*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện tại Trịnh Ân đối với Long Hiên thập phần tò mò.
Tắm rửa xong lên giường, y lao vào đám long tơ mền mềm mại phía dưới trêu đùa tiểu đệ Long Hiên, vừa hỏi đông hỏi tây, tỷ như làm hoàng đế có phải thật sự có được tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, mỗi đêm chọn thẻ bài như thế nào, vạn nhất chọn thẻ bài mà cung phi ấy đang trong kỳ nguyệt san thì làm sao bây giờ, nghe nói thiên cổ da^ʍ đế Hải Lăng cưỡng đoạt thím cùng cháu ngoại, không biết ngươi có muốn làm loại lσạи ɭυâи không? Còn có, Đại Đường được xưng là “Nón xanh (cắm sừng!) Đại Đường”, có phải Đường hoàng đế từng đội nón xanh (cắm sừng!), nhi tử cùng mẹ kế, công công cùng con dâu, hậu phi cùng quyền thần, loạn thất bát tao, hậu cung của ngươi có hồng hạnh xuất tường hay không? Con gái của ngươi thật sự đều là của ngươi sao?
Đương nhiên, hắn cảm thấy hứng thú nhất vẫn là Long Hiên nhắc tới nội công, muốn biết đấy có phải là “Thải Âm Bổ Dương”, “Ngự Nữ Tâm Kinh”,… trong truyền thuyết.
Càng hiếu kỳ: thật sự thần kỳ như vậy sao? Có thể làm lâu như vậy không nghỉ?
Long Hiên lấy hành động thực tế trả lời y. Vì thế suốt cả đêm y chỉ có thể ân a rêи ɾỉ.
Mà thân thể y rõ ràng khả năng thừa nhận cao hơn Sở Ly, Long Hiên ngay từ đầu cố ý không làm qua bước chuẩn bị, cứ vậy liền chơi như thế nào đều được. Tuy rằng đến hừng đông nơi đó đã muốn sưng đỏ không chịu nổi, nhưng thần kỳ là không có chảy máu.
Long Hiên vỗ mông nhỏ của y cảm khái, “Báu vật trời sinh.”
Trịnh Ân chạy đến trước gương chiếu chiếu phía sau của mình, đồng dạng cảm khái, “Bao năm làm công, hôm nay mới biết ta là tuyệt thế thụ.”
Y lại vỗ vỗ ‘đại điểu’ rốt cục cũng mềm xuống của Long Hiên, “Cũng như nơi này của ngươi, đều là thiên phú dị bẩm a thiên phú dị bẩm.”
Long Hiên vì y không biết xấu hổ mà cười ngất. Hóa ra trên đời này thật là núi cao còn có núi cao hơn, cao nhân tắc hữu cao nhân trị, không có mạnh nhất chỉ có mạnh hơn.
Sau đó, Long Hiên lại đưa nội lực vào cơ thể Trịnh Ân điều tức một phen. Cảm nhận được nhiệt lưu kỳ diệu chảy dọc theo kinh mạch, mà thân thể cũng bớt mệt mỏi đi rất nhiều, tới giờ này khắc này, Trịnh Ân rốt cục hiểu được Long Hiên đều nói thật. Đừng nói trước kia Kỳ Hiên không có năng lực này, chính là được xưng bậc thầy võ thuật Trung Hoa, cũng sẽ không có chiêu thức như hắn. Cái gọi là khí công đại sư, so với những kẻ xưng là pháp sư, chỉ là lũ ngốc, trẻ miệng còn hôi sữa.
“Long Hiên, này thực thật bất khả tư nghị.” Nằm thoải mái trên giường, Trịnh Ân thì thào trước khi lâm vào ngủ say.
Trịnh Ân nghỉ việc, chìm vào ngủ say. Long Hiên ở bên nhắm mắt khoanh chân điều tức hai giờ, rồi chậm rãi mặc quần áo đeo caravat, đi làm. Hắn có xe, nhưng không đi, may mắn ngày hôm qua nhớ kỹ đường, liền trực tiếp đi bộ, đáng gần 40′ đi đường, hắn đã đi mất một giờ, ở mặt ngoài, người ta cũng chỉ là cảm thấy cước bộ hắn có chút vội vàng mà thôi. Kỳ thật hắn rất muốn thi triển khinh công, nhưng nghĩ cũng biết làm như vậy sẽ hù chết người đi đường.
Sở Ly đúng giờ đi làm, thần sắc tự nhiên, chính là tránh tầm mắt Long Hiên. Kỳ thật cậu cũng rất muốn tỏ ra tự nhiên, từ nay về sau rời khỏi thế giới người kia, cả công lẫn tư đều mặc kệ hắn.
Chính là, hắn đã từng bị thương, rất nhiều chuyện không còn nhớ rõ, thường xuyên giống tiểu hài tử ngu ngơ không biết gì, hắn còn có thời điểm rất kỳ quái, dường như hoàn toàn quên đi mọi thứ, nhưng xử sự thủ đoạn lão làng rồi lại so với trước đây càng tăng thêm vài phần.
Ở công ty thời điểm chủ tịch mới lên rất quan trọng, Sở Ly không thể dễ dàng rút lui, cậu là trợ lý đặc biệt của Long Hiên, là người phát ngôn, người quản lý, cũng là “giáo viên”. Dù sao dây dưa mười năm, không phải dễ dàng thả xuống được. Từ đáy lòng cậu tự nói với mình: chờ đại cục đã định, nhất định rời đi.
Sau khi bàn luận việc công, Long Hiên bỗng nhiên nói với Sở Ly: “Nhà của ngươi chỉ có một, chính là chỗ ta ở. Ta cho phép ngươi đêm qua không về ngủ, nhưng không có lần thứ hai.”
Sở Ly liếc mắt. Cậu đối với tên hỗn đản luôn tự cho mình là đúng này đã không còn gì để nói. Hắn nghĩ hắn là ai?
Long Hiên buông cái bút trên tay (nói đến bút máy hiện đại, hắn cũng phải cố gắng rất nhiều, nương theo nét chữ của Kỳ Hiên mà học một thời gian dài), tựa người vào lưng ghế, “Bà ngoại ngươi đã lớn tuổi, mẹ cũng thân thể ốm yếu, ở nông thôn có nhiều bất tiện, ta đã phái người đưa các nàng đến nơi khác tốt hơn.”
Sở Ly cả kinh, rồi đột nhiên lông tóc dựng đứng, “Ngươi muốn làm gì?”
Vì cái gì cậu cảm thấy nam nhân ở trước mắt càng ngày càng có bộ dạng ông trùm xã hội đen? Tác phong làm việc từ một thủ đoạn nào.
Long Hiên ảm đạm cười, “Ta yêu ai yêu cả đường đi, gia đình người cũng là gia đình của ta, đương nhiên phải hảo hảo hiếu kính các nàng thôi.”
Sở Ly cười lạnh, “Kỳ Hiên, ngươi đến tột cùng đang suy nghĩ gì? Có phải điên rồi hay không? Nếu ta không thích ngươi, ngươi liền đem cả nhà ta nhốt lại, đem ta nhốt lại, là có dụng ý gì?”
“Ta không cần ngươi yêu ta.” Long Hiên quả quyết trả lời, “Ta chỉ muốn ngươi ở bên cạnh ta như vậy đủ rồi.”
Hoàng đế chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, hắn chỉ cần bảo vệ tốt tánh mạng của mình, lợi ích Long vị là tốt rồi, mỗi một bước đều có tính kế.
Yêu? Người hiện đại rất nhàm chán mới cả ngày lảm nhảm những lời vô nghĩa đó.
Cầm bút máy ở trên bàn gõ hai cái, “Có lẽ ngươi còn không biết, cha ngươi gần đây thường xuyên đi quấy rối mẹ ngươi, thậm chí là uy hϊếp.”
Sở Ly đột nhiên trợn mắt, kinh hãi rồi sau đó hối hận, “Ngươi nói thật?”
Từ Kỳ Hiên nằm viện, cậu một lòng đặt hết trên người hắn, chỉ thi thoảng gọi điện cho mẹ, mẹ đều chỉ nói trong nhà hết thảy bình an, cậu cũng chưa kịp trở về thăm nhà một lần.
Long Hiên nhún nhún vai, “Cho nên nói, thám tử tư vẫn thực hữu hiệu, lần trước ngươi còn giận ta điều tra ngươi, lúc này không giận đi?”
“Đó là hai việc khác nhau! Ngươi nói mau, rốt cuộc sao lại thế?”
“Yên tâm, ta đã phái người giáo huấn hắn, nếu còn lặp lại, hắn liền táng gia bại sản.” Long Hiên khinh miêu đạm tả nói.
Có lẽ hắn đối với ABC cùng MacDonald, KFC mờ mịt không biết, nhưng luận đến thủ đoạn đối phó địch nhân, kiếp trước hoàng đế bệ hạ chính là giá kinh tựu thục (thành thạo).
Hắn sáu tuổi đi theo mẫu phi tiến vào lãnh cung, mười hai tuổi lợi dụng hậu phi tranh đoạt tình nhân mà dọn sạch hoàng hậu cùng thái tử, mười lăm tuổi mượn dao gϊếŧ người để cho hai vị hoàng tử quyền trọng lưỡng bại câu thương, hai mươi tuổi đoạt quyền lực lão hoàng đế, hai mươi hai tuổi đi lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, trong lúc đó, mỗi một bước đều kinh tâm, hắn chung quy vẫn lông tóc vô tổn thương.
“Ngươi đã làm gì hắn?” Sở Ly càng nhíu mày.
“Không làm gì, chỉ là phá hủy mấy mối làm ăn trọng yếu của hắn, đoạt lại tài sản cho bà ngoại cùng mẫu thân ngươi mà thôi. Đương nhiên, người vợ hiện tại cùng con gái hắn cũng đã mất tích hai mươi bốn giờ, phỏng chừng hiện trong nhà đang náo loạn chút thôi.”
Sở Ly, trên thực tế cũng là đứa trẻ bất hạnh. Cha mẹ vốn đều là người nông thôn, nhà ngoại xem như phú hộ giàu có, cha lại xuất thân bần hàn, sau này cưới được con gái độc của nhà phú quý, biểu hiện cẩn trọng thành khẩn thiện lương, rất được ngoại công tin cậy, sau đó ngoại công chết bệnh, cha nắm quyền, không cam lòng ở quê, mang theo toàn bộ gia sản chạy đến thành thị làm ăn.
Tựa như toàn bộ giống như “Trần Sỹ Mỹ” (đây hình như là nhân vật nổi tiếng trong tuồng chèo Trung Quốc, mình đoán kiểu như Lan và Điệp của Việt Nam), buôn bán phát đạt nhanh chóng liền gặp cô nàng trẻ trung xinh đẹp, dễ dàng vứt bỏ bản tính, lập tức đuổi vợ ra đường.
Lúc ấy Sở Ly đã mười lăm tuổi, mới vừa thi đậu trung học, cậu lựa chọn đi theo mẹ, mẹ luôn ở bên cậu đến khi tốt nghiệp đại học, mới về bầu bạn với bà ngoại.
Sở Ly phi thường hiếu thuận, cũng bởi vì chuyện của mẹ, nên thái độ đối với chuyện tình cảm có chút cực đoan, không ngờ cậu lại gặp phải một kẻ mặt ngoài thâm tình bên trong phóng đãng – Kỳ Hiên, ngay từ đầu vì thấy hắn thâm tình mà bị lừa, qua một hai năm mới phát hiện chân tướng, khi ấy đã không thể bứt ra, cho nên liền một mực yêu hận, vướng mắc không rõ.
Cha lại kết hôn lần thứ ba, kỳ diệu chính là người đàn bà nào cũng chỉ sinh con gái, hiện tại tuổi đã cao, mới phát hiện mình chỉ có một người con trai. Sở Ly hận hắn, tuyệt không quay về. Không nghĩ tới tên đê tiện xấu xa kia lại đi uy hϊếp mẹ.
Sở Ly cúi đầu trầm mặc, một lúc lâu mới nói: “Cám ơn.”
Đối với cha, cậu hận, lại không chống lại. Long Hiên không từ một thủ đoạn nào lúc này thật sự đã cứu cậu và mẹ.
“Bất quá Sở Ly.” Long Hiên dùng sức gõ mạnh bút xuống mặt bàn, “Gã ta tính toán cho ngươi làm người thừa kế, gia sản của hắn không phải là nhỏ, đây là chuyện tốt, vì cái gì không đáp ứng?”
“Không muốn, ta ghê tởm, không được sao? Không có hắn ta sẽ chết đói à?” Sở Ly tức giận.
“Ngu ngốc.” Long Hiên đứng lên, đi đến trước mặt cậu, nhẹ nhàng ôm cậu, Sở Ly muốn giãy dụa, thế nhưng vòng ôm ấm áp không thể cưỡng lại, giờ phút này tâm tình mâu thuẫn phức tạp cũng không muốn ly khai.
“Hắn bỏ vợ quên con, hiện giờ ông trời trừng phạt hắn không người nối nghiệp, vậy ngươi vì cái gì không đem thứ vốn thuộc về ngươi cầm lại? Hắn sắp già rồi, đến lúc đó đem hắn đưa đến một cái hẻo lánh trong viện không để ý tới, xem hắn thống khổ mà chết, còn ngươi cầm tiền của hắn tiêu dao khoái hoạt, không phải là cách trả thù tuyệt nhất sao?”
Sở Ly đang tức giận, liền chấn động, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng mắng, “Làm sao ngươi nghĩ độc địa như vậy!”
Long Hiên ha ha cười, “Cái này gọi là ‘gậy ông đập lưng ông’, đối phó với loại người vô trách nhiệm thối nát đấy, nhất định phải dùng thủ đoạn so với hắn càng thối nát hơn mới được. Quân tử không đối phó được tiểu nhân.”
“Ly Ly, sau khi hết giờ cùng ta về nhà.” Long Hiên nhỏ giọng nói.
Sở Ly thật lâu không trả lời.
“Ly Ly, ta vĩnh viễn sẽ không giống cha ngươi mà vứt bỏ ngươi.”
Sở Ly vẫn không nói.
“Được rồi, không cần Trịnh Ân, ta về sau mỗi đêm đều ở phòng ngươi, được không? Coi như cho ta thêm một cơ hội bù đắp?”
Sở Ly cũng không biết sao lại thế này, rõ ràng ngày hôm qua còn tức giận đến nỗi hận không thể gϊếŧ người này, hôm nay lại cùng hắn trở về nhà.
Cậu hoài nghi có phải hắn thi triểu mê hồn hương trên người mình, làm cho bản than không thể khống chế.
Trịnh Ân giống như chủ nhà chiếm cứ ghế salon, híp mắt nhìn hắn tiến vào, cười đến quỷ dị.
Trịnh Ân vẫn ở lại trong nhà này, nhưng Long Hiên cũng tuân thủ lời hứa không tiếp tục chạm vào cậu nữa. Chính là…
Mười ngày sau, nửa đêm.
Sở Ly thần sắc tiền tuỵ không chịu nổi chạy đến phòng Trịnh Ân, “Hôm nay ngươi cùng ta đổi phòng ngủ đi.”
Trịnh Ân nhíu mày, “Vì cái gì? Ta ngủ quen giường.”
“Hắn không phải người.”
Ngắn ngủn mười ngày, Sở Ly cảm giác mình lăn qua thiên đàng lẫn địa ngục không biết bao lân, còn tiếp tục nữa, cậu nhất định sẽ chết giống như kẻ hít thuốc phiện. Trước kia Kỳ Hiên không như vậy, chẳng lẽ sau khi bị tai nạn, không chỉ hỏng mỗi cái đầu, còn có cái phía dưới siêu cấp biến dị mầm mống tai hoạ kia?
Rin: theo ý hongtru, ta đã gián tiếp giúp bác Hiên đưa bé Ly Ly về nhà nhanh chóng rùi nhé