Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 1 - Chương 24: Đi học (1)

Nguyên Trưng triều có học viện hoàng thất. Trước khi gia tộc Tề thị còn chưa trở thành hoàng tộc đã vô cùng chú trọng việc dạy dỗ đào tạo con cháu, cho dù là người chỉ có tư chất bình thường, nếu có thể kiên trì học tập trong gia tộc mấy năm, sau này cũng có thể trở thành một nhân vật giỏi văn thiện võ, đại diện tiêu biểu nhất chính là Nhữ Nam Vương Tề Lương hiện nay, hắn là điển hình cho việc cần cù bù thông minh, trải qua ba triều đại mà vẫn an hưởng vinh hoa phú quý như cũ.

Tới khi Nguyên Trưng triều được thành lập, tộc học Tề thị ban đầu trở thành học viện hoàng thất, được xây ngay bên cạnh hoàng cung, chiếm diện tích rất lớn. Các học trò đến học phần lớn là con cháu các chi thứ của hoàng thất Tề thị và con cháu các hầu tước có công lao to lớn, cùng với một vài con cháu nhà quan. Hoàng tử trong chi chính của hoàng thất chỉ học tập ở học viện hoàng thất trên danh nghĩa, còn thực sự thì có danh sư khác dạy học riêng. Nơi học là Cẩm Mặc cung, cách Thái Cực cung của Hoàng đế mấy trăm thước.

Hoàng tử được năm tuổi sẽ được học vỡ lòng, mỗi người đều có hai thư đồng. Hiện giờ trong cung chỉ có Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm là chưa học vỡ lòng. Bởi vì Đằng Huy Nguyệt được nuôi trường kỳ ở trong cung, lại được Trịnh Thái hậu và Minh đế yêu thương, còn có phong hào Nguyên Trưng Ung chủ, chi phí sinh hoạt cùng cấp bậc với Thái tử, cho nên cũng nằm trong danh sách đi học vỡ lòng.

Hoàng đế Nguyên Trưng triều luôn luôn nghiêm khắc đối với việc học tập của các Hoàng tử. Đi học vỡ lòng, Hoàng tử phải dạy vào giờ mão, học đến tận giờ mùi, trong lúc đó chỉ có thời gian nghỉ ngơi là nửa canh giờ. Buổi sáng học văn, buổi chiều học võ. Nội dung học chính là lễ nghi, âm nhạc, bắn cung, phòng ngự, thư pháp, tính toán, vân vân…, sau đó còn phải căn cứ vào tư chất của mỗi người để tăng thêm môn học.

Đằng Huy Nguyệt biết mình phải đến Cẩm Mặc cung học tập, quả thật như sét đánh ngang tai! Tuy rằng lúc trước cậu đã tập võ và luyện chữ, nhưng không có nghĩa là cậu thích mỗi ngày năm canh giờ phải vùi đầu vào sách vở. Chưa nói đến kiếp trước cậu từng học không ít, mọi thứ vẫn còn nhớ, chỉ nói đến chuyện cậu là văn tử, sau này phải thành hôn chỉ ở trong nhà, có học nhiều đến đâu cũng chả có đất dụng võ. Đằng Huy Nguyệt hoàn toàn không muốn trải qua một lần như thế nữa!

Thế nhưng Minh đế bình thường vẫn luôn làm theo ý cậu, bây giờ lại cực kỳ nghiêm khắc với cậu, dáng vẻ muốn bồi dưỡng cậu thành một văn tử xuất sắc nhất trong thiên hạ. Vì thế, Minh đế còn tìm cho cậu hai thư đồng. Một người là văn tử nhi tử Vương Thừa Kiên của Giang Hoa Quận chúa Tề Chi, năm nay bảy tuổi. Vương Thừa Kiên có tính cách ngay thẳng, làm việc đâu ra đấy, quy củ đa lễ, căn bản không giống với sinh mẫu Giang Hoa Quận chúa Tề Chi là người lợi hại mà cũng cởi mở, cũng là một người hiếm thấy có thể quản được tiểu tử Đằng Huy Nguyệt. Đúng lúc, đến giờ đã cách lúc Tề Chi mang thai lần thứ hai khá nhiều năm, nàng vẫn không sinh được nhi tử, thật sự rất muốn có một nam hài nhi, cho nên vô cùng yên tâm cho Vương Thừa Kiên vào cung – mà vốn dĩ Vương Thừa Kiên đang đi học ở học viện hoàng thất. Người còn lại, nghe nói cũng thân thiết với Đằng Huy Nguyệt, chính là đích tử Tề Minh Tranh của thứ tử Tề Vanh của Nhữ Nam Vương Thế tử Tề Triệt. Tề Minh Tranh mới chỉ ba tuổi, Minh đế ngoại lệ cho tiểu oa nhi này làm tùy tùng của Đằng Huy Nguyệt. Dựa vào trình độ vụng về ngốc nghếch của Tề Minh Tranh, Đằng Huy Nguyệt muốn làm mấy chuyện xấu chỉ e đều bị nó cản trở.

Đằng Huy Nguyệt tựa như một con thú nhỏ bị nắm giữ đường sống duy nhất, sau khi làm nũng giả vờ đáng thương đủ kiểu mà không có kết quả, không còn cách nào khác phải chấp nhận sắp xếp này. Cho dù Minh đế đã ký kết không ít hiệp ước bất bình đẳng chỉ để dỗ dành cậu, cậu vẫn mang dáng vẻ mệt mỏi uể oải, mặt ủ mày chau.

Minh đế rất ít khi thấy cậu như vậy, không khỏi có chút lo lắng, cố ý chọn một buổi sáng không phải lâm triều lâu để đưa cậu đi học, trước một đêm còn phải làm ấm long sàng cho cậu, ôn nhu an ủi tiểu Ung chủ có chứng ghét học này.

Đêm đó Đằng Huy Nguyệt mới đáp ứng sẽ học thật tốt, vậy mà hôm sau Minh đế thức dậy vào giờ mão, kéo chăn gọi cậu dậy, Đằng Huy Nguyệt lại nhắm chặt hai mắt, hàng mi lặng lẽ rung nhè nhẹ, mặc cho Minh đế gọi thế nào vẫn giữ nguyên dáng vẻ “Ta đang ngủ đấy vẫn chưa dậy đâu”.

Minh đế cười nhạt, lật chăn ra ôm cậu đến gần mình, bảo đại cung nữ Cẩm Tú dẫn cung nữ thái giám hầu hạ vào.

“Rửa mặt chải đầu cho Nguyệt điện hạ!” Minh đế chỉ mặc áo mỏng màu minh hoàng, dặn dò bọn họ hầu hạ Đằng Huy Nguyệt trước.

Cẩm Tú nhìn lướt qua Đằng Huy Nguyệt đang nhắm mắt trong lòng Minh đế, vắt một chiếc khăn mặt ấm áp mang đến, muốn đỡ lấy Đằng Huy Nguyệt từ tay Minh đế.

Minh đế động đậy, Đằng Huy Nguyệt ưm một tiếng rồi vùi mặt vào lòng Minh đế, đến khi Minh đế muốn giao cậu cho Cẩm Tú, phát hiện vạt áo đằng trước bị một lực bấu chặt lấy!

Chính xác là Nguyên Trưng tiểu Ung chủ không thích đi học đã hóa thân thành bạch tuộc tám chân, túm chặt vạt áo Minh đế, kiên quyết chơi xấu đến cùng!

Rốt cuộc Minh đế cũng được nếm thử quả đắng khi làm hư trẻ con, phát một cái vào mông Đằng Huy Nguyệt. Thấy cậu vẫn không động đậy gì, Minh đế dứt khoát lấy chiếc khăn trên tay Cẩm Tú để sang một bên, cho những người đến hầu hạ trong điện lui xuống.

Trong một chốc lát, tẩm điện im ắng, Đằng Huy Nguyệt lén lút nghiêng đầu trong lòng Minh đế, liếc đôi mắt to tròn nhìn lên trên, đúng lúc Minh đế nhìn xuống với vẻ ngẫm nghĩ, cậu sợ tới mức vội vàng nhắm chặt mắt lại, tiếp tục làm ra vẻ ngủ say.

Minh đế nheo mắt lại, bàn tay tôn quý di chuyển xuống phía dưới, đặt ngay bên cạnh bàn chân trắng trẻo xinh đẹp của Đằng Huy Nguyệt, sau đó cong hai ngón tay lên, gãi vào lòng bàn chân!

“Á!” Đằng Huy Nguyệt hét lên một tiếng, rụt chân lên trên, theo phản xạ giãy đạp liên tục.

Nhân lúc cậu buông tay ra, Minh đế đẩy cậu xuống long sàng, tiếp tục vươn tay cù vào eo cậu: “Đã dậy chưa? Còn dám giả vờ ngủ không?”

“Ha ha! Ha ha! Cữu cữu xấu xa! A, cữu cữu xấu xa! Đừng mà, đừng mà…” Đằng Huy Nguyệt vừa cười vừa trốn, cong người như con tôm, thế nhưng vẫn không trốn thoát. Cậu không thể không cố giữ chặt tay Minh đế lại đẩy ra ngoài, muốn ngăn cản hắn tiếp tục chơi xấu.

“Có nghe lời không, hmm?” Tiếng cuối cùng của Minh đế hơi cao lên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Đằng Huy Nguyệt ngứa không chịu được, liên tục gật đầu xin tha: “Ta nghe! Ta nghe! A Việt nghe lời cữu cữu!”

Minh đế hừ một tiếng, lúc này mới dừng tay.

Lăn qua lăn lại như vậy, Đằng Huy Nguyệt cũng tỉnh ngủ hoàn toàn. Thấy Minh đế nhìn cậu như cười như không, giống như đã nhìn thấu trò xiếc của cậu, đột nhiên Đằng Huy Nguyệt lấy lại can đảm, lén lút giơ chân lên đạp cho Minh đế một cái, dưới khoảnh khắc Minh đế hoàn toàn ngơ người, ôm chăn cười khanh khách lăn mình sang phía bên kia long sàng.

Minh đế vừa buồn cười vừa tức giận!

____ Đúng là một tiểu đông tây vô pháp vô thiên! Khắp thiên hạ này chỉ e có một mình Nguyên Trưng tiểu Ung chủ do chính tay hắn sủng ra, là dám đá Hoàng đế như hắn!

Thế nhưng thấy Đằng Huy Nguyệt đã không còn vẻ uể oải như trước, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu cười sung sướиɠ như vậy, trong mắt tràn đầy vẻ đắc ý vì thực hiện được trò đùa dai, Minh đế không nỡ trách mắng cậu. Vì thế, đường đường là vua của một nước, lại phải lên giường, bắt lấy tiểu đông tây đang lăn qua lăn lại suýt thì rơi xuống giường về!

Đợi cho Đằng Huy Nguyệt lưu luyến rời khỏi giường xong, đã là chuyện của một khắc sau!

Đại cung nữ Cẩm Tú lại dẫn cung nữ thái giám vào, lần lượt hầu hạ Minh đế và Nguyên Trưng Ung chủ Nguyệt điện hạ rửa mặt chải đầu. Cẩm Tú là lão nhân của Thái Cực cung, đã hầu hạ Minh đế một thời gian rất dài, quá quen thuộc với đủ loại hành động sủng ái dung túng Đằng Huy Nguyệt của Minh đế, vô cùng bình tĩnh. Là một cung nữ luôn tận tâm trung thành với Minh đế, Cẩm Tú cũng thích Đằng Huy Nguyệt điện hạ này từ tận đáy lòng, bởi vì có cậu ở đây, nụ cười trên mặt Minh đế luôn nhiều hơn bình thường, tâm tình cũng rất tốt. Sự hài lòng của chủ nhân, chính là một loại phúc khí của những người hầu hạ.

Bữa sáng đã được dọn lên trong thiên điện, có cháo gạo kê và bánh bao thạch anh mà Đằng Huy Nguyệt thích. Minh đế bế Đằng Huy Nguyệt đến đó dùng bữa.

Đằng Huy Nguyệt ầm ĩ một trận, biết rõ chuyện đi học đã không còn con đường nào để thương lượng nữa, cho nên cứ mặt kệ, ký lai chi tắc an chi. Bất quá, chung quy cậu cũng không quên hình như vừa rồi mình hơi quá phận, vì thế vô cùng ân cần xé một miếng bánh bao thạch anh, đưa đến tận miệng Minh đế lấy lòng: “Cữu cữu, A Việt đút bánh bao cho người nhá…”

Minh đế nhìn cậu một cái, rồi ăn bánh bao trên tay cậu, coi như nhận ý tốt của cậu: “Ngoan ngoãn dùng bữa.” Minh đế không nỡ dùng những quy củ của hoàng gia để ép buộc Đằng Huy Nguyệt, khiến cho những lúc hai người ở riêng với nhau, Đằng Huy Nguyệt dứt khoát quên sạch sẽ mấy cái quy củ đó, chính là “Ăn không nói ngủ không lời”.

Đằng Huy Nguyệt cũng híp mắt: “Cữu cữu cũng đút cho ta…”

Minh đế không còn cách nào, để bảo bối nhi hôm nay cực kỳ thích làm nũng ngồi lên đùi mình, đút cháo cho cậu từ cái bát sứ xinh đẹp. Động tác thành thạo thế kia chứng tỏ đây không phải lần đầu hắn làm vậy.

Đằng Huy Nguyệt ăn vô cùng sung sướиɠ, cũng thường xuyên quay đầu lại đút cho Minh đế một miếng…

Hai cữu sanh ăn bữa sáng vô cùng thân thân thiết thiết xong mới bước ra khỏi Thái Cực cung, lúc đó đã là giờ thìn.



Thái phó ở Cẩm Mặc cung tên là Ưng Quế Luân, là một trong những học trò của Thái phó Phùng Đức Lương dạy Minh đế, cũng là sư huynh đệ với Minh đế. Hắn có học phú ngũ xa, bụng đầy kinh luân, tư duy nhạy bén, rất thích hợp để dạy vỡ lòng cho Hoàng tử.

Hiện giờ trong Cẩm Mặc cung, tính cả Hoàng tử và thư đồng của từng người tổng cộng có mười hai học trò, lần lượt là Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu tám tuổi cùng hai thư đồng của hắn, Tề Minh An bảy tuổi và Trần Kiêu tám tuổi. Hai người này, một người là đích tử của Thành Sách Quận Vương Tề Hoa, một người là đích tử của Thừa tướng đương triều Trần Bái. Nhị Hoàng tử Tề Minh Uyên bảy tuổi có hai thư đồng là Tề Minh Nghị tám tuổi và An Nhạc bảy tuổi, một người là đích tử của Giang Dương Quận Vương Tề Giản, một người là nhi tử duy nhất của Đại Tướng quân An Dục. Thư đồng của Tam Hoàng tử Tề Minh Dũng sáu tuổi là Lăng Mậu Nguyên bảy tuổi và Liễu Thành Chí tám tuổi, một người là nhi tử duy nhất của An Đình Huyền chủ Tề Huệ, một người là đích tử của Thượng thư bộ Hộ Liễu Thượng. Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm năm tuổi vừa mới đi học không bao lâu, thư đồng là Lục Triển Vân bảy tuổi và Từ Chỉ sáu tuổi, một người là đích tử của Nam Dương Hầu Lục Quỳ, một người là đích trưởng tử của chi thứ Từ gia trong mẫu tộc của Tề Minh Viêm – Mẫu tộc của Tề Minh Viêm là chi trưởng của Từ gia, vì bị Minh đế ghét bỏ nên đã phải quay về Trạch Châu. Ngược lại, chi thứ Từ gia ở Kiến Khang lại khá được trọng dụng, thậm chí con cháu còn có tư cách được học ở học viện hoàng thất, Từ Chỉ mới có thể trở thành thư đồng của Hoàng tử.

Trong đó, Tề Minh An, Tề Minh Nghị là con cháu của hoàng thất Tề thị, là đường huynh đệ với các Hoàng tử, Lăng Mậu Nguyên và các Hoàng tử thì là biểu huynh đệ. Xem từ cách chọn thư đồng, đã có thể nhìn ra được mức độ được sủng ái của bốn vị Hoàng tử.

Ưng Quế Luân đã được thông báo từ trước, rằng hôm nay Nguyên Trưng Ung chủ Nguyệt điện hạ sẽ đến Cẩm Mặc cung bắt đầu đi học. Nhưng hai thư đồng của cậu, Vương Thừa Kiên bảy tuổi và Tề Minh Tranh ba tuổi đều đã đến, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Đằng Huy Nguyệt đâu.

Thiên địa quân thân sư. Ưng Quế Luân là Thái phó của Hoàng tử, có địa vị khá cao, trong lòng luôn phản đối Minh đế sủng ái Nguyên Trưng Ung chủ quá mức, càng không cho rằng một văn tử cần phải học nhiều, lại còn lên lớp cùng các nam hài tử. Nhưng Minh đế lại tự tay sắp xếp chuyện này, Ưng Quế Luân cũng chỉ có thể nghe lệnh.

Thế nhưng mới ngày đầu tiên đi học mà Nguyên Trưng Ung chủ đã đến muộn, điều này làm cho Ưng Quế Luân có ấn tượng không tốt về cậu.

Chỉ là, đến khi Minh đế bế Đằng Huy Nguyệt xuất hiện trong lớp học, thì đến lượt Ưng Quế Luân há hốc mồm ra nhìn!

Tất cả mọi người trong điện đều quỳ, Minh đế thả Đằng Huy Nguyệt xuống đất, nhàn nhạt nói: “Đứng dậy đi!”