Hiện Đại Hậu Cung

Chương 43: Cạm bẫy

Sau bài phát biểu phỏng vấn của Kỳ Dương, ảnh hưởng thật vượt quá mức tưởng tượng của mọi người, lúc đó người ta mới biết sức mạnh của Internet lợi hại đến mức nào. Nó không giống tin tức TV, ngắn ngủn vài giây, nhanh chóng lướt qua; không giống báo chí tạp chí, chỉ là một trang giấy mỏng, văn tự buồn tẻ hình ảnh đơn điệu. Mạng, có thể lưu giữ đầy đủ, có thể không hạn chế số lần hay số người xem, có thể đăng lại, có thể download, có thể cắt nối, có thể có rất nhiều cách dùng sử dụng.

Thắng lợi đầu tiên của Kỳ Dương, là đại đa số nữ sinh thuần khiết hay mộng tưởng khả năng đoán định đương đối yếu, vừa thấy thần tượng của mình bị ủy khuất, lập tức tập hợp nhau tấn công, trên web lên tiếng bảo vệ, đồng thời đem website của tòa soạn xui xẻo đó đánh sập.

Tiếp theo là những người cùng trong giới giải trí, những người này trước kia cũng bị gán đủ loại scandan, rốt cuộc cũng có một người dũng cảm chịu đứng ra phát ngôn, lúc này không nổi bão thì đợi đến bao giờ? Vì thế liền xuất hiện một làn song lên tiếng ủng hộ Kỳ Dương, đồng thời yêu cầu sa thải một vài kẻ trong giới truyền thông “không có lương tâm không có đạo đức”, mắng nhiếc chó rơi xuống nước (người thất thế).

Một nữ minh tinh nổi tiếng đanh đá nói thẳng: “Những người đó không coi bọn ta là người, mà là máy in tiền của chúng, là Hầu Tử trong đoàn xiếc, không, Hầu Tử còn được mặc quần áo biểu diễn, mà bọn ta bị chúng lột sạch từ trên xuống dưới, vậy còn chưa đủ, chúng đặt cho bon ta mấy cái biệt danh cực kỳ ái muội, biến cuộc sống riêng tư của bọn ta thành dâʍ ɭσạи đến loại phim cấp 3 còn không sánh bằng, để thỏa mãn ảo tưởng thấp kém của lũ xấu xa đó. Kỳ thật bọn ta cũng giống như mọi người, chỉ là bọn ta thông qua diễn xuất ca hát đến kiếm tiền, dựa vào mắt người xem mà kiếm tiền thôi, coi như mọi người có thành kiến với bọn ta, cũng không cần như vậy a? Bọn ta là người, không phải yêu nghiệt.”

Từ khi tin tức truyền thông cũng phát biểu bình luận, lại một lần nữa nổi lên những bài viết bình luận về chức trách nhà báo, nhất là đạo đức của giới truyền thông đặt tại nơi nào, bọn họ thực “thành thật” tiến hành tự kiểm điểm, đồng thời phê phán một vài “con sâu làm rầu nồi canh” trong nội bộ. Lúc này, ngành tư pháp vào cuộc nhanh tới thần kỳ, với những “chứng cớ hữu hiệu”, phán định tòa soạn này “Vũ nhục, phỉ báng người khác; công khai riêng tư của người khác; tin tức nghiêm trọng lại không xác thực; lời phê bình khó nghe.” Dù sao, tội xâm phạm danh dự người khác đã định rồi. Toà án nhân dân phán quyết: đình chỉ xâm phạm, khôi phục danh dự, chịu nhận lỗi, bồi thường tổn thất, cùng với phí tổn hại tinh thần.

Người Trung Quốc am hiểu nhất đúng là hợp lực tấn công, thống đả lạc thủy cẩu; hơn nữa hiện tại cơ quan quốc gia can thiệp, tòa soạn nhỏ bé xui xẻo ấy buộc lòng phải tuyên bố đóng cửa.

Trừ bỏ lực lượng “biểu dương chính nghĩa”, có vài biểu hiện kỳ quái không đáng kể, mấy cô nàng thần kinh mẫn cảm sau khi thấy Kỳ Dương phát biểu nhất thời bùng phát nhốn nháo ầm ĩ, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng sói chu:

“A a a, quả nhiên là huynh đệ ái a!”

“Ác ác ác, yêu hận tình cừu, ân oán hào môn, thực tế có bao nhiêu kinh điển a!”

“Oa oa oa, dạ hắc phong cao (ban đêm gió lớn), tuấn nam mỹ nam bên nhau là đúng, thiên lôi địa hỏa, củi khô lửa bốc, hừng hực dục hỏa…”

“Bảo ta tin bọn hắn trong lúc đó không có thông da^ʍ, còn không bằng bảo ta tin tưởng mặt trời mọc từ đằng tây! Nhìn xem nhìn xem, ca ca bỏ vốn để đệ đệ diễn kịch, làm bạn cùng hắn nghiên cứu tư liệu, thậm chí còn tự mình tham gia, nhìn lúc họ diễn liếc mắt đưa tình, nhìn Dương Dương nhắc tới ca ca lại thẹn thùng! Trời a, đất a, chúng ta rốt cục cũng thấy tình yêu chân chính a, thực mở rộng tầm mắt…”

“Dương Dương thân ái, chúng ta ủng hộ người hai tay hai chân!”

“Yêu không phải tội! Chuyện đương nhiên! Thân cao không là vấn đề, tuổi không phải chênh lệch, thân phận càng làm gia tăng tính…”

Tô Thư hoàn toàn không biết bên ngoài đang long trời lỡ đất, cô đã ra viện, đang ở nhà an tâm ở cữ. Ngoài nhũ mẫu mới thuê, dì Triệu cũng thường xuyên qua thăm cô, dạy cô một số việc người đang ở cữ phải chú ý, dặn cô ngàn vạn lần không được qua loa khinh thường, nếu không lưu lại di chứng sẽ thống khổ khó chịu cả đời.

Kỳ Hiên chỉ tới thăm cô lúc cô mới xuất viện một lần, sau đó lại không thấy xuất hiện. Tô Thư cảm thấy có chút phiền muộn cùng ngơ ngẩn. Đối với Kỳ Hiên, chính cô cũng không hiểu bản thân có cảm tình gì. Cô căm ghét nam nhân, thậm chí đối với nam nhân có tiếp xúc qua rất nhạy cảm, bởi vì hôn ước gia tộc mà buộc phải kết bạn cùng Kỳ Hiên, hơn nữa sau khi biết hắn là một gã gay, cô liền tháo xuống một chút tâm phòng bị, thậm chí chủ động tìm hắn làm nơi che chở mình.

Ngay từ đầu cô đối với Kỳ Hiên vốn không có một chút gì gọi là tình yêu, cô chỉ cẩn thận bảo vệ bản thân, sợ hãi tiếp xúc tình yêu. Nhưng đối với sự chiếu cố săn sóc của Kỳ Hiên, tuy rằng không có lời ngon tiếng ngọt, lại tỉ mỉ chu đáo chiếu cố cuộc sống của cô, không có nữ nhân ở hoàn cảnh như thế không sinh ra ỷ lại, lại thêm vài phần hảo cảm với người cho mình cuộc sống đó. Hơn nữa, người đó tuổi trẻ anh tuấn, giàu có tài hoa thật cường hãn thì thiên tính nữ nhi khiến cô không thể không bị hấp dẫn.

Khi mang trong bụng cô có cục cưng của hai người cô thường mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ, tỷ như Kỳ Hiên sẽ ôm cô, mà cô ôm tiểu bảo bảo cái loại cảnh tượng một nhà ba người hạnh phúc. Cô cảm thấy chính mình trở nên rất nguy hiểm. Cô hiểu rõ Kỳ Hiên không thương cô, bên người Kỳ Hiên có Sở Ly, Trịnh Ân cùng hắn ái muội, là tình nhân của hắn. Một Kỳ Hiên như vậy, sao có thể vì cô mà ở lại?

Nữ nhân yêu gay sẽ có kết cục gì, sẽ bi thảm cỡ nào, cô đã xem qua rất nhiều bài luận trên mạng. Huống chi, cô vốn không thể chịu nổi, không có nam nhân sẽ không cần để ý không phải bài xích a?

Tô Thư dần dần cảm thấy thống khổ, thậm chí dày vò. Lòng cô càng khép chặt. Cô biết mình không thể để Kỳ Hiên biết dù chút một chút về tình yêu này, nếu không hắn sẽ lập tức đuổi cô ra khỏi cuộc sống của hắn. Hiện tại, hắn đã có những thái độ cùng hành động xa cách rồi. Trong đêm, Tô Thư lặng lẽ chảy nước mắt.

Tiểu bảo bối bị Kỳ Hiên ban cho cái tên “Kỳ Y” hoàn toàn không biết tư vị trong lòng mụ mụ, đói liền ăn, mệt liền ngủ, không có việc gì thì a a khóc hai tiếng, khỏe mạnh khoái hoạt mà lớn dần lên.

Mấy ngày nay Kỳ Y có chút kỳ lạ, bé con ban ngày say ngủ, buổi tối đặc biệt có tinh thần, hơn nữa bắt mụ mụ phải cùng bé đùa giỡn, nếu không liền oa oa khóc lớn, khiến cho Tô Thư cũng ngày đêm đảo lộn, khổ không thể tả. Nuôi tiểu hài tử quá vất vã, Tô Thư có chút bực bội, nghĩ muốn đem tiểu ma tinh này quăng cho Kỳ Hiên tự nuôi đi.

Có đôi khi, ban đêm thật sự rất cô độc tịch mịch, cô nhịn không được mà lên mạng, bỏ đã lâu, một lần nữa bước vào cảm thấy có chút mới mẻ, thậm chí vào trò chơi trước kia cô từng chơi. Vì thế, cô chấn kinh, Nhϊếp Viễn cư nhiên còn đang đợi cô?

Level của Nhϊếp Viễn đã rất cao, thấy cô một lần nữa vào trò chơi, y thật cao hứng, cũng không hỏi nhiều về cuộc sống riêng tư của cô, chỉ dẫn dắt cô làm nhiệm vụ thăng cấp, tiếp tục cùng cô du ngoạn trong trò chơi. Tô Thư bắt đầu cảm thấy nam nhân là so với nữ nhân còn là sinh vật kỳ quái hơn. Có loại như Kỳ Hiên phong lưu lang thang hoa hoa công tử, lại có thể cũng có loại như Nhϊếp Viễn loại cổ sinh vật? Cô thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cửa ban công bị một cước đá văng, Quân Nhan ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy được sắc mặt xanh mét của Quân Liễm. Tùy tay đóng cửa lại, Quân Liễm đem một chồng báo ném lên bàn làm việc của Quân Nhan, “Đây là hảo sự ngươi làm?”

Quân Nhan nhanh chóng khôi phục trấn định, hừ lạnh một tiếng, “Phải thì sao? Bọn hắn cũng chỉ có thể động tay vào tòa soạn nhỏ đó, liên quan gì đến ta?”

“Không biết, ngu xuẩn!” Quân Liễm cau mày lên án mạnh mẽ tỷ tỷ bộ ngực còn to hơn cái đầu này, “Ngươi rốt cuộc có biết mình đang làm cái gì không? Ngươi thật sự hiểu được nội tình đối thủ sao? Ngươi biết lá bài tẩy của hắn sao? Ngươi có biết long nghịch lân là tuyệt đối không được không?”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Quân Nhan không hờn giận hỏi lại.

Cô kỳ thật chỉ là muốn phá thanh danh của huynh đệ Kỳ gia, muốn Kỳ thị càng thêm hoạ vô đơn chí, cho là mình bắt được một cơ hội tuyệt hảo, nào biết đâu rằng sẽ bị bọn hắn lật tay làm mây che tay làm mưa, không chỉ không lấy được hiệu quả mong muốn, ngược lại còn giúp bọn họ càng thêm nổi tiếng.

“Ngươi dùng tiền công vào việc tư, cha đã biết.” Quân Liễm bất đắc dĩ nói.

Quân Nhan thần sắc căng thẳng, đề phòng cậu ta.

“Ngươi không cần coi ta như địch nhân, ngươi vẫn không phân biệt được địch nhân thật sự của mình là ai.” Quân Liễm hiện tại vô cùng thống hận thân thể suy nhược của mình trước kia, nếu không cậu sao có thể để yên giao toàn bộ gia sản Quân gia cho một nữ nhân như vậy.

“Ngươi có ý tứ gì?”

“Ngươi còn không biết mình đã rơi vào bẫy sao?” Quân Liễm tức giận gầm nhẹ, “Ngươi vì sao trước khi hành động không cùng cha và ta thương lượng một chút? Ngươi cầm nhiều tiền như vậy đi bổ khuyết thiếu hụt của Tô Hành, lại đi mua cổ phần của Kỳ thị, trong tay ngươi còn có bao nhiêu tiền? Vẫn là sớm đã như trứng chọi đá sao? Nhân viên trong công ty ngươi đã lâu chưa được phát lương đi? Có bao nhiêu người đã thầm chuẩn bị đi ăn máng khác ngươi biết không?”

Quân Nhan sắc mặt ngày càng kém. Trước đây kỳ thật cô cũng dự liệu qua loại tình huống này, nhưng cô nghĩ có thể dùng tiền quỹ dự trữ của công ty vượt qua tình huống này, lại không muốn nói cho cha biết, quỹ dự trữ đã sớm thiếu hụt. Sao có thể chuyển biến xấu tới mức này? Sự tình phát triển, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của cô.

“Đầu tư cho STARS, là bước đầu tiên Kỳ Hiên thiết kế cạm bẫy. Hắn hoàn toàn không sử dụng lấy một phân tiền của công ty Kỳ thị, một nửa mượn tiền của Tô Hành, một nửa là tài sản riêng của hắn, Tô Hành bị hắn nhanh chóng vét sạch, lại còn tưởng rằng Kỳ thị xảy ra vấn đề, hỗn đản!”

Quân Liễm cũng là gần đây mới đem mọi chuyện suy nghĩ thông suốt, sau đó liền thấy tay chân lạnh lẻo. “Không, hắn bố trí hẳn còn sớm hơn. Hắn khiến người ta hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Nhϊếp Viễn, Cố Ý, Cố Kính Đình, kỳ thật ba người này đều là con cờ của hắn, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay hắn! Cố Ý Cố Kính Đình giáng chức đều là cố ý! Bọn hắn diễn trò, ngay cả công nhân viên trong công ty đều đã lừa gạt đi.”

Quân Nhan khó tin trừng lớn hai mắt.

Quân Liễm cười lạnh hai tiếng, “Ngươi cho là Kỳ Hiên thực sự chỉ là một tên hoang da^ʍ tửu sắc? Sự khinh địch khiến ngươi nước đổ khó hốt. Khẩu vị của hắn cực lớn, kế trong kế, đồng thời ngăn trở Tô thị cùng Quân gia, đủ độc, ngoan độc.”

“Làm sao có thể, cổ phần Quân gia chúng ta đều ở trong tay mình mà!”

“Ác? Ngươi bây giờ còn nghĩ như vậy? Hắn chiếm hai mươi phần trăm cổ phần trong nghiệp báo trí, công ty người mẫu bên kia của ngươi đóng cửa, những người mẫu của chúng ta thế nào, ngươi còn không rõ sao? Đại đa số người trong STARS là do hắn điều tới, những người này chỉ cần liên hợp từ chức, lập tức sẽ làm STARS mất quyền! Có cổ quyền thì sao chứ?”

“Vậy ngươi lúc trước vì sao còn đáp ứng bọn hắn? Vì sao còn hợp tác thành lập STARS?”

“Nếu như không có của ngươi ngu xuẩn, ta sớm hay muộn sẽ biến những người đó thành tâm phúc của mình, hoặc là lặng lẽ thay đổi nhân viên, STARS liền hoàn toàn thuộc về Quân gia, chính là ngươi xem ngươi đã làm gì? Ngươi cho ta thời gian sao? Ngươi phá hủy toàn bộ kế hoạch của ta! Ngươi coi ta như địch nhân, vì sao ngươi

không muốn ta cùng họ Quân, ta trước mắt cũng vì Quân gia suy nghĩ, sau đó mới có thể cùng ngươi tranh giành quyền lợi? Đại địch trước mặt, ngươi lại đem ta làm như kẻ thù một mất một còn!”

Quân Nhan hoảng sợ. Quân Liễm đồng dạng tức giận, hổn hển. Lúc trước cậu ta cùng Quân Nhan hiếm khi qua lại, nhiều ít cũng muốn nhân cơ hội này tính toán giành quyền, cậu ta cũng gai mắt Quân Nhan ngang ngược càn rỡ. Nhưng cậu lại không nghĩ tới Quân Nhan sẽ ngu xuẩn như thế, có thể từng bước bước vào bẫy kẻ thù đã giăng sẵn, lại có thể cùng một giuộc với Tô Hành, đồng thời đem hai nhà đẩy vào tử địa.

Kết quả chính là, mỗi người bọn hắn đều vì tính toán riêng của mình, không thông hiểu lẫn nhau, hoàn toàn rơi vào tính toán của đối phương. Kỳ Hiên, lợi dụng tính cách của bọn họ một cách triệt để, bất động thanh sắc, liền dễ dàng phá hủy công ty hai nhà. Người này, nếu trở thành địch nhân của hắn…

Quân Liễm tay chân lạnh như băng, cậu đã không dám nghĩ tiếp.