Tiểu Oan Gia

Chương 22

Lúc vườn hoa đào trong ngôi trường đại học nào đó nở rộ từng đóa từng đóa, thì đã đến kỳ khai giảng năm mới.

Hai người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường Lâm Kính Tổ. Lâm Kính Tổ ôm chặt lưng Tống Trạch, vùi đầu vào cổ cậu:

“Thật không muốn cho em đi.”

Toàn thân Tống Trạch như nhũn ra, tức giận đá hắn một cái:

“Đi đi đi! Lâm Kính Tổ anh là tên lưu manh, mấy ngày nay gây sức ép còn chưa đủ sao?” Dấu hôn chi chít xanh xanh tím tím trên người cậu chưa từng mờ đi.

“Này!” Lâm Kính Tổ căm tức xoay người Tống Trạch lại, mặt đối mặt với cậu: “Tống Trạch, trong mắt em anh là người như thế sao? Anh lúc này đang nghiêm túc với em đó.”

Tống Trạch mỉm cười, khóe môi phấn hồng cong cong, cụng cụng trán mình vào trán Lâm Kính Tổ:

“Em biết.”

Sau đó lại hung tợn đánh một cái lên vị tiểu huynh đệ đang rất có tinh thần của Lâm Kính Tổ:

“Đồ dã man, tự chăm sóc mình cho tốt, không được gây chuyện.”

Sau khi Tống Trạch trở lại Bắc Kinh, Lâm Kính Tổ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho cậu. Hai người trong điện thoại anh một câu em một câu cãi nhau, cãi đến cuối cùng Lâm Kính Tổ nói: “Dự báo thời tiết nói ngày mai Bắc Kinh sẽ có mưa, ra ngoài nhớ mang theo dù.”

Tống Trạch nói: “Dài dòng.” Khóe mắt cong cong.

Lâm Kính Tổ còn nói: “Buổi tối phải ngủ sớm một chút, bằng không thì sẽ không mập được, em xem em gầy đến vậy.”

Tống Trạch nói: “Dài dòng.” Khóe miệng cong cong.

Lâm Kính Tổ nói: “Tống Trạch, ngày một tháng năm tới anh muốn đến Bắc Kinh.”

Tống Trạch nói: “Ưm – anh nói cái gì?”

Tiết học cuối cùng ngày một tháng năm, cầu thang của trường như ong vỡ tổ, giáo sư đứng trên bục giảng nhìn đám sinh viên đứng ngồi không yên phía dưới, cảm khái lắc lắc đầu, buông sách giáo khoa xuống:

“Hôm nay học tới đây, tan học đi.”

Tống Trạch cầm cặp chạy ra khỏi lớp, ở một gò đất bên cạnh hồ, có người miễn cưỡng nằm dưới tàng cây, ánh mặt trời rơi trên thân hắn, toát ra ánh sáng vàng:

“Tống Trạch, mấy tháng không gặp, sao em vẫn không mập hơn được chút nào thế?”

Tống Trạch bĩu môi:

“Lâm Kính Tổ, mấy tháng không gặp, sao anh vẫn không thông minh hơn được chút nào thế?”

Lâm Kính tổ trừng mắt:

“Tống Trạch em muốn bị đánh có phải không? Anh nể em mới không ở chỗ này đánh em.”

Tống Trạch “xì” một tiếng:

“Được, đánh thì đánh, ai sợ ai.”