Thực Vật Nhân

Chương 22: Phần 2 Tiểu hồng mạo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Vân YênTrong lúc tiểu hồng mạo đang hái cây cỏ xanh xanh, đại Dã Lang chậm rãi đến gần thân ảnh thỏ con với đôi tai đo đỏ kia.

“Uy! Tiểu hồng mạo, ngươi đang làm gì!”

đại Dã Lang ầm ĩ đến gần hướng tiểu hồng mạo gào lớn.

Chậm rãi xoay người, tiểu hồng mạo chấn kinh bị dọa đến hoảng sợ, ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn đại Dã Lang.

“Ta, ta…….Ô………Ta………”

tiểu hồng mạo đáng thương miệng lắp bắp trả lời, mãi vẫn không nói nên lời có nghĩa, đôi mắt to cũng gấp đến độ sắp trào ra nước mắt.

“Tốt lắm! Tốt lắm!”

đại Dã Lang không kiên nhẫn ngắt lời tiểu hồng mạo….

Phiền chết, tại sao chỉ là một lời nói cũng kéo dài tới nửa ngày a….“Trên tay ngươi nhiều tay nải như thế, nhất định là đi thăm bà cố nội đúng hay không?”

Thấy lời nói của chính mình bị người ta đoạt, tiểu hồng mạo chỉ có thể ngốc lăng, không ngừng chớp chớp mắt, chẳng hiểu phải trả lời thế nào.

“Uy! Nói mau đi!”

thấy tiểu hồng mạo ngơ ngác, đại Dã Lang tức khí ra lệnh.

“là…..”

dường như muốn khóc, tiểu hồng mạo sợ tới mức hoa trên tay cũng liên tục rơi trên mặt đất.

“Một khi đã như vậy, ngươi hiện tại nhanh nhặt hoa lên, rồi mới đến bên kia hái chút ô mai……….”

Trên sân khấu, đại Dã Lang ra lệnh cho tiểu hồng mạo, người xem phía dưới đều nhỏ nhẹ nói chuyện, ngẫu nhiên phát ra vài tiếng cười.

Hôm nay là ngày khai giảng của trường tiểu học, trên sân khấu đang biểu diễn vở vũ kịch “Tiểu hồng mạo”, tuy rằng tính cách của đại Dã Lang này so với nguyên bản đã đặt ra không giống nhau nhiều lắm….. Thật ra là hoàn toàn mới đi.

“Đã nói rồi, bình thường cứ nuông chiều tiểu Huỳnh…. ngay cả với bạn học cũng không lễ phép như thế.”

Đinh mụ mụ mặt nhăn mày nhíu, giọng nói mang theo chút lo lắng.

“Cũng không phải nha….. Như vậy mới có khí thế của Dã Lang, diễn cũng không sai. Ánh mặt mọi người đều tập trung trên người Huỳnh đó thôi, chứng minh rằng nó làm tốt lắm!”

Thanh niên tóc nâu bên cạnh nhẹ nhàng cầm lấy tay người phụ nữ, an ủi nói.

Đinh mụ mụ nhìn xung quanh rồi lướt mắt qua hiệu trưởng bên cạnh một chút, phát hiện ra bọn họ đều tán thưởng, thân mật tươi cười, mới thả lỏng nỗi lo. Nhưng trong miệng vẫn nói

“Tử Hủ, con vẫn là sủng tiểu Huỳnh thực nhiều, như vậy sẽ làm hư nó.”

“Con không thể không thương nó a……”

nói xong, Tử Hủ ngượng ngùng nhìn xuống sân khấu, thuận tiện lái sang chuyện khác

“Nhìn xem, đại Dã Lang muốn ăn lão bà bà mất rồi!”

Đại Dã Lang đứng trước cửa nhà bà cố nội, cái gì cũng không nói liền mở cửa mà vào, lão bà bà luôn chờ mong được diễn lời thoại, kết cục lại bị tình huống thình lình như vậy làm hỏng bét tất cả.

“Uy, lãi thái bà! Theo kịch bản ta hẳn là ăn luôn ngươi, nhưng hiện tại ta không quá đói, vậy ngươi đem cái giường này tặng cho ta nha, giúp ta hảo hảo ngủ một giấc, để chốc nữa có thể ăn ngon tiểu hồng mạo.”

Lời nói không sợ hãi làm người ta cũng không ngớt đờ đẫn…. Đại khái chính là dùng trong trường hợp hợp này nha!

Nghe được lời nói của đại Dã Lang, chẳng những bà cố nội không nói gì, mà ngay cả dưới khán đài cũng là một khoảng tĩnh mịch. Cuối cùng bà cố nội run run rời khỏi giường – nàng run run không phải bởi vì tuổi đã già, mà bởi vì rất sợ hãi.

Chỉ chốc lát sau, tiểu hồng mạo đến. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, khϊếp sợ đi vào bên giường

“………Bà ngoại? Tiểu, tiểu hồng mạo đến đây………”

Người trên giường không nhúc nhích, chính là đang truyền đến tiếng hít thở rất nhỏ.

“Ngoại, bà ngoại? Bà ngoại của con sao lỗ tai dài quá vậy, cái mũi cũng dài quá, miệng sao cũng thật lớn??”

Đối với bà cố nội đang chẳng có chút phản ứng nào, tiểu hồng mạo không biết làm sao, đành phải đem lời thoại nói ra, nhưng vẫn không hề nghe tiếng đáp lại.

Tiểu hồng mạo gấp đến độ lệ cũng rơi xuống

“Ô, đại Dã Lang, ngươi mau đứng lên đi, ngươi muốn ăn người ta mới đúng cơ……”

Âm thanh nức nở truyền tới thợ săn, hắn lấy súng săn vọt vào

” Tiểu hồng mạo không phải sợ! Nhất định là đại Dã Lang đã ăn luôn bà cố nội, ta đem hắn gϊếŧ đi rồi cứu bà cố nội ra!”

Giáo sư Nam không biết nên chấm dứt như thế nào, vội vàng phăng đại cái lí do, rồi lấy súng săn ra chỉ vào người đại Dã Lang, chuẩn bị mau mau kết thúc.

“——không được! Ngươi thương tổn tới tiểu Huỳnh!!!”

Một tiếng thét chói tai đội nhiên vang vọng cả khán phòng.

Tử Hủ nhìn thấy tiểu Huỳnh sắp bị thương, liền quên mọi người chỉ là đang diễn kịch, gấp đến độ đứng lên ngăn cản.

Cho đến khi tầm mắt của toàn trường tập trung trên người anh, Tử Hủ mới phát hiện ra chính mình thật hồ đồ, khuôn mặt trở nên ửng hồng, cúi thấp đầu ngồi xuống.

Vở kịch cuối cùng cũng xong rồi, Tử Hủ liền giải thích với thầy giáo, rồi vội vàng cùng thẩm thẩm đi tìm tiểu Huỳnh.

Bọn họ hướng đến phòng hóa trang của tiểu Huỳnh mà đi, từ xa bước tới, chợt nghe thấy tiếng bọn nhỏ cãi nhau.

“Đinh Vĩnh Huỳnh, người vừa nãy là ai vậy?”

một đứa nhỏ kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói, hắn chính là người vừa mới sắm vai bà cố nội.

Vĩnh Huỳnh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, khinh thường không thèm đáp trả.

“Hắn thật sự rất ngu ngốc a! Mọi người nói xem có đúng không?”

đứa nhỏ bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ lửa giận, cố ý lớn tiếng nói.

Binh ~~~ Một tiếng đứng lên, Vĩnh Huỳnh âm ngoan trừng mắt đứa nhỏ, lạnh lùng nói

“Câm miệng………”

“Ta càng muốn nói, hắn thật ngu ngốc, ngu ngốc giống hệt ngươi, đồng nhất cùng nhau diễn trò hồ đồ…..”

Khó chịu vì bị Huỳnh sửa lưng, hiệu trưởng còn khen Huỳnh làm tốt lắm, nam hài tức giận loạn mắng.

“Ta nói…. Câm miệng!!!!”

Phút chốc Huỳnh hướng về phía nam hài đánh tới, dùng sức dúi đầu cậu nhóc xuống dưới.

Hai người vọt vào phòng hóa trang, liền nhìn thấy hai nam hài đang xoay đánh nhau.

“Huỳnh!”

Tử Hủ không hề nghĩ ngợi, lập tức vọt vào chen giữa hai người, ôm chặt lấy Vĩnh Huỳnh, dùng thân thể mà bảo vệ cậu.

Vĩnh Huỳnh nguyên bản còn đang giãy giụa, nhưng nghe thấy tiếu kêu rên của Tử Hủ liền vội vàng dừng tay lại. Cậu nhìn qua Tử Hủ đang đau đến vặn vẹo cả mặt, vội cầm tay Tử Hủ đẩy ra, chính mình che chở ở phía trước. Cậu chỉ vào bạn học của mình, nói:

“Ta nói cho ngươi biết, chỉ có mình ta mới có thể khi dễ hắn! Ca của ta ngu ngốc cái gì chứ! Bất quá là tại vì ngươi đố kỵ có người đau vì ta, yêu ta như thế thôi!”

Nói xong, cậu không thèm quan tâm đến người bạn học đang ngẩn người ra, quay đầu hỏi Tử Hủ

“Ca, có bị đánh vào chỗ nào không? “

Tử Hủ cúi đầu lắc lắc, im lặng không lên tiếng, Vĩnh Huỳnh cúi đầu, từ dưới ngước lên trên xem sắc mặt của Tử Hủ, lại phát hiện ra hai mắt anh đỏ ngầu.

“Ca, anh có sao không? Đau đến vậy sao?”

nhìn Tử Hủ khóc, Vĩnh Huỳnh lại khẩn trương hỏi đủ điều, Tử Hủ càng dùng sức lắc đầu, đem mặt vùi vào lòng bàn tay.

Tiếng nức nở rất nhỏ truyền đến….

“Thật là…..Có đau không? Lúc nãy cũng bị em đánh trúng sao?…..”

Nghe thấy tiếng Huỳnh chạy đi khỏi, càng ngày càng xa dần, nhưng Tử Hủ vẫn không dám ngẩng đầu lên, thật sự là rất mất mặt. Anh lại nghe thấy tiếng Huỳnh chạy về, mà trên đầu mình hình như có cái gì đó.

Tử Hủ yên lặng, xoa đỉnh đầu, phát hiện ra đó là đôi tai thỏ lông xù. Anh kinh ngạc ngẩng đầu.

Huỳnh lại mang vào đôi tai của Dã Lang, vẻ mặt giả bộ hung hãn, đang chuẩn bị dọa Tử Hủ

“Grừ —- không được khóc, đại Dã Lang muốn ăn ngươi!”

Vĩnh Huỳnh chạy đi là vì đoạt đôi tai thỏ mang đến đây?!

Ngây người một lúc lâu, Tử Hủ cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, lấy đầu ngón tay lau đi lệ trên khóe mắt, cười đến sáng lạn.

Tử Hủ nhớ tới chuyện cũ, không nhịn được phát ra tiếng cười khẽ, Huỳnh đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh.

“Không phải đang dọn nhà sao, nhìn gì mà cao hứng đến vậy?”

“Cậu xem….. Tiểu hồng mạo cùng Dã Lang, cậu trước kia thực hung dữ như vậy.”

“Ha ha ha, kia, đại Dã Lang muốn tới ăn luôn tiểu hồng mạo nha! ~~~”

“Đừng nháo ~~~~ Ai nha~~~~”

Hai người song song té trên mặt đất, tấm ảnh cũng rơi xuống.

Trên mặt ảnh, một người mang đôi tai thỏ, một người mang đôi tai Dã Lang, cười thực sáng lạn. Tử Hủ hai mắt hồng hồng, mũi cũng hồng hồng, nhưng lại là chú tiểu bạch thỏ cười cao hứng nhất.

~~~~ a, Huỳnh, nói nhỏ cho cậu một bí mật nhé!

~~~~ kì thực lúc đó ta rơi lệ, bởi vì rất vui sướиɠ a!!! ~^^~