Phép Màu Của Tình Yêu Diệu Kỳ

Chương 43: Trở về

Hà Nội, 1am...

Tại sân bay Nội Bài, có một cô gái xinh đẹp đang là tâm điểm chú ý của tất cả mọi người ở sân bay, dù là một giờ sáng đi chăng nữa nhưng nơi này vẫn đông người đến để đón người thân của mình. Với nó thì đã quá quen nên nó cũng chả quan tâm mà kéo vali đi thẳng

Ở ngoài đã có một chiếc lamborghini đen đợi sẵn, có một con người với vẻ đẹp tuấn tú đang đứng dựa lưng vào xe, tay lướt điện thoại, tay đút vào túi quần, trông cực lãng tử, con gái nhìn thấy đều chết mê chết mệt, ai cũng muốn lại nói chuyện một chút nhưng đành ngậm ngùi đứng ở xa chụp lén vài kiểu

Nó nhìn quanh thì thấy hắn đứng ở đó liền đi lại gần

-Này!- Nó lên tiếng

Hắn nhìn lên thì thấy nó nhưng không phải trong hình dạng của Hàn Băng Băng hai năm trước mà là Nguyễn Hàn Thiên Băng. Hắn khẽ bất động, nhìn chằm chằm vào nó. Con người hắn luôn nhớ trong hai năm qua là đây, đang đứng trước mặt hắn đây

-Này! Anh đến đây làm gì?- Nó lên tiếng

-Đón cô- Hắn trả lời

-Ai cần?

-Tôi thích

-Vậy anh cứ đứng đó, tôi gọi xe

Nó quay đi, hắn liền cầm tay nó, kéo về phía mình rồi đẩy nó vào xe, đóng cửa lại, còn vali của nó thì cất vào cốp xe rồi về vị trí lái xe

-Này, anh làm gì vậy hả?- Nó quay qua nhìn hắn

Hắn chỉ mỉm cười, đưa tay qua thắt dây an toàn cho nó rồi đến lượt thắt dây an toàn cho mình. Hắn khởi động xe, chiếc xe bắt đầu phóng đi

-Anh có nghe tôi hỏi không hả?- Nó vẫn nhìn qua hắn

-Bắt taxi thì giờ này không có xe, cô cũng đâu có muốn làm phiền tụi kia đâu đúng không? Vậy nên để tôi chở cô về, tôi đang rảnh mà- Hắn trả lời mặt dù không nhìn nó

Nó thật sự không biết nói gì nữa đành im lặng nhìn ra cửa sổ. Khi hắn cài dây an toàn cho nó, không hiểu sao đột nhiên nó có cảm giác rất lạ, tim nó đập nhanh hơn bình thường, tại sao chứ?

Cố dẹp cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, nó tiếp tục ngắm Hà Nội. Một giờ sáng nơi đây vẫn còn rất tối, chỉ có một vài cửa hàng hoạt động ban đêm còn sáng đèn, còn ngoài đường thì đèn đường là thứ chiếu sáng duy nhất bây giờ, tĩnh mịch và im ắng

-Đưa tôi đến bệnh viện- Nó lên tiếng

-Bệnh viện? Giờ này sao?- Hắn ngạc nhiên

Nó gật đầu

-Thăm Alex sao?

Nó lại gật đầu

-Sao không để sáng rồi đến thăm?

-Có việc

-À ừ!

Hắn nhìn nó rồi lái xe đến bệnh viện. Đến bệnh viện, nó chờ hắn đỗ xe rồi cả hai cùng đi vào. Vắng lặng, yên tĩnh đến đáng sợ, cũng phải thôi, giờ này thì còn ai thức ngoài mấy người trong bệnh viện thức để trực ca đêm của họ đâu chứ? Không khí thật yên tĩnh

"Cạch" Nó vặn tay cầm, cánh cửa được nó mở ra một cách thật nhẹ nhàng. Nó và hắn nhìn thấy cậu đang ngủ gục bên giường của nhỏ, tay vẫn nắm chặt tay nhỏ

-Cái thằng này, việc tập đoàn chưa đủ hay sao mà nó còn đến đây? Đã bảo để đứa khác chăm cho mà không chịu- Hắn vừa nói vừa lấy chăn đắp lên cho cậu

-Anh ta luôn vậy?- Nó lên tiếng

-Ừ!- Hắn gật đầu

-Hai năm?

-Ừ!

Nó không hỏi gì nữa, lại vuốt mái tóc của nhỏ

-Cứ để anh ta ở lại đây đi, đừng ngăn cản

-Ý cô là sao?- Hắn khó hiểu nhìn nó

-Cứ làm theo ý muốn của anh ta, là người đầu tiên mà Alex thấy khi tỉnh lại

-Hả?

-Sẽ sớm thôi! Anh đã mệt rồi, Kai!- Nó nhìn cậu rồi lại vuốt mái tóc của nhỏ, khẽ mỉm cười

-Cô nói gì vậy?

-Về thôi!- Nó nói rồi quay đi

-Ơ...đợi tôi với- Hắn chạy theo

Chiếc xe của nó và hắn đang lướt trên mặt đường trong màn đêm tĩnh lặng. Hắn cầm lái, còn nó lại ngồi nhấn cái laptop thân yêu cảu nó

-Anh còn thấy Min chứ?- Nó lên tiếng mặc dù vẫn đang dán mắt vào cái máy tính

-Hả? Min, người yêu của Jon à?- Hắn hỏi ngược lại

-Người yêu?- Nó nhìn hắn khó hiểu

-À thì cô ta cứ nhận vậy nên bọn tôi gọi vậy luôn

-Ừ!

-Dạo này tôi cũng không thấy Min cạnh Jon nữa rồi, lúc trước đi đâu cô ta cũng đi cạnh Jon nhưng từ ngày Alex được cứu là tôi không thấy nữa

-Vậy à?

-Cô hỏi làm gì?

-Không có gì

-Mà Ice này...

-Sao?

-Sao cô lại trở về nước với hình dạng này?