“Việc này nói ra thì dài, một chút tiểu thương, không đáng nhắc đến, ngươi không cần tự trách.” Không cần điều tra, Trữ Chiếu Dịch đáy lòng đối với phong “Phỏng thư” này tràn ngập chỗ sơ hở đã hiểu rõ ràng.
Tuy rằng nghe đối phương nói như vậy, Phiền Ngọc Kỳ dáng vẻ lo lắng vẫn chưa vơi đi nửa phần, nam nhân thấy thế có chút bất đắc dĩ cười, nhưng lúc này trong đầu lại đột nhiên xẹt qua một ý niệm, nhân cơ hội trêu cợt đối phương.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi tựa hồ vẫn là không an tâm, kia không bằng vậy đi, Ngọc Kỳ ngươi...... Có thể hảo hảo xem xét xem xét thân thể trẫm, nhìn xem trong lúc ngươi rời đi trừ bỏ chỗ vết thương này còn có hay không vết thương khác?”
(*chém*~ Dịch ca đại sắc lang =3=/beta: công nhận, còn là gian xảo đại sắc lang ý chứ =)))
Tận lực đem điều cực kỳ bất minh mờ ám nói ra, khiến suy nghĩ “Lo lắng cho long thể chủ thượng có thương tổn nào hay không” của Phiền Ngọc Kỳ từ cứng rắn trở nên vặn vẹo, lời nói mang đầy ý tứ đùa giỡn kia của y rất thuận lợi dẫn dắt rời đi lực chú ý của Phiền Ngọc Kỳ, bị vẻ “không đứng đắn” hiếm có này của quân thượng làm cho bối rối, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vài phần đỏ ửng vì xấu hổ.
“Thần, thần sợ,...... Thần chỉ là lo lắng long thể Hoàng Thượng...... Thần......”
“Biết ngươi không yên lòng, cho nên mới muốn chính ngươi nghiệm chứng không phải sao?” Nhìn thấy người mình yêu từ trước đến nay vẫn nghiêm túc, lộ ra như thế biểu tình thất kinh, Trữ Chiếu Dịch có phần trầm mê trong đó, cảm giác được sự di chuyển tránh né của đối phương, y áp sát thân hình một tay cầm lấy cổ tay nam nhân, một tay kia lại nắm lấy bàn tay dày rộng với vô số vết chai, hướng tới trên người mình ấn xuống.
“Chính ngươi tận mắt xem thương thế của trẫm chẳng phải sẽ biết trẫm có phải hay không có nói dối với ngươi......”
Đầu đặt trên trán người dưới thân, nhiệt tức Trữ Chiếu Dịch phả ra thoảng lướt qua trên mặt Phiền Ngọc Kỳ, ma dương càng nhiều càng làm tim hắn căng thẳng mà đập càng lúc càng nhanh.
Ực một tiếng khẩn trương nuốt xuống tân dịch
trong miệng, Phiền Ngọc Kỳ vạn phần khó xử nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc này, rõ ràng mỗi ngày đều nhìn ra vẻ xa lánh bất cận nhân tình
(không gần gũi với người khác), lúc này không biết vì sao nhưng lại mang theo chút tà mị khiến hắn không hiểu mà sợ hãi.
Trong lúc đang ngẩn ngơ, Trữ Chiếu Dịch đã nắm tay hắn đem đặt trên tấm vải trắng đang tầng tầng được cởi xuống trên người. Phiền Ngọc Kỳ tuy rằng bị cử chỉ khác với mọi khi của vị quân vương mà có chút kinh hãi thất thần, nhưng đáy lòng đối với vết thương của nam nhân vẫn canh cánh trong lòng, vì thế hắn ra vẻ trấn tĩnh cúi thấp đầu, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào thắt lưng chỗ bụng nam nhân, khi băng vải trắng từng vòng được tháo ra dần dần để lộ vết thương.
Tuy rằng không nghĩ là nghiêm trọng, nhưng là vết thương đã lên màu da non ước chừng dài bốn tấc, nhìn kiểu dáng sau khi khép miệng mơ hồ có thể đoán được tình hình trước đấy khi da thịt nơi này bị thương mà chảy máu.
Phiền Ngọc Kỳ biểu tình phức tạp ngẩng đầu, Trữ Chiếu Dịch trên mặt mỉm cười không giảm, hắn giống như có thể đọc ra tâm tình tự trách trên mặt nam nhân “Rõ ràng bị thương không nhẹ”.
Tình hình lúc đó làm cho hắn không có biện pháp chỉ là làm trầy da nhằm đánh lừa thích khách, miệng vết thương này tuy rằng thoạt nhìn không nhỏ, nhưng bởi vì đâm vào trên xương sườn bụng làm lệch đi đại bộ phận lực đạo, chưa đâm đến yếu hại, lại không thể tổn thương đến gan, Trên thực tế cũng cũng không phải thập phần nghiêm trọng, chính là nơi đó da mỏng, miệng vết thương vỡ ra thấy rõ xương cốt, khiến cho thoạt nhìn phi thường làm người ta sợ hãi, chảy không ít huyết.
Nhưng đây ở trong mắt Trữ Chiếu Dịch nhiều năm luyện võ, cũng gần như là “Bị thương ngoài da”, cho nên y mới nói là một chút tiểu thương.
Nhưng chút tiểu thương ấy, lại làm cho Phiền Ngọc Kỳ đau lòng đến mi tâm đều nhăn lại, ngón tay không ngừng ở quanh vết thương đã khép miệng thật cẩn thận lưu luyến, rõ ràng chính trên người hắn vết thương như vậy không dưới hơn mười hai mươi nơi, nhưng vẫn không muốn thấy vết sẹo xấu xí như vậy chiếm cứ trên người nam nhân.
Trữ Chiếu Dịch thấy động tác nam nhân không tự giác, mơ hồ có thể cảm giác được bàn tay đầy vết chai thô ráp kia như có như không chạm vào làn da mẫn cảm chỗ vết thương mình, trong cơ thể ngẫu nhiên tràn ra dòng thác vui sướиɠ tê dại.
Y buông tay đang khóa lấy cổ tay hắn, thay vào đó giữ lấy đầu đối phương, yêu thương vuốt ve không thôi làn tóc ẩm ướt kia, thậm chí vào lúc nam nhân không phát hiện lấy long cân
(dây cột tóc)trực tiếp tháo ra, mặc cho mái tóc đen nhánh rơi xuống, hưởng thụ từng sợi tóc quấn quanh đầu ngón tay triền miên.
“Ngọc Kỳ ngươi còn nhớ rõ trận ám sát phát sinh trong tiệc mừng thọ sáu mươi của Vương Chiếu Hòa?” Mặc cho việc này thập phần phá vỡ bầu không khí lúc này, nhưng để cho Phiền Ngọc Kỳ biết được đầu đuôi chuyện Cát Nguyên Vương phản loạn, Trữ Chiếu Dịch quyết định nói lại từ đầu.
“Thần...... vẫn nhớ như mới.”
Hắn thế nào có thể quên được sự kiện ám sát làm hắn cả đời khó quên kia, chính là bởi vì sự kiện ấy, đã thúc đẩy hắn đến hiện giờ.
“Sau khi phát sinh sự kiện kia, trẫm cùng thị vệ quân thống lĩnh lén điều tra nghe ngóng hồi lâu, tuy rằng cách ăn mặc của thích khách cùng vũ khí đều là của Nam Man, nhưng có vài người thân phận lại phi thường khả nghi, thế nhưng phòng ngừa đối phương đang ẩn nấp sâu, giải quyết tốt hậu quả cũng mất một thời gian, chỉ bắt được vài người chịu tội thay liền kết án qua loa, chính là trẫm đối với sự kiện kia vẫn canh cánh trong lòng, có loại dự cảm xấu, thẳng đến khi tiên đế đột nhiên quy tiên......
Lần ám sát bằng thuốc độc kia, người nọ làm không sạch sẽ, để lại không ít manh mối, nghĩ rằng đã làm đến không chút dấu vết, nhưng trẫm lại nắm giữ vài bằng chứng người nọ mưu hại tiên đế, chính là khổ nỗi bằng chứng chủ yếu đã bị tổn hại, thêm việc trẫm vừa mới cầm quyền đế vị cũng không vững chắc, đành phải ghi nhớ trong sổ sách đợi ngày sau thanh toán.
Sau đó trẫm vẫn tận sức thanh trừng thế lực ngoan cố trong đám quần thần mấy nơi, trong đó đại bộ phận chính quen biết người nọ, trẫm từng chút dọn sạch triều đình, người nọ cũng là bị trẫm bức đến nóng nảy, mới dám vào một năm rưỡi trước, khi trẫm muốn xuất binh tấn công Nam Man đã cấu kết
dị tộc, bịa đặt nhằm nảy sinh thị phi, khiến cho nước láng giềng đối với Đại Chiếu ta xuất binh, gây nên mầm tai họa, cuối cùng dẫn tới cuộc thảo phạt chúng tộc, khiến Đại Chiếu ta mất đi thời cơ tốt nhất phản công Nam Man, rơi vào thảm cảnh hai mặt thụ địch(trước sau đều có địch).”
Nói đến đây, sắc mặt Trữ Chiếu Dịch trở nên cực độ lạnh lẽo. Nhớ tới người nọ chỉ vì việc riêng bản thân nhưng lại làm cho Đại Chiếu lâm vào thế cục bất lợi, liền khó có thể khắc chế đáy lòng phẫn nộ.
Mặc dù y đã đem người nọ xử tử, nhưng tưởng tượng đến người nọ trước khi chết oán độc nguyền rủa, chỉ vì đế vị quyền thế hư vô kia liền sát phụ bán nước, còn mưu toan hành thích vua, người nọ vô tình làm làm y dù lòng nhân từ nảy sinh chút tình thân mà thương hại cũng biến mất hầu như không còn.
“Trẫm niệm tình nghĩa huynh đệ vẫn nuông chiều hắn, cũng không nghĩ hắn vẫn muốn đẩy trẫm vào chỗ chết...... Trẫm kỳ thật...... Đối đế vị không có nửa điểm chấp nhất, nếu như có ai có thể đảm nhiệm đế vị, đem Nam Man đánh bại đưa Đại Chiếu ta một mảnh an bình phồn vinh, trẫm cam nguyện nhượng lại cho người có tài có đức, chính là, Cát Nguyên vương hắn căn bản không năng lực đó!”
Những lời này Trữ Chiếu Dịch chưa từng đối với ai nói qua, so với những kẻ đối với ngôi vị đế vương này như hổ đói rình mồi không tiếc hết thảy lấy được công danh lợi lộc hoàn toàn bất đồng, tâm tính y lãnh đạm, nhưng vẫn có thiên tư thông minh hơn người, thân lại địa vị cao, nắm quyền khuynh thiên hạ, y lại dễ dàng nhìn thấu nhân tâm, bản chất cùng đạo lý nhân sinh.
Vị trí càng cao càng không kém phần lạnh lẽo, cô tịch, không phải người tham lam một lòng hướng tới quyền thế tài phú đều có thể thể cảm nhận được, kỳ thật bỏ qua một bên thân phận không bàn tới, Trữ Chiếu Dịch thế nhưng thật sự rất muốn tị thế ẩn cư ở một chốn yên vui cùng người mình yêu bên nhau cả đời.
Yêu cầu của y không cao, chỉ cầu một người hiểu được chính mình làm bạn cả đời đã là đủ.
Không cần hao tâm tổn sức chuyện quốc sự, không có ngươi lừa ta gạt âm mưu cùng huyết tinh gϊếŧ chóc, một thân bố y (áo vải), cơm áo đạm bạc, nhàn rỗi bình minh khởi du xuân, sau giờ ngọ dưới tàng cây ngắm hoa, dưới ánh trăng khinh ẩm, ở bờ sông thả câu, cuộc sống đó thoải mái nhàn nhã biết bao
“Hoàng Thượng......” Giống như từ trong đôi mắt không màng danh lợi kia nhìn ra những mâu thuẫn vật lộn của nam nhân, Phiền Ngọc Kỳ vươn tay đem người trước mắt ôm vào lòng.
Bầu bạn ở bên cạnh nam nhân nhiều năm như vậy, hắn sao lại không biết suy nghĩ này trong lòng nam nhân, hắn nhìn thấy hùng thao vĩ lược trong mắt y, cũng thấy được kia vẻ cô tịch phía sau uy thế mà y vẫn luôn một mình chống đỡ.
“...... Trẫm vốn không muốn xử tử hắn...... Thế nhưng hắn lại nguyền rủa trẫm...... Nguyền rủa biên quan chiến bại, Đại Chiếu sẽ bị nam man công thành phá quách......”
Vốn đáy lòng Trữ Chiếu Dịch không có gì e ngại, chưa từng đối với chuyện gì cảm thấy sợ hãi, chính là duy nhất đυ.ng tới chuyện có quan hệ với Phiền Ngọc Kỳ, lại trở nên đặc biệt mẫn cảm.
Y vốn đối với chuyện để cho Phiền Ngọc Kỳ lấy một nửa binh lực chống đỡ nam man mà canh cánh trong lòng, ngày đêm lo lắng sẽ nghe thấy tin dữ từ biên quan truyền đến, bị người nọ cừu thị nguyền rủa, vừa vặn thêm chuyện văn thư Tiêu Dật nhận được về Phiền Ngọc Kỳ giả vờ thua bị thương, đối với sự sợ hãi mất đi hắn làm y khó có thể bình tĩnh được tâm tư căm ghét.
Thế nhưng vốn là tội phải tịch thu tài sản chém toàn gia, chung quy hắn không đành lòng liền giảm bớt, chỉ liên luỵ người cùng sung quân biên cương cả đời không được bước vào lãnh thổ Đại Chiếu một bước.
Giống như Phiền Ngọc Kỳ nghe tin Trữ Chiếu dịch bị thương lo lắng vội vàng suốt đêm chạy về kinh sư, Trữ Chiếu Dịch cũng không khi nào không quan tâm đến nam nhân một lòng trung thành với y đang vắng mặt, cho nên không muốn nghe được điều gì bất lợi cho hắn, cho dù là một cái thất ý hồ ngôn loạn ngữ khi điên cuồng.
Phiền Ngọc Kỳ ôm chặt quân chủ chính mình đã thề sinh tử nguyện trung thành, hắn có thể thực sự cảm nhận được song chưởng đang vòng sau gáy mình dùng sức bao nhiêu. Mặc dù đáy lòng biết rõ không nên đối với người này có ý niệm gì, nhưng đối mặt với tình cảm mãnh liệt của nam nhân chung quy đánh không lại bản năng, hấp dẫn cùng khát vọng.
Bởi vậy khi tay nam nhân lại một lần nữa nâng cằm hắn, hắn lần này mặc dù nhãn thần hơi lóe lên, cũng không muốn né tránh nữa. Nụ hôn kia phủ lên làn môi mỏng, tính chất trong trẻo nhưng lạnh lùng giống nam nhân, thanh khiết mà nhẹ nhàng khoan khoái.
Tuy rằng thân hình Phiền Ngọc Kỳ vẫn như trước cứng ngắc vô cùng, nhưng dưới sự dẫn dắt kiên nhẫn của Trữ Chiếu Dịch, khớp hàm cắn chặt dần dần nới lỏng ra, ngập ngừng nghênh đón chiếc lưỡi mềm mại hoạt nhuyễn tiến vào.
Hơi thở dồn dập phả trên mặt nhau, hai người động tình hôn triền miên, tân dịch giao hòa trong miệng nhau, huyết trong cơ thể theo vũ động của đầu lưỡi loạn đảo dần dần sôi trào.
“Ngọc Kỳ...... Ngọc Kỳ......” Ngập ngừng gọi tên người
yêu, Trữ Chiếu Dịch thần chí dần trở nên mê loạn, cảm nhận tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng bắt đầu khởi dậy khiến y nhớ tới đêm đó hai người từng có một lần thân mật tiếp xúc.
Y khi đó gần như bị dược vật đoạt đi
lý trí, còn sót lại chút lý trí muốn duy trì bản thân không thuận theo du͙© vọиɠ đen tối mà đem nam nhân đang cố gắng thư giải du͙© vọиɠ của mình xoay người áp đảo xuống dưới. Trong nỗ lực chống cự y duy nhất cảm nhận được chính là kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© mạnh mẽ đang cắn nuốt linh hồn người.
Nhưng mặc dù lúc đó thần chí y không rõ ràng lắm, lại thủy chung đều có thể cảm nhận được sau lưng kia nhiệt lửa nóng rực bên hông mình, lại kiên trì nhẫn nại như vậy......