Đứng từ trên mã xa, Trữ Chiếu Dịch nhìn xa thẳng về phía trước, muốn nhìn đến người luôn vấn vương tâm y kia, thế nhưng ở giữa cách rất nhiều nhân mã, chiến mâu, đừng nói bóng người, trừ bỏ bên tai ù ù tiếng trống y thậm chí đều nghe không được tiếng vang bên kia, chỉ có thể thông qua truyền lệnh binh
( lính liên lạc)
cứ mười trượng một tên biết được phía trước đã xảy ra chuyện gì.
Hắn lúc này cũng chỉ biết Phiền Ngọc Kỳ xuất chiến với thành phó Bình Viễn, tướng Tiết Thành Nghĩa, nhưng nhìn không thấy tình hình chiến đấu, Trữ Chiếu Dịch chưa bao giờ giống như hiện tại lo lắng như vậy, chỉ cảm thấy giờ phút này thời gian qua vô cùng chậm, chính là thân phận quốc quân cao quý đã trở thành trở ngại giữa y và hắn lúc đó!
“Hoàng Thượng, bên ngoài nguy hiểm, ngài vẫn là ở lại trên mã xa đi.”
Đang nôn nóng, thanh âm lo lắng từ người bên cạnh gọi thần chí y trở lại, sau khi nghe lời nói của đối phương Trữ Chiếu Dịch sửng sốt nhất lăng, thu hồi tầm mắt, y nhìn song tử hộ vệ đang dùng ánh mắt nhắc nhở mình, lại nhìn xa xôi về phía trước liếc mắt một cái, trầm giọng nói: “Nguy hiểm? Các ngươi là không tin được hai vạn tinh binh này, hay là cảm thấy rằng trẫm vô lực tự bảo vệ mình? Trẫm liền đứng ở chỗ này xem, sẽ không tái ở lại trong mã xa.” Nói xong vẫn còn khoanh tay đứng trên mã xa lo lắng nhìn thẳng về phía trước,
Lão đại đã nói như vậy, Tiếu Tố Y cũng không hảo nói gì nữa, kỳ thật hắn cũng không cảm thấy ở trong này có gì nguy hiểm, chính là tổng lĩnh hộ vệ một bên vẫn luôn hướng hắn nháy mắt, rơi vào đường cùng hắn mới khai khẩu.
Hắn phi thường rõ ràng quan hệ Hoàng Thượng sư huynh cùng Phiền tướng quân, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng rõ ràng như vậy, thống lĩnh hộ vệ thấy Tiếu Tố Y không hề nhắc nhở Hoàng Thượng, nhăn lại mi muốn tự mình mở miệng, nhưng lại bị Tiếu Thanh Y nhanh tay nhanh mắt một tay bưng kín miệng.
“Tâm tình Hoàng Thượng thật không tốt, theo ta thấy, ngươi hiện tại tốt nhất không cần mở miệng......” Hắn phi thường có thể lý giải cảm thụ sư huynh lúc này.
Rõ ràng ái nhân mình ở trên sa trường bác mệnh
(ý là dùng mạng đánh nhau, chiến đấu), chính mình cũng không thể tiến lên, còn muốn bị bắt ở lại nơi này chờ đợi tin tức, đây quả thực chính là một loại dày vò a, đổi lại là hắn đã sớm bão nổi, càng khó cho sư huynh còn có thể tâm bình khí hòa đứng ở chỗ này.
Lão thống lĩnh hộ vệ bị che miệng lại trợn trừng đôi mắt nhìn Tiếu Thanh Y không biết trên dưới này. Tiếu Thanh Y thấy hắn mặc dù giận lại không phải cố ý tiến lên làm phiền thêm sư huynh, vừa lè lưỡi cười hắc hắc buông hắn ra.
Trữ Chiếu Dịch chuyên chú nhìn phía trước, cũng không lưu ý chút tình huống nho nhỏ ấy, chỉ là truyền lệnh đi xuống phải đánh trống lớn tiếng hơn nữa, tiết tấu bảo trì ở tốc độ nhất định, nhất định phải truyền tới mặt trận phía trước.
Ai cũng đều hiểu được đạo lý này, kia quân cổ lôi khởi, cũng sẽ không có lý do đứt đoạn, tiếng trống tức đại biểu cho tiến công, chiến tranh chưa kêt thúc tiếng trống cũng sẽ không ngừng lại, thẳng đến khi song phương phân thắng bại, đây là nhất cổ tác khí
(một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm)
các nhà binh thường nói, lại lần nữa tiếng trống ảnh hưởng rất lớn tới sĩ khí các tướng sĩ, cho nên dưới tình trạng thông thường tiếng trống này không thể đứt đoạn.
Trữ Chiếu Dịch nhằm lúc này đánh trống một là nhắc nhở Phiền Ngọc Kỳ phải bắt đầu tổng tiến công, hai phải..... Muốn vì hắn cổ vũ tinh thần, không thể ở trên mặt trận vì hắn tương trợ, y muốn mượn từ tiếng trống cáo tri cho hắn cứ việc thẳng tay giành thắng lợi, y sẽ từ phía sau ủng hộ hắn.
Cùng với tiếng trống phấn chấn lòng người, tinh thần các tướng sĩ Đại Chiếu càng lên cao, càng hướng tới tổng soái đang chiến đấu trên mặt trận, mỗi người đều trợn tròn mắt nắm chặt vũ khí trong tay, chỉ chờ một tiếng ra lệnh liền hướng Bình Viễn thành tấn công.
Phiền Ngọc Kỳ trên trận tự nhiên như vậy cảm nhận được nội dung trong tiếng trống, tưởng tượng đến người nọ phía sau trận, trong lòng trừ bỏ thêm phần thong dong trấn định, càng quyết chắc chắn hứa thắng không được bại.
Hắn nhìn Tiết Thành Nghĩa ở đối diện, không biết vì sao trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên tình cảnh lần đầu cùng người nọ gặp nhau, cùng câu nói làm cho hắn giác ngộ kia “Thề sống chết nguyện trung thành với chủ thượng”.
【 kiếm là hung khí, kiếm thuật là kỹ thuật gϊếŧ người, ngươi vung kiếm, chỉ có hình không có thần, chỉ có ý mà không có chí, nếu ngươi không nhận thức việc cầm kiếm gϊếŧ người, vậy thà rằng sớm buông tay! 】
Nay đã vài năm hắn mỗi một lần ra chiến trường, mỗi lần gϊếŧ một người, trong lòng đều hội nhớ tới những lời này, cũng càng phát ra niềm tin kiên định bản thân nguyện vì chủ thượng giành lấy thiên hạ, cuối cùng để cho chính mình vung vũ khí đồng thời có đủ cả thần và chí.
Hắn sớm đã tỉnh ngộ vì Đại Chiếu cùng quốc quân Đại Chiếu tàn nhẫn hạ quyết tâm chém gϊếŧ tất cả địch nhân, cũng chỉ có vào lúc này hắn mới có thể khắc sâu cảm nhận được ý nghĩa tồn tại của bản thân với người nọ!
Nắm chặt hỏa diễm thương trong tay, Phiền Ngọc Kỳ sau khi hít sâu một hơi trừng trừng mắt hổ trầm giọng hét lớn một tiếng, giục ngựa giương cao thương sát khí đằng đằng xông tới, không chút do dự.
Tiết Thành Nghĩa gặp Phiền Ngọc Kỳ tiên phát chế nhân
(đánh đòn phủ đầu)
xông lại đây, cũng hét lớn một tiếng giục ngựa vọt tới trước.
Hai người khua lợi khí trong tay, trên thân mã một cái chớp mắt giao nhau nhắm chuẩn mục tiêu hướng đối phương đánh tới
(*chém mạnh* T^T),
thương lang một tiếng binh khí tương tiếp, nhất thời tung ra một đám bụi lửa lóe sáng.
Mặc dù một kích này uy lực vô cùng lớn, nhưng bọn họ đều chặn lại thế công kích lẫn nhau, cũng không để cho đối thủ gây ra bất cứ thương tổn nào.
Binh khí trong chớp mắt ngắn ngủi tương kích lại nhanh chóng văng ra, hai người thấy một hồi đấu không thể đắc thủ đều tự giục ngựa lao ra mấy trượng, sau đó ghìm ngựa trở lại.
Nhưng sau một hồi đấu giao thủ hai người trong lòng lại bất giác trầm xuống.
Phiền Ngọc Kỳ trong lòng nghĩ chính là người này quả thực cao thâm, Tiết gia giản cũng không phải chỉ là hư danh, có thể ngăn lại một thương không kiêng kị gì của hắn.
Tiết Thành Nghĩa trong lòng lại là hoảng sợ, hắn nhìn hai tay chính mình nắm song giản, chỉ cảm thấy cánh tay run lên, hộ khẩu chấn động đến sinh đau.
Cùng đối phương giao thủ trong nháy mắt hắn cảm giác được đối phương cầm thứ vũ khí cực nặng, lực đạo mạnh mẽ, mà càng làm cho hắn cảm thấy được bất an chính là đối phương thế nhưng lại nhìn như thoải mái tiếp được song giản của hắn.
Thầm than này Đại Chiếu quả nhiên có thể xuất hiện tầng lớp thiên tài, Tiết Thành Nghĩa tuy rằng lần đầu tiên gặp Phiền Ngọc Kỳ, thế nhưng hắn đối với phụ thân Phiền Tử Kỳ của y thì không hề xa lạ, cũng từng cùng đối phương giao thủ, chính là chưa bao giờ một lần chiếm thượng phong.
Tiết Thành Nghĩa trong lòng than thở, chuyện quốc lực Đại Chiếu dần dần cường thịnh đã không còn gì để tranh cãi, lúc trước hắn từng khuyên qua La tướng quân yết kiến Hoàng Thượng phát binh tới Bình Viễn, dự đoán trước Đại Chiếu trong gần hai năm này tất nhiên sẽ có hành động lớn, thế nhưng La Thiệu nghe không vào lời hắn nói cũng liền thôi, kia Nam Man đế dù biết rõ Đại Chiếu muốn tấn công tới lại chỉ lo bản thân điều binh hồi quân trở về tử thủ Phượng Minh thành, chỉ cho bọn hắn để lại năm vạn binh lực đóng ở Bình Viễn.
Hắn sớm biết rằng Nam Man đã bắt đầu từ từ mục nát, chư hầu quốc gia vì mấy năm liên tục chinh chiến mà oán thanh nổi lên bốn phía, chính là không nghĩ tới nhanh như vậy liền phải chứng kiến cảnh diệt vong......
Nhìn thấy phía sau Phiền Ngọc Kỳ kia hơn mười vạn đại quân dường như trông không thấy đầu, nghĩ đến cái tên La Thiệu không chịu nghe khuyên can bị người kích một phát liền khư khư cố chấp mở ra cửa thành nghênh chiến, chỉ biết khoe khoang hữu dũng vô mưu, hắn chỉ cảm thấy Bình Viễn thủ thành vô vọng, làm tướng nhiều năm hắn đã không phải lần đầu tiên nhận thức loại cảm giác vô lực xoay chuyển trời đất này.
Tiết Thành Nghĩa nắm song giản chặt thật chặt trong tay, trong lòng nhất thời trào ra một cỗ lửa giận không chỗ phát tiết, vì La Thiệu, cũng vì Nam Man đế! Hắn trong lòng nảy sinh một cỗ bi tình, nếu Nam Man nhất định bị Đại Chiếu tiêu diệt, như vậy vẫn là để cho hắn trước một bước đi, cũng tốt hơn tự thể nghiệm nỗi đau thương vong quốc sống không bằng chết kia!
Hiệp thứ hai, Tiết Thành Nghĩa dẫn đầu phát ra công kích, hắn hét lớn một tiếng giục ngựa chạy như điên, khua song giản mang theo thấy chết không sờn dứt khoát hướng Phiền Ngọc Kỳ chạy tới.
Dường như nhìn ra bất đắc dĩ ẩn giấu phía sau sự thông suốt về sinh tử của Tiết Thành Nghĩa, Phiền Ngọc Kỳ mặc dù có thể hiểu được tâm tình của cái loại bi phẫn này nơi đối phương, cũng không thể lựa chọn vào thời khắc này đồng tình với đối phương, bởi vì hắn phi thường biết rõ ràng chính mình muốn là gì, trước khi chưa đạt tới mục tiêu của bản thân, tất cả mọi thứ quấy nhiễu hắn đều sẽ không đếm xỉa!
Gặp đối phương vung binh khí hướng chính mình đánh tới, hắn xoát một tiếng trở tay vung lên trường thương, cán thương dán vào cánh tay kẹp sát ở sườn cùng lưng, hướng ngang triển khai một tư thế nghênh địch, sừng sững bất động.
Khi đối phương hùng hổ huy vũ binh khí hướng mình đánh úp lại, hắn mi vũ nhíu chặt, hai mắt híp lại, nhãn đồng tức thì hơi co lại đến cực điểm.
Thế công kích của đối phương vào khoảnh khắc này trong mắt hắn giống như chậm lại động tác nhìn đến thanh thanh sở sở, vào lúc song giản huy tới hắn bắt đầu căn cứ vào góc độ ra tay của đối phương liền dự đoán trước thế đi của vũ khí.
Thân tùy thần động, điện quang hỏa thạch nơi cổ tay hắn vừa chuyển, đặt ngang trường thương che ở trước ngực, bên tai chỉ nghe keng keng hai tiếng giòn vang, đối phương một đôi đồng giản một cái đập vào đầu thương của hắn, một cái nện vào trên cán thương.
Quay thân qua lúc này sau hiệp thứ hai uy thế lẫm liệt liền như vậy bị Phiền Ngọc Kỳ dễ dàng hóa giải, mà hắn cũng không cho đối phương nhiều thời gian chuẩn bị, Tiết Thành Nghĩa đưa lưng về phía hắn quay thân phi đi, hắn xoay lại thân mã hăng hái đuổi theo.
Khi nghiêng người hơi chếch chưa đủ song song với thân mã, hắn vung hỏa diễm thương chính là bổ xuống, Tiết Thành Nghĩa không dự đoán được đối phương chẳng những lần nữa tiếp được song giản thậm chí giục ngựa vượt lên từ bên cạnh đánh tới, vội vàng giơ cao song giản, trụ được một thương lực đạo trầm trọng từ đối phương.
Binh khí tương tiếp cảm giác trên tay liền tê rần, suýt nữa giản bên tay trái bị văng đi, đối phương thấy một kích không trúng, đồng thời kỵ gian ngay sau đó lại phóng tới mấy thương, hoặc điểm hoặc đâm, thế công sắc bén, thương lộ xảo quyệt, càng thêm khó giải quyết chính là Phiền Ngọc Kỳ sử dụng thương pháp đều không phải là truyền thống Phiền gia thương pháp.
Dựa trên nền móng Phiền gia thương pháp, Phiền Ngọc Kỳ tự nghĩ ra một bộ thương pháp chuyên dụng thuộc về chính mình, tên là Toản Hỏa Thương, hình dáng cùng ngọn lửa giống nhau vào lúc vung thương đồng thời tăng cường lực đạo mạnh xoay tròn, cũng bởi vì vậy lưỡi thương của hắn lúc này mới có thể kỳ lạ như vậy, chẳng những thân lưỡi giống như thân rắn uốn lượn, trên lưỡi thương còn có đường vân xoắn ốc.
Toản Hỏa Thương pháp chủ yếu lấy chiêu thức đâm, chọc, điểm, phác, triền chờ tiến công là chính, mang theo Hỏa Diễm thương xoay tròn một khi đâm vào trên người địch nhân, kia tuyệt không chỉ là áo giáp vỡ vụn, huyết nhục tứ tung có thể hình dung kết quả kinh khủng, đó là một thương một lỗ thủng huyết phun trào, cho dù Toản Hỏa Thương này không đâm trúng địch nhân mà chỉ đánh trên binh khí đối phương, cũng hiếm có người có thể tiếp trụ được, mà hậu quả cưỡng ép tiếp được chính là chấn động hổ khẩu.
Tiết Thành Nghĩa chưa từng thấy qua thương pháp bá đạo như vậy, mới đầu cũng không biết chấn động không giống bình thường kia nguyên tự do đâu, nghĩ rằng chính là đối phương khí lực lớn, thế nhưng cường tiếp mấy thương sau liền cảm thấy không phải như vậy, hắn hổ khẩu hai tay đều bị đánh rách tả tơi, máu tươi theo cổ tay chảy dọc xuống, sau khi giao thủ vài lần hắn mơ hồ biết được chỗ cường hãn của bộ thương pháp này, khi binh khí tương tiếp hắn tận lực tránh được nhờ nương theo đầu kim loại xoay tròn của thương.
Nhưng Phiền Ngọc Kỳ cũng không muốn chờ y thích ứng thương pháp của hắn lần nữa phản công, hắn tạm dừng công kích đúng lúc ghìm ngựa bứt ra, Tiết Thành Nghĩa bị thương pháp sắc bén bức đến thậm chí không có lực đánh trả vừa thấy Phiền Ngọc Kỳ thoái lùi phía sau, nhất thời nhẹ nhàng thở ra.
Hắn cũng nhân cơ hội giục ngựa triệt thoái phía sau một chút, hai ngựa cách nhau tương đối, lập tức người trên ngựa cầm vũ khí hơi thở dốc, nhưng trong lòng cả hai thật sự hiểu được, lần đấu kế tiếp lần này, nên phân ra thắng bại.
Lúc này bên tai trừ bỏ tiếng hít thở chính mình, cùng tiết tấu tiếng trống ầm ầm dần dần nhanh hơn, Phiền Ngọc Kỳ cơ hồ nghe không được bất luận thanh âm nào khác, cũng không để tâm tính toán trong thiên địa đột nhiên trở nên im lặng hay là bởi vì bản thân quá mức chuyên chú mà nghe không được những tạp âm khác.
Hắn thở gấp một chút, khẩu khí dần đều đặn, hắn liền không hề cho đối phương cơ hội thở dốc hét lớn một tiếng vung lên trường thương lần nữa tấn công, Tiết Thành Nghĩa hiển nhiên còn chưa từ trong trận tiến công hung mãnh vừa rồi lấy lại tinh thần, thấy đối phương hùng hổ lại xông tới, chỉ đành đề khởi một hơi nghênh chiến, tọa hạ chiến mã hắn dưới chân cầm chuyển dây cương hạ quay đầu ngựa lại hướng đối phương vọt lên.
Thế nhưng vào lúc này, một chuyện không tưởng được ngoài ý muốn đã xảy ra, Phiền Ngọc Kỳ tọa hạ ô vân đạp tuyết đánh bất ngờ bị một khối đá nổi lên trên mặt đất vướng vào vó ngựa, mặc dù không đến mức té ngã, thậm chí chiến mã bách chiến thành tinh rất nhanh chỉnh thẳng lại nhịp bước, nhưng vào một cái chớp mắt sinh tử này đã cho đối phương một sơ hở trí mạng —— Phiền Ngọc Kỳ thân thể nghiêng về trước trong nháy mắt mất cân bằng vung thương bất ổn, mà lúc này khoảng cách khi đó giữa hai người
còn chưa tới một thân mã!