Edit: Olivia
Beta: Tàn Tâm
“Chuẩn bị ngựa!” Mộ Dung Lệ quát một tiếng, hạ nhân vội vàng đem ngựa dắt đến cửa phủ. Hương Hương đuổi theo ra đến nơi, Mộ Dung Lệ đã quất ngựa đi rồi. Hương Hương vịn lấy con sư tử bằng đá ở trước cửa phủ, a hoàn Bích Châu vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, “Phu nhân, sẽ không có chuyện gì đâu mà, không có chuyện gì đâu, phu nhân đừng quá lo lắng!”
Hương Hương mặc cho Bích Châu dìu về phủ, dù sao cũng là thϊếp thất của vương phủ, xuất đầu lộ diện ở trước cửa phủ như vậy thì còn ra thể thống gì nữa?
Nhưng mà nàng cũng không chịu quay về Tẩy Kiếm các, liền chờ ở trong nhĩ phòng.
Khi Mộ Dung Lệ chạy tới phủ Thái úy đã thấy Chu lão phu nhân đang ôm Huyên Huyên dỗ dành. Nhũ mẫu và mẫu thân đều không ở bên cạnh, bé con cứ khóc mãi không dừng. Nhũ mẫu trong phủ cũng đã dỗ được một hồi rồi, Chu lão phu nhân lại sợ xảy ra chuyện gì nên đích thân qua xem.
Mộ Dung Lệ tiến lên, thấy bé con đã được thay tã, liền đưa tay ra ôm lấy. Việc ôm hài tử hắn lại không am hiểu, càng làm cho bé con khóc to hơn, giọng cũng đã khàn cả đi.
Lúc này Mộ Dung Lệ mới hối hận không đưa Hương Hương cùng tới.
Nhưng cũng bất chấp, hắn ôm bé con ra khỏi Chu phủ, lập tức chạy về Tốn vương phủ.
Từ xa Hương Hương đã nghe tiếng bé con khóc, không màng đến việc gì khác, lập tức chạy ra cửa phủ. Mộ Dung Lệ xuống ngựa liền đưa bé con cho nàng. Hương Hương nhận lấy bé con, lại không nhìn đến hắn, xoay người đi vào trong phủ.
Hắn không thương nàng, cũng không yêu con.
Đúng vậy, nàng đã phải sớm cắt đứt cái ảo tưởng hư vô kia rồi chứ. Nàng chỉ là một thị thϊếp, chỉ cần an phận là được rồi. Tình yêu, đó là một thứ xa xỉ cỡ nào chứ.
Hắn là hậu duệ của hoàng gia, dù chỉ một góc trong tim, cũng không chứa được một ánh trăng sáng.
Còn nàng là ai, xuất thân, tài nghệ, nàng có được cái gì? Chỉ là một hạ nhân gặp gỡ trong loạn quân, liền giữ lại bên người để hầu hạ mà thôi.
Bé con khóc gay gắt, bà vυ' liền qua cho bú sữa, nhưng chỉ ăn được một chút lại nôn ra. Hương Hương ôm bé con đi tới đi lui quang Tẩy Kiếm Các để dỗ bé nín, vất vả mãi cuối cùng bé mới ngủ thϊếp đi. Nhưng mà cứ dừng một cái lại tỉnh, tỉnh lại liền khóc.
Hương Hương đành phải liên tục đi tới đi lui xung quanh hồ. Ban đêm, gió mát thổi tới, nàng nhẹ giọng ngâm nga một điệu hát dân gian huyện Lệnh Chi.
Mộ Dung Lệ đứng ở cửa viện, nhìn một hồi mà vẫn chưa tiến vào.
Bóng đêm chậm rãi bao phủ dày đặc, nhũ mẫu cuối cùng cũng tới nhận lấy bé con. Bích Châu do dự nói: “Phu nhân, Vương gia đã hạ lệnh đến Phong Uyển nghỉ ngơi rồi ạ.”
Hương Hương gật đầu, cũng không hỏi gì thêm, sai người đi đun nước nóng tắm rửa chải đầu.
Đến nửa đêm, Tiểu Huyên Huyên lên cơn sốt, nhũ mẫu vừa sai người đi gọi đại phu, vừa sai người báo lại. Hương Hương chỉ choàng áo vào liền ra ngoài, a hoàn cũng vội vàng đi bốc thuốc, vào ban đêm tất cả các tiệm thuốc đều đã đóng cửa, nhưng đây là người của vương phủ cần dùng thuốc nên đương nhiên gọi ở bất cứ đâu cũng đều phải mở cửa.
Quản Giác đi đến tiệm thuốc đối diện cửa chợ một chuyến, rất nhanh ông chủ đã đích thân đem thuốc tới.
Đợi thuốc nấu xong, làm thế nào Tiểu Huyên Huyên cũng không chịu uống. Hương Hương dùng muỗng bạc nhỏ thấm một chút, nhẹ nhàng bôi ở trên môi bé con. Cứ để thuốc như vậy từng chút một từng chút một đi vào trong miệng. Nhưng Huyên Huyên chỉ khóc lên, giằng co đến hơn nửa đêm, cả người mệt lử, rốt cuộc cũng chịu an tĩnh lại.
Dù sao thì Mộ Dung Lệ cũng không đến, Hương Hương liền để bé con ngủ cạnh mình. Cầm quạt suốt đêm, sắc trời dần dần hửng sáng.
Khi Mộ Dung Lệ tỉnh lại, theo thói quen đưa tay ra, nhưng bên cạnh không có một bóng người, lúc này mới nhớ tới mình đang ở Phong Uyển. Đồ trang trí ở nơi này, đã chín năm rồi chưa từng thay đổi.
Hắn vừa đứng lên, bên ngoài đã có hạ nhân đi vào, hầu hạ hắn thay y phục. Mộ Dung Lệ ngậm trà súc miệng, hỏi: “Quận chúa thế nào rồi?”
Hạ nhân khom lưng, cung kính nói: “Đêm qua Quận chúa sốt cao không dứt, đã mời đại phu xem qua và cũng đã uống thuốc rồi ạ.”
Mộ Dung Lệ khẽ giật mình, sao lại dễ bị bệnh như vậy chứ?!
Hắn đứng dậy đi đến Tẩy Kiếm Các, Hương Hương cũng đã thức dậy, đang ôm Tiểu Huyên Huyên để mớm thuốc. Vẫn vô cùng chậm rãi thuốc mới vào được trong miệng. Mộ Dung Lệ đi vào, mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ. Hắn phất tay một cái, ra hiệu cho mọi người đứng dậy. Mộ Dung Lệ đi đến bên cạnh Hương Hương, vốn định ôm lấy con nhưng Hương Hương lại không buông tay.
Hắn khẽ run, cùng nữ nhân tranh con cũng quá vô lý đi, nên cũng chỉ vỗ vỗ tã của bé con, hỏi: “Đại phu nói thế nào?”
Hương Hương khẽ nói: “Đã hạ sốt rồi, cũng không còn nôn ra nữa.”
Mộ Dung Lệ gật đầu, không nói gì xoay người rời đi.
Lúc lên triều, Yến Vương quả nhiên hỏi đến chuyện tướng lĩnh đóng ở Ngọc Hầu quan, Mộ Dung Lệ và Mộ Dung Khiêm, Chu Ức thống nhất nói ra người được chọn. Sau khi bãi triều, Mộ Dung Bác liền khẩn trương đi theo sau Mộ Dung Lệ, thấp giọng hỏi: “Không phải phụ vương lại muốn đệ xuất binh đi đánh Tây Tĩnh nữa chứ?”
Mộ Dung Lệ trầm mặc, một lúc lâu mới hỏi: “Ai hữu dụng đối với huynh nhất?”
Mộ Dung Bác ngẩn ra, giọng điệu Mộ Dung Lệ không có ý tốt, “Đừng để đệ phải hỏi đến lần thứ hai!” Lề mề, chậm chạp, huynh là đàn bà sao!
Mộ Dung Bác nói: “Lão Ngũ, ta không cần hy sinh đệ để đi trao đổi lấy cái gì, chúng ta là huynh đệ ruột thịt mà!”
Mộ Dung Lệ nói: “Huynh muốn đệ đi hỏi mẫu phi sao?” Yến Vương có ý định tước binh quyền của hắn, mặc dù Mộ Dung Khiêm có tình thân ruột thịt sâu nặng với Thái tử cũng bị làm cho suy yếu đi, thế nhưng Thái tử nắm trong tay cấm quân tả, hữu, Ty Đãi giáo úy là đường đệ (em họ nhà nội) của Hoàng hậu, Xạ Thanh giáo úy lại cũng là đệ đệ ruột của hoàng hậu.
Toàn bộ Tấn Dương thành hầu như đều nằm trong tay của Hoàng hậu và Thái tử.
Mộ Dung Bác trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói: “Bệ gia.”
Bệ gia tam triều làm tể tướng, môn sinh quan hữu phân bố khắp Đại Yến. Mặc dù tài năng không hiện nhưng cũng là một cây đại thụ rễ sâu.
Khi Mộ Dung Lệ trở lại vương phủ, trực tiếp nói với Quản Giác: “Ngươi đi đến phủ Bệ Thiệu Thành, xem thử ông ta có đứa con gái nào vừa đến tuổi mà chưa được gả đi không.”
“Dạ?” Quản Giác mặc dù rất biết rõ tâm của hắn nhưng vẫn mờ mịt——đây là có ý gì?
Mộ Dung Lệ bỏ lại một câu: “Bổn Vương muốn lấy một Vương phi.”
Quản Giác ngẩn người, một lúc lâu mới quỳ xuống, “Chúc mừng Vương gia, tiểu nhân sẽ xuống chuẩn bị ngay ạ.”
Trên mặt Mộ Dung Lệ cũng không có chút hứng thú nào là được ai đó chúc mừng, chỉ nói: “Đi nhanh đi.”
Quản Giác đi đến Bệ phủ, phát hiện tất cả con gái của nhà người ta cũng đã già đến nỗi có thể làm mẹ Mộ Dung Lệ luôn rồi ấy chứ. Quản Giác chảy mồ hôi hột, cuối cùng mới hỏi được trưởng tôn nữ bên đó vừa đúng mười sáu tuổi, nhưng vẫn là khuê nữ.
Trở về nói với Mộ Dung Lệ, ngay cả tên của cô nương nhà người ta hắn cũng không thèm hỏi, chỉ nói: “Báo cho chính tông, cần chuẩn bị cái gì thì ngươi xem mà lo liệu.”
Quản Giác hành lễ, “Dạ, Vương gia.”
Ngày kia, Hương Hương dẫn theo Tiểu Huyên Huyên ở trong phủ phơi nắng, thấy Quản Giác đang treo vải đỏ, l*иg đèn đỏ, nàng hỏi Bích Châu bên cạnh, “Trong phủ có chuyện vui gì sao?” Chẳng lẽ sinh thần của Vương gia?
Bích Châu do dự, muốn nói lại thôi. Hương Hương cũng có chút ngạc nhiên, đợi hồi lâu, Bích Châu mới khẽ nói: “Vương gia…..muốn lấy chính phi, nghe nói là trưởng tôn nữ của Văn Định Hầu Bệ Thiệu Thành, Bệ đại nhân.”
Hương Hương ngẩn ra, hồi lâu thoáng mỉm cười, “A, ta cũng không nghe người ta nói gì.”
Bích Châu nhìn nàng, không lên tiếng. Ai dám nhắc đến chuyện này trước mặt nàng chứ.
Hương Hương chú ý tới ánh mắt kia, thoáng hiện lên chút đồng cảm, mà càng nhiều hơn lại là bất đắc dĩ. Nàng chỉ cúi đầu, chơi đùa với Huyên Huyên. Trời nóng như vậy, cũng chỉ có ở dưới hòn non bộ này, nước chảy nhỏ giọt mới giảm đi không ít thời tiết oi bức.
Thực ra thì chuyện này đâu có gì mà phải nói cho nàng biết cơ chứ, tất cả mọi chuyện trong vương phủ, nàng đâu cần hiểu rõ. Nàng chỉ cần hầu hạ thật tốt cho Mộ Dung Lệ, cho đến khi…..cho đến khi Mộ Dung Lệ không muốn nàng hầu hạ nữa thì thôi.
Hai chữ địa vị không có quan hệ gì với nàng, có lẽ hai chữ đó đối với cả hai mẹ con nàng đều không có cửa.
Buổi tối, Mộ Dung Lệ vẫn nghỉ lại tại Tẩy Kiếm Các.
Hương Hương cầm một cái xẻng xới đất nhỏ, cẩn thận đào lên một vò rượu mận nhỏ. Đưa cho Mộ Dung Lệ một bình, Mộ Dung Lệ nếm thử một ngụm, chỉ cảm thấy chưa đủ vị, đương nhiên là chưa đủ vị. Nàng cũng không phải là người nấu rượu chuyên nghiệp.
Thêm một ngụm nữa, lại cảm thấy vị gần giống như trà, trong nháy mắt cứ một bình lại tiếp một bình, uống cũng như không uống. Hắn nói: “Thêm một bình nữa đi.”
Hương Hương lấy ra mấy đĩa hoa quả khô cho hắn nhắm rượu, hoa quả khô sao rất thơm. Mộ Dung Lệ cũng không cảm thấy vừa ăn hoa quả khô vừa uống rượu là thấp kém, thực ra thì bất kể có thưởng thức hay không, mùi vì quả thật không tệ.
Thanh cao vốn là khổ nhục, mặc một thân triều phục với mặc một cái áo choàng tắm bằng vải bông, cái nào sẽ dễ chịu hơn? Tay trái xỉa răng, tay phải vỗ đùi, đời này cũng đã từng trải qua rồi, chẳng lẽ giờ lại còn không được uống một chút rượu, ăn một chút hoa quả khô sao?
Hương Hương ngồi ở bên cạnh bàn, thêu quần áo cho Huyên Huyên mặc, trẻ con lớn nhanh, quần áo cũng phải đổi nhanh hơn. Mặc dù bây giờ vẫn là mùa hè, quần áo mùa thu, đông cũng phải chuẩn bị sớm.
Mộ Dung Lệ nhìn nàng, chỉ cảm thấy người nữ nhân này thật an tĩnh. Ở bên cạnh nàng, rất thích hợp để suy nghĩ.
Nhưng Mộ Dung Lệ cũng không có nhiều chuyện cần phải suy tính. Ai cản đường, đá văng, đuổi không đi, đánh bẹp, dẫm lên.
Có cái gì đâu mà nghĩ. Người cần dùng đầu óc là đại ca của hắn!
Mộ Dung Bác quả thực đang dùng đầu óc, hiện tại vây cánh Thái tử đang dần dần to lớn, theo như tính cách của Hoàng Hậu thì một khi Thái tử lên ngôi, hắn và Mộ Dung Lệ tuyệt đối sẽ không được sống tốt.
Phản ứng của phụ vương hơi kỳ quái, đột nhiên nói đến việc thay đổi tướng lĩnh biên quan, Hàn Tục, Chu Trác, Nghiêm Thanh, đều là tâm phúc của Mộ Dung Lệ, đem bọn họ đổi về, là có ý gì?
Là vì….để cho Thái tử thuận lợi đăng cơ, tiếp nhận vương quyền sao?
Phụ vương là một phụ thân vô cùng từ ái, tuyệt đối sẽ không vì Thái tử mà không thèm đếm xỉa gì đến Ngũ đệ. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, lại khiến cho phụ vương vội vàng đưa ra quyết định như vậy?
Phụ vương làm như thế, rốt cuộc là muốn vì Thái tử diệt sạch mọi chướng ngại vật trên đường, hay là đã xảy ra chuyện gì…..muốn cảnh báo cho mình và Ngũ đệ biết sao?
Mộ Dung Bác tâm sự nặng nề, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau, Yến Vương không lâm triều.
Mộ Dung Lệ từ trong cung trở lại vương phủ, phát hiện ở xung quanh vương phủ có không ít những khuôn mặt xa lạ. Ánh mắt hắn đảo qua, những người này lập tức bày sạp gào to làm như không có chuyện gì.
Mộ Dung Lệ xuống ngựa, đi tới bên cạnh một người đang lén lén lút lút, một cước đạp tới! Người nọ hoàn toàn không phản ứng kịp, lập tức như con diều bay ra thật xa, phun một ngụm máu lên mặt đất.
Những người còn lại cả kinh, lập tức vây xung quanh hắn, nhưng không một ai dám động thủ.
Bọn chúng do dự, nhưng Mộ Dung Lệ lại không chút do dự nào. Hắn nắm người đang nằm trên mặt đất lên, ném xuống một cái, lại lấy đầu gối đánh vào đỉnh đầu. Chỉ nghe rắc một tiếng, người này phun ra một ngụm máu, ngoẹo đầu, tắt thở ngay tại chỗ.
Sau đó hắn còn không ngừng lại, lập tức nắm lấy một người khác, người này giả vờ bán bánh vừng, trên người còn mang theo một con dao cắt bánh vừng. Mộ Dung Lệ vừa qua, đã nắm chắc dao ở trong tay!
Một dao vừa hạ xuống, trực tiếp xẻ ngực người này ra.
Nói thì chậm, kỳ thực mọi việc xảy ra chỉ như một cái nháy mắt. Người bán hàng, bách tính chân chính xung quanh đều bị dọa sợ. Mũi dao Mộ Dung Lệ rỉ máu, trầm giọng nói: “Tất cả những ai không liên quan cút hết đi!”
Trong nháy mắt, những người không liên quan đều đi sạch sẽ. Dao trong tay Mộ Dung Lệ lên xuống mấy cái, lại ba cái đầu rơi xuống! Những người này nguyên là người do Thái tử phái tới để theo dõi động tĩnh trong vương phủ, vốn cũng không phải là hạng thường. Nhưng không ngờ tới hắn nói gϊếŧ liền gϊếŧ, ngay cả trái phải ra sao cũng không hỏi. Nhất thời không kịp lấy lại tinh thần.
Thất thần một chút, năm người đã mệnh táng cửu tuyền!
Vài người lúc này mới nghĩ tới phải động thủ, nhưng mà cuối cùng cũng là rơi xuống thế hạ phong. Người như Mộ Dung Lệ, lấy được một chút ưu thế liền thắng lợi áp đảo. Bọn họ vừa mới chuẩn bị động thủ, lại có hai người ngã xuống.
Năm người còn lại gầm lên một tiếng, nhất tề lao tới. Mộ Dung Lệ liều mạng bị đánh một nhát, một đao kéo ngang, bốn người bị cắt yết hầu ngay tại chỗ. Còn một người sững sờ nhìn bốn đồng bọn của mình thoáng cái cổ phun máu như suối, thiếu chút nữa tiểu ra quần, quay đầu bỏ chạy!
Dao trong tay Mộ Dung Lệ được ném ra, cắm ngay chính giữa lưng áo hắn.
Một trận đấu, bất quá cũng chỉ có hai người đối mặt. Hắn cũng đã đánh xong hết, lúc này thị vệ trong phủ mới chạy ra. Thấy dưới đất có không ít hơn mười thi thể, nhất thời tóc gáy đều dựng hết lên. Cha của ta ơi! Đây đâu phải là thời chiến, đây là thời thái bình thịnh vượng!
Vương gia ngài ở trên đường gϊếŧ những mười người….
Trưởng thị vệ Triệu Võ cũng đã muốn khóc lên, “Vương, vương, vương gia, bọn họ đã phạm phải tội gì a?”
Mộ Dung Lệ cảm thấy vai có chút khác thường, đã bị trúng một đao, cũng không nhẹ a. Hắn cau mày một cái, ta quản bọn chúng phạm phải cái gì? Dám ở trước cửa phủ lão tử ngó dáo dác, đáng chết! Chẳng lẽ phải đợi đến khi bọn chúng kề dao lên tận cổ lão tử mới được coi là phạm tội sao? Hừ lạnh, “Tự mình đi hỏi đi!”
Lúc này Triệu Võ thật sự khóc a! Thần hỏi bọn họ có thể trả lời sao! Lại xoay người lại, Mộ Dung Lệ đã đi vào trong phủ rồi.
Hắn mặc kệ——Chuyện gì cũng đến tay Bổn vương giải quyết vậy còn cần ngươi làm cái gì.
Triệu Võ báo quan, báo là có khoảng mười tên thổ phỉ chạy đến vương phủ, muốn vào cướp bóc, bị Vương gia nhà hắn nhất cử đánh chết!
Tần đại nhân chuyên xử các vụ án cướp bóc trong Tấn Dương thành đối mặt với quyển văn án và thi thể, trầm mặc nhìn hắn——chạy đến quý phủ nhà ngài cướp bóc? Con mẹ nó, ngài nói những lời này không tự cảm thấy rất thiếu sức thuyết phục sao!
Suy nghĩ một chút, không được, lời nói dối này ta không đủ sức để bịa đặt, sẽ bị chửi là hôn quan!
Nếu không thì, xử như một vụ tự sát đi?!