Tiền Phỉ sững sờ, “Sinh nhật gì cơ? Quà tặng gì cơ?”
Lý Diệc Phi hừ một tiếng, đi lướt qua người cô, đi vào trong phòng, sau khi lục lọi một lúc, lại đi ra khỏi phòng. Lúc đi tới gần, trong tay anh cầm một chiếc hộp điện thoại Iphone5, anh đưa chiếc hộp cho Tiền Phỉ, nói: “Định là tháng sau đúng ngày sinh của cô em thì đưa tặng cho cô em làm quà, nhưng mà anh Cường có vẻ lại không muốn tôi giữ lại nó nên không thể không tặng cho cô em rồi!”
Tiền Phỉ kinh ngạc mà nhận lấy chiếc hộp, nhìn nhìn, lại sợ quá mà muốn trả lại chiếc hộp cho Lý Diệc Phi. “Chú bị điên rồi à? Một thứ hơn năm ngàn tệ đấy, chú tặng chị làm quà sinh nhật á? Đừng nói với chị là chú định dùng nó để trừ dần tiền thuê nhà, chị chỉ muốn tiền mặt không nhận điện thoại đâu nhé!”
Lý Diệc Phi bật thốt lên một tiếng “F*ck”, rồi nói: “Thu ngay lòng dạ tiểu nhân của cô em lại, bản thiếu gia lúc nào lại chịu tiền thuê nhà của cô em đâu! Anh là thấy năm vừa rồi lúc anh đổi Iphone 5, cô em yêu thích đến nỗi suýt nữa thè lưỡi ra liếʍ, anh sợ lúc đi ra ngoài đường thấy người khác dùng cô em cũng có biểu hiện mất mặt như vậy, nên mới tặng cho em một cái để em nghịch đấy!”
Tiền Phỉ vẫn vẻ khϊếp sợ, “Món quà này quá đắt, chú dám tặng, chị cũng không dám nhận đâu!”
Lý Diệc Phi nhìn cô nàng rụt vai lại làm bộ dạng anh hùng muốn đưa trả lại cho mình nhưng mà sâu trong ánh mắt lại không hề che dấu sự hâm mộ thèm muốn, anh cảm thấy rất thú vi, “Cô em thực sự không muốn?”
Tiền Phỉ hít sâu một hơi, kiên định nói: “Muốn! Muốn phát khóc lên ấy chứ! Nhưng mà dù muốn cũng phải là do tôi tự mua, không thể vô duyên vô cớ nhận quà cáp của người khác được!”
Trong lòng Lý Diệc Phi khẽ thờ dài.
Thật là một cô nàng quá thành thật quá ngu ngốc. Nhưng mà anh cảm thấy cô gái thành thật ngu ngốc này so với nhóm bạn gái cũ của anh khi được tặng vòng cổ hay gì đó luôn cười tươi như hoa rồi nhào vào ngực anh, rồi hôn lên má anh một cái, rồi nũng nịu nói “Anh thật tốt”, anh càng muốn đối xử với cô tốt hơn.
Não anh rất nhanh đã có ý tưởng mới, nói: “Thật ra điện thoại này là do bạn tôi làm bên hải quan tịch thu được từ bọn buôn lậu, không hiểu sao lại có mấy cái không ghi vào sổ sách, cho nên cậu ta lấy giá thấp bán cho mấy người quen biết. Lúc tôi đi công tác, điện thoại bị rơi hỏng rồi, lúc xuống máy bay cũng định mua máy mới rồi. Nhưng mà thấy rẻ quá, một chiếc 300 tệ hàng mới 500 tệ, cho nên mua luôn cho cô một cái, cho nên nói, quà tặng này cũng không có đắt như thế đâu, còn không đắt bằng một bữa cơm 'xịn' tôi mời cô đấy!” Anh dừng một chút, đưa chiếc hộp điện thoại di động động về phía cô. “Bây giờ dám nhận rồi chứ?”
Tiền Phỉ mỉm cười yêu thích ôm lấy chiếc hộp mà quan xét, nhìn tới nhìn lui, ngẩng đầu, nói giọng đầy quyết đoán: “Vậy tôi đưa cho anh 250 tệ! Nếu anh không nhận tiền này, tôi cũng không có nhận cái điện thoại này đâu!”
Mắt Lý Diệc Phi bị cô làm cho trợn ngược: “Vậy nói thế thì cái điện thoại này chẳng khác gì cô tự mua à? Tôi còn phải tặng quà cho cô lần nữa à?”Tiền Phỉ cười hì hì lắc đầu, “Thế thì không cần, điện thoại này đương nhiên vẫn là quà tặng của anh mà! Bởi vì nếu không có anh, làm sao tôi có khả năng mất ít tiền mà vẫn có cơ hội mua được điện thoại này!”
Cô cầm lấy điện thoại đi về phòng, lúc đi ra, rất nhanh chóng mà vung cho Lý Diệc Phi 250 tệ.
Lý Diệc Phi đầu đầy gạch đen (__ __|||), từ trong khe sô pha gảy ra một đồng tiền xu, ném cho Tiền Phỉ, “Trả lại cho cô em một tệ! Anh đây cũng không muốn ở cùng đẳng cấp gà mờ với em!”
Tiền Phỉ vui vẻ. “Chú còn dấu tiền trong sô pha á?”
Lý Diệc Phi tức giận: “Dấu cái đầu cô! Ngày đó mua bia nó rơi vào đó, lúc ấy tôi chẳng muốn lấy ra!”
︶3︶● Tiền Phỉ đối với cái điện thoại mù mờ về giá trị này yêu thích không buông tay, nghĩ dù sao mai cũng là Chủ Nhật, không cần đi làm, ngủ muộn cũng được cũng không cần phải ngủ sớm, mở laptop ra lên mạng tìm cách gửi danh bạ.
May mắn là chiếc điện thoại 'ghẻ' kia tuy mới bị 'nhúng' nước nhà vệ sinh chỉ là màn hình không hiển thị, nhưng mà cắm cáp vào để tải dữ liệu thì vẫn có thể được.
Tiền Phỉ lướt cả buổi, cuối cùng cũng thể tải được danh bạ vào điện thoại mới, lại còn tải xuống rất nhiều apps mà nhiều người thường dùng.
Cô lại thích thú nghịch điện thoại mới, có một tin nhắn mới hiện ta.
Lý Diệc Phi hỏi cô: “Đã ngủ chưa?”
Tiền Phỉ đáp lại: “Chưa, vừa tải xong danh bạ ~”
Lý Diệc Phi: “Đúng lúc, cô em giúp anh tải danh bạ đi!~”
Tiền Phỉ: “Chú mang di động sang đây đi~”
Lý Diệc Phi đưa cho Tiền Phỉ cả điện thoại mới lẫn điện thoại bị vỡ, Tiền Phủ thuần thục không chỉ giúp anh tải danh bạ mà ngay cả tin nhắn và bản ghi nhớ cũng đều giúp anh tải vào trong điện thoại mới.
Lý Diệc Phi chậc chậc nói: “Cô em thật đúng không phụ tấm danh nữ hán tử này, ngay cả thủ thuật của trạch nam mà cô em cũng có!”
Tiền Phỉ tức giận mà quát anh: “Mấy người 'xóm' chú đều khen người như vậy à? Đi ra ngoài!”
(*) Nói nôm na như chỉ những người cùng tầng lớp đó mà:v
Lý Diệc Phi cũng không rời đi, “Tôi đoán mấy người trong 'xóm' thấy nữ hán tử như cô em đều sẽ khen như vậy à!” Anh tạch tay một cái, nói: “Cô giúp tôi xóa sạch dữ liệu trong cái điện thoại bị vỡ kia đi, tôi sẽ đưa nó cho bạn tôi lấy linh kiện chơi.” Anh vừa phân phó cô làm việc vừa đi lại trong phòng, ánh mắt cùng bước chân đi dạo loạn trong phòng, ánh mắt nhìn ngang dọc, nhìn đến chỗ đầu giường, bỗng nhiên thấy một món đồ có hai cái 'chén' một vật mà một người đàn ông lí tưởng có lẽ sẽ không bao giờ nhìn thẳng vào. Lý Diệc Phi híp mắt, bản năng đo lường tính toán trỗi dậy. Vẫn cho là B mới là 'bạn tốt' của cô nàng này, không nghĩ tới 'tri kỷ' thật sự của cô nàng này lại là cúp C.
Một bên là tiếng Tiền Phỉ, anh sờ sờ lỗ tai, coi như không có việc gì di chuyển ánh mắt.
Tiền Phỉ lầm bầm một tiếng, “Thiếu gia à, ngài cùng với bạn ngài có thể bớt ăn chơi một chút được không? Điện thoại hỏng đổi cái mới là được rồi, còn hủy linh kiện chơi! Ngài ăn chơi phá hoại như vậy lão gia nhà ngài có biết không thế?”Lý Diệc Phi “Ồ” một tiếng: “Ông ấy đâu có thèm quản tôi!” Anh vừa nói vừa tiếp tục quan sát phòng Tiền Phỉ.
Tiền Phỉ vừa giúp vị thiếu gia kia kiểm tra điện thoại xong, bắt đầu hào hứng bừng bừng nghịch điện thoại của mình, cũng chẳng quan tâm đến người còn lại, cúi đầu nói: “Không phải chú vừa nói mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi sao? Sao lại còn sang chỗ của chị đây mà chém gió thế?”
Lý Diệc Phi đi đến góc tường dừng lại trước một cái thùng giấy, nhìn dưới đáy thùng là một quyển album đã cũ, cúi người nhặt lên, “Dù sao cũng đã tới, cũng mất thêm mười tệ đấy chứ!”
Tiền Phỉ vừa nghịch điện thoại vừa nói: “Chú cho ai tiền cơ?”
Cô hỏi xong thấy im lặng một lúc cũng không có nghe thấy tiếng Lý Diệc Phi trả lời. Cô có chút không vui, tạm thời bỏ điện thoại trong tay xuống, ngẩng đầu tìm Lý Diệc Phi ở đâu.
Khi thấy anh đứng trong góc khuất của căn phòng, lại đυ.ng vào cái quyển album mà cô không muốn chạm vào nhất, Tiền Phỉ từ trên ghế bật dậy, lao nhanh đến, một tay cướp lấy quyển album ảnh.
“Sao anh lại tự tiện động vào đồ đạc của người khác?” Cô hiếm khi có được giọng điệu mất hứng như vậy.
Lý Diệc Phi cúi đầu nhìn cô, trên mặt không rõ là vẻ mặt gì, khóe miệng chỉ như nhếch lên thành một nụ cười như có như không đầy ý châm chọc, “Ở trong này chính là cái thằng bạn trai cũ đã cắm sừng cô đúng không? Cô đã bị thằng đó cắm sừng chia tay rồi, còn giữ mấy tấm ảnh này?”
Tiền Phỉ có chút cáu, “Liên quan gì đến anh!”
“Không phải cô còn nhớ nhung đến thằng này đấy chứ?” Lý Diệc Phi híp mắt hỏi.
Tiền Phỉ càng cáu, “Liên quan gì đến anh!”
“Tiền Phỉ cô có thể có chút chí khí được không?” Mắt Lý Diệc Phi cũng trừng lên, trên mặt không hiểu sao lộ ra vẻ tàn bạo.
“Liên quan gì đến anh!” Tiền Phỉ đẩy anh ra cửa sau đó trở về trước bàn đọc sách, cầm lấy điện thoại di động của anh, lại tiện tay mò mẫm trong đống linh tinh trên bàn một tờ 10 tệ, sau đó quay trở lại đến trước mặt Lý Diệc Phi, nhét di động vào trong tay anh, “Cầm lấy điện thoại của anh!” Sau đó còn ném tiền về phía anh, “Cho chú mười tệ, đã chém gió xong, chào!” Sao đó “rầm” một tiếng là tiếng đóng cửa gian phòng.
Lý Diệc Phi cầm lấy 10 tệ, lòng tức giận, hận không thể đυ.c cửa phòng của cô.
Điện thoại cầm trong tay bỗng nhiên rung lên.
Anh đưa lên nhìn, là Đại Quân gọi điện cho anh.
Anh đi về phòng mình, đóng cửa lại, nhận điện thoại.
“Tôi nói này cậu bạn thân, hôm qua cậu nói là màn hình điện thoại vỡ rồi, kêu tôi gấp rút mua cho cậu hai cái iphone 5, tôi tưởng là cậu và Kim Điềm muốn dùng điện thoại tình nhân cơ, ai biết được hôm nay Kim Điềm nói cho tôi biết, cậu nhận cô ta làm em gái rồi à? Vậy giờ là tình huống quái gì thế? Điện thoại kia cậu mua cho ai thế? Không phải là nữ hán tử chứ?”
Lý Diệc Phi mới bị Tiền Phỉ đuổi ra khỏi cửa kèm theo mười tệ làm nhục trong lòng đã cáu giận lắm rồi, cũng không có ý tốt mà trả lời Đại Quan: “Ừ thì tôi đưa cho cô ta đấy, làm sao vậy? Liên quan gì đến cậu!”Đại Quân bị chèn nghẹn hòng, “Ơ, cậu đưa ai thì đưa chứ, tôi cũng không phải không cho cậu đưa mà, làm sao mà cậu lại nổi cáu thế?”
Lý Diệc Phi lại tiếp tục không vui đáp lời “Cứ cáu thế đấy thì sao, liên quan gì đến cậu!”
Đại Quân cũng cáu theo: “F*ck, Lý Diệc Phi, có phải cậu ăn phải thuốc súng hay không?”
Lý Diệc Phi cười lạnh haha: “Trong hội tôi cũng được coi là vai trên đây, cũng là bố của cậu đấy! Còn nữa tôi có ăn thuốc súng hay không thì liên quan gì đến cậu?”
Đại Quân thật sự cáu rồi: “Con mẹ nó Lý Diệc Phi sao cậu chửi bố tôi! Tôi muốn tuyệt giao với cậu?”
Lý Diệc Phi lại tiếp tục cười lạnh: “Là tự cậu chửi, mắng bố cậu đấy chứ, cậu với cậu tự tuyệt giao đi!”
Đại Quân bị ép đến mức sắp khóc rồi: “Lý Diệc Phi rốt cuộc tối nay có chuyện gì xảy ra thế?!”
Lý Diệc Phi thờ ơ đáp: “Liên quan gì đến cậu!”
Cuối cùng Đại Quân cũng gục, “Lý Diệc Phi cậu đi chết đi! Tôi muốn tuyệt giao với cậu!”
Gào câu này xong, cậu ta phẫn nộ mà cúp điện thoại.
Lý Diệc Phi cảm thấy nỗi uất ức trong ngực đã giải tỏa đi nhiều lắm. Thì ra lúc tức giận có có một bia đỡ đạn để trút giận là một việc sảng khoái như vây. Thì ra lúc rất mất hứng nói “Liên quan gì đến cậu!' lại thoải mái như vậy.
Bỗng nhiên anh lại dừng lại.
Cô nàng chết tiệt nói nhiều lần “Liên quan gì đến anh”, cảm xúc vừa rồi, rốt cuộc cô mất hứng đến thế nào? Thật sự là cô vẫn chưa được tên bạn trai cũ sao?
Anh có chút bực bội không ngủ được.
︶3︶● Tiền Phỉ vứt quyển album ảnh kia vào trong thùng giấy.
Thật ra thì cô cũng đã quên mất quyển album này rồi, cô cũng không biết làm sao Lý Diệc Phi lại mò ra nó.
Cô cũng không biết vì sao khi thấy Lý Diệc Phi đang lật nhìn quyển album này, cô lại tức giận như vậy. Cô suy nghĩ cẩn thận, hẳn là bởi vì anh ta tự tiện động vào đồ ở bên trong, khiến cho cô một chút chuẩn bị cũng không có.
Cô đá thùng giấy vào một góc hẻo lánh, muốn cho hả giận, đợi ngày nào đó rảnh nhất định phải thiêu hủy cái album ảnh này mới được.
︶3︶● Ngày Chủ Nhật, Lý Diệc Phi đi ra ngoài cả ngày. Giữa trưa Tiền Phỉ gửi tin nhắn hỏi tối tên này có về nhà ăn cơm không, tên này cũng không nhắn tin lại.
Tiền Phỉ nhịn đến trưa, thật sự không nhịn được nữa, lại gửi tin nhắn hỏi Lý Diệc Phi: “Không phải chú vẫn còn vì chuyện ngày hôm qua mà tức giận đấy chứ?
Đã qua một hồi lâu, cuối cùng điện thoại cũng có chút động tĩnh.
Lý Diệc Phi: “Cô cho rằng ai cũng không có tim có phổi như cô xoay người đã vội quên?”
Tiền Phỉ: “Thế nhưng là do anh tự lấy đồ đạc của tôi trước đây chứ, sao anh còn cáu giận hơn cả tôi vậy...”
Đợi một lúc lâu thật lâu điện thoại cũng không có động tĩnh.
Tiền Phỉ: “Sao chú lại không trả lời tin nhắn vậy?”
Không có động tĩnh.
Tiền Phỉ lại gửi: “Sao mà anh vẫn còn giận dai như vậy?”
Không có động tĩnh.
Tiền Phỉ lại gửi: “Tình tính của chú kém như vậy, cũng có những người nguyện ý làm bạn với chú sao?”
Không có động tĩnh.
Tiền Phỉ vẫn tiếp tục gửi tin nhắn: “Tại sao lại không trả lời vậy? Quá là bất lịch rồi! Về sau còn thể cùng nhau cười đùa vui vẻ được không đây?”
Cuối cùng thì Lý Diệc Phi cũng đã trả lời: “Tiền Phỉ cô đang lải nhải gì thế? Cô có thể cho người bị chọc tức có chút không gian để phát giận chứ?”
Tiền Phỉ không có để ý mấy lời anh nói, thích thú trả lời: “Điện thoại mới dùng thật tốt! Cảm ơn nha ~~”
Rất nhanh Lý Diệc Phi cũng gửi lại một tin nhắn: “Buổi tối tôi muốn ăn cà xào thịt!”
Sau đó lại tiếp theo một tin nhắn nữa: “Hơn nữa ăn xong tôi không rửa bát!”
Tiền Phỉ: “Được ^_^”
︶3︶● Đại Quân thấy lúc Lý Diệc Phi để điện thoại di động xuống, khóe miệng còn nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị, mà nhìn góc độ kia có lẽ nên gọi là “vụиɠ ŧяộʍ vui sướиɠ“.
Đại Quân bị chấn động rồi.
“Ôi! Nữ hán tử kia gửi tin gì thế? Ngày hôm qua cậu còn tìm tôi chút giận đây này! Buổi sáng câu còn vội vàng tìm tôi uống rượu đây này! Vừa rồi cậu còn tức giận mà không thèm trả lời tin nhắn đây này! Làm sao thoáng một phát đã thay đổi rồi? Tôi muốn xem rốt cuộc cô ta gửi cho cậu cái gì!”
Cậu nhân lúc Lý Diệc Phi không kịp phòng bị, tóm lấy điện thoại, ấn mở tin nhắn, dùng tánh mạng nhìn rất nhanh qua cuộc trò chuyện.
“F*ck! Chỉ khen một câu điện thoại dùng tốt mà khiến cho cậu không thể không ngừng mở cờ trong bụng cơ á? Lý Diệc Phi ơi! Cậu có thể có chút chí khí không?”
Bỗng nhiên Lý Diệc Phi cảm thấy câu cuối cùng có chút quen tai, ngày hôm qua hình như anh cũng đã từng nói thế với Tiền Phỉ.
Anh cướp lại điện thoại, nói với Đại Quân:“Xéo đi! Liên quan gì tới cậu!” Nói xong lại sững sờ.
Ngày hôm qua nữ hán tử cũng đã nói như vậy với mình.
Anh không nhịn được lắc đầu cười.
Đúng vậy, cái việc chí khí này, là từ trong lòng mình đấy, ai không muốn có chí khí, là việc của mình, quản gì đến chuyện của người khác cơ chứ?
Anh cầm lấy điện thoại, nhắn tin lại: “Buổi tối tôi muốn ăn cà xào!”
Suy nghĩ cảm thấy cứ như vậy hòa giải thì quá mất mặt rồi, vì thật lại hung dữ nhắn tin thêm mấy chữ: “Hơn nữa ăn xong tôi cũng không rửa chén!”
Rồi ấn vào nút gửi đi.
Đối phương gần như trả lại ngay: “Được ^_^”
Anh lại nhếch miệng lên.
Đại Quân ở bên cạnh như bị dẫm vào đuôi kêu: “Lý Diệc Phi không phải cậu, không phải cậu đâu! Đừng nói với tôi bây giờ mỗi bữa ăn cơm xong, đều phải rửa bát đấy nhé! Cái này kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn, tôi sẽ phát điên mấy đấy!”
Lý Diệc Phi nhìn cậu ta, mặt không biểu tình, gật đầu một cái.
Đại Quân ôm đầu đập vào mặt bàn.