*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập:
Vân Yên*Ghi chú của Vân Yên: Chương này là một phần hồi tưởng về tuổi thơ, quá khứ của Tử Hủ.
Tử Hủ nén xuống nội tâm đang run rẩy, yên lặng đứng ở một góc. Cảm nhận được những ánh mắt đánh giá mình từ bốn phía, Tử Hủ ôm chặt lấy thân thể của chính mình, cảm thấy ánh mắt của mọi người như đang quở trách, cười nhạo, vũ nhục mình…
Thật đáng sợ, nhiều người quá…
Thân thể càng lúc càng run rẩy kịch liệt, một âm thanh trẻ con non nớt nhưng lại ngoan độc vang lên bên tai.
“Xem kìa, nó không có ba mẹ đó! Nhất định vì nó quá xấu cho nên bị bỏ lại!”
“Không phải, tôi có…”
“Rõ ràng là tại mày quá xấu mà, ngay cả ba mẹ cũng không cần mày. Bại hoại, bại hoại, đúng là tên vô lại!”
“Không có, không có…..”
“Hì hì, chúng ta không cần để ý đến tên nhóc không ngoan này nữa, đi thôi đi thôi!”
Không có, mình không có……
Cậu bé cuộn người ở trong góc nhỏ, một mình rơi lệ, nhìn theo thân ảnh dần dần xa, dù nói vậy nhưng trong lòng vẫn nặng nề.
Ba mẹ, thật vậy chăng?… Bởi vì con xấu cho nên không cần con sao?
“Ê, đưa tiền cho ta mau!”
Một đám thiếu niên bộ dáng bất lương vây quanh cậu bé nhỏ nhắn, yếu ớt. Một người trong số đó tay cầm lưỡi dao sáng loáng, sắc bén.
“Tôi…Tôi không có tiền.”
Ôm chặt sách vở trên người, cậu bé lui dần về phía sau.
Trên người mình thật sự là một đồng bạc lẻ cũng chẳng có, nhưng bọn hắn nhất định sẽ không tin mình.
“Không có tiền? Như vậy cũng không có tiền sao?”
Rất nhanh vây quanh cậu bé, không cho cậu một lần nữa lui về phía sau, dao nhỏ nhọn hoắc bóng loáng lóe lên dán trên mặt cậu.
“Tôi, thật sự…..trên người một đồng cũng không có.”
Cảm giác lạnh lẽo trên da mặt làm cậu hoảng sợ, không dám động cũng không dám phản kháng.
Bọn thiếu niên đột nhiên mỉm cười dữ tợn
“Thật vậy chăng? Cởi hết quần áo ra không phải sẽ biết ngay sao?….”
Hai người trong đám tiến lên bắt lấy hai tay của cậu, cầm dao dùng sức rạch ra quần áo, thân thể trắng muốt mang theo vết máu dần lộ ra trước mắt bọn họ. Âm thanh nuốt nước miếng thô bỉ vang lên.
“Không ngờ tiểu tử này cũng không tệ lắm….”
Người thiếu niên cười thấp hèn, tay dán vào ngực cậu. Cảm thấy chuyện không lành sắp xảy ra, cậu bé dùng sức giãy dụa, mở miệng hét lớn:
“Không….cứu mạng!”
Thiếu niên dùng sức tát vào mặt cậu bé một cái, cậu bé bị đánh đến choáng váng, vô lực gục đầu xuống. Thiếu niên đem cà vạt trên người hắn nhét vào miệng cậu, làm cho cậu cắn vào vảo mảnh vải, rồi lại đánh mạnh vào sau đầu cậu.
Kêu không được, hai tay lại bị siết chặt, cậu bé chỉ có thể trơ mắt nhìn thiếu niên cởi sạch quần áo của mình. Đang lúc cậu bé mất hết hi vọng, lại nghe thấy một âm thanh nghiêm khắc vang lên:
“Các người đang làm cái gì?!”
Cậu bé nghĩ mình đã gặp được cứu tinh, mở mắt ra lại thấy người thầy chủ nhiệm vẫn luôn chán ghét mình. Thầy giáo rất khinh thường những đứa bé không có cha mẹ, luôn cho rằng chỉ có những người được gia đình bình thường giáo dục mới có thể trở thành công dân tốt của đất nước.
“Không, con không biết gì hết, đều là thằng nhóc này dụ dỗ.”
Người thiếu niên không ngừng lắc đầu, đem mọi sai lầm đổ hết cho cậu bé, đột nhiên linh động lấy cớ:
“Hắn nói không có tiền ăn cơm trưa cho nên muốn dùng thân thể để đổi lấy, tụi con thấy đáng thương nên mới……..”
“Được rồi, con trai ngoan, không cần phải nói.”
Thầy giáo nghe được lời lý giải liền gật đầu, ôn hòa an ủi đám thiếu niên nhưng lại lấy ánh mắt xem thường nhìn cậu bé:
“Cậu mặc áo quần vào rồi đi theo tôi!”
“Xem kìa, chính nó đó, thân là nam mà dám ở trong trường học hành nghề, thực ghê tởm!”
“Nghe nói nó không có cha mẹ, chỉ vì chút tiền cơm mà lại….Đáng sợ thật!”
Cậu bé bị đuổi học, kéo lại vạt áo đi ra vườn trường, dọc theo đường đi phải nghe những lời nói như dao bửa, từng chút từng chút xé nát cõi lòng rướm máu.
Tại sao mình lúc nào cũng gặp những chuyện này? Chẳng lẽ mình là một đứa bé hư hỏng ư? Nên…nên mọi người không ai nguyện ý yêu thương mình sao?….
Ba ba mẹ, dẫn con đi theo với…. Tử Hủ đau khổ quá, vì sao người lại bỏ con….Con sẽ cố gắng làm một đứa bé ngoan mà….
Thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, lang thang trên đường không biết đến đâu, hiện tại cậu phải đi đâu? Không gia đình, không trường học….Cái gì cũng không có.
Tử Hủ quần áo không chỉnh tề đi trên đường, thì thầm những lời nói nho nhỏ. Một người cảnh sát đi tới, lấy tay đặt trên vai Tử Hủ. Đột nhiên bị chạm vào, làm cậu nhớ lại chuyện ở trong trường học, sợ hãi ôm thân thể chính mình ngồi xổm xuống, Tử Hủ mở miệng gào khóc:
“Không được chạm vào tôi, cứu mạng….”
Nghe thấy những lời này, người đi đường đứng lại xem càng nhiều.
Không, không, đừng nhìn nữa…..
Tử Hủ dần mất đi ý thức nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
Lúc tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện, bên giường có một người phụ nữ hiền lành mỉm cười nhìn Tử Hủ:
“Con có thấy khỏe hơn chút nào không?”
Tử Hủ không chút biểu tình ngẩn ngơ nhìn về phía trước, giống như không thấy bất cứ người nào.
Bởi vì bị tổn thương quá lớn nên dẫn đến trầm cảm, không còn muốn tiếp xúc với ai…Tử Hủ nghe một người nam nhân nói như vậy.
Người đó đang nói ai? Trầm cảm ư, thực đáng thương….Nhất định sẽ rất tịch mịch.
Tử Hủ nằm trên giường nghĩ thế, nhưng không hiểu vì sao chính mình không động đậy cũng không nói ra lời. Rõ ràng hai mắt mở to, nhưng lại đối với cảnh vật trước mắt như không thấy gì hết; nghe người khác nói chuyện, nhưng tinh thần uể oải chẳng muốn hưởng ứng; không có chút mong muốn nào, chẳng muốn ăn cơm, chẳng muốn ngủ…
Mình có còn sống không? Chắc là đã chết rồi… Ba mẹ rất tịch mịch, chắc đã đem mình mang theo. Như vậy thực tốt, không còn sống đau khổ, cũng không bị người khác bắt nạt mỗi ngày nữa…
Dù sao mình cũng là một đứa bé hư, không ai thương!…
Một tháng sau, người phụ nữ đưa Tử Hủ trở về nhà. Hiện tại tuy rằng Tử Hủ không còn nói được cũng không phản ứng với người khác, chỉ có cuộc sống lại giống như những người bình thường.
Người phụ nữ không đi làm, thường cùng chồng và Tử Hủ nói chuyện phím, trong lòng tin tưởng Tử Hủ sẽ nghe thấy, hơn nữa sẽ có một ngày hồi phục lại. Tử Hủ cũng tùy ý nàng, dù sao cậu cũng không muốn bất cứ thứ gì, ngoại trừ việc đọc sách.
Đôi khi Tử Hủ có thể cả ngày ở lại trong thư phòng, cơm cũng quên ăn, người phụ nữ liền mang thức ăn nóng vào phòng, mỉm cười đưa cho cậu. Tử Hủ ăn chút cơm rồi lại tiếp tục đọc sách. Khi Tử Hủ ăn, người phụ nữ cũng không rời đi, cứ như vậy lẳng lặng ngồi bên cạnh.
Tối đến, người phụ nữ lo lắng lại làm thêm một món điểm tâm ngọt vừa thơm vừa mềm. Tử Hủ ăn xong, nước mắt chảy dài, từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt bàn như tiếng mưa rơi.
“Vì sao lại đối tốt với con như vậy?…”
Nửa năm qua đây là lần đầu tiên nói chuyện, giọng nói khàn khàn khiến Tử Hủ thiếu chút nữa không nhận ra đó là thanh âm của chính mình.
Thì ra, thì ra mình vẫn còn nói chuyện được, còn thở, tim lại còn có thể đập….Mình còn sống!!
” Bởi vì con là đứa trẻ mà chúng ta yêu nhất!”
Người phụ nữ yên lặng lấy tay chạm vào khuôn mặt Tử Hủ, ôn nhu lau đi nước mắt, nhẹ nhàng ôm đầu Tử Hủ vào trong lòng mình
“Con là đứa con duy nhất của em gái chồng ta!”
Ôm lấy người phụ nữ, Tử Hủ kiềm không được nước mắt, đem uất hận của nhiều năm ủy khuất một hơi khóc ra
“Con không phải, con không phải là đứa bé không ai cần sao? Bọn họ đều nói…..Con là trẻ hư, cho nên ba mẹ không cần…..”
“Không phải, không phải đâu. Con là đứa bé chúng ta yêu nhất, chúng ta yêu con.”
Nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại, mái tóc ươm màu nắng ám chỉ trên người cậu có một nửa huyết thống người nước ngoài. Bởi vì ông bà phản đối con gái gả cho người ngoại quốc, nên khiến mẹ cậu trong lúc tức giận liền rời đi, không liên lạc được nữa, lại còn làm cho đứa con nhận hết mọi tổn thương.
“Con chịu khổ rồi…..Không cần sợ nữa, chúng ta sẽ yêu thương chăm sóc con.”
Chứng trầm cảm cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp, chỉ là từ đó Tử Hủ rất sợ tiếp xúc với người khác, nhất là nam nhân. Mỗi khi cậu nghe được âm thanh của người lạ liền hồi tưởng tới chuyện mình bị lăng nhục lúc trước. Sợ ảnh hưởng đến tâm tư và sức khỏe của Tử Hủ, hai vợ chồng quyết định mời gia sư về dạy riêng cho cậu. Những lúc ở trên đường phố đều có một người trong hai vợ chồng họ đi theo.
Tử Hủ lúc được mười bảy tuổi, tình huống rốt cuộc chuyển biến tốt đẹp không ít, lúc này thẩm thẩm cũng có tin vui, đang mang thai.
Thẩm thẩm và thúc thúc sẽ có con của riêng họ, sẽ không cần mình nữa ư?….Nhất định mình lại bị bỏ rơi.
Nhận thấy Tử Hủ rầu rĩ không vui, thẩm thẩm nhân lúc cậu sắp ngủ liền vào phòng của cậu, giống như trước kia hôn lên trán cậu chúc ngủ ngon.
“Tử Hủ, dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa con cũng sẽ mãi là con của ta, cho dù em bé có ra đời, cũng sẽ tuyệt đối không làm giảm bớt tình yêu mà chúng ta dành cho con. Hiện tại đứa bé trong bụng sắp trở thành một thành viên trong gia đình ta rồi, con cũng sẽ thương yêu nó đúng không Tử Hủ?”
Gia đình?…. Họ đều là người nhà mình ư?
Cảm động đến rơi nước mắt, Tử Hủ không ngừng gật đầu.
Mình thật sự có thể mãi ở lại đây sao?
“Nhớ kĩ, chúng ta yêu con, rất yêu con, Tử Hủ bảo bối của ta!”
Tử Hủ mang theo nụ cười an tâm tiến vào mộng đẹp.
Nhất định phải thật yêu thật yêu đứa bé sắp ra đời, lấy sinh mệnh của chính mình mà yêu thương nó… Giống như thẩm thẩm và thúc thúc đã luôn yêu thương mình vậy.
Lấy sinh mệnh mình mà yêu thương nó….Đúng vậy, đây là lời thề mà mình đã lập. Chỉ là….chính mình yêu thương Huỳnh vẫn chưa đủ nhiều, bằng không, vì cái gì Huỳnh lại chán ghét mình đến vậy…
Thẩm thẩm, con tuyệt đối sẽ giúp người chiếu cố Huỳnh…..Tựa như ngày đó người đã từng chiếu cố con….