Thế Giới Chi Môn

Chương 28

Bé con thấy Lưu Hình Trúc bước vào, cả người đều căng cứng.

Lưu Hình Trúc tính tình không tốt, ở phòng thí nghiệm chỉ cần có sai lầm liền quát tháo, cũng không quản bên cạnh mình là ai, ít nhất bé con cũng đã thấy vài lần, mỗi lần đều sợ không nhẹ, có khi chỉ cần nhìn thấy y là toàn thân phát run, hận không thể lập tức chạy trốn, có mấy lần còn phát khóc, làm những người khác vừa mừng vừa sợ, phải biết rằng khi tạo ra bé người ta không nghĩ tới là bé cũng có nước mắt đâu. Cũng may khi Lưu Hình Trúc hợp tác cùng tổ khoa học kĩ thuật sinh vật, một lớn một nhỏ mỗi ngày gặp mặt, bé con cũng dần quen đi, không khóc nữa, nhưng vẫn sợ.

Đỗ Triết không chú ý tới hành động của bé, chỉ quay đầu nhìn bao lớn bao nhỏ Lưu Hình Trúc mang về, hỏi: “Cái này đều để lấy lòng?”

“Ừ, quần áo cùng giày dép, còn có giường, chăn, gối đầu, như em nói. Giường thì tối nay sẽ đưa đến.” – Lưu Hình Trúc đi tới bên người hắn, ngồi xuống thảm, đây là chỗ yêu

thích của hai người, vừa uống trà, vừa phơi nắng, rất thoải mái.

Đỗ Triết tiếp nhận gói to trong tay y, xem xét gói quần áo đầu tiên, bên trong có năm bộ quần áo, hình thức đáng yêu, màu sắc tươi sáng, có áo, áo khoác, quần, qυầи иᏂỏ, tất, tất cả đều mềm mại, chất liệu rất tốt, có thể thoát mồ hôi, rất hợp với trẻ con.

“Hiểu Hạo, đến thử quần áo nào, nếu không thích, chúng ta có thể đổi.”

– Đỗ Triết gọi Tiểu B thu dọn hoa quả cùng đồ uống, bế bé con vào lòng, lấy một bộ quần áo ra thử cho bé.

Bé con không phiền không nháo, vì được Đỗ Triết chiếu cố mà đôi mắt to kia đã sáng lên không ít, nay lại bị Lưu Hình Trúc dọa cho sợ tới mức biến trở về ảm đạm.

Trên người bé con chỉ mặc một cái áo dài, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không có, Đỗ Triết cởϊ áσ của bé, sau đó mặc cho bé một cái qυầи ɭóŧ đáng yêu màu trắng có hình con gấu, lại mặc một cái áo xanh đen, áo khoác màu bạc, thêm một cái quần dài màu lam.

“Rất vừa người, con có thoải mái không?” – Đỗ Triết buông bé con ra, ngắm bé, thay quần áo rồi nhưng thoạt nhìn cũng thấy tinh thần bé con không được tốt lắm.

“Vâng.” – Hai tay bé con cầm lấy vạt áo kéo ra, mắt to nhìn chằm chằm, hiển nhiên là rất thích. Mọi người bảo trẻ con thích màu sắc sáng sủa, thật là không sai.

Lại mở túi đựng giầy ra, bên trong là hai đôi giày thiết kế cho trẻ con, một đôi đen một đôi trắng, trên mặt da có hình nhân vật hoạt hình đáng yêu, bên trong có một lớp lông mềm, đi vào hẳn rất thoải mái, ngoài ra còn có một gói to đựng tất.

Trước tiên đi tất cho bé, sau đó Đỗ Triết cầm đôi giày màu đen đến trước mặt bé, “Nào, thử giày.”

Bé con để mặc cho Đỗ Triết đi giày cho mình, Đỗ Triết nhìn đôi giày coi như là vừa chân, chính là có điểm hơi lớn.

“Nhân viên bán hàng bảo chân trẻ con lớn rất nhanh, mua giày rộng một chút đi cho thoải mái, nếu không muốn, chúng ta tới cửa hàng đổi lại là được.” – Lưu Hình Trúc giải thích, nhóc con kia là vật thí nghiệm, toàn thân đều có số liệu báo cáo, giày đi cỡ bao nhiêu cũng có, mua giày cũng không cần phải đi thử.

Đỗ Triết gật gật đầu, chưa nói cái gì, lôi kéo bé con đi vài bước, tuy rằng giày có điểm rộng nhưng không đến mức tuột ra, liền quay sang mấy cái gói còn lại.

Một chiếc chăn màu lam có những ngôi sao, cùng với gối đầu đồng màu, một bộ đồ ăn cho trẻ em, chén nhỏ, đũa, muỗng, đĩa ăn, đầy đủ cả, khăn mặt, bàn chải đánh răng, cốc nước, cuối cùng còn có một con gấu bông thích hợp cho bé con ôm.

Con gấu bông màu rám nắng mặc một cái áo đen ngắn, có thể cởi ra được, thoạt nhìn rất đáng yêu.

Bé con thấy gấu bông mắt sáng lên, Đỗ Triết thấy vậy đưa luôn cho bé, nhìn bé hoan hỉ ôm, bày ra bộ dáng yêu thích không buông tay, quay sang hỏi Lưu Hình Trúc: “Sao anh lại nhớ mua cái này?” – Đỗ Triết nhớ danh sách mua sắm hắn không ghi cái này.

“Cửa hàng thời trang

kia bán cả đồ chơi, chủ quán giới thiệu, anh liền chọn một con.”

“Tốt lắm, trước tiên cứ để gọn vào đã, chờ có giường tới chúng ta sẽ sắp xếp, em đã đáp ứng mang bé con đi dạo, anh đi cùng không?”

“Được, đi đâu?”

“Xuống dưới lầu một chút thôi.” – Hai người mang mấy thứ đồ sắp xếp tốt, Đỗ Triết vào phòng ngủ mặc thêm áo khoác, liền lôi bé con ra ngoài.

Bé con mới cao một mét, Đỗ Triết cao một mét bảy lăm dắt bé đi sợ bé không thoải mái, nhưng Lưu Hình Trúc tự động đi bên kia Đỗ Triết, y ý thức đứa nhỏ này sợ mình.

Cho dù đang là mùa đông, trong tiểu khu vẫn là một màu xanh mát, chỉ có vài cọng cỏ khô vàng cho thấy B thị vào đông coi như ấm áp, mặc dù buổi tối cũng có khi xuống hơn mười độ. Gió lạnh thổi tới khiến mặt bé con đỏ bừng nhưng không làm mất đi hứng thú của bé chút nào, một tay bé nắm chặt tay Đỗ Triết, đôi mắt to nhìn xung quanh, thấy cái gì cũng đều sờ mó.

Dưới lầu có không ít người tụ tập phơi nắng. Bên phải cửa chính, một tốp người ngồi đan áo, vừa trò chuyện việc nhà, vừa thỉnh thoảng nhìn xem đứa nhỏ nhà mình đang nghịch ngợm gì. Mấy đứa trẻ thì nô đùa, chạy nhảy, huyên náo một góc, người xem không khỏi cười, thật là một cảnh tượng náo nhiệt.

Đỗ gia vẫn chỉ có hai đại nam nhân, đột nhiên hôm nay có một tiểu hài tử xinh đẹp đáng yêu, lại giống một người trong đó, khiến cho nhiều người tò mò.

“Tiểu Đỗ, Tiểu Lưu, hai người cũng đi tản bộ a? A bé con dễ thương này là ai vậy? Trông thật đáng yêu?” – Vài ông già ngồi ở viền bồn hoa, nhìn thấy ba người đang đi đến đã hỏi từ xa.

Đột nhiên thấy nhiều người lạ như vậy, bé con có chút sợ hãi, ôm lấy đùi Đỗ Triết trốn về sau, chỉ để lộ đôi mắt to sợ hãi.

Lúc này Lưu Hình Trúc mở miệng: “Là đứa nhỏ của chị gái cháu, vợ chồng chị ấy bị tai nạn giao thông, chỉ để lại bé…” – Nói đến đây y dừng một chút, lộ ra một chút ưu thương cùng tiếc nuối, thực vừa lòng nhìn mọi người hiểu ra, nhìn bé con ánh mắt có vài phần thương tiếc – “Bên nhà anh rể cháu cũng không có thân thích, liền đem bé cho cháu chiếu cố.”

“Thật là trời không có mắt a, bé con thật đáng thương a.”

“Hoàn hảo,bác sĩnói chỉ cần chăm sóc tốt, trẻ con sẽ mau quên chuyện cũ thôi.”

“Vậy là tốt rồi, bé con, đến ăn trái cây, đây chính là trái cây cháu ngoại bà mang ở quê lên, rất ngọt.” – Bà ngoại Kiều gia đã qua tuổi tám mươi vẫn mắt tinh tai thính lấy một quả táo đỏ thẫm trong túi ra, đưa cho bé con, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lộ vẻ hiền lành tươi cười, mộc mạc lại ấm áp.

Đỗ Hiểu Hạo không nhận, chỉ nhìn quả táo, rồi nhìn bà Kiều, cuối cùng quay sang nhìn Đỗ Triết.

Đỗ Triết kéo bé ra phía trước, đẩy bé: “Bà Kiều cho thì con nhận đi, nhớ nói cảm ơn nha.”

Bé con nghe

lời, nhận quả táo, nhẹ giọng nói cảm ơn: “Con cảm ơn bà Kiều.”

“Ừ, ngoan.” – Bà Kiều xoa đầu bé – “Bé con, nói cho bà nghe, con tên là gì?”

“Đỗ Hiểu Hạo…” – Bé vẫn nhớ rõ Đỗ Triết nói thế.

“A, bé con cũng họ Đỗ? Khó trách lại cùng tiểu Đỗ thân cận như vậy.” – Mấy người già ngồi cạnh bà Kiều nói.

“Đúng vậy, có lẽ năm trăm năm trước họ là người một nhà cũng nên.” – Lưu Hình Trúc thêm vào.

“Hiểu Hạo, đây là ông Hồng, đây là bà Hoàng, con chào ông bà đi.” – Đỗ Triết giới thiệu cho bé con, hắn vừa phát hiện ra bé con có trí nhớ rất tốt, những gì hắn nói qua bé đều nhớ kĩ, cũng không hiểu đứa nhỏ thông minh như vậy sao lại là sản phẩm thất bại?

Đỗ Hiểu Hạo nghe lời chào từng người, được mấy cụ già khuôn mặt tươi cười thân thiết vuốt ve.

Lại hỏi tuổi, Đỗ Triết chỉ nói là hơn bốn tuổi.

“Vậy thì cũng bằng Tiểu Kiệt nhà ta.” – Bà Hoàng nói, cháu ngoại bà năm nay năm tuổi – “Hai cậu cũng ngồi nghỉ ngơi một chút đi, nói chuyện phiếm với chúng ta, ta bảo Tiểu Kiệt dẫn Hiểu Hạo đi chơi một chút, trẻ con chơi với nhau sẽ tốt hơn.”

Đỗ Triết cũng nghĩ thế, “Vậy phiền bà Hoàng.”

“Phiền toái gì chứ, Tiểu Kiệt ~ Tiểu Kiệt ~” – Bà Hoàng gọi một đứa bé trong đám trẻ con đang vui chơi.

Một chú nhóc tầm tuổi Hiểu Hạo chạy tới thở hồng hộc: “Bà ngoại, có chuyện gì vậy?” – Khi nói chuyện cặp mắt sáng kia còn nhìn chằm chằm vào Hiểu Hạo.

Bà Hoàng chỉ vào Đỗ Hiểu Hạo nói: “Đây là em Hiểu Hạo nhà chú Lưu, cháu dẫn em đi chơi một lát, nhớ là không được bắt nạt em nó đấy, biết không?”

“Vâng.” – Tiểu Kiệt dường như cũng thích bé con thanh tú kia, tùy tiện gật đầu đồng ý, chạy tới cầm tay Hiểu Hạo – “Hiểu Hạo,anh là Chương Kiệt, em phải gọi anh là anh đó.” – Cũng không quản xem người kia so với mình có lớn hơn không, mở miệng đã bắt gọi bằng anh.

“Anh Tiểu Kiệt.” – Bé con ngoan ngoãn gọi, vì đối phương cũng là trẻ con, nên bé không sợ, mặc cậu nhóc lôi kéo, mắt nhìn về phía Đỗ Triết và Lưu Hình Trúc.

“Đi chơi đi, nhớ nghe lời anh Tiểu Kiệt, đừng chạy xa.” – Đỗ Triết nói.

“Vâng.”

“Chú Đỗ

yên tâm, cháu sẽ chăm sóc em ấy.” – Chương Kiệt vỗ ngực cam đoan.

“Vậy nhờ cháu nhé, Tiểu Kiệt.”

Vì thế hai chú nhóc nắm tay nhau chạy ra xa.

Xa xa, Đỗ Triết và Lưu Hình Trúc nhìn Tiểu Kiệt đem bé con đến chơi chung cùng đám bạn, chẳng mấy chốc, bé con lộ ra vẻ tươi cười thích thú, đây là lần đầu tiên họ thấy bé cười như thế.

“Cậu xem, ta đã nói trẻ con phải chơi cùng nhau mới hoạt bát đúng không?” – Bà Hoàng đắc ý nói – “Ta nói chỉ có chuẩn.”

“Vâng.” Về sau nên dẫn bé ra ngoài nhiều hơn.