*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập:
Vân YênÁnh mặt trời thản nhiên rơi, từ bên ngoài xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu sáng cả căn phòng.
Bức màn bay bổng theo điệu nhảy của gió, lên lên xuống xuống
“ Ngươi vẫn thích phòng này sao, Tử Hủ? ” Người thanh niên hai tay cầm chậu hoa, đặt lên trên cửa sổ đầy ắp hoa lá. Hôm nay mặt trời thật ấm áp, thích hợp phơi nắng nhất.
Những phiến lá xanh tươi phiếm mọng bọt nước, màu xanh biếc đậm nhạt, sâu cạn, mà cho nhau ánh nắng, tất cả đều tràn ngập sức sống, vui sướиɠ hướng vinh.
Lấy ra tập thơ phiên dịch của một tác giả Anh, người thanh niên ngồi bên giường bắt đầu chậm rãi đọc. Nhịp điệu âm thanh tràn ngập tình cảm, nhưng thực ra, người thanh niên đối với tập thơ này căn bản hiểu không thông, tình cảm của hắn, chỉ dành cho
nam tử trên giường.
Mái tóc ngắn rám nắng, dưới ánh mặt trời tựa như những sợi chỉ bàng bạc sáng nhấp nháy, đầu được gối lên trên chiếc gối trắng thuần mềm mại. Đôi mắt sáng nhắm chặt, lông mi thật dài hơi hơi cong, làn môi có chút khô ráo nhưng trông thật hồng nộn.
Bàn tay phải trắng nõn đặt trên mền, phần cánh tay bị quần áo sáng trắng che phủ. Nhìn lướt qua phần cổ áo nơi xương quai xanh kia có thể đoán ra được nam tử này có chút gầy yếu.
Người thanh niên cầm lấy chén nước, ngón tay nhúng nước, nhẹ nhàng điểm lên đôi môi khô ráo của người kia. Nhờ có nước làm dịu, làn môi càng có vẻ tươi tắn, giống như trái táo tươi tốt vừa mới được rửa sạch mời gọi người lại cắn một hơi.
Nước, không khí, ánh nắng và nam tử này, cùng thực vật thật giống nhau. Đúng vậy, cho tới giờ sự
sống của hắn cũng giống như là thực vật vậy, lúc hắn tồn tại thì mình lại chẳng màng tới, cho đến khi mất đi rồi mới hiểu hắn quan trọng tới nhường nào.
Thực vật tạo ra không khí, người không có nó sẽ chết a. “ Thực vật” của ta….không có ngươi, ta cũng sẽ chết.
Lưu luyến không muốn thu lại tay,thật quyến luyến cảm xúc dịu dàng này. Thay đổi khoảng cách tới môi mình, tiến sát lại, rồi rời đi, một chút một chút, lúng túng thế nào mà muốn hôn cũng chẳng được.
“ Ngày mai ta lại đến thăm ngươi. Hảo hảo ngủ….” Xoa khuôn mặt thanh tú, như
những ngày đã qua trước kia, cùng nam tử chào tạm biệt.
Cứ ngũ mãi, tuyệt đối
đừng rời ta đi…Tử Hủ của ta!