Trăng sáng sao thưa, mọi âm thanh câu tịch, bóng đêm thâm trầm càng phát ra thê lương, một nữ tử phục trang nha hoàn bưng chén thuốc vội vàng đi qua sân trong hành lang, biến mất ở góc ngoặt, một khắc đồng hồ sau bưng chén thuốc trống không theo đường cũ trở về, nhưng khi đi qua sân sau hoa viên khóe mắt liếc thấy một mạt bóng trắng, tưởng chính mình hoa mắt, nàng lui về vài bước trạm định ở nguyệt môn chỗ hướng tới bên trong hoa viên nhìn xung quanh, quả nhiên thấy một người đang đứng trong viện.
Thời điểm này xuất hiện sau hoa viên quận vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt, đứng yên bất động, chính là người nào? Còn một thân bạch y...... Chẳng lẽ là......
Nàng hồ nghi tiếp cận gần chút, cố ý ngừng lại hô hấp, phóng nhẹ cước bộ, sợ bị người nọ phát hiện, nhưng không đợi nàng đến gần hơn, nam nhân đang khoanh tay đứng đưa lưng về phía nàng kia lại đột nhiên mở miệng.
“Chén thuốc đã đưa qua rồi?”
Namtử vừa mở miệng nữ nhân liền đã nhận ra chủ nhân thanh âm này, sau khi biết được
thân phận của y, nàng nhẹ nhàng thở ra, an
tâm hơi cúi thấp người cung kính đáp: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, đã đưa qua, tướng quân đã uống xong, chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Người một thân bạch y thanh nhã này không phải ai khác, đúng là quốc quân Đại Chiếu – Chiếu Nguyên Đế, cả ngày y luôn mặc hoàng bào long văn kim sắc, cũng khó trách người tì nữ phải nhìn gần hơn mới nhận ra.
“Vất vả......” Trữ Chiếu Dịch nói, ngữ khí đã bớt lộ vẻ cứng ngắc, tiếng vất vả này thật làm cho nữ nhân kinh ngạc, nhưng không đợi nàng phản ứng lại đối lời này, nam nhân lại nói tiếp: “Kỳ thật ngươi cũng không nhất thiết phải đi theo trẫm xuất chinh, những lời trẫm từng nói qua tuyệt sẽ không nuốt lời, nói cứu tộc nhân của ngươi liền nhất định sẽ làm được.”
Nữ nhân nghe lời này, bỗng nhiên cảm giác trong lòng ấm áp, cung kính nói: “Côn Đóa không phải sợ Hoàng Thượng nuốt lời, vì cứu đồng bào, Côn Đóa cũng muốn tận lực góp sức.”
Giả trang thành nha hoàn, dung mạo mặc dù so với khi ở trong cung
có biến hóa không nhỏ, nhưng nhìn kỹ vẫn có thể phát hiện không ít chỗ tương đồng. Tuy màu da hơi đen, nữ nhân dung mạo so với lúc trước dịch dung vẫn có hơn vài phần cỗ vị đạo phong tình của ngoại tộc, quả thật chính là Côn Đóa cải trang, nàng giờ phút này, đã tháo lớp diện cụ để lộ ra chân diện mục, sở dĩ phải làm như vậy, một là do thân phận gian tế đã bị nhìn thấu, nàng đã quay đầu hướng Đại Chiếu, không cần tiếp tục che giấu bộ dáng thật, hai là vì đi theo đại quân xuất chinh, nàng cần đổi lại hình tượng, bởi vậy phẫn thành thị nữ tùy thân hầu hạ Chiếu Nguyên Đế.
“Như vậy là được rồi...... Bất quá ngươi chính là cải trang thành thị nữ, chén thuốc này không cần ngươi tự mình đưa tới, như thế nào...... Không cho người khác đưa qua?” Thanh âm không trầm bổng, rõ ràng là hỏi nhưng không có chút ngữ điệu nghi vấn, câu hỏi của Trữ Chiếu Dịch phảng phất như tự nhủ làm cho Côn Đóa cảm thấy có chút quái dị, nhưng nhất thời
nói không ra làm sao quái, chỉ đành trả lời rõ đầu đuôi ngọn nguồn.
“Côn Đóa tinh thông y lý, làm việc này so với người khác càng thích hợp, thuốc này khi sắc yêu cầu cẩn thận gấp bội, nhiệt độ cũng phải vừa đúng mới có thể phát huy tốt dược hiệu, Hoàng Thượng đối Côn Đóa có ân, Côn Đóa hy vọng có thể giúp đỡ Hoàng Thượng nhiều một chút.”
Côn Đóa nói thành khẩn, lời nói hợp tình hợp lý, nói xong ngược lại làm cho Trữ Chiếu Dịch không nói gì, Côn Đóa lúc này cũng phát hiện
Hoàng Thượng tựa hồ có chút không thích hợp, trước đây y đối nhân phi thường lạnh lùng, thoại thiểu vi tinh
(nói ít nhưng chất =]]), phần lớn đều là ra lệnh, trong lời nói còn luôn không tự giác tản ra uy thế chỉ có ở bậc đế vương, y như vậy tất nhiên là sẽ không...... cùng người nói chuyện thường ngày......
Đúng, chính là nói chuyện thường ngày, trước đây khi nàng muốn đi theo đại quân xuất chinh vốn tưởng rằng nam nhân sẽ ngăn trở, chính là y lúc ấy lại chỉ nói câu”Có thể, vậy ngươi đi chuẩn bị đi” cho dù kết thúc, cũng không quản hồi sự, lúc này đột nhiên nhắc tới...... Nhiều ít đều làm nàng cảm thấy được có chút...... Kỳ quái, càng đừng nói một câu sau đơn giản lộ ra lời quan tâm......
Nàng mẫn cảm phát hiện, Hoàng Thượng đêm nay tựa hồ có chút không thích hợp.
Trữ Chiếu Dịch không phát hiện bản thân khác thường chỉ sau vài câu nói qua lại đã liền bị người nhìn ra, Côn Đóa giải thích y thậm chí cũng chưa nghe lọt vào tai ra sao.
Trước kia trừ bỏ chính vụ tất yếu câu thông, y cơ hồ không cùng người dưới nói qua điều gì, lúc này gặp Côn Đóa lại cố ý muốn nói chuyện...... Trên thực tế y là đang che giấu sự thất thường của mình...... Cũng là muốn mượn lực chú ý này phân tán chính mình, chỉ là không thế nào thấy hiệu quả thôi.
Trong đầu y vẫn chứa một việc, bởi vì đều là quay xung quanh chuyện người kia, làm cho y mất đi sự bình tĩnh nhất quán, trong đầu hỗn loạn phi thường, nhất là sau khi bị ngũ hoàng thúc đưa ra lời thỉnh cầu tứ hôn rồi lại nhìn đến một màn như vậy......
Y không phải không nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, bởi vì khi đó y đã đứng bên cạnh một hồi.
Mới đầu ngẫu nhiên bắt gặp cảnh hai người đang nói chuyện y vốn định không tiếng động rời đi, nhưng nghĩ lại muốn xác minh lời hoàng thúc nói, nhìn xem nam nhân có phải hay không đối Ngưng Sương động tâm, cho nên ma xui quỷ khiến...... Khiến y làm chuyện mà trước kia cũng không bao giờ cho rằng chính mình sẽ làm —— nghe trộm.
Y cũng không cho rằng...... Phiền Ngọc Kỳ một lòng hướng tới y sẽ đối người khác động tình, y tin tưởng ở trên chiến trường hắn có năng lực yếm trá cùng y đấu trí so dũng khí, nhưng về mặt tình cảm, y không thừa nhận, với loại tính cách này hắn sẽ ở biên quan theo đuổi một hồng nhan tri kỷ, đồng thời còn có thể bất động thanh sắc cùng y muốn làm không chỉ là quan hệ quân thần, chuyện nói ra khó nghe như vậy, y biết Phiền Ngọc Kỳ không thể làm.
Chính là, y phi thường để ý đêm hôm đó hoàng thúc nói “Bại hoại thanh danh quận chúa”, y không phải không rõ ràng dã tâm ngũ hoàng thúc, không phải không biết thái độ làm người của Phiền Ngọc Kỳ, y tận lực ra vẻ bình tĩnh đối chuyện này, dù sao loại chuyện thỉnh Hoàng Thượng tứ hôn này ở hoàng gia cũng không hiếm thấy, thế nhưng y càng muốn đầu óc mình bình tĩnh ngược lại càng hỗn loạn, trong đầu chỉ vang vọng một câu kia “Cô nam quả nữ ngoại túc một đêm”, thậm chí cuối cùng đều đã quên chính mình là như thế nào trả lời đối phương.
Hình như là nói 【 Phải tôn trọng quan điểm của Kỳ tướng quân, thanh danh quận chúa cố nhiên trọng yếu, nhưng dù sao đó cũng là một hồi ngoài ý muốn, mà không phải Kỳ tướng quân cố ý cùng quận chúa ngoại túc 】......
Lúc sau sao? Lúc sau làm sao vậy? Lúc sau đối phương còn giống như nói gì đó, chính là y không có tâm tư nghe hết.
Tôn trọng quan điểm của Ngọc Kỳ? Trong lòng y thật là nghĩ như vậy sao?
Không, Trữ Chiếu Dịch rõ ràng lời nói của mình cùng suy nghĩ trong lòng mình hoàn toàn trái ngược, đang nghe đến ngũ hoàng thúc đưa ra chuyện tứ hôn, phản ứng đầu tiên của y là —— Phiền Ngọc Kỳ sẽ không thú bất cứ nữ tử nào! Bởi vì hắn là người của y, Trữ chiếu Dịch!!
Chính là y cũng không có thể nói như vậy đối hoàng thúc, trừ phi y điên rồi......
Ngay tại thời điểm y cười nhạo chính mình thật là có chút đầu óc không bình thường, y thấy được một màn Phiền Ngọc Kỳ cùng Trữ Ngưng Sương ở chung, y phản xạ tính nhấc chân rời đi, thế nhưng trong đầu thanh âm kia, một thanh âm u ám trầm thấp rồi lại tràn ngập lực hấp dẫn ngăn cản y, làm cho y lưu lại, muốn y chính mắt chứng thực Phiền Ngọc Kỳ cùng Trữ Ngưng Sương trong lúc đó rốt cuộc có hay không phát sinh những chuyện không thể cho ai biết.
Nhưng mà sự thật là như thế nào?
【 Quận chúa như bây giờ đã muốn tốt lắm, người không cần vì người khác thay đổi chính mình, người cần chính là tìm một người hiểu người, mà không phải thô nhân như thần. 】
Làm cho y an tâm chính là đối với thổ lộ của nữ nhân, Phiền Ngọc Kỳ không chút do dự cự tuyệt, nỗi lo lắng cùng bất an chưa từng có trong lòng y đã bị một lời nói này của hắn tiêu trừ, nhưng là khi nhìn đến một màn nữ nhân bổ nhào vào trong lòng hắn, y làm sao cũng không thể cao hứng nổi, bởi vì chuyện phát sinh trước mặt làm cho y đột nhiên ức khởi một sự thật đã bị chính mình vô tình xem nhẹ.
Vì sự thật này, y thống khổ rối rắm, trong đầu lộn xộn không thể phân tích tự hỏi theo lý tính, ngực như là bị thứ gì đó nặng nề nghiêm kín ngăn chặn, y bị đè nén cũng sắp hít thở không thông.
“...... Côn Đóa, theo ý ngươi, thành thân là chuyện ra sao?”
Trầm mặc
thật lâu sau, Trữ Chiếu Dịch thấp giọng hỏi, nếu không phải Côn Đóa vẫn tập trung tỉnh táo, câu này của y nói ra cực nhẹ cực nhỏ sợ là đã bị gió đêm phất đi, nhưng cho dù nghe rõ nàng vẫn hoài nghi lỗ tai chính mình có phải hay không bị bệnh gì.
Rất muốn nam nhân lặp lại câu hỏi một lần nữa, chính là nàng bằng bản năng cảm ứng được Chiếu Nguyên Đế lúc này...... có chút khác thường, nếu nàng hỏi lại người một câu nào đó, nàng sợ nam nhân chẳng những sẽ không lặp lại câu hỏi, ngược lại sẽ trực tiếp đuổi nàng đi, sau đó tiếp tục giống như...... u linh một mình đứng trong vườn sững sờ.
“Thành thân...... Hẳn là...... những người yêu nhau hứa hẹn làm bạn cả đời...... đi.” Côn Đóa không có hỏi xác nhận lại lời kia, lại không thể không trả lời Trữ Chiếu Dịch, đành phải kiên trì đem đáp án đầu tiên mình nghĩ đến khi nghe được câu hỏi kia nói cho đối phương nghe.
Nào biết lời nàng vừa mới dứt, nam nhân liền mãnh chuyển thân. Khoảng cách hai người trong lúc đó tuy rằng không gần, chính là Côn Đóa vẫn là nương theo ánh trăng sáng rõ thấy được trên mặt nam nhân biểu tình kinh ngạc, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt nam nhân lộ ra trừ bỏ đạm mạc còn có một loại biểu tình khác.
“Yêu nhau...... Hứa hẹn?”
Giống như là nghe được chuyện phi thường bất khả tư nghị, Trữ Chiếu Dịch kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, Côn Đóa nghĩ rằng mình đã nói sai gì đó, vội vàng quỳ xuống dập đầu thỉnh tội, thế nhưng người kia vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình không có chú ý tới của động tác của nàng, mà ánh mắt chuyên chú biểu tình đờ đẫn, giống như ma ám thấp giọng nhắc lại hai từ kia.
Trữ Chiếu Dịch sở dĩ như vậy thần bất thủ xá, kỳ thật chính là vì một chuyện “Hôn nhân” này.
Luôn luôn đem quốc sự đặt ở vị trí ưu tiên hàng đầu, chuyện cá nhân vĩnh viễn xếp hạng cuối trong mắt nam nhân, thành thân —— đến tột cùng là cái gì?
—— Thành thân, chính là một loại công cụ, một loại thủ đoạn chính trị, dị tộc thông hôn lẫn nhau, quan hệ thông gia khiến các nhược quốc dựa vào cường quốc gắn bó sinh tồn, cũng là bàn đạp để các vương hầu lôi kéo nhân tâm, mở rộng thế lực hảo hảo củng cố quyền thế bản thân, còn có thể là quân cờ giống như Nam Man Đế hướng Đại Tống cài đặt gian tế bảo trụ ưu thế ngầm ám toán, càng có thể là vật hi sinh giống y như vậy tương kế tựu kế xoay chuyển thế cục bất lợi mà tuyệt không có chút ý nghĩa thực tế nào.
Tóm lại, trong nhận thức của y, thành thân là công cụ có thể vì nhân mang đến nhiều ưu đãi mà không cần phải gánh trách nhiệm, chỉ duy có thứ vô nghĩa như lời Côn Đóa, là y thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới.
Y rối rắm, bế tắc thống khổ cũng là ở điểm này, y thừa nhận chính mình thực yêu Phiền Ngọc Kỳ, loại cảm tình này phi thường đặc biệt, đặc biệt đến mức y lúc nào cũng dây dưa với hắn còn chưa đủ, còn muốn phải từng bước độc chiếm.
Nhưng cái đó và nhận thức của y có xung đột, y là đế vương phi thường lãnh tĩnh, mặc dù y không lạnh tĩnh trong tình yêu y cũng không nên đi yêu thần tử, chính là y sẽ không tái cho phép bản thân làm những chuyện không lạnh tĩnh.
Từ lúc cùng Phiền Ngọc Kỳ phá vỡ tầng song chỉ mập mờ kia là lúc y liền giác ngộ, thế nhưng y cùng Ngọc Kỳ mặc dù yêu nhau, sự thật cũng phải thú thân.
Phiền Ngọc Kỳ là con trai độc nhất Phiền gia, để kéo dài huyết mạch Phiền gia, thì không có khả năng không thú thân, mà y đây, y là quốc quân Đại Chiếu, lại không có khả năng vì một người nào đó mà xao nhãng hậu cung, hơn nữa người kia còn là một nam nhân.
Mấy năm nay y vì trù bị chuyện Nam chinh có thể tạm thời không cần để ý tới chuyện hậu cung, nhưng sau Nam chinh, chuyện hôn nhân y bị hối thúc đến từ áp lực của mẫu phi có bao nhiêu lớn cũng chỉ chính y rõ ràng, tuy rằng hàng năm mỗi lần tú nữ tiến cung đều bị y đổi thành
ba năm một lần, nhưng hậu cung vẫn có trăm vị thậm chí hơn một ngàn phi tần chờ đợi y sủng hạnh, đợi để được cấp cho hoàng tộc đản hạ long tự.
Y đã qua tuổi hai mươi lăm, trừ bỏ hoàng hậu giả Lâm Hương, chưa lập lấy một phi tần, càng không có hoàng tử của mình, làm hoàng đế giống như y đến tuổi này vẫn chưa có lấy một vị hoàng tử sợ là từ khi Đại Chiếu khai quốc tới nay là người đầu tiên.
Nam chinh trở về, vì đế vị, vì kéo dài huyết mạch hoàng thất, y có trách nhiệm lưu lại con nối dõi, đây là chuyện y không thể trốn tránh, mặc dù cá nhân y có bao nhiêu bài xích cùng người khác da thịt đυ.ng chạm.
Vốn y vẫn luôn có loại giác ngộ này, trong đầu cũng có một khái niệm mơ hồ như vậy, chính là mặc dù yêu nhau, y cùng Phiền Ngọc Kỳ cũng đều phải tự thú thê, mà cho dù như vậy y cũng vẫn sẽ cùng hắn một chỗ.
Y nghĩ rằng chính mình có thể thẳng thắn tiếp nhận loại sự tình này, thế nhưng vì cái gì hôm nay nghe hoàng thúc thỉnh cầu tứ hôn, nhìn đến hình ảnh Phiền Ngọc Kỳ ôm nữ nhân cùng một chỗ, y đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, theo bản năng nghĩ muốn phủ định chuyện hắn sẽ thú thê?
Là y giác ngộ chưa đủ? Hay là y xem thường phân lượng của một từ “Thành thân”?
Nếu hôn nhân là những người yêu nhau hứa hẹn làm bạn cả đời, y cùng Ngọc Kỳ nếu chia ly vì hứa hẹn cùng người khác, vậy...... Tình cảm bọn họ trong lúc đó sẽ đi về đâu?