Thượng Sàng Bất Thuyết Ái

Chương 7-2

Hai người liếc nhau, Lôi Tuyền cúi người cầm lên cái túi xách nhỏ chứa tiền bạc và một ít đồ quan trọng, khẽ nói với La Đan: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh, có khác thường lập tức nhảy ra cửa sổ, lầu ba với ngươi không có vấn đề a?” La Đan hướng ra phía ngoài nhìn một cái, dưới lầu một có một mái nhà trệt, có thể giảm thiểu độ cao và mức chấn thương, hắn trầm mặt nhẹ gật đầu.

Rốt cục ngoài cửa

ca

một tiếng, mở ra, tiến vào là hai người thân hình cao lớn, trong đó có một người còn khá trẻ, ước chừng ngoài hai mươi một chút, người còn lại khoảng ba mươi tuổi gì đó.

Người trẻ tuổi nhìn quanh, một tay thả công cụ nạy khóa vào ba lô, một tay đóng cửa lại, miệng nói: “Thế nào, Đinh ca, ta dùng có ba phút.” Người lớn tuổi hơn gật gật đầu: “Lần đầu tiên, vậy là được rồi.”

Lôi Tuyền và La Đan nhìn nhau, cùng thấy trên khuôn mặt đối phương vẻ mờ mịt. Cơ hồ hai người “đột nhập” vào này giống như sư phụ mang theo đồ đệ làm tiết thực hành nạy khóa, ngẫu nhiên chọn trúng cái phòng ở

không có “chủ nhà” này. Nhưng chuyện xảy ra tiếp theo khiến cho ý nghĩ này lập tức biến mất trong đầu họ.

Người lớn tuổi đem ánh mắt dời từ “đồ đệ” mình sang phía hai người còn lại đang toàn lực đề phòng nhưng không hề kinh ngạc đối với hành động nạy khóa của họ. Y cười cười, lộ ra hàm răng tuyết trắng đẹp mắt: “Nhị vị hẳn là La Đan cùng Lôi Tuyền a?” Không nghe thấy phủ nhận, y chuyển sang nói với người trẻ tuổi: “Trước hết ngươi cần xác định có nhận lầm người hay không, hiện tại khẳng định đã đúng, có thể tiến hành bước tiếp theo.”

Người trẻ tuổi hiếu học gật đầu, lấy cái bao lớn trên lưng xuống, đặt lên mặt đất, từ trong bao lôi ra hai thứ gì đó. Vốn đang khẩn trương đề phòng cùng khó hiểu, Lôi Tuyền cùng La Đan vừa nhìn rõ hai thứ được lấy ra khỏi bao là cái gì, trong lòng không khỏi lạnh toát đi. Đó là súng ngắn cùng ống giảm thanh.

(^o^ ^o^ ^o^... Ka ka ka ka...)

Hai người lại nhìn nhau lần nữa, biết rõ sự tình không ổn, họ tuyệt đối không thể tiếp tục “bồi tiếp” hai người kỳ quái này nữa, trước chạy thoát nói sau. Tâm niệm vừa động, còn chưa nhấc chân, thân thể chỉ mới lung lay thoáng cái, chợt nghe thấy rõ ràng tiếng súng ngắn lên nòng. Người lớn tuổi hơn, chẳng biết lúc nào, đã lấy súng nhắm ngay bọn họ. Y cười cười tỏ vẻ thật có lỗi: “Thực xin lỗi, các ngươi đừng cử động, được không? Bằng không ta chỉ có thể nổ súng.”

Thân thủ người này thực sự rất nhanh, La Đan cùng Lôi Tuyền cơ hồ không thấy được bất cứ động tác nào của y thì súng của y đã lên nòng nhắm vào họ. Chưa từng thấy loại tốc độ khủng bố như thế, trong ấn tượng của Lôi Tuyền tựa hồ chỉ có Uther có thể so sánh được. Trước tình cảnh này, hai người cảm thấy hoảng sợ, đứng thẳng bất động tại chỗ.

Người trẻ tuổi còn đang lắp ống hãm thanh cho súng ngắn, người lớn tuổi hơn duy trì tư thế nhắm vào họ, miệng không ngừng dạy hắn: “Như vậy không đúng, nhiệm vụ của chúng ta là phải làm cho hai người kia thoạt nhìn như sợ tội tự sát, nếu như trên người họ nghiệm ra vết súng bắn, vậy là lộ. Ngươi phải nghĩ xem, làm thế nào bây giờ để hoàn thành tốt nhiệm vụ.”

Người trẻ tuổi

A

một tiếng, lại thả khẩu súng vào trong bọc, nghĩ nghĩ nói: “Cắt mạch máu?” Không đợi người lớn tuổi hơn đánh giá, hắn lại lắc đầu phủ nhận,“Cắt mạch máu rất phiền toái, miệng vết thương dễ dàng cứng lại, hơn nữa bọn họ giãy dụa, sau khi chết cái xác sẽ rất kỳ quái, sẽ khiến pháp y hoài nghi.”

Lo lắng một hồi, cuối cùng hắn lại lấy từ bao trong bọc ra một đoạn dây thép: “Dùng cái này! Ghìm chết rồi treo lên, ngụy trang thành thắt cổ tự tử, như vậy khó phân biện thật giả. Dùng cách này, pháp y có nghiệm ra họ đã giãy dụa cũng không có gì bất hợp lý.”

“Ok.” Người lớn tuổi khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Vậy ta làm a.” Người trẻ tuổi hào hứng bừng bừng hai tay nắm đoạn dây thép, hướng về phía hai người La Đan đi tới gần.

“Các ngươi là sát thủ do người khác mời đến gϊếŧ chúng ta?” La Đan nghe được những lời không thể tưởng tượng nổi kia, chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy.

“Đúng vậy.” Người trẻ tuổi cho họ câu trả lời khẳng định.

“Là ai?” La Đan suy nghĩ rồi hỏi,“Bành Phi?”

“Đinh ca, chuyện này có thể nói hay không?” Người trẻ tuổi quay đầu lại hỏi người lớn tuổi.

“Ngu ngốc, chú ý!” Người lớn tuổi vừa mới thốt ra âm thanh nhắc nhở, La Đan đã lao tới vặn cánh tay của “đồ đệ” y, mà Lôi Tuyền đoạt được dây thép trong tay hắn, nhanh chóng quấn lên cổ của hắn nắm chặt.

Người trẻ tuổi giãy hai cái, tuy khí lực không nhỏ, cũng có chút kịch liệt, nhưng đối với La Đan và Lôi Tuyền, dù sao hắn vẫn còn là non tay. Lôi Tuyền siết chặt dây thép trong tay, nhìn qua lớn tuổi người kia nói: “Thực xin lỗi, ta và ngươi không oán không cừu, nếu như hôm nay không phải vì bảo vệ tính mạng, ta cũng sẽ không làm loại chuyện uy hϊếp người này.” Tay hắn lại hơi căng một phần, người tuổi trẻ lập tức hô hấp không thông, mặt trướng được đỏ bừng.

Người lớn tuổi nhăn nhíu mày, cũng không để ý tới Lôi Tuyền, dường như đang cố nén giận người trẻ tuổi: “Ngươi thực phiền toái! Ta đã nói tuổi quá lớn học hỏi không tốt. Nhớ kỹ, ngươi phải dựa vào bản lãnh của mình để đánh giá khoảng cách với đối thủ, bất luận thế nào sau này đều phải đề cao cảnh giác, tuyệt đối không thể rơi vào tay đối phương. Đối thủ thông minh sẽ không cho ngươi cơ hội thở dốc, ngươi vừa rơi trong tay đối phương, chẳng khác nào đã chết.”

Người trẻ tuổi tuy đã bị ghìm khó chịu vô cùng, rõ ràng còn có tâm tình thụ giáo gật gật đầu.

Loại thái độ ngạo mạn hoàn toàn không đem đối thủ để vào mắt này, quả thực làm cho Lôi Tuyền cùng La Đan vừa tức giận vừa sợ hãi. Như thế chắc chắn, tất có bản lĩnh.

Lôi Tuyền dùng sức mạnh hơn một chút nữa, quát: “Để chúng ta đi!” Khuôn mặt người trẻ tuổi kia lập tức biến thành xám ngoét, ngón tay liều mạng hướng dây thép chộp tới, lại bị bắt lại.

Người lớn tuổi mỉm cười: “Khẩn trương như vậy làm gì, ta không định gϊếŧ các ngươi bây giờ. Hôm nay chỉ là thực tập, làm hắn chịu chút đau khổ mà thôi.” Nháy mắt, súng trong tay y đã biến mất không thấy. Y xòe hai tay,“Có thể buông hắn ra sao?”

Lôi Tuyền cười lạnh: “Không cần khách khí, thân thủ của ngươi vượt xa chúng ta gấp bao nhiêu lần, nghĩ muốn rút súng lần nữa thật quá đơn giản. Ném khẩu súng trong bọc lại đây, thả chúng ta đi, chỉ cần chúng ta cảm thấy an toàn, tự nhiên sẽ thả hắn.”

Người kia cười lắc đầu: “Ngươi thực cho rằng trong tay ngươi có người ta sẽ không gϊếŧ được các ngươi?” Hắn đột nhiên lại sử dụng loại tốc độ quỷ mị móc súng, nhắm, bắn, thu súng. Chỉ nghe “Khách” một tiếng rất nhỏ, viên đạn từ khẩu súng có gắn ống hãm thanh rõ ràng lách qua khoảng cách vài milimet giữa cổ người trẻ tuổi và sợi dây thép trên tay Lôi Tuyền, bắn đứt, viên đạn găm vào trong vách tường bên cạnh. Người trẻ tuổi hô hấp được, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

“Trên đời này không có mấy người có thể tránh được súng của ta.” Người nọ mỉm cười hướng về phía Lôi Tuyền mặt xám như tro giải thích, “Bàn tay ngươi đặt hơi nghiêng so với cổ của hắn, đó là một sai lầm trí mạng. Trên thực tế, nếu như ngươi muốn từ dưới súng của ta chạy trốn, phải đem bản thân mình trốn đến phía sau người khác, cái gì cũng không lộ ra mới được.”

Vẫn đang bị La Đan bẻ ngoặt một tay, người trẻ tuổi hô hấp ổn trở lại vẫn còn lớn tiếng tán thưởng: “Đinh ca giỏi quá!” “Tới a, ta nghĩ hai vị tiên sinh sẽ không làm khó ngươi.” Người lớn tuổi thản nhiên nói.

La Đan cùng Lôi Tuyền nhìn nhau, không thể làm gì khác ngoài buông tay để cho người trẻ tuổi kia rời đi. Ở cái loại khoảng cách này, dưới kỹ thuật bắn cơ hồ thần kỳ như vậy, bất luận cái gì giãy dụa đều không có ý nghĩa.

La Đan lại hỏi: “Mời các ngươi tới gϊếŧ người, có phải là Bành Phi?”

Thấy hắn hỏi, người trẻ tuổi cũng xoay mặt nhìn xem “sư phụ”, còn muốn biết rõ đáp án cho câu hỏi vừa nãy của mình.

Người lớn tuổi cười cười: “Quy củ trên đường*, bình thường là không thể lộ ra thân phận của người ủy thác, nhưng người ủy thác cũng có đặc thù yêu cầu, chẳng hạn như trường hợp này.” Tuy nhìn La Đan, nhưng mấy câu nói đó, y đều là nói cho người trẻ tuổi nghe. Thấy người trẻ tuổi gật gật đầu, y mới nói: “Đúng vậy, là một vị tiên sinh họ Bành, hắn còn muốn ta chuyển một câu cho ngươi: Ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội quay đầu lại.”

(* Quy tắc trong giới sát thủ)

Trong nháy mắt La Đan có một loại hoảng hốt không biết nên khóc hay nên cười. Đến tột cùng là chuyện gì? Chuyện gì đã khiến cho Bành Phi điên cuồng đến nỗi này?

Hắn cười khổ một tiếng, hướng người lớn tuổi nói: “Sự tình là do một mình ta gây nên, liệu ngươi có thể chỉ gϊếŧ một mình ta hay không?” Lôi Tuyền quay đầu nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Nguyên lai ngày đó ngươi nói nhất định phải ở bên ta, đều là nói nhảm, nói nói cho xong, lừa gạt lão tử?”

La Đan cười cười, xoay người ôm lấy anh, quay lưng về phía hai người nọ, khẽ nói: “Ngươi đi đi, nhảy từ cửa sổ. Dáng người hai ta không chênh lệch là bao, ta sẽ tận lực che khuất ngươi. Nếu như ta không sao, ta sẽ tới tìm ngươi.”

(Ài...Iu nó là thế...)

Thân thể Lôi Tuyền cương một chút, anh ngước nhìn vào đôi mắt luôn lạnh lẽo dù khuôn miệng vẫn mỉm cười của người lớn tuổi nọ, vô kế khả thi.

Người trẻ tuổi đột nhiên hưng phấn mà nói: “Đinh ca, thì ra hai người bọn họ -- là -- là gay--” Biểu lộ của hắn trở nên vô cùng hâm mộ, “Hảo ngọt ngào nha...” Ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía người lớn tuổi.

Người nọ bất động thanh sắc giáo huấn hắn: “Mắc mớ gì tới ngươi, nhiệm vụ cuả ngươi là gϊếŧ người.” Thanh âm lạnh lùng tận lực giấu diếm cảm giác nổi da gà khi bị ánh mắt của "đồ đệ" ngắm trúng.

Người trẻ tuổi không chiếm được hưởng ứng, ánh mắt buồn bả, thấp giọng nói thầm: “Chẳng phải nói hôm nay không gϊếŧ bọn họ, chỉ luyện tập truy tung sao...” Tròng mắt xoay động, hắn ngẩng đầu hướng về phía Lôi Tuyền nói: “Đừng ở đằng kia sinh ly tử biệt, còn chưa tới phút cuối mà. Hôm nay không gϊếŧ các ngươi, các ngươi nghĩ biện pháp trốn a, bất quá nhất định chạy không thoát ánh mắt của Đinh ca.” Đồng thời ở một góc độ người lớn tuổi kia nhìn không tới, hắn nháy mắt một cái với Lôi Tuyền.

Nhận được sự trợ giúp ra ngoài ý muốn này, Lôi Tuyền trong lòng vui vẻ, bình tĩnh nhìn về phía người lớn tuổi nọ. Người nọ cười nhạt một tiếng: “Ta đã sớm nói hôm nay không gϊếŧ các ngươi, đi thôi, xem các ngươi có thể trốn bao lâu. Vượt qua bốn mươi tám tiếng đồng hồ là các ngươi phá được kỷ lục.” Y cúi đầu nhìn ra bên ngoài của sổ.

Lôi Tuyền quyết định thật nhanh, lôi La Đan lao ra khỏi phòng.

“Chúng ta cũng đi thôi, đoạn đường này truy xuống, có rất nhiều thứ có thể học.” Người lớn tuổi nọ hướng về phía người trẻ tuổi nói.

“Chúng ta đang luyện tập truy tung, cũng không phải luyện tập thi chạy, không cần căng thẳng như vậy a?” Người trẻ tuổi cố ý kéo dài thời gian.

“Cũng tốt, cho bọn họ mười phút.” Người nọ cười cười, lại nhìn nhìn ra bên ngoài.

Lại bất chấp rước lấy ánh mắt kỳ quái của người qua đường, Lôi Tuyền kéo La Đan chạy như điên trên đường. Chuyên chọn loại khu vực đông đúc mà đi, chen chúc qua hai khu phố chợ, lúc này mới dừng lại ở một tòa thương mại sấm uất nghỉ ngơi.

La Đan vừa thở dốc vừa hỏi: “Làm thế nào mới có thể chạy thoát được khỏi tên kia?” Lôi Tuyền vỗ vỗ hắn: “Hiện tại tình thế đã có chuyển biến khá tốt đẹp, chỉ cần ngươi đừng nản chí như vừa rồi vậy, chúng ta nhất định có thể thắng.” Nghĩ nghĩ anh lại nói, “Lát nữa qua bãi đỗ xe lấy chiếc xe, trước qua đông thành đi, bên kia có không ít chỗ cung cấp các loại phục vụ đặc thù, tay nghề hóa trang so với ta cũng cao nhiều lắm. Chúng ta ở đó thay hình đổi dạng, lại quay trở về tìm một chỗ trốn vài ngày, ít nhất phải chống chọi được cho đến khi ngươi liên hệ được với vị Vi luật sư kia, sự tình sẽ có chuyển cơ.” La Đan gật đầu: “Đi thôi.”

Bọn họ xuống dưới bãi đỗ xe tầng ngầm, chọn lấy một chiếc có bề ngoài không gây chú ý. Lôi Tuyền cạy mở cửa xe, hai người chui vào, vừa muốn kéo cửa xe, chợt nghe thấy một thanh âm rất rõ ràng: “Ngươi tra bên trái ta tra bên phải.” Lại là thanh âm của hai sát thủ kia.

(Trời ạ, hai anh truy còn siêu hơn chó săn đặc vụ!)

Làm sao có thể nhanh như vậy đã đuổi đến! Hai người không thể tưởng tượng nổi nhìn nhau, cũng không dám kéo lên cửa xe, sợ thanh âm dẫn bọn họ tới. Lại chỉ nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim đều muốn vọt ra khỏi miệng.

Rốt cục, tiếng bước chân dừng lại bên xe của bọn họ, ngoài cửa xe xuất hiện khuôn mặt của người trẻ tuổi. Ánh mắt của hắn biến đổi, đấu tranh tư tưởng sau nửa ngày, rốt cục hắn khẽ cắn môi, hướng về phía bọn họ lại nháy mắt một cái, giả bộ như như không có việc gì tiếp tục tra xe khác.

Hai người thở phào một cái, nín hơi lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Lại qua một hồi, tiếng bước chân dừng lại sâu trong bãi đỗ xe.

“Đinh ca, bên ta không có.” Người trẻ tuổi nói.

“Không có khả năng --” Người lớn tuổi ngừng lại, thanh âm trở nên lạnh, “Ngươi cố ý buông tha bọn họ?”

“Không có --”

Bốp, một tiếng tát tai vang lên thật giòn giã, người lớn tuổi lạnh lùng nói: “Ngươi có thể thông cảm với bọn họ, nhưng không được phá hư việc làm ăn của ta! Còn tiếp tục như vậy thì đừng nghĩ theo ta nữa!”

“Đinh ca --” Người trẻ tuổi ủy khuất không thôi.

Hai người đó hiện đàn ở sâu trong bãi đỗ xe, lúc này không đi, người nọ lại một lần nữa kiểm tra trở về, sẽ không cơ hội. La Đan cắn răng một cái, liều mạng phát ra tiếng vang kinh động bọn họ, một bên đấu dây, một bên đóng cửa xe, nhấn ga liền xông ra ngoài.

Lôi Tuyền quay đầu lại xem, nghe được tiếng động hai người đuổi theo ra đến, người lớn tuổi nọ cũng không nóng nảy, ôm ngực cười cười, đưa ánh mắt chuyển hướng người trẻ tuổi. Trong lòng anh vừa động. Vì sao họ cũng không sốt ruột đuổi theo? Chẳng lẽ y đã thả thiết bị truy tìm trên người họ, cho nên mới không nhanh không chậm, đã tính trước được bọn họ dù bỏ chạy đến đâu cũng đều bị tìm thấy?

Anh cau mày cẩn thận hồi tưởng, cả anh và La Đan đều không có bất luận sự tiếp xúc thân thể nào với y, họ chỉ chạm qua người trẻ tuổi kia mà thôi. Họ thực sự bị thả thiết bị theo dõi? Giấu ở đâu? Ở trên quần áo của mình tìm kiếm một hồi không có kết quả, anh lại sờ sờ quân áo của La Đan, vẫn đang không thu hoạch được gì. Mặc kệ nói như thế nào, có cơ hội thì họ sẽ phải lập tức đem tất cả quần áo trên người ném đi. Lôi Tuyền bình ổn tâm tình lại, chỉ La Đan lối đi đến Đông thành.

Đường đã đi được một nửa, hai người bỏ lại xe hơi, gọi một chiếc taxi tiếp tục, lại xuống xe đi chừng mười phút đồng hồ, Lôi Tuyền liền dẫn La Đan đi vào một khu vực dân cư hỗn loạn.

Một gian phòng ở bình thường có treo rèm che trắng ở trước cửa, phía trên cũng không viết chữ gì. Lôi Tuyền có vẻ rất tuàn thục đẩy cửa đi vào. Bên trong là một tiệm uốn tóc nho nhỏ, có người đang cắt tóc.

Người thợ cắt tóc trung trung tuổi nhìn thấy Lôi Tuyền, khẽ giật mình, bề bộn chào hỏi: “Tiểu Lôi, sao ngươi lại tới đây?” Lôi Tuyền cười hưởng ứng: “Hà thúc hảo. Đây là bằng hữu của ta, chúng ta đi tìm Hà thúc ‘Cắt tóc’.” Hà thúc ngây ngốc một chút: “Ngồi xuống đợi lát nữa, ta làm xong cái này thì đến lượt các ngươi.”

Tiễn chân người khách duy nhất xong, Hà thúc cất đi tấm mành vải trắng treo bên ngoài, khóa cửa lại, rồi mới ngồi xuống hỏi: “Tiểu Lôi, phạm tội?” Lôi Tuyền bất đắc dĩ gật đầu. Hà thúc thở dài, “Sớm nói ngươi đừng cùng mấy người loạn thất bát tao gì đó trộn lẫn, ngươi xem, rốt cục đã xảy ra chuyện a.”

Lôi Tuyền liếc một cái về phía “loạn thất bát tao” La Đan, cười cười: “Làm cho Hà thúc hao tâm tổn trí, chúng ta đang rất vội, Hà thúc mau chóng bắt đầu đi.” Nói theo lấy từ trong bọc nhỏ ra một chồng tiền mặt, đặt lên trên bàn. Hà thúc vội vàng chối từ, nửa ngày không lay chuyển được Lôi Tuyền, mới thu vào. Hắn giận dữ nói: “Các ngươi vào phòng trong chờ một lát, ta đi lấy công cụ.”

Hai người đi vào phòng trong chờ đợi, La Đan đánh giá thoáng cái gian phòng đơn sơ rách nát, thập phần hoài nghi hỏi: “Vừa rồi cái kia Hà thúc, chính làcao thủ hóa trang ngươi nói?”

Lôi tuyền cười cười: “Ngươi Đại lão bản chớ xem thường cái khu phố này, ở đây tàng long ngọa hổ, cao thủ phần đông, Đỗ lão đại không có đám người này giúp hắn cho hắn chống đỡ, đã sớm “xong” rồi. Hà thúc xem như cao nhân trong cao nhân, cũng khá thành thật, chỉ thầm nghĩ dựa vào tay nghề cho lão bà hài tử

một cuộc sống thoải mái. Thủ nghệ của ta chính là cùng hắn học.”

“Khu phố phía trước còn có một cao thủ làm hàng giả, vô luận giấy tờ gì, hắn đều có thể làm giả được, ta vốn định tìm hắn lấy hai cái chứng minh thư giả nghĩ cách rời khỏi thành phố trước, nhưng hắn lại là tâm phúc của Đỗ lão đại, thật sự không đáng tin, cái này không thể mạo hiểm.”

La Đan im lặng nửa ngày, đột nhiên nói: “Ngươi ném đi cuộc sống yên tĩnh, cùng ta chạy trốn nguy hiểm và cả cái chết, thật không có một chút nào không cam lòng hay sao?”

Lôi Tuyền nhíu mày nhìn qua hắn: “Ngươi có thấy mình trở nên phiền phức như nữ nhân hay không? Sao có thể nghĩ ra nhiều thứ nhảm nhí như vậy để nói?”

Nào có nhiều thứ nhảm nhí như vậy để nói? Chẳng lẽ hắn muốn hiểu được suy nghĩ của Lôi Tuyền là làm chuyện thừa thãi? Chẳng lẽ hắn vì tình cảnh của Lôi Tuyền mà lo lắng, là hắn tự cho là đúng? La Đan nhìn qua ánh mắt trong veo không hề có một chút tâm tình bi quan của Lôi Tuyền, đột nhiên nghĩ đến, có phải là chỉ trong thế giới phức tạp của mình mới có chuyện bất cứ việc gì cũng phải tìm ra được ích lợi, phân rạch ròi được và mất, còn đối với những người hàng ngày trôi qua cuộc sống đơn giản này, họ căn bản chưa từng tính toán tỉ mỉ như vậy? Nhiều lần hắn muốn hỏi vì sao, như thế nào, có phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Đây là nguyên nhân khiến Lôi Tuyền không muốn tham gia cuộc sống của hắn?

Đột nhiên nghe được tiếng bước chân vang lên, Lôi Tuyền đứng dậy: “Hà thúc đã trở lại.” Anh lôi La Đan ra phía cửa phòng đón người, lại bất chợt giữa đường ngừng bước.

Đúng vậy, Hà thúc đã trở lại, phía sau còn có hơn mười người cầm vũ khí trong tay

đi theo...