẽ rất tốt, vì vậy gia quyết định dẫn em đi ăn.

Anh vốn nghĩ đợi cô đi công tác về sẽ dẫn cô đi ăn món cá hồi, thật không nghĩ đến bữa cơm này lại phải đợi lâu như vậy, tới bây giờ cũng không thể thực hiện.

Anh chạm vào màn hình, di chuyển lên xuống, từ từ lật xem bản ghi chép nói chuyện lúc trước của bọn họ.

Nhìn những câu chữ lúc trước cô gửi cho anh, trong lòng anh dường như có thể tự động phối hợp với các loại giọng điệu và nét mặt của cô. Anh nhìn một đoạn, nhìn, nhìn, không nhịn được cười, cười, cười, rồi không khỏi khổ sở.

Anh cảm thấy trái tim mình thỉnh thoảng quặn đau.

Anh xoa xoa ngực, sự khó chịu lan ra từ đáy lòng, anh ấn phím home, vào trong danh bạ, không chút do dự ấn phím 1.

Đó là phím quay số nhanh của cô.

Anh đặt cô ở vị trí này, vị trí nhất vô nhị, chưa nói với cô, đối với hành động này bản thân cũng chưa từng phân tích qua.

Đã từng cho rằng chỉ là vì thuận tiện. Thế nhưng mà hôm nay anh mới hiểu được, điều này chứng tỏ cô đã đi vào đáy lòng anh, chiếm cứ một vị trí quan trọng cao nhất trong lòng anh.

Anh ấn phím 1. Giống như anh dự đoán, sau khi vang lên hai tiếng ngắn ngủi, là âm thanh bận, bị từ chối không tiếp.

Anh thấy thất bại và bực bội.

Cô vẫn không chịu nhận điện thoại của anh.

Anh xoa huyệt Thái Dương nghĩ, nếu cô vĩnh viễn cũng không nhận điện thoại của anh, có phải cuối cùng tim anh sẽ đau thắt đến chết hay không?

Anh không cam lòng cầm lấy điện thoại, sử dụng chiêu đã từng dùng qua, spam tin nhắn gửi cho cô.

“Nghe điện thoại đi.” Copy, paste, gửi 5 lần.

“Chúng ta nói chuyện tử tế được không?” Copy, paste, lại gửi 5 lần.

“Đường Vạn Thọ có quán ăn, món cá hồi làm rất ngon, anh dẫn em đi ăn!” Copy, paste, cũng gửi 5 lần.

Gửi xong mười năm tin nhắn, Lý Diệc Phi dừng lại, sau khi do dự một lúc, anh lựa chọn thuận theo cảm xúc chân thật nhất dưới đáy lòng, đánh mấy chữ trong khung đối thoại: “Để ý đến anh đi, được không? Anh sai rồi, là anh không đúng, được không? Cân Cân, anh nhớ em lắm!” Đánh xong, ngón tay của anh dừng ở trên điện thoại năm giây, cuối cùng khẽ cắn răng ấn phím gửi.

Không phải là chút thể diện thôi sao, không có cũng được.

Kết quả, tin nhắn nhắc nhở gửi lại, đối phương đã kéo anh vào danh sách đen.

Lý Diệc Phi ảo não ném di động ném trên ghế sofa.

︶3︶

Chạng vạng tối Lý Diệc Phi vẫn nằm cứng đơ trên ghế sofa, cơm tối cũng chẳng muốn đi, suy nghĩ tóm lại ăn hay không ăn, và ăn gì.

Lúc anh đang suy nghĩ đời người thật đúng là con mẹ nó không có hứng thú, Đại Quân gọi điện thoại cho anh.

Anh không buồn muốn nhận điện thoại nhưng vẫn nhấc máy lên, sau một tiếng “Alo”, không đợi nói thêm tiếng thứ hai, trong đường dây chỉ nghe thấy tiếng Đại Quân vô cùng phấn khích.

Trình độ kích động kia quả thực giống hệt lúc Đại Quân đánh Game Online bị mẹ anh ta bắt tại trận.

“Bạn thân! Cậu chắc chắn đoán không ra hôm nay tôi đi tham gia buổi xem mắt ba phút gặp phải ai rồi?! Đối tượng xem mắt thứ hai của tôi lại là nữ hán tử đó! Ôi mẹ của tôi ơi!!! Làm tôi sợ muốn chết a! Lúc ấy tôi cảm thấy bản thân mình đang cướp chị dâu của anh trai á!”

Lý Diệc Phi bật dậy từ trên ghế salon đứng lên, vẻ mặt âm u bình tĩnh gần như bóp nát điện thoại, hỏi: “Cậu lặp lại lần nữa, cậu gặp ai?”

Đại Quân phấn khởi như trước nói: “Nữ hán tử đó! Chính là Tiền Phỉ của cậu đó!”

Lý Diệc Phi ngây người

Cô lại bắt đầu đi xem mắt rồi!!

Anh còn chưa chết!!! Cô đã bắt đầu đi xem mắt rồi!!

Anh một tay cầm di động một tay đấm ngực.

Anh cảm thấy mình thực con mẹ nó đau tim đến chết rồi.

***

Ps: Truyện đã được phát hành sách,

từ giờ truyện sẽ dừng đăng tải trên mạng