Thế Giới Chi Môn

Chương 22

Đỗ Triết say rượu được Lưu Hình Trúc đưa tới phòng nghỉ, dọc đường đi tuyệt đối im lặng, không hề ầm ĩ, nếu không nhìn vẻ mặt hắn đỏ bừng, mắt say lờ đờ mê ly, tuyệt đối không ai nghĩ là hắn say rượu.

Ở trên đường đi, nhân viên vừa dẫn đường vừa tỏ vẻ xin lỗi nói: “Bởi vì các vị đông, nên phòng tiêu chuẩn không đủ, cho nên có một bộ phận là phòng đôi.” Mà Đỗ Triết cùng Lưu Hình Trúc do tới muộn, bị chiếm hết chỗ rồi, nên ở phòng đôi. “Nhưng xin hai vị yên tâm, phòng này có giường đôi rất lớn, không gian rộng rãi thoải mái.”

Lưu Hình Trúc đối với phòng không có yêu cầu gì, dù sao thời gian này cũng là y cùng Đỗ Triêt ngủ, phòng chỉ cần có giường là đủ rồi.

Nhân viên đưa họ tới phòng liền cúi chào rồi rời đi.

Lưu Hình Trúc nhẹ nhàng ôm lấy Đỗ Triết đặt lên giường, mới bắt đầu đánh giá bốn phía. Đúng như nhân viên nói, đây là một gian phòng rộng rãi, tường dán giấy hoa, trên sàn trải thảm lông dê mềm mại, chiếc giường đôi rộng rãi chiếm hơn phân nửa diện tích, trên tường đối diện với giường có một chiếc tivi, phía dưới là một chiếc tủ nhỏ màu nâu, bên cạnh cửa sổ là một cái bàn nhỏ, bên trên có một bộ ấm chén, bên cạnh là hai chiếc ghế dựa thoải mái. Bức màn màu vàng nhạt được vén lên để lộ khung cảnh màn đêm lộng lẫy.

Gian phòng này ở tầng mười, bên ngoài là đường, cách tòa nhà đối diện một khoảng lớn, tuy rằng không ai có thể nhìn đến, nhưng Lưu Hình Trúc vẫn kéo màn che kín cửa sổ.

Trở lại bên giường, nhìn ánh mắt ngốc lăng của Đỗ Triết: “A Triết, khó chịu sao?”

“Nóng… Đầu choáng váng…” – Đỗ Triết thành thật trả lời, một bên không tự chủ kéo áo, vì tham gia cuộc gặp mặt nên hắn mặc tây trang, còn đeo cả caravat bây giờ có vẻ thấy khó chịu.

Lưu Hình Trúc bật cười, giúp hắn cởi bỏ: “Khó chịu cũng không biết cởi ra sao?”

Đỗ Triết trợn tròn mắt nhìn y, mãi mới trả lời: “… Không lịch sự…”

“Còn biết không lịch sự a, xem ra cậu cũng không uống nhiều lắm.” – Lưu Hình Trúc rất yêu bộ dáng lúc này của Đỗ Triết, nhu thuận lại ngốc nghếch, thật sự đáng yêu muốn chết.

Người uống rượu không bao giờ tự nhận mình say, Đỗ Triết cũng không ngoại lệ: “… Tôi không say!” – Phút cuối sợ Lưu Hình Trúc không tin còn thận trọng gật đầu ngơ ngác, đáng yêu cực.

“Được, cậu không say, có muốn uống chút nước không? Sẽ thoải mái hơn.”

“…. Muốn.”

Lưu Hình Trúc đứng dậy lấy một ít nước sôi, pha thêm chút nước lạnh, xác định không quá nóng mới uy Đỗ Triết.

Chờ Đỗ Triết uống nước xong, Lưu Hình Trúc tới nhà vệ sinh, lấy khăn mặt giặt bằng nước ấm, quay lại lau mặt cho Đỗ Triết.

Khăn mặt ấm áp lau thật thoải mái, Đỗ Triết nhắm mắt lại, để cho y lau.

“Nhìn dáng vẻ của cậu cũng không thể tự mình tắm rửa, muốn tôi giúp cậu tắm hay là chỉ lau người thôi.” – Thế nào cũng là y chiếm tiện nghi.

Đỗ Triết còn suy nghĩ một lát: “…Muốn tắm rửa.”

“Tốt lắm, tôi cởϊ qυầи áo cho cậu trước, đưa cho nhân viên đem giặt, không mai mặc lại sẽ khó chịu.” – Lưu Hình Trúc vừa nói vừa đến phòng tắm mở nước.

Đem ví tiền các thứ lấy ra hết, thay áo tắm khách sạn chuẩn bị, Lưu Hình Trúc gọi điện cho nhân viên tới lấy quần áo, thanh toán phí giặt là và tiền boa, dặn dò bọn họ sáng mai đem đến. Bồn tắm đã sớm đầy tràn, y bỏ thêm vào nước một chút tinh dầu oải hương mà khách sạn cung cấp, ôm Đỗ Triết vào nhà tắm, cẩn thận bỏ vào bồn tắm lớn, rồi chính mình cũng vào theo.

Đem Đỗ Triết ôm vào ngực, Lưu Hình Trúc bắt đầu mat-xa cho hắn, một bên phải khống chế du͙© vọиɠ của bản thân, này thật không dễ dàng, người trong lòng xích͙ ɭõa nằm trong lòng y, chỉ cần không phải Liễu Hạ Huệ nào có thể không động tâm? Nhưng y tự nhận chính mình không phải quân tử cũng không phải tiểu nhân, chỉ ăn đậu hũ chút thôi, thật không muốn thừa dịp Đỗ Triết say rượu “ăn” luôn hắn, như vậy Lưu Hình Trúc không làm được.

Đỗ Triết hưởng thụ Lưu Hình Trúc phục vụ, híp mắt ngủ gật trong lòng y, hít sâu mùi hương của tinh dầu oải hương, cảm thấy rất thoải mái, rất dễ ngủ.

Sợ tắm lâu Đỗ Triết khó chịu, một lúc sau, Lưu Hình Trúc ôm hắn đi ra, lau khô người, trực tiếp nhét vào ổ chăn.

Nói thật, là y nhẹ nhàng thở ra.

Nằm lên giường, Lưu Hình Trúc còn chưa buồn ngủ, y tuy uống không ít rượu, nhưng tửu lượng y khá tốt, tuy rằng chưa đến mức ngàn chén không say, nhưng mấy chén rượu với mấy chai bia không làm khó được y.

Đắp chăn cẩn thận cho Đỗ Triết, Lưu Hình Trúc nằm trên giường mở tivi, đem âm lượng chỉnh đến mức nhỏ nhất để không ảnh hưởng đến Đỗ Triết, dựa vào giường, xem.

Trong phòng mở điều hòa, nhiệt độ vừa phải, đối với người bình thường rất thích hợp, nhưng người ngủ say, sự trao đổi chất chậm lại, tốc độ lưu thông máu cũng chậm, nhiệt độ cơ thể vì thế mà giảm xuống, vì thế Đỗ Triết cảm thấy lạnh, ở bên cạnh lại có một cơ thể ấm áp, vì thế hăn đương nhiên hướng tới chỗ ấm đó.

Lưu Hình Trúc cúi đầu nhìn Đỗ Triết ôm lưng mình, gối lên đùi mình ngủ thoải mái, kéo chăn lên đắp lại cho hắn.

Trời càng muộn, trong phòng được phủ một lớp ánh sáng vàng dịu, tivi vẫn nói đều đều, dưới lầu KTV thỉnh thoảng vọng lên tiếng nhạc, có điểm khó chịu.

Người trong lòng giật giật, một tiếng rêи ɾỉ khàn khàn vang lên, Lưu Hình Trúc hỏi: “Tỉnh?”

Đỗ Triết là do khát quá nên tỉnh, cổ họng giống như có lửa, “…Nước…” – Tiếng nói khàn khàn, không còn trong trẻo lạnh lùng như ngày thường, mang theo điệu buồn ngủ nồng đậm, dày mà mê người.

Lưu Hình Trúc xuống giường lấy nước ấm cho hắn, đưa đến miệng cho hắn uống.

Đỗ Triếu uống một hơi hết chén nước, cảm thấy tốt hơn nhiều.

“Muốn nữa không?”

Lắc đầu, ngủ một lát, hắn đã tỉnh rượu không ít, “Mấy giờ rồi?”

“Sắp mười giờ?” – Bọn họ bảy giờ tới, tám giờ về phòng, hơn nữa còn tắm rửa, Đỗ Triết ngủ nhiều nhất là một giờ – “Nhìn dáng vẻ của ngươi, giã rượu rồi? Đầu còn choáng không?”

“Có một chút.” – Đỗ Triết dựa vào y, lấy tay che miệng, ngáp một cái – “Anh vẫn không ngủ?”

“Tôi không mệt, cậu ngủ nhiều một chút.”

“Anh giúp tôi ngủ.” – Đỗ Triết tùy hứng yêu cầu, hắn thích được Lưu Hình Trúc ôm ấp, làm cho hắn thấy ấm áp lại an tâm.

“Được.” – Mặc kệ Đỗ Triết đưa ra yêu cầu gì, y chưa bao giờ nói “Không”, Lưu Hình Trúc tắt tivi, ôm Đỗ Triết tiến vào ổ chăn.

Đỗ Triết nằm trong lòng nam nhân thay đổi tư thế thoải mái, thân mình đặt ở trên người y, hai tay ôm lấy cơ thể rắn chắc, đầu dúi vào ngực y, mắt nhắm lại cảm nhận tiếng tim đối phương đang đập, chop mũi người kia nhẹ nhàng thở. Cả người hắn chìm trong không khí vô cùng bình thản.

Lưu Hình Trúc lúc này cũng đang tận hưởng thời khắc yên tĩnh, trước khi nhận thức Đỗ Triết, trừ bỏ nghiên cứu ra thì y không còn việc gì khác để làm, tuy rằng y cũng rất đam mê nghiên cứu, nhưng sâu tận trong đáy lòng y vẫn có một tia mờ mịt, đó thực sự là cuộc sống mà y muốn sao?

Y là nhân tài do quốc gia đào tạo nên, tương lai y từ lúc hình thành đã bị quyết định. Không có lựa chọn, cũng không được phép nói không, việc duy nhất y có thể làm là tuân theo.

Mà từ khi Đỗ Triết xuất hiện, y có một cuộc sống khác, tuy rằng bình thường, nhưng rất thỏa mãn, một cảm giác hạnh phúc từ đáy lòng trào dâng, lan khắp cơ thể.

Y cũng không biết, hóa ra mình có thể thỏa mãn như vậy khi chiếu cố một người, khi hắn bưng trà bị đổ, đáy lòng có cảm giác như chính toàn thân mình bị bỏng.

“Lưu Hình Trúc.”– Đỗ Triết nằm trong lòng y, nhẹ nhàng.

“Ừ.”

“Giúp tôi làm.” – Thanh âm Đỗ Triết có chút nhỏ, nhưng rất rõ ràng, ở bên dưới cọ cọ Lưu Hình Trúc, ý tứ ám chỉ hàm xúc mười phần.

“Ừ.” – Lưu Hình Trúc dùng hai tay kéo Đỗ Triết lên, nhìn thẳng vào nhau, sau đó hôn lên đôi môi vì uống rượu mà hồng diễm yêu kiều kia, nhẹ nhàng day cắn.

Lần kiểm tra t*ng trùng đó tựa hồ như đem du͙© vọиɠ cất giấu đã lâu của Đỗ Triết kéo ra, hồi đầu, hắn cũng thử qua tự mình giải quyết, nhưng thân thể đối với động tác của hắn không có phản ứng, vì thế tự nhiên, Đỗ Triết đem ánh mắt dời đến Lưu Hình Trúc, khi hai người ở chung một thời gian, hắn bắt đầu để Lưu Hình Trúc hỗ trợ.

Loại hỗ trợ này, Lưu Hình Trúc tự nhiên cầu còn không được, để trao đổi, hắn muốn Đỗ Triết giải quyết du͙© vọиɠ của mình, một đổi một.

Đỗ Triết cảm thấy yêu cầu này rất hợp lý, nên đồng ý.

Bất quá, du͙© vọиɠ của Đỗ Triết cực nhỏ, mỗi tháng cũng chỉ có hai ba lần, cho nên phần lớn đều là Lưu Hình Trúc tự mình giải quyết.

Ban đầu, Đỗ Triết có chút xấu hổ cùng thẹn thùng, nhưng lâu, loại cảm giác này bị hắn ném lên chín tầng mây.

Đai lưng của áo tắm sớm buông ra, nhẹ nhàng buông xuống, hai *** ở dưới dây dưa, da thịt tiếp xúc, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, nhiệt độ trong phòng tựa hồ tăng lên.

Đôi môi lưu luyến ở khuôn mặt và vùng cổ, bàn tay to vuốt ve khắp thân thể gầy, từ trên xuống, theo thắt lưng đến mông, mỗi điểm mẫn cảm đều được chăm sóc tỉ mỉ, động tác không mạnh, lực cũng không quá lớn, khiến người trong lòng hô hấp càng dồn dập.

Cầm lấy tay của người trong lòng, đặt lên người mình, hài lòng với cảm giác trúc trắc khi hắn phục vụ mình.

Tránh huyệt khẩu khát vọng của hắn, ngón tay linh hoạt vuốt ve từ bụng tới đùi, hoặc nhu hoặc niết, làm cho Đỗ Triết rêи ɾỉ càng rõ hơn.

Đỗ Triết vừa hưởng thụ nụ hôn cùng các động chạm của Lưu Hình Trúc, vừa bắt chước động tác của y, toàn bộ trả lại cho y.