Thượng Sàng Bất Thuyết Ái

Chương 4-1

Không biết qua bao lâu, La Đan bị tiếng còi xe làm bừng tỉnh, phát hiện bên cạnh xe mình có một chiếc xe khác đang dừng, lái xe đang hướng sang hắn khoa tay múa chân. Thì ra là xe của mình chặn mất lối vào bãi đậu xe bên cạnh. Cười khổ một tiếng, hắn khởi động xe, chuẩn bị rời đi. Lúc ngẩng đầu nhìn đường thì tâm lại nhảy mạnh thoáng cái.

Đêm đã khuya, có lẽ Dạ Sử sắp đóng cửa, Lôi Tuyền đang từ trong Dạ Sử đi ra, hai tay đút trong túi quần, diêu diêu hoảng hoảng rời đi.

Đuổi theo đi! La Đan nói với chính mình,

xin hắn tha thứ.

Chính là, sau khi đã làm chuyện quá phận như vậy, phải thế nào mới có thể tìm được tha thứ? La Đan không có chủ ý. Đang do dự, Lôi Tuyền đã quẹo vào một cái ngỏ tắt nhỏ.

Nhìn theo bóng lưng Lôi Tuyền dần khuất vào trong bóng tối của ngõ nhỏ, La Đan đột nhiên cảm thấy hắc ám khôn cùng kéo đến, nếu hắn thật sự không hành động, mối quan hệ của hai người họ sẽ vĩnh viễn bị bóng đêm nuốt sống.

Hắn nhảy xuống xe, không để ý đến tiếng mắng hổn hển của người đang chờ lối đi, đuổi theo hướng Lôi Tuyền vừa đi.

Con đường nhỏ lúc nửa đêm, vừa thoáng ngoặt qua phố phường phồn hoa liền đen kịt, tĩnh lặng dị thường. Cách đó chừng ba, bốn mươi mét, hắn lại một lần nữa nhìn thấy bóng lưng của Lôi Tuyền, đồng thời tiếng bước chân hối hả vang dội của hắn cũng kinh động Lôi Tuyền.

Bất an cùng ngừng bước, bóng đêm che dấu thần sắc của hai người. Hắn nhìn thấy Lôi Tuyền quay đầu lại, hắn nghe được người ấy mở miệng: “Ông chủ La, ngài còn muốn thế nào?”

“Tha thứ cho ta,” La Đan lớn tiếng nói, “Xin ngươi tha thứ cho ta! Ngươi muốn thế nào ta cũng đồng ý.”

“Tha thứ?” Lôi Tuyền cười cười, “Ngươi muốn nghe hai chữ này? Được rồi, ta tha. thứ. cho ngươi.”

“Không phải như vậy!” La Đan sải bước đến gần, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn đến chừng một mét. “Xin ngươi tha thứ cho ta, hãy để hết thảy trở lại khởi điểm, trở lại lúc chúng ta quen nhau, trở lại lúc ta còn phản đối ngươi làm ra những chuyện ngu xuẩn kia... Ta nguyện ý, lấy quan hệ bằng hữu để bắt đầu một lần nữa.”

“Bắt đầu một lần nữa?” Lôi Tuyền cười cười,“Ông chủ La, ngài có thể dùng tiền mua được hết thảy, nhưng là không mua được thời gian đã mất. Dù cho ngươi có thể khiến thời gian quay ngược trở lại, ta vẫn là kẻ bán đứng thân thể, Lôi Tuyền, ngươi vẫn là kẻ muốn thượng ta, ông chủ La!”

“Không phải! Ta biết rõ ngươi đã xem ta là bằng hữu, là ta phá hủy hết thảy.”

Lôi Tuyền cười lạnh một tiếng, xoay người, tiếp tục hướng về phía sâu trong ngõ tắt nhỏ đi đến. La Đan lách mình ngăn cản hắn, cố chấp lặp lại: “Tha thứ cho ta, ngươi muốn như thế nào cũng được!”

Cơn tức giận của Lôi Tuyền rốt cục bộc phát, anh nắm chặt cổ áo của La Đan, lôi hắn đến sát trước mặt mình, rồi lại một quyền đánh vào cằm hắn, “Ta phải làm thế nào để tha thứ được?” La Đan bị đánh văng đi, va vào tường, lại bị Lôi Tuyền kéo quay mặt lại, tiếp một quyền đánh lên má phải: “Đổi thành ngươi, ngươi có thể tha thứ sao?” Lại một quyền đánh lên má trái: “Con mẹ nó ngươi có thể tha thứ kẻ đem ngươi trói trên giường mà làm ngươi sao?”

La Đan chà nhẹ máu trên khóe miệng, cúi đầu lặp lại lần nữa:“Tha thứ cho ta, ngươi muốn như thế nào ta cũng đồng ý.”

“Như thế nào cũng được?” Lôi Tuyền giận quá phản cười, một quyền đánh lên mặt La Đan, miệng mắng: “Con mẹ nó nếu ngươi chịu cởi hết để cho lão tử chen vào ba lần năm lần, lão tử sẽ tha thứ cho ngươi!”

La Đan vươn tay chặn được nắm tay của Lôi Tuyền, như như thể đã quyết định, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: “Là nam nhân nói được nhớ giữ lời. Ngươi nói đi, ba lần hay năm lần?”

Lôi Tuyền giật mình, hung dữ hất tay La Đan, mắng: “Cút đi! Ngươi cái này biếи ŧɦái.” Nói rồi anh xoay người rời đi.

La Đan cắn răng, tiếp tục đuổi theo, dùng sức đem Lôi Tuyền ấn lại trên tường: “Ngươi phải giữ lời, đến đây đi. Ta thiếu nợ của ngươi, trả lại cho ngươi gấp bội!” Hắn dùng sức giật tung y phục của mình, để l*иg ngực lộ ra trong gió.

Bóng đêm như mực, đôi mắt màu đen trong đêm dù lượng lượng vẫn không thấy rõ ánh mắt của nhau. La Đan rút dây lưng của Lôi Tuyền, cởi bỏ khuy quần của anh, quỳ xuống giữa hai chân anh.

Hắn ngậm biểu tượng nam tính của Lôi Tuyền vào miệng, ôn nhu kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nhẹ nhàng đẩy nâng phần bao, lộ ra phần qυყ đầυ màu đỏ sẫm, khẽ hôn một cái, sau đó dùng đầu lưỡi cẩn thận vuốt ve miền thô ráp rậm rạp. Nghe được tiếng hít thở căn thẳng của Lôi Tuyền, nhìn thấy bàn tay anh chậm rãi siết cứng lại, La Đan giảm chậm sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ, buông tha trọng điểm, trước đem một bên hòn ngọc ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi chú ý ôn nhu vuốt ve một lát, lại chậm rãi đem hòn bên kia đích cũng hút vào, dùng ôn hòa bao vây lấy.

Cảm giác được được thân thể của Lôi Tuyền không hề lạnh băng như trước, mà du͙© vọиɠ lại như hắn mong muốn chậm rãi ngẩng đầu, La Đan nhẹ nhàng thở ra, biết rõ người ấy sẽ không đẩy hắn ra. Hắn phóng tâm mà đem du͙© vọиɠ của Lôi Tuyền lại nuốt vào trong miệng, hàm răng ở trên đỉnh qυყ đầυ nhẹ nhàng gặm ngão, đầu lưỡi ở trên lỗ phóng tinh hoa chậm rãi châm ngòi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho vật kia bật lên một chút, trong nháy mắt phồng lớn lên không ít, nửa cứng ngắc dựng thẳng trên không trung.

La Đan nhả qυყ đầυ ra, khẽ liếʍ từ gốc lên đến phần thân của cự vật, dùng nước bọt tẩm trơn bóng mỗi tấc da thịt, đầu lưỡi cảm nhận được du͙© vọиɠ dần dần tràn đầy, trở nên cứng ngắc như sắt thép, thẳng tắp hướng lên không trung.

Hắn buông Lôi Tuyền ra, đứng dậy, vứt bỏ áo, cởϊ qυầи, làm cho mình lõa thể bạo lộ trong không khí. Ánh mắt La Đan dừng lại trong mắt Lôi Tuyền, bình tĩnh nói: “Đến đây đi, thượng ta.”

Lôi Tuyền sau nửa ngày không nói, cuối cùng thở nhẹ ra một hơi, thấp giọng nói: “Được rồi, ta tha thứ cho ngươi, đem quần áo mặc vào đi.” Anh cúi đầu nhặt quần của La Đan lên đưa cho hắn, lại thình lình bị La Đan bổ nhào vào người, cả hai cùng nhau ngã lên mặt nền xi măng lạnh buốt.

La Đan nằm trên người Lôi Tuyền, nhẹ nói: “Nhưng ta không cách nào tha thứ cho mình. Cho nên, trừng phạt ta đi.” Hắn cắn răng một cái, dưới thân thể áp, dùng hậu môn chưa có bất luận cái gì làm trơn gắng gượng đi nuốt du͙© vọиɠ tráng kiện của Lôi Tuyền.

Có thể nghĩ, căn bản không có khả năng thành công, mặc hắn cố gắng thế nào đều khiến cho hai người đau nhức mà không tiến được vào. Lôi Tuyền đỡ lấy eo hắn, ngăn lại hành vi ngớ ngẩn của hắn. Vừa mới chuẩn bị nói không cần, lại nghe đến thanh âm khàn khàn của La Đan: “Giúp ta.”

Câu này tràn ngập sắc tình ý tứ, làm trong lòng Lôi Tuyền

oanh

thoáng cái, trong nháy mắt mất đi tỉnh táo, dục hỏa bốc lên. Anh xoay người đem La Đan đặt ở phía dưới, chui đầu vào giữa hai đùi hắn, khẽ liếʍ hậu môn cùng làn da mẫn cảm ở xung quanh, đầu lưỡi thăm dò vào trong cơ thể hắn, chuyển một lượng lớn nước bọt đi vào, cảm giác hết thảy đều chuẩn bị xong, anh mới đem du͙© vọиɠ trướng được thấy đau kề tại lối vào, ách thanh vừa nói: “Cố chịu một chút.” Dùng một chút lực, lợi kiếm xông thẳng tiểu huyệt, thật sâu vùi vào trong cơ thể La Đan.

Mặc dù đã được làm trơn, nhưng những cảm giác đau đớn cùng không khỏe bị dị vật thật to tạo ra khiến La Đan mãnh liệt hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay, liều mạng ngăn lại tiếng kêu đau đớn và khát vọng giãy giụa thoát ra của mình.

Lôi Tuyền không hề động, một mực chờ hắn bình tĩnh trở lại. Nửa ngày, La Đan mới miễn cưỡng kéo ra một cái tiếu dung: “Cuối cùng cũng biết rằng, cái này tư vị thực mẹ nó tuyệt không dễ chịu. Đừng…nhân từ với ta, ngươi tiếp tục a.”

Lôi Tuyền chậm rãi lôi ra đút vào, vừa lấy tay khuấy động phần du͙© vọиɠ bởi vì đau mà héo rũ của La Đan, lại vừa ở trong cơ thể hắn không ngừng biến hóa góc độ, tìm kiếm vị trí tuyến tiền liệt, nơi có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ cho hắn. Thẳng đến khi hắn chứng kiến vẻ mặt của La Đan đột nhiên biến đổi, hiểu được, dần dần nhanh hơn, nhiều lần ma xát nội vách. Rốt cục, anh cảm giác thân thể của La Đan phút chốc căng thẳng, phần eo nâng cao thành một đường cong, ngón tay vô ý thức không ngừng xòe rộng ra, trong nội tâm anh nóng lên, ra sức trừu sáp mãnh liệt vào cơ thể hắn.

Từng lượt đánh hung mãnh cơ hồ trong nháy mắt sẽ đem La Đan đưa lên cao trào, hắn hoàn toàn xem nhẹ những đau đớn vẫn đang tồn tại, đè nén thanh âm thấp hô, thân thể kéo căng như cánh cung, đầu óc trống rỗng, một luồng dịch nóng rực mãnh liệt phun ra trong không trung, lại trở xuống tưới trên người hắn. Ước chừng giằng co hơn mười giây, rung động mãnh liệt mới chậm rãi đình chỉ, hắn xụi lơ thân thể, như bệnh nặng mới khỏi vô lực nằm trên mặt đất, tùy ý Lôi Tuyền ở trong cơ thể hắn tiếp tục đút vào.

Cảm giác hiện tại so với bất luận cái gì a phiến đều tuyệt hảo, Lôi Tuyền ra vào vài cái nữa cũng nhịn không được, gầm nhẹ phóng ra chính mình.

Hai người thở hào hển nghỉ ngơi nửa ngày, ý thức bay bổng mới hạ xuống thế giới thực tại. Lôi Tuyền nhìn nhìn ngõ tắt may mắn không có người đi qua, sửa sang lại quần áo, lấy quần của La Đan đưa cho hắn, nhìn hắn còn miễn cưỡng nằm trên mặt đất không đứng dậy, thấp giọng mắng: “Ngươi tên biếи ŧɦái này, còn không mặc quần áo, đợi có người đến thăm?”

La Đan đột nhiên vươn tay ôm cổ anh, đem khuôn mặt anh níu xuống gần: “Ngươi chịu tha thứ cho ta sao?” Cảm giác thân thể của Lôi Tuyền cương một chút, hắn cười nói, “Có phải là cần làm đủ ba lần năm lần mới có thể? Ta đây không mặc y phục, ngươi tiếp tục.”

Trên mặt Lôi Tuyền rốt cục tràn ra vẻ tươi cười, anh giúp La Đan mặc quần vào, một mặt mắng: “Sướиɠ được ngươi, lão tử còn mệt muốn chết.” La Đan đột nhiên ngẩng đầu, “đánh lén” một cái hôn lên mặt anh, rồi mới nhảy dựng lên, cao hứng đi lấy áo, lại ảo não phát hiện, áo bị chính mình xé được loạn thất bát tao, đã không có cách nào khác tiếp tục mặc lên.

“Báo ứng tới thực nhanh a.” Lôi Tuyền nhìn qua vẻ buồn rầu của hắn, kéo hắn, chỉ chỉ về phía sâu trong ngõ nhỏ, “Đi chỗ ta ở, ta tìm cho ngươi một bộ y phục thay a.”

Đi qua ngõ tắt hắc ám không đèn,

chi nha

một tiếng đẩy ra cánh cửa gỗ, La Đan xấu hổ chứng kiến A Vĩ đang tại gian ngoài ngồi trên ghế sa lon xem TV, nghe được thanh âm nhìn lại thì ngốc người tại đó.

Nhìn hai người bọn hắn một thân chật vật, bất luận là ai có chút kinh nghiệm cũng sẽ biết vừa mới xảy ra chuyện gì. Khá tốt A Vĩ tổng coi như là người hỗn quen phong nguyệt, kiến thức rộng rãi, rất nhanh từ trong kinh ngạc khôi phục lại, vội vàng đứng lên, có điểm chân tay luống cuống nói: “Tuyền ca, La tiên sinh, hai người...” Cúi đầu nhìn xem trên ghế sa lon một mảnh hỗn loạn, cậu bé nhanh chóng thu lại báo chí, quần áo, mì tôm, ví tiền, vo thành một đống lớn ném qua một bên, trong miệng nói “Mời ngồi, mau ngồi.”

Lôi Tuyền cười: “Đừng thu thập, hắn lập tức đi ngay.” Nói rồi anh kéo La Đan vào phòng trong.

Phòng trong cũng không lớn, ngoài một chiếc giường đôi, chỉ có một cái tủ quần áo thật lớn là hầu như hết cả diện tích. Lôi Tuyền tại trong tủ treo tìm kiếm quần áo, La Đan đánh giá trong phòng chỉ vẹn vẹn có một chiếc giường hai người nằm, ê ẩm hỏi: “Hắn và ngươi ở cùng một chỗ?”

“Đúng vậy.” Lôi Tuyền tìm quần áo, thuận miệng trả lời.

“Ngủ chung một giường?” La Đan khẩu khí bất thiện lại hỏi.

“Đúng vậy.” Lôi Tuyền xuất ra một bộ y phục thoạt nhìn khá đứng đắn, đưa cho La Đan,“Mặc cái này thử xem, không được ta sẽ tìm cái khác.”

La Đan tiếp nhận quần áo ném tới trên giường, ôm eo Lôi Tuyền: “Ta cũng muốn ngủ ở nơi này.”

“Làm gì vậy,” Lôi Tuyền đẩy hắn, “Ngươi có bệnh a, có nhà lớn như vậy ngươi không về, làm gì chen chúc ở chỗ này của ta, giường của ta có thể chứa được đến ba người?”

“Ta mặc kệ,” La Đan chết không buông tay ôm lấy

anh, “Dù sao ta muốn ngủ ở nơi này. Hắn sợ chật chội hắn đi ngủ sô pha.”

Lôi Tuyền lúc này mới kịp phản ứng hắn có ý tứ gì, cười nói: “Đừng nghĩ lung tung, A Vĩ là hảo huynh đệ của ta.”

“Mặc kệ, dù sao hôm nay ta không đi.” La Đan dùng lực, đem Lôi Tuyền ném tới trên giường, khẽ liếʍ vành tai anh, thấp giọng nói: “Không phải còn có hai lần hoặc bốn lần sao, khuya hôm nay toàn bộ thanh toán hết.”

Ngoài cửa truyền đến giọng của A Vĩ: “Tuyền ca, ân... Ta... Ta khuya hôm nay đi tìm tiểu Hoa, các ngươi... Các ngươi ở lại a.” Sau đó chính là thanh âm đoạt môn mà chạy.

(=.= Sao ta nghi bé này áp tai vô cửa phòng nghe lén nãy giờ quá!)

Lôi Tuyền trừng mắt liếc La Đan đang một mình mừng thầm, bất đắc dĩ nằm vật xuống. “Được rồi được rồi, muốn ở thì ở a, phòng đằng sau có vòi tắm hoa sen, ngươi muốn tắm rửa trước hay không, ta đi làm nóng nước.”

“Muốn tắm cùng nhau tắm.” La Đan kéo hắn.

Lôi Tuyền rốt cục bật cười: “Ngươi cái tên biếи ŧɦái này, muốn tắm hay là không đây.”

(=.= Sao ta có cảm giác Đan Đan đã biến thành dụ thụ, hồ ly thụ???)

___

La Đan mở mắt ra, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ nhỏ, nhíu nhíu mày, không biết mấy giờ rồi, tìm nửa ngày, trong phòng cũng không có một cái đồng hồ, đành phải lay tỉnh Lôi Tuyền: “Uy, mấy giờ rồi, đồng hồ ở đâu?”

Lôi Tuyền ngủ được mơ mơ màng màng, híp mắt nhìn nhìn trời, nói thầm “Đại khái giữa trưa a”, chuyển thân lại ngủ.

“Giữa trưa?!” La Đan thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Xong rồi xong rồi, rõ ràng muộn.” Thân thể vừa động, mới cảm thấy toàn thân đau nhức, nhịn không được hít vào một hơi.

“Ngươi là ông chủ lớn, chậm chút đã có cái gì không được. Không thoải mái cũng đừng đi, sớm nói ngươi về nhà ngủ, giường của ta dù sao cùng cao cấp giường trong nhà ngươi cũng không thể so với.” Lôi Tuyền nửa ngủ nửa tỉnh nói.

“Uy,” La Đan rất có ý kiến vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của Lôi Tuyền, “Người ta đau nhức không chỉ do giường của ngươi tạo thành a?”

“Là ngươi muốn trả nợ, hiện tại mới tỉnh ngủ, không thể trách ta đi, chẳng

phải

lão tử cũng dán nửa cái mạng vào.” Lôi Tuyền kéo chăn, đem cả người bọc kín, tiếp tục ngủ.

“Trong phòng ngươi liền cái đồng hồ báo thức đều không có, ta mới có thể muộn a.” La Đan buồn bực nói sang chuyện khác.

“Ta mỗi ngày tối đen mới đi làm, khi đó ngủ sớm tỉnh, ta muốn đồng hồ báo thức làm gì.” Lôi Tuyền nắm thật chặt cái chăn, một bộ cự tuyệt bàn lại.

La Đan đột nhiên nhớ tới cái gì, giơ tay đi kéo cái chăn của Lôi Tuyền, mất nửa ngày ra sức mới sờ đúng được chỗ Lôi Tuyền vùi mặt. “Tuyền, không thể không làm loại công việc này nữa sao?”

“Tuyền?” Lôi Tuyền nhíu mày, “Ngươi gọi được đến là ghê người.”

“Đây không phải là trọng điểm, được không?” La Đan nghiêm túc nhìn qua anh, “Đừng đi làm đêm nữa, quý trọng mình có được không?”

“Vì cái gì?” Lôi tuyền liếc mắt nhìn hắn,“Ta không biết là có việc để làm chính là không quý trọng bản thân.”

“Bởi vì...... Bởi vì A Vĩ nói, những người làm cái việc đi đêm, thân thể rất nhanh cũng sẽ bị hao tổn hết, rốt cuộc không khôi phục lại được.” La Đan bán đứng A Vĩ một cách đáng xấu hổ.

“Tiểu tử kia lại nói với ngươi cái gì?” Lôi Tuyền cắn răng, “Lắm miệng, xem ra ta không đánh hắn không xong!” Sau đó an ủi vỗ vỗ vai La Đan, “Yên tâm, ta là Lôi Tuyền, như thế nào lại vô dụng giống bọn họ.” Anh đột nhiên tà tà cười, lấy tay nâng cằm La Đan, “Không cần lo lắng ta không thỏa mãn được ngươi.”

La Đan khẽ gỡ tay anh ra: “Ít mẹ nó đem mấy lời ngươi dùng với nữ nhân sử dụng với ta. Nợ của ta đã trả, từ nay về sau --” Đột nhiên nhận được ánh mắt Lôi Tuyền phóng tới, hắn chột dạ đổi giọng: “Từ nay về sau hết thảy một lần nữa bắt đầu.” Phát hiện chủ đề đã sớm trệch hướng thật xa, bất đắc dĩ lại ngoặt trở về, “Mặc kệ thế nào, đừng có lại đi đêm, vô luận đổi loại công tác nào cũng có thể.”

“Vì cái gì?” Vấn đề của Lôi Tuyền làm cho La Đan cơ hồ phát điên.

“Bởi vì... Không an toàn, dễ dàng sinh bệnh.” La Đan ý đồ tìm một lý do.

“Ta mỗi lần đi khách đều làm đủ thao tác bảo vệ, hơn nữa, những nữ nhân có tiền kia đều rất sạch sẽ. Nói thành thật, ngươi đi tìm những kỹ nữ kia ngược lại nguy hiểm hơn, các nàng người nào đều tiếp. Nói sau, ngươi không cảm thấy đi làm việc ở mấy nhà xưởng ô nhiễm còn nguy hiểm hơn?” Lôi Tuyền tựa hồ rất nghiêm túc hỏi.

“Chính là... Ngươi không biết là cái nghề này cùng đạo đức xã hội có mâu thuẫn?” La Đan thử dùng phương thức biểu đạt uyển chuyển.

“Nếu như là như vậy, những kẻ có tiền các ngươi để làm gì dùng tiền làm chuyện này? Có những người đi bán như ta vậy, là vì có những người như ngươi vậy muốn mua, ngươi có tư cách gì cho rằng ngươi so với ta cao thượng hơn? Hơn nữa, ta không biết là việc các ngươi bỏ tiền mua một đêm tình và chúng ta cho những phụ nữ đó một đêm tình có gì khác nhau, các ngươi chỉ cần chơi một đêm là được, chúng ta cũng là chơi một đêm, các ngươi ra sức không được gì, chúng ta lấy tiền là chúng ta so với các ngươi thông minh hơn.” Lôi Tuyền nghĩ nghĩ, trả lời.

(=.=” Lần thứ hai em cam bái hạ phong triết lý nghề nghiệp của anh!)

La Đan cắn răng, lại không nói gì. Đúng vậy, nếu như đây là một loại tội ác, như vậy có khoảng mười năm phong lưu thành tính hắn đây, chủ động dùng tiền đi mua loại này tội ác, dường như càng thêm đáng xấu hổ a. Hắn tựa hồ không có bất luận tư cách gì đi chỉ trích Lôi Tuyền.