Sau khi cúp điện thoại, FIR đứng dậy, cô nhíu mày liếc nhìn tay trái bị băng bó! Đang muốn đi tới phòng tắm để thay quần nhưng phát hiện có cái gì đó không đúng, cô cúi đầu thì thấy đôi tay nhỏ bé trắng nõn nắm vạt áo của cô!
FIR nhìn chủ nhân của cái tay nhỏ xinh, thấy cậu đang ngẩng đầu, mở to mắt nhìn tay trái bị băng bó của cô.
“Chú xấu xa nói tay của Tô Tô bị thương, không thể tự rửa mặt, chú dặn Tô Tô phải chờ chú về giúp Tô Tô tắm!” Thanh âm non nớt măng sữa, đồng tử đen như mực lộ ra vẻ kiên định, ý tứ rất rõ ràng, vô luận thế nào hôm nay cậu chắc chắn không buông tay ra.
Nhìn sự kiên định trong mắt tiểu Tô Niệm, lại nhìn tay trái bị thương của mình, bất đắc dĩ FIR chỉ có thể dùng tay phải dắt cậu đi tới ghế sa lon.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, cả hai nhìn nhau, trong mắt đều là sự nghi ngờ, Hạ Nam có chìa khóa nên tuyệt đối không phải là anh, nhưng ai mà lại đến vào giờ này!
FIR để tiểu Tô Niệm ngồi ổn định trên ghế sa lon rồi xoay người đi mở cửa, nhìn qua mắt mèo thấy có hai người ngoài cửa, ánh mắt cô lộ vẻ kinh ngạc.
Có thế nào cô cũng không nghĩ ra, đứng ở ngoài cửa lại là----
Mở cửa, FIR nhìn hai người ngoài cửa lễ phép gật đầu một cái!
“Bác trai, bác gái, mời hai bác vào!” Là cha mẹ của Hạ Nam, Hạ Vĩ Hào và Tư Uyển Tâm, đối với họ cô không rõ là ghét hay vui mừng, nói chính xác hơn là xa lạ! Bởi vì 5 năm trước, số lần cô nhìn thấy họ trước hôn lễ chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Khi nói chuyện, thần sắc FIR trầm tĩnh lạnh nhạt.
Dẫn họ đi vào, mời ngồi, sau đó cô đi vào phòng bếp rót nước mời khách.
Hạ Vĩ Hào cùng Tư Uyển Tâm ngồi trên ghế sa lon, đối diện với bé trai ngồi ngay thẳng bình tĩnh nhìn hai người, nhìn qua thì cậu bé chừng 4 – 5 tuổi, khuôn mặt tương tự con trai của mình đến bảy tám phần, ngay cả thần thái cũng giống hệt! Hèn chi Vĩ Sâm nói đây là con trai của A Nam, có nói không phải cũng sợ là không có ai tin!
Ở đối diện, tiểu Tô Niệm đối với hai người đang quan sát mình lại không thèm để ý chút nào, đôi mắt cậu nhàn nhạt đảo qua hai người, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
FIR bưng hai ly nước đặt lên bàn trước mặt hai người, cô ngồi xuống bên cạnh tiểu Tô Niệm.
“Không biết hai bác tới nơi này có chuyện gì không?” Nhàn nhạt nhưng lễ phép hỏi thăm, khóe môi hơi nhếch ý cười.
“Không có chuyện gì, chính là tới thăm con một chút!” Tư Uyển Tâm nhìn FIR
cười, nói, trong lòng tán thưởng sự trầm tĩnh của cô, 5 năm nay, A Nam đã trải qua cuộc sống như thế nào
bà đều nhìn thấy, bà biết, tất cả đều có liên quan tới cô gái có khí chất không tầm thường này, hiện tại cô đã trở về, cuộc sống của A Nam cũng có ánh sáng mặt trời, bà chỉ hi vọng chúng có một cuộc sống thật tốt, đây cũng là hi vọng của vợ chồng bà, với cô gái này, hai người họ vô cùng áy náy, nếu không phải 5 năm trước vì họ mà phát sinh sự kiện kia, cô cũng không trôi dạt ở nước ngoài nhiều năm như vậy, còn một mình sinh con, đúng là chịu không ít khổ cực.
Thấy tầm mắt của hai người dừng trên người tiểu Tô Niệm, FIR nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc ngắn ngủn của con trai, nhìn con cô dịu dàng nói: “Niệm Niệm, chào ông nội, bà nội!” Một số việc không cần thiết che giấu, coi như có muốn giấu diếm cũng chưa chắc đã giấu được, rõ ràng hai ông bà vì tiểu Tô Niệm mà tới, cô không phải đồ ngốc, dĩ nhiên là nhìn ra được!
Tiểu Tô Niệm ngước cái đầu nhỏ nhìn mẹ, chớp chớp đôi mắt to tròn, thấy cô nhẹ nhàng gật đầu mới quay đầu kêu: “Cháu chào ông nội, bà nội!”
“Cháu ngoan!” Hai người hài lòng cười, Tư Uyển Tâm lập tức lấy ra hai bao lì xì từ trong túi xách đưa cho tiểu Tô Niệm, nói: “Tên cháu là Niệm Niệm, đúng không? Đây là quà gặp mặt ông bà nội cho cháu.” Vừa nói vừa bỏ vào trong túi áo của cậu bé, nhưng túi áo thì nhỏ mà 2 bao lì xì lại dày nên không đút vào được.
Tiểu Tô Niệm nhìn người lớn trước mặt quá mức nhiệt tình, cậu im lặng nhếch nhếch khóe miệng, sau đó nhìn mẹ cầu cứu, vẻ mặt cô cũng đầy vẻ bất đắc dĩ, nói: “Nếu ông bà nội cho thì con cầm đi.”
Nghe mẹ nói, tiểu Tô Niệm ngăn bàn tay vẫn còn đang nhét bao lì xì ở túi áo mình, trực tiếp cầm lấy hai bao lì xì dày, thản nhiên cám ơn: “Cám ơn ông nội bà nội.”
Bàn tay nho nhỏ của cậu cầm 2 bao lì xì dày cộm, trong lòng cũng đã hiểu rõ ràng.
.....
Trong thang máy sang trọng, Hạ Nam giơ tay trái đang cầm bữa sáng mới mua, tay phải cầm điện thoại bấm số, đợi bên kia nghe máy thì mở miệng: “Sáng nay tôi có việc phải đi xử lý, giúp tôi dời cuộc họp tới buổi trưa..... Ừ...”
‘Đinh’ cửa thang máy mở, anh đi ra ngoài thì thấy cửa nhà đã mở, nhẹ nhàng cười, nghe bên kia báo cáo qua loa xong liền cúp điện thoại.
Vừa vào cửa đã trông thấy hai mẹ con ngồi trên ghế sa lon, hai mẹ con đang chăm chú nhìn người đối diện nên không thấy anh về, theo tầm mắt hai mẹ con anh mới phát hiện có khách.
Nhìn thấy hai người kia, ánh mắt của anh hơi khó chịu.
Hầu như cùng một lúc, bốn người đồng thời đưa mắt nhìn về phía anh.
“A Nam về rồi!” Mở miệng đầu tiên là Tư Uyển Tâm, bà vừa mĩm cười vừa nói.
Hạ Nam nghe bà gọi liền gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn sang FIR cùng tiểu Tô Niệm, thấy hai mẹ con cũng đang nhìn mình, anh cười cười giơ bữa sáng lên, rồi đi thẳng vô phòng bếp.
Anh dọn tất cả bữa sáng ra một cái mâm, bưng ra ngoài rồi nhìn về phía bốn người nói: “Ăn điểm tâm đi”
“Bác trai bác gái, mời hai bác ăn điểm tâm!” Cô liếc nhìn Hạ Nam rồi nhìn hai ông bà, nói.chuong moi nhat tren ddllequuydonn
Nghe cô nói, hai ông bà chợt lấy lại tinh thần, lúc nào thì con trai họ biết phục vụ người khác thế này, hơn nữa trên mặt không có vẻ gì là bực mình, nhìn dáng vẻ này của anh thì công lao thuộc về cô gái trước mặt này rồi.
“Được!” Hai ông bà nhìn nhau đồng ý, liếc nhìn Hạ Nam cũng không thấy anh phản đối.
“Tô Tô, mẹ còn chưa rửa mặt a!” Đợi lúc người lớn chuẩn bị ăn điểm tâm, tiểu Tô Niệm ngồi bên cạnh mới nhắc nhở, lời của cậu khiến FIR kích động muốn đánh người, vừa rồi là ai lôi kéo không cho cô đi rửa mặt, hại cô nãy giờ cũng quên mất!
Nhận thấy ánh mắt ba người kia cũng đang nhìn mình, cô hung hăng nhìn chằm chằm tên nhóc bên cạnh: “Ai là đầu sỏ!” Tên nhóc này lại không thèm nhìn cô, tự nhiên ăn bữa sáng của mình, vẻ mặt bình tĩnh như việc không liên quan tới mình.
Tiểu quỷ này thật sự do cô sinh ra sao? Hiện giờ cô hết sức hoài nghi có phải bệnh viện có sai lầm gì không! Tên nhóc này đúng là không thèm để lại mặt mũi cho người mẹ đã sinh ra mình.
Nhìn gương mặt tức giận của FIR, Hạ Nam cười cười, ưu nhã đứng lên đi tới cạnh cô, trong lúc cô chưa kịp phản ứng đã nắm tay cô dắt đi về phía phòng vệ sinh.
“Tay của em bị thương, nên anh dặn con không cho em tự đi rửa mặt, đợi anh về giúp em tắm rửa, do anh quên mất, ôi, trí nhớ của anh.....!” Hạ Nam vừa kéo tay cô rời đi vừa nói.
Mà Hạ Vỹ Hào và Tư Uyển Tâm đang đưa mắt nhìn nhau, ngay sau đó cũng nhẹ nhàng cười, từ khi nào thì con trai họ cũng biết chăm sóc người khác như vậy?
.....
Hạ Nam dọn dẹp bàn ăn xong, đi tới ghế sa lon ngồi xuống trước, làm như suy tư thật lâu mới mở miệng nói: “Ba mẹ, sáng hôm nay con cùng Úy Úy có một số việc cần làm, trước hết nhờ ba mẹ chăm sóc Niệm Niệm, đến tối chúng con tan việc sẽ qua đón cháu.”
Đối với việc anh chủ động nói chuyện với hai ông bà, làm ông bà cả kinh trợn to hai mắt, rời khỏi nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, anh chưa từng chủ động mở miệng nói một câu nào với họ.
Với Hạ Nam, trải qua quãng thời gian lâu như vậy, anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, có một số chuyện dù muốn dứt bỏ cũng không thể nào cắt bỏ được, 5 năm trước nếu không phải anh ngoan cố, mọi chuyện cũng không đến nỗi hỏng bét như vậy, còn khiến cho người phụ nữ nhỏ bé trước mặt chịu nhiều khổ sở, anh đã học được rằng, một số chuyện nên nghĩ thoáng mà thỏa hiệp, đối với anh điều này cũng không phải là chuyện gì xấu, còn với người bên cạnh anh không chừng lại là chuyện tốt.
“Được!” Hạ Vỹ Hào cùng Tư Uyển Tâm hớn hở đồng ý.
FIR nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thật sự cô không biết bọn họ có chuyện gì cần làm?
Hạ Nam cười cười, trừng mắt nhìn cô.
Tiểu Tô Niệm ngồi bên cạnh im lặng, vẻ mặt này.....Mấy người lớn đều không hỏi ý kiến mình, liền tự quyết định rồi a!
.....
Chiếc xe thể thao màu đen vững vàng dừng trước cửa bệnh viện, phục hồi tinh thần lại, FIR nhìn bệnh viện trước mắt, rồi nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, chỉ thấy anh cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe, cô kéo nhẹ tay áo của anh, nghi ngờ hỏi: “Có ai nằm viện sao?”
“Ngoan, anh dẫn em đi băng bó lại vết thương trên tay.” Tối hôm qua anh chỉ giúp cô rửa sạch và băng bó đơn giản mà thôi, đương nhiên là không được, tay của bảo bối nhà anh nhất định phải bảo vệ cho tốt, tuyệt đối không thể để bị sẹo.
Đang khi nói chuyện, anh đã xuống xe, đi qua phía bên kia mở cửa xe giúp cô.
FIR mở dây an toàn trên người rồi bước ra khỏi xe.
Hạ Nam nắm tay không bị thương của cô đi vào bệnh viện, anh đi không quá nhanh, tốc độ đủ để người phụ nữ anh dắt sau lưng đuổi theo kịp bước chân anh.
Dắt cô đi một mạch đến phòng làm việc của viện trưởng, nhẹ nhàng gõ cửa một cái, nhận được tiếng đáp lại ở bên trong, mới đẩy cửa đi vào.
Ngồi trước bàn làm việc, Tần Đào nghe tiếng gõ cửa, liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người đi vào thì sững sờ, ngay sau đó cười, nói: “Thế nào, có thời gian đến chỗ của chú?”
“Chú Tần, giúp cô ấy băng bó tay một chút!” Hạ Nam dắt FIR đi tới trước bàn làm việc của ông, giơ tay trái bị thương của cô lên.doc truyen tren dđ LEQUYDON
Nghe anh nói Tần Đào bàng hoàng giật giật khóe miệng, ông cũng biết, anh không có việc gì thì không lên ‘điện tam bảo’, liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, nhận ra cô là ngôi sao mới mà mấy ngày gần đây đã trở thành đề tài nóng của thành phố A, nhà thiết kết thời trang nổi tiếng FIR, dĩ nhiên ông cũng biết cô chính là Tô Úy, cô dâu đã biến mất khỏi hôn lễ 5 năm về trước, hơn nữa sự biến mất của cô lúc đó đã gây ra một trận tìm kiếm ầm ĩ, chỉ kém không có lật cả địa cầu lên mà thôi.
Tần Đào kêu phụ tá mang dụng cụ vào, tự mình giúp cô rửa sạch, băng bó lại vết thương.
Xử lý xong, ông đang định dọn dẹp dụng cụ thì giọng nói trong trẻo của người phụ nữ trước mặt vang lên: “Tần viện trưởng, chú xem anh ấy một chút, anh ấy cũng bị thương.” Đối với người đàn ông trung niên trước mặt, 5 năm trước cô cũng đã gặp qua, tên ông là Tần Đào, viện trưởng của bệnh viện này, đồng thời cũng chính cha của Tần Kiệt.truyen chi dang tai ddlequydon
Nghe dược lời của cô, Tần Đào đang muốn dọn dẹp dụng cụ chợt ngẩn ra ông nhìn về phía Hạ Nam đang ngồi đối diện, thấy ánh mắt của anh chăm chú nhìn người phụ nữ này, thần sắc lộ vẻ dịu dàng cưng chìu.
“Thế nào, người ta quan tâm cháu như vậy, để chú xem vết thương giúp cháu!” Tần Đào trêu chọc, nói.
“Không cần, không có chuyện gì!” Hạ Nam thờ ơ trả lời, không để ý lời trêu chọc của Tần Đào.
“Anh phải khám.” FIR nhìn anh, giọng điệu kiên định, ý tứ rõ ràng, hôm nay anh không nghe lời cô thì không đi khỏi đây.
“Được rồi!” Nhìn ánh mắt kiên định của cô, Hạ Nam bất đắc dĩ nhún vai một cái, bắt đầu cởi nút áo âu phục màu đen của mình.
Thấy anh cởi nút áo, biết anh đã đồng ý, cô liền quay mặt đi không nhìn anh nữa.
Tần Đào nhìn hai người thì nhếch môi cười nhẹ, hóa ra đúng thật là có người có khả năng trấn áp tên tiểu tử thúi này, rõ là được mở rộng tầm mắt, cô gái nhỏ trước mặt này đúng thật là có ý tứ.
Hạ Nam nằm trên ghế sa lon, trên người anh.....!
Tần Đào nhìn thấy trên lưng anh có một vết máu bầm, hài hước thật, vết bầm này đối với cậu ta đúng là không coi vào đâu, nhưng đã có người mở miệng, thôi thì cho cậu ta ít thuốc giảm đau vậy.
“Chờ một chút để chú ghi toa thuốc, cháu nên nghĩ ngơi cho tốt mấy ngày, ngàn vạn lần không nên làm loại vận động kịch liệt, cô Tô, cô hiểu tôi nói chứ? Tốt hơn cô nên đốc thúc cậu ấy.” Tần Đào vừa nói vừa đi về phía bàn làm việc.
“A!” FIR nghe ông đột nhiên kêu tên của mình thì không kịp phản ứng, nhưng nghĩ đến lời của ông cô liền đỏ mặt, không biết như thế nào để tiếp tục đề tài này.
“Chú Tần, chú cũng không cần trêu đùa cô gái nhỏ, nếu không khuya nay cháu về nhà lại phải quỳ trên bàn giặt!” Hạ Nam từ trên ghế sa lon đứng dậy, bắt đầu mặc lại áo.
Lời này của anh vừa nói ra, mặt của FIR càng đỏ hơn, ánh mắt hung hăng trừng anh.
“Cô Tô, cô đi lấy thuốc giúp cậu ấy đi, ra ngoài quẹo trái sau nữa quẹo phải là đến rồi.” Tần Đào đưa đơn thuốc cho FIR, nhìn cô nói.
FIR không phải kẻ ngốc, bảo cô đi lấy thuốc là muốn cô tránh đi, mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhận đơn thuốc, nhìn Hạ Nam một cái, thấy anh gật đầu liền đi ra ngoài.chuong moi nhat dang tai ddlequydon
Cô đi ra ngoài rồi Tần đào mới chậm rãi mở miệng: “Nghe nói lần này cô ấy trở về còn mang theo đứa con trai 4 - 5 tuổi, vậy cháu định làm thế nào?” Từ sau khi Tô Úy trở về thành phố A, mỗi ngày cô đều xuất hiện trên trang nhất của các tờ báo lớn, muốn không biết cũng khó, mấy ngày trước báo chí còn đưa tin cô chưa kết hôn, đối với Hạ Nam, Tô Úy như là sinh mạng của anh, điều này ông đã thấy được vào 5 năm trước, nhưng sự việc đến nước này, người đàn ông kiêu ngạo như Hạ Nam phải làm sao đây?
“Dạ, đứa bé kia là con trai của cháu!”