Hiện Đại Hậu Cung

Chương 26: Playboy

Long Hiên mạnh mẽ ôm Phương Nam lăn lộn trên giường của khách sạn một ngày một đêm. Phương Nam dù sao vẫn còn non nớt, được vài lần đã chịu không nổi khóc thét lên, Long Hiên lại nằm xuống bên đứa nhỏ, hôn nhẹ rồi vuốt ve nói lời thề non hẹn biển ngọt ngào, Phương Nam sẽ lại bị mê hoặc dưới da^ʍ uy của hắn.

Hoa nhị phía trước sưng đỏ, hắn lại khai phá cúc nhụy đằng sau, tuy rằng cũng tỉ mỉ làm đủ tiền hí, Phương Nam vẫn cảm thấy rất đau, dù chạm đến điểm mẫn cảm, nhưng không đủ để chống lại loại đau đớn này. Hiển nhiên, Phương Nam chỉ có thể nhận giao hợp phía trước. Cho nên, phương thức này bọn hắn chỉ làm một hồi, Phương Nam sẽ không cho hắn xâm nhập.

“Thực khó chịu, Sở Ly cùng Trịnh Ân thật sự thích?” Phương Nam không thể tưởng tượng nổi nắm lấy tiểu đệ đệ vừa to lại lớn của Long Hiên, không thể tin được ngoài nữ huyệt tự nhiên có thể hàm trụ, địa phương nhỏ hẹp như vậy của nam nhân lại có thể dung nạp, thậm chí hưởng thụ được kɧoáı ©ảʍ.

“Hẳn là thích.” Long Hiên cẩn thận nghĩ lại một chút, Sở Ly tương đối bảo thủ, có thể có điểm đau cũng chịu đựng, nhưng Trịnh Ân từ trước đến nay đều là trắng trợn biểu đạt yêu thích đối với tiểu đệ đệ của hắn, làm bao giờ cũng rất điên cuồng, cho nên, loại chuyện này, cũng là vì khác người, nên thể chất bất đồng đi. Phương Nam nếu không thích, hắn cũng không miễn cưỡng. Tuy rằng hắn cảm thấy nếu trước sau đều làm, đó mới là hoàn mỹ. Sau này tiếp tục chậm rãi dạy dỗ là được…

Sáng sớm ngày kế, khi ra khỏi phòng thì hai chân Phương Nam run lên, nếu không phải Long Hiên âm thầm đưa vào nội lực điều tức cho nó, sợ là ngay cả đi cũng không nổi. Nữ phục vụ nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi miệng thành hình “O”, đối với Phương Nam có mấy phần đồng tình thương xót, đối với Long Hiên lại e sợ. Một ngày một đêm ai! Trừ lúc ăn chính là làm làm làm, hai người còn có thể bình yên rời đi, thật sự là quá lợi hại.

Phương Nam ngồi xe thượng thì ngủ mất, đầu dựa trên vai Long Hiên, dưới mắt thâm quầng một mảng, mệt mỏi, nhan sắc lại vẫn kiều diễm. Long Hiên đem nó ôm vào trong ngực, giúp nó điều chỉnh một tư thế thoải mái, nhìn gương mặt trung hòa của nam sinh lẫn nữ sinh của nó, thở dài trong lòng.

Làm sao ăn nói với dì Triệu đây? Người giản dị cần cù như vậy, có thể chấp nhận việc ta chiếm hữu con của bà? Lại ăn nói sao với Sở Ly cùng Trịnh Ân? Trước kia còn khoe khoang khoác lác nói chỉ cần hai người bọn họ là đủ rồi, nhưng sau đó phá lệ thêm Kỳ Dương, giờ còn đứa trẻ trong lòng này…

“Tên khốn nhà ngươi!” Sở Ly nhất định sẽ nói như vậy. Trịnh Ân nhất định sẽ tặng hắn mấy ánh mắt khinh thường, sau đó sẽ lành lạnh hát, “Bàn đạo đức với máy gieo mạ.” Còn Kỳ Dương. Cậu nhất định sẽ tức giận khi hai ngày nay không thấy mặt hắn, nhưng sẽ không biểu hiện ra, lần sau đi gặp cậu, nhất định sẽ bị sập cửa vào mặt.

Ngẫm lại trước kia tam cung lục viện uy phong, hiện tại muốn vụиɠ ŧяộʍ còn thấy chột dạ, Long Hiên không khỏi ai thán “Một thời oanh liệt nay còn đâu”.

Về đến nhà, lại phát hiện trong nhà trống trơn. Dì Triệu hẳn là đi mua đồ ăn, còn Sở Ly cùng Trịnh Ân? Đưa Phương Nam vào giường, Long Hiên gọi điện thoại cho hai người, Sở Ly đến thăm bà ngoại cùng mẹ, Trịnh Ân lại thần bí hề hề cười nói, “Đang đánh dã thực (Vụиɠ ŧяộʍ nha ^^).”

Long Hiên giận dữ.

Trịnh Ân bên kia cười to, “Sao nào? Chỉ cho quan đốt lửa, không cho dân thắp đèn a?”

Long Hiên cũng không biết y rốt cuộc nói thật hay giả, đành phải kìm nén dụ y về, hắn đem việc của K nói lại một chút, Trịnh Ân quả nhiên thu liễm hài hước, “Ta về ngay.”

Tắt điện thoại, Long Hiên cười híp mắt ngồi xuống. Hắn còn không khẩn trương, y còn lo lắng cái gì? Sau khi tiếp xúc với K, Long Hiên đã cho người đi kiểm tra lai lịch của y, sao lường trước các công ty thám tử tư thông, nơi không chịu tra, nơi nói là tra không được, rõ ràng không muốn đắc tội K, cũng nói đó là kiêng kị của người trong ngành, không thể ép buộc. Điều này làm Long Hiên rất bất mãn, tình cảnh hắn hiện tại không hay chút nào, không có lấy một kẻ trung thành tuyệt đối với mình, nơi chốn lo này phòng nọ.

Trịnh Ân sau khi trở về, tới trước cửa phòng Phương Nam nhìn nhìn tiểu tử đang ngủ say kia, ý vị thâm trường liếc Long Hiên một cái, “Ngươi vẫn ăn hắn, ta còn tưởng rằng dù sao ngươi

cũng cố làm ra vẻ nhẫn nại một năm, năm rưỡi chứ.”

Long Hiên ngượng ngùng cười, đem sự cố của Phương Nam nói tường tận, khi đề cập đến vấn đề nhạy cảm thì Long Hiên cân nhắc mãi, vẫn quyết định là nói thẳng, dù sao cũng ở chung lâu dài. May là lúc trước hắn đã hỏi qua Phương Nam, muốn nói chuyện này với Sở Ly cùng Trịnh Ân, Phương Nam tuy rằng không đáp ứng, nhưng cũng không cự tuyệt, Long Hiên coi như nó chấp nhận.

Trịnh Ân kinh ngạc há hốc miệng, không thể tin nhìn lại Phương Nam giống như mỹ nhân kia. Long Hiên đem y kéo ra khỏi phòng.”Thiên Hoàng của ta!”

Trịnh Ân còn lưu luyến quay đầu nhìn lại, hận không thể đem Phương Nam lột sạch, “Loại này ngươi cũng gặp phải, ông trời cũng ưu ái ngươi quá nha sắc lang.”

Long Hiên ha ha cười, “Đương nhiên, ông trời sợ là cũng yêu ta.”

Trịnh Ân đảo cặp mắt trắng dã, tung chân đá hắn một cước, bị hắn thuận thế giữ chặt ôm vào lòng, hai người ngã vào ghế salon, Long Hiên hung hăng hôn y một hồi, mới an tĩnh lại.”K có chuyện gì?”

Trịnh Ân vẫn là quan tâm chuyện này. Long Hiên đem chuyện K kể tường tận, nhắc đến đến Tô Hành, bị Trịnh Ân nhéo một cái vào đùi, véo vài cái.”Ta xem rất nhiều YY(tự sướиɠ) trong tiểu thuyết, con rể đều YY(tự sướиɠ) mỹ phụ nhạc mẫu, ngươi có phải cũng muốn động vào nhạc phụ đại nhân của ngươi không?”

“Ngươi thật vô sỉ.” Long Hiên lời lẽ đanh thép nói, “Bại hoại đạo đức.”

Trịnh Ân cười ha ha, chân đá vào mặt hắn, “Cút đi, càng bại hoại ngươi càng thích đi? Mùi vị Phương Nam thế nào? Nhất định thực mất hồn đi?”

Long Hiên vốn định gật đầu, cuối cùng cảnh giác trừng y, “Ngươi không được để ý hắn.”

Trịnh Ân xì một tiếng, “Ai ta cũng muốn, Sở Ly, Kỳ Dương, tiểu Phương Nam, ta cũng muốn ăn cả đám một lần.”

Long Hiên tức giận, lôi kéo, lột sạch đồ trên người y, trên cánh mông tròn trĩnh hung hăng thưởng mấy bàn tay, Trịnh Ân giả vờ đau đớn rêи ɾỉ, nửa dưỡi lại lập tức đứng thắng lên, thẳng băng băng trọc vào đùi Long Hiên. Hỗn trướng này, rõ ràng so với ta còn dâʍ đãиɠ hơn.

Long Hiên thấy y, thì không cách nào kiềm chế, tuy rằng bây giờ không muốn làm tiếp, nhưng cũng bị y khơi gợi nổi lên, dùng nướt bọt giúp y bôi trơn một chút, liền kéo khóa quần xuống, đem du͙© vọиɠ nóng rực của mình đâm vào.

Mỗi lần bị xâm nhập, Trịnh Ân vốn giả vờ rêи ɾỉ liền thay đổi làn điệu, hơi thở dồn dập ngồi trên người Long Hiên, hai tay ôm cổ hắn, chủ động cao thấp lay động eo, du͙© vọиɠ cứng rắn đυ.ng vào bụng Long Hiên, dịch trong suốt làm ướt áo sơ mi của hắn.

“Khai báo rõ ràng, đi đánh dã thực ở đâu?” Trong lòng Long Hiên vẫn để ý, nhịn không được gặng hỏi.

Hắn không lo về Sở Ly, nhưng Trịnh Ân thật sự gian xảo khó thuần dưỡng, hắn không đủ tự tin có thể hoàn toàn thần phục được y, hơn nữa bản thân cũng thay đổi thất thường không thể nói lại.

Trịnh Ân đang lâm vào cuồng nhiệt, bị hắn hỏi lập tức dừng lại một chút, con ngươi đảo đảo mấy vòng, mới giảo hoạt đáp, “Đương nhiên là bên ngoài.”

“Thật?” Long Hiên lại đánh y một cái, hung hăng đâm vào vài cái, lực đạo mãnh liệt ngay cả hai viên cầu đều đưa vào trong cơ thể Trịnh Ân.

“A ân…” Trịnh Ân say mê nheo mắt lại, theo hắn xóc nảy phập phồng, lại kéo tay hắn vỗ về chơi đùa tiểu đệ đệ của mình, “A a… Thật thoải mái… Đương nhiên là thật… Ngô ân… Hắn rất đẹp trai, vừa cao vừa mãnh liệt, tiểu JJ(tiểu đệ đệ) chỉ so ngươi kém cỏi một chút… A a rất tuyệt… Hắn đẩy ta xuống đất từ phía sau đâm vào… A…”

Long Hiên gầm nhẹ một tiếng, đem y đẩy xuống, để y quỳ trên sàn nhà, cũng như lời y nói, nằm sấp trên sàn nhà, bờ mông trắng nõn chật hẹp nhếch lên, cục nhụy u bí da^ʍ mỹ kia như ẩn như hiện, có lẽ thật sự có người khác từng như vậy nhìn chằm chằm nơi đó, thậm chí đùa bỡn xâm phạm nơi đó, vừa nghĩ tới chuyện đó, Long Hiên vừa giận lại vừa hưng phấn, du͙© vọиɠ dưới thân cũng nháy mắt bạo trướng, gân xanh nổi lên, nhưng lại không động.

“Ngươi không làm? Bị Phương Nam ép khô rồi sao? Hắn đã ôm ta làm một đêm, mới vừa rồi còn nói muốn tiếp tục thêm làm một ngày… Ân…”

Du͙© vọиɠ Long Hiên đột nhiên xâm nhập, so với vừa rồi càng to càng cứng càng nóng hơn, chân Trịnh Ân mềm nhũn, cơ hồ xụi lơ thành nước. Sẽ không ai có thể khiến y thỏa mãn giống như Long Hiên. Tuy rằng không cam lòng, nhưng y đành trôi theo du͙© vọиɠ, ai bảo y trời sinh chính là công tử phong lưu yêu thích truy đuổi hưởng lạc chứ?

Ngày hôm qua khi biết Long Hiên cùng Phương Nam đến khách sạn, Sở Ly về nhà mẹ, y lập tức quyết định tới quán bar, hẹn bạn gái cũ đi thuê phòng. Cô nàng nhiệt tình lại đói khát trêu trọc y, oán hận y biến mất lâu như vậy, mùi nước hoa nồng đậm khiến y nhíu mày, nửa thân dưới mang bao khiến y cũng không có cảm giác gì. Tuy rằng so ra kém cự vật của Long Hiên, của y tuy nhỏ vẫn là lựa chọn tuyệt vời, vượt trội so với người thường. Không đạt tới cao trào, càng làm càng vô vị, cuối cùng y mất hứng đẩy cô ta ra, liên tục hút thuốc.

Mẹ nó. Tiếp tục như vậy không phải sẽ cùng với Long Hiên cả đời dây dưa sao?

Trịnh Ân chợt nhớ tới ba mẹ đang thúc giục kết hôn, nói rất muốn bồng cháu. Đuổi cô ta đi, y ở trong phòng trằn trọc một đêm, trừng mắt đến hừng đông. Tự cho mình chút thời gian, cứ chơi một hai năm đã, hẳn là còn có thể đi? Y tự giễu, cảm giác mình vô phương cứu chữa. Thật sự đạo đức tiêu vong a.

Trịnh Ân, giờ mày rất mất mặt “playboy”.

Ở phòng khách phóng ra một lần, lại dưới vòi hoa sen mây mưa một hồi, cuối cùng Long Hiên thật sự mệt mỏi, ôm Trịnh Ân ngã xuống giường ngáy to.

Hắn biết Trịnh Ân có tâm sự. Hắn cũng biết vấn đề về K còn chưa giải quyết. Nhưng không thể làm gì, tiếp tục như vậy thần tiên cũng mệt chết mất. Dưỡng sinh chi đạo a, nuôi thân chi đạo (?). Ngày mai đi, thân thể dưỡng tốt rồi hãy tính.