Long Hiên ậm ừ một tiếng, nhưng vẫn chờ Trịnh Ân xuống, cùng nhau chậm rãi ăn điểm tâm trước.
Trong lúc hắn lơ đãng liếc Phương Nam liếc mắt một cái, bỗng nhíu mày, “Miệng ngươi sao thế?”
Khóe miệng bị bầm tím một khoảng lớn, còn có chút sưng đỏ. Phương Nam cúi đầu né tránh, “Không có việc gì, cùng bạn bè đùa giỡn không cẩn thận bị đánh một cái.”
“Chơi đùa kiểu gì mà xuống tay nặng như vậy?” Long Hiên không buông tha nó.
“Ngươi phiền quá đi, ta nói không có việc gì mà.” Phương Nam quẳng đũa xuống, bỏ của chạy lấy người.
Long Hiên cũng đem đũa quăng đi, thiếu chút nữa đứng lên rống, “Hắc! Tiểu tử ngươi dám làm phản!”
Dì Triệu sợ tới mức vội vàng đuổi theo Phương Nam. Sở Ly cuống quýt ấn Long Hiên ngồi xuống, “Ngươi làm cái gì vậy, nó chỉ là đứa trẻ, ngươi sao lại cùng một đứa trẻ so đo, trước kia ngươi không cùng bạn bè đánh nhau sao? Nó cũng có tự ái của mình, nếu không muốn cho chúng ta quản, nhất định là có thể tự mình giải quyết, ngươi ít đa tâm đi.”
“Ta xem hắn không phải là quan tâm, hắn là đau lòng khuôn mặt tiểu mỹ nhân bị hủy đi.” Trịnh Ân hừ lạnh.
Một câu, đem toàn bộ lửa giận của Long Hiên dập tắt, hắn ngượng ngùng một lần nữa ngồi xuống, “Nói cái gì thế, ta đây không thể quan tâm người làm sao.”
“Xì. Giấu đầu lòi đuôi, Vương Nhị cách vách không ăn trộm (kiểu như câu “thà chết chứ quyết không khai hai đồng chí đang nằm trong đống rơm.”).”
Bữa cơm tiếp tục trong im lặng. Lúc sau, Long Hiên mới gọi lại cho Tô Thư, “Tô Thư, chuyện gì?”
“Kỳ đại ca, anh có thể đi cùng tôi đi gặp một người?”
“Hôm nay?” Long Hiên vốn định đi gặp Kỳ Dương theo thường lệ.
“Ân. Nếu anh bận việc thì…”
“Ta đi.” Mặc kệ như thế nào, đối xử với nữ nhân, Long Hiên vẫn là điểm kiên trì cùng phong thái quân tử, tuy rằng hắn tuyệt không thương tiếc nữ tử hiện đại.
Gọi cho Kỳ Dương, báo hắn có thể sẽ sang muộn một chút, Kỳ Dương ừ một tiếng không vấn đề, nói hôm nay cậu còn muốn quay phim, không tới là tốt nhất.
Long Hiên tới đón Tô Thư, phát hiện cô hôm nay không ăn mặc đặc biệt hơn chút nào, vẫn là một thân váy trắng, khoác bên ngoài một bộ áo lông dày mềm mại tinh tế, phần eo thặt một cái đai lưng nhỏ, đôi giày cao gót cũng là màu trắng, đầu vẫn vấn lên kiểu công chúa, buộc bằng dải băng màu xanh nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, thanh lệ lại thoát tục.
Long Hiên nhịn không được hai mắt tỏa sáng, cười tán thưởng, “Rất đẹp.”
Tô Thư ngượng ngùng cười. Nhớ đến mục đích của mình cô mới nhỏ giọng nói, “Hôm nay phải gặp là một người bạn trên mạng, tôi muốn anh giả làm bạn trai tôi, được không?”
Long Hiên chau mày, nhất thời không vui, “Xảy ra chuyện gì?”
Cảm nhận được áp lực tăng lên, Tô Thư có điểm luống cuống, nửa ngày mới nói rõ ràng. Hóa ra, sau khi cô dọn ra ngoài, những ngày sau này nhàm chán, bạn bè liền lôi kéo cô lên mạng chơi online, trên đó cũng quen thêm nhiều bạn mới, trong đó có người ID là “Sở Thiên Thư”.
Người khác cùng cô nói chuyện vài lần liền chán, chỉ có Sở Thiên Thư ôn hòa kiên nhẫn giữ quan hệ, chỉ cần gã online, nhất định sẽ tìm cô, cùng cô luyện cấp làm nhiệm vụ, cũng đưa cô đi du lịch tất cả nơi có cảnh đẹp trong game, trong đó có chỗ nguyệt lão Phong Nguyệt Cốc, nơi đó đẹp luân đẹp hoán, ban đêm ngoài những đốm lửa nhỏ còn có đom đóm, thơ mộng giống như trong mơ. Ở đây, Sở Thiên Thư cầu hôn Tô Thư.
Yêu đương qua mạng, Tô Thư lần đầu tiên gặp tình huống như vậy, vừa sợ hãi lại có chút thỏa mãn kiêu ngạo. Huống hồ, Sở Thiên Thư này không như loại nam tử đáng ghét, gã cơ hồ cũng không nói lời ân ái triền miên, càng không dâʍ ɭσạи, chỉ nói rất thản nhiên, hơn nữa kiến thức của gã rất rộng, giải thích rất dễ hiểu, Tô Thư tò mò phỏng đoán tính cách thật của gã, đối với gã bản năng không có bài xích, ngược lại dần dần chấp nhận gã.
Nhưng sau khi cầu hôn, cảm nhận được gã là thích mình thật, Tô Thư mới biết sự tình nghiêm trọng, đúng lúc chuẩn bị cấy phôi thai, sau khi mang thai cũng không tiện tiếp tục tiếp xúc máy tính, cô định thẳng thắn cự tuyệt gã, cũng bỏ cái trò chơi này.
Không nghĩ đến, mấy ngày nay lại nghe bạn bè nói, Sở Thiên Thư một mực ở trong trò chơi chờ cô, cứ đến tối lại lên mạng ngồi chờ, từ khi bọn họ chia tay, đến nay đã là hai tháng. Tô Thư cảm thấy bất an, quyết định gặp mặt Sở Thiên Thư, nói rõ rang mọi thứ.
Long Hiên nghe Tô Thư kể hết, sắc mặt tối tăm, hắn không nghĩ Tô Thư này nói không thể tiếp xúc với nam nhân lại đi dây dưa với một kẻ không rõ mặt mũi. Tức giận, phẫn uất. Đến bây giờ, hắn đối với nữ nhân hiện đại hoàn toàn thất vọng. (Nghiêm trọng tuyên bố: đây là quan điểm cức đoan của Long lão đại, không phải của tác giả >o